Sự thực thì ở khủng long giới này, người ta chỉ truyền
thụ cho người khác những thứ cơ bản nhất như là cách rèn luyện thể lực,
tăng cường thể chất, dạy đá cao, đá thấp cho quen chân chứ những kỹ
thuật thì không dạy.
Cũng không phải là họ giấu nghề mà đây là truyền thống của khủng long
tộc, không truyền dạy thứ gì cả. Tất cả những kỹ năng, thủ pháp, cước
pháp và cả cách tu luyện chính tông đều phải tự nhận trong truyền thừa
một phần cơ bản, sau này thì những thứ đó hầu hết là tự ngộ ra trong tu
luyện, giao đấu.
Chính vì thế mà có thể nói, cường giả ở khủng long tộc đều có chiến lực
cực kỳ mạnh mẽ, chiêu thức cũng cực kỳ đa dạng chứ không hề dễ bắt bài
như trong thời hiện đại kia. Nhưng mà truyền thụ như thế cũng có nhược
điểm là không có sự lắng đọng, cải tổ. Do vậy khủng long giới này không
có những công pháp, chiến kỹ bá đạo nghịch thiên như trong thời hiện
đại, mà cho dù là có thì cũng nằm trong đầu các cường giả đỉnh cấp chứ
còn lâu mới được đem ra truyền thụ cho người khác.
Thực sự là kiểu đá của Trương Hải lúc nãy không phải là chưa từng được
sử dụng, mà là cực nhiều người sử dụng. Nhưng những người ấy đều đã có
tu vi nhất định, đều tự ngộ ra cách ra đòn cho lực lớn nhất, còn ở giai
đoạn học sinh này thì hầu hết là chưa ai học được cả.
Sau đó, Trương Hải còn dạy cho Phạm Đức Huy vài cách ra đòn tay. Tuy nói rằng Trex tộc có đôi tay yếu nhưng đó là nói nếu so sánh với chân và
lực ra đòn của người khác, chứ thực sự thì tay họ không yếu hơn Trương
Hải bao nhiêu đâu.
Phạm Đức Huy tuy không hứng thú lắm với đòn tay nhưng vì không muốn bạn
mất vui nên cũng cố làm theo, nhưng dù thế nào thì nó cũng không tập
trung được:
- Chúng mày thực sự rất non! Cứ nghĩ rằng chân mạnh mẽ là có thể chống
đỡ hết hay sao? Nếu mày nghĩ như thế thì mày đã bỏ lỡ đôi tay mà bố mẹ
ban cho mày rồi đấy! Trong chiến đấu thì chân không chỉ dùng để công
kích mà còn dùng để trụ thân thể lại, xin lỗi chứ tao nghĩ là cả mấy bậc thần thông thì cũng phải dồn lực ở chân để trụ vững thân thể trên trời. Cũng vì thế mà đòn chân thực sự không quá linh hoạt, nhưng nếu mày còn
cộng thêm cả đòn tay thì đòn thế có thể ra tới tấp, không cho đối thủ cơ hội phản công. Kẻ non nớt thì chỉ chăm chăm phát huy ưu điểm của mình
mà để lộ ra nhược điểm để đối thủ nắm bắt, còn người thông minh thực sự
thì luôn luôn phải cân bằng giữa phát huy ưu điểm và khắc phục nhược
điểm, thậm chí đem nhược điểm của mình trở thành cái bẫy chí mạng để đối thủ lao vào, hiểu chưa?
Phạm Đức Huy tuy không thể hiểu hết nhưng cũng đã hiểu tám chín phần.
Đặc biệt là câu cuối cùng đã đánh sâu vào tâm lý của nó, nó tự hỏi rằng
mình thật sự non nớt sao? Và nó cũng tự trả lời: đúng như thế! Điều mà
Đức Huy không hiểu là tại sao thằng Hải này còn ít tuổi hơn nó mà lại có thể nói ra lời này, chẳng lẽ nó không phải là kẻ non nớt, thằng này lớn trước tuổi sao? Dù sao đi nữa thì Phạm Đức Huy cũng đã hiểu ra được tầm quan trọng của đòn tay này.
- Thôi! Hôm nay cũng hết giờ rồi! Để hôm khác mày đến nhà tao chơi đi,
tao sẽ lại dạy mày vài thứ! Bây giờ ra ngoài uống ít nước rồi về.
Đó là buổi tập đầu tiên, cũng là buổi tập làm nên bước ngoặt trong đời
Phạm Đức Huy. Nó cùng người bạn của mình đã đi theo con đường khác với
tiền bối, đó là hấp thu những tinh hoa đã có sẵn, đây cũng là con đường
tốt nhất để cho một kẻ có thiên phú tồi như nó có cơ hội sánh ngang với
người khác. Rất may cho Đức Huy là nó đã gặp được Trương Hải, nếu không
thì trong thế giới này cũng chẳng còn ai có ý tốt truyền thụ cho nó cả, nó sẽ mãi là kẻ yếu đuối, lại càng không có quyền tiếp nhận truyền
thừa, sẽ mãi chỉ là một động cặn dưới đáy xã hội mà thôi.
Trương Hải sau khi chia tay Phạm Đức Huy thì chạy thẳng về nhà, thời
gian từ giờ đến bữa trưa cũng khá dài, bây giờ về kịp còn có thể thử sử
dụng phương pháp tu luyện tinh thần lực trong Tam Huyền Điển Bí. Thực ra thì tu luyện thế này để buổi tối cũng được những Trương Hải đang rất
nóng lòng, với lại bây giờ thân thể khá mệt nên không muốn tập thêm
quyền cước nữa.
Nhanh chóng chạy vào nhà, Trương Hải cất cặp sách rồi thay quần áo ra,
rửa mặt một chút rồi chạy vào trong phòng, khóa kín cửa lại.
Nó ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt khẽ nhắm lại, trong đầu đang cố tập trung hết sức để vẽ lại cảnh tượng nhìn thấy trước khi nhắm mắt,
từng chi tiết, từng cơ quan, từng khối màu sắc và ánh sáng.
Sau khi đã vẽ được ra hết những cảnh đấy, tâm thần lại thả lỏng hết sức
ra, vừa thư giãn, vừa tạo dựng trong đầu về không gian mà mình không
thấy được, hoặc thấy không rõ trước khi nhắm mắt, bao gồm không gian
đằng sau, bên trái và bên phải.
Dần dần, trong đầu của Trương Hải đã hiện lên một bức tranh hoàn chỉnh,
một căn phòng thô sơ, màu sắc và ánh sáng không quá đầy đủ, một cái
giường thấp và một thân hình nhỏ bé ngồi khoanh chân trên đó.
Trong Tam Huyền Điển Bí có nói, tinh thần phải tập trung hết sức, sau đó lại thả lỏng hoàn toàn, cứ tuần hoàn như vậy, dùng ký ức để vẽ ra khung cảnh xung quanh mình. Tinh thần mạnh thì ký ức mạnh mẽ, ký ức mạnh thì
tinh thần cũng mạnh theo. Chỉ khi nào mà tinh thần đủ sức để vẽ ra bức
tranh trong vòng hai dặm không sai một chi tiết thì khi ấy mới đủ tư
cách để tu luyện thiên thứ hai.
Tinh thần mạnh lên cũng có thể kích thích các cơ quan khác phát triển,
nhờ đó mà tăng cường thể chất của cơ thể lên một phần, tinh thần mạnh
còn giúp tăng trưởng các xung điện từ trong não bộ, giúp phát triển linh hồn mạnh mẽ hơn. Cuối cùng, tinh thần tốt có thể giúp cơ thể hấp thu
các chất tốt hơn, tăng cường khí lực cho cơ thể.
Có thể nó thiên thứ nhất là tạo dựng cơ sở cho cả ba trường phái, hỗ trợ tối đa cho tu luyện sau này. Cũng không biết là tại sao phương pháp tu
tinh thần lực của ma pháp sư lại bị thất truyền ở thế giới hiện đại, chỉ còn lại một dị bản không ai tu luyện được dành cho người nhiều huyết
mạch như hắn ẩn chứa trong Tam Huyền Điển Bí.
Trương Hải cố gắng hết sức nhưng mà nó cũng chỉ có thể khắc họa được
không gian căn phòng này, không thể kéo xa hơn được nữa. Mặc dù điều đó
chứng tỏ nó còn xa mới đạt tiêu chuẩn nhưng Trương Hải cũng không thất
vọng gì nhiều, nó làm được chứng thế chứng tỏ là nó vẫn còn cơ hội tiến
bộ, dần dần sẽ tốt lên thôi.
Khi Trương Hải tỉnh lại, mở cửa phòng thì bố mẹ đều đã về cả rồi, cơm
nước cũng đã gần xong chỉ còn chờ nó “đi học về”. Khi thấy Trương Hải đi ra từ trong phòng thì Trương Thái Cường sửng sốt, nhìn nó với ánh mắt
nghi ngờ:
- Sao hôm nay con về sớm thế?
- Dạ! Hôm nay con thấy hơi mệt trong người nên xin về sớm! Không có gì
đâu ạ. - Trương Hải hơi chột dạ và quyết định nói dối, nhưng Trương Thái Cường cũng gật đầu không nói thêm gì nữa, bởi vì ông tin thằng con
mình.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Thái Cường không ở nhà nghỉ một chút như mọi khi mà lại ngay lập tức khoác áo vào, Đỗ Kim Hoa nhìn thấy lạ thì hỏi:
- Anh không ở nhà nghỉ một chút à? Hôm nay ở viện cũng có việc gì gấp đâu?
- À! Chiều nay em báo nghỉ làm hộ anh nhé! Chẳng là hôm nay anh Sơn bảo
anh cùng đi đón một người khá quan trọng! Hình như là một cô em họ của
bọn anh, nhưng mà người trực hệ trong dòng họ! Cô ấy xuống đây là để
thực tập năng lực, cũng là một thử thách trong dòng họ, hình như là làm
giáo quan cho bọn nhỏ thì phải?
Đỗ Kim Hoa đã biết tường tận thân thế của Trương Thái Cường nên nghe cái từ trực hệ này chẳng thấy có gì là lạ cả. Trương Thái Cường cũng là
người của dòng họ Trương quyền thế của Bạo quốc, nếu không thì ông anh
Trương Thái Sơn cũng không làm đến được thành chủ. Chỉ là dòng họ Trương có một quy định, đó là con cháu trực hệ thì phải có huyết mạch thuần
chính, và quan trọng là phải kết hôn, sinh con với người có huyết mạch
giống như mình. Vì vậy mà họ chỉ có hai lựa chọn, một là kết hôn với
người họ Trương huyết mạch thuần chính và quan hệ máu mủ hơn bốn đời,
hai là kết hôn với con cháu trực hệ của nhà họ Phạm, cũng có huyết mạch
thuần chính như thế.
Nhưng mà cha của Trương Thái Cường, cũng chính là “ông nội” của Trương
Hải thân là con cháu trực hệ nhưng lại vì sự ôn nhu của một người con
gái Cerat tộc (tộc của Đỗ Kim Hoa đó) mà từ chối hôn nhân sắp đặt trước. Dòng họ cũng chấp nhận nhưng ông không còn là con cháu trực hệ nữa, tuy không bị đuổi ra khỏi dòng họ nhưng lại bị phái ra làm quản lý các
thành trì giống như con cháu bàng hệ, sau khi ông chết thì truyền lại
cho Trương Thái Sơn. Trương Thái Cường yêu Đỗ Kim Hoa cũng có một phần
vì bà có phần ôn nhu giống mẹ mình, phần còn lại là thừa hưởng từ tính
cách thích ôn nhu của bố mình.
Con cháu bàng hệ thì có thân phận thấp hơn trực hệ, vì thế mà khi cô “em họ” này đến Lục Diệp thành thì cả hai anh em đều phải đi đón tiếp,
Trương Thái Sơn còn phải sắp xếp chỗ ở và đưa cô đi nhận công việc nữa.
- Giáo quan? Là cái việc tập huấn cho bọn trẻ vào năm mười hai tuổi ấy
hả? Vậy cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Thực tập việc này trong mấy năm?
- Anh trai nói rằng cô ấy mới mười chín tuổi, năm sau sẽ chính thức nhận việc vào lúc hai mươi tuổi. Sẽ đảm nhận huấn luyện cho hai khóa, thành
quả đó sẽ được đưa lên dòng họ để suy xét việc gì đó, cái này thì anh
không biết. Thôi! Anh cũng phải đi đây, mấy mẹ con tối nay cũng không
cần phải chờ cơm anh đâu.
Lúc này Trương Thái Cường cũng đã mặc xong quần áo, cũng không nói nhiều nữa mà nhanh chóng đi ra ngoài, thân ảnh biến mất trong một chiếc xe
nhỏ nơi cuối đường. Đỗ Kim Hoa thì nghĩ nghĩ rồi nhìn lại Trương Hải,
hai khóa? Chẳng phải là có cả khóa của Hải hay sao? Không biết cô này
còn trẻ thế có làm ăn ra gì không? Chẳng may vì non kinh nghiệm mà làm
cho hai khóa này yếu hơn hẳn thì…