Trương Hải chào tạm biệt bố mẹ rồi lên đường đến trường.
Hôm nay trường học nhìn bên ngoài thì không có gì đặc biệt, nhưng mà đối với Trương Hải thì lại khác đi nhiều rồi. Hôm nay Trương Hải đến
trường, nó đã được nhiều người chú ý hơn chứ không phải bị thờ ơ như lần trước. Nhưng mà không phải là chú ý theo nghĩa tốt, mà là chú ý theo
nghĩa xấu, tuy chỉ có vài người chỉ chỉ chỏ chỏ từ xa hoặc là cười nhạo
khinh bỉ nhưng Trương Hải cũng có thể thấy rõ ràng ở trong mắt.
Những đứa này hầu hết là bạn của Phạm Đức Linh, hôm nay thấy nó có một
vết tay trên má thì tò mò hỏi, Phạm Đức Linh cũng chỉ kể sơ sài là do bố đánh, bắt đến xin lỗi Trương Hải vì vụ việc hôm qua. Đám bạn kia thì
ngay lập tức nghĩ ra đủ điều với trí tưởng tượng trên trời của mình, nào là Trương Hải ghê tởm về khóc lóc với bố mẹ, bảo hai người đến làm lớn
với bố Đức Linh, nào là Trương Hải đến kêu gào thảm thiết với bố Đức
Linh làm ông không chịu nổi…
Tuy khinh bỉ nhưng mà chúng cũng không chạy lại trêu chọc Trương Hải làm gì, tránh rơi vào tình trạng của Phạm Đức Linh thì khổ. Tự dưng đi chọc vào phiền phức, bọn chúng còn không có điên. Trương Hải cũng mờ mờ đoán ra được chân tướng nhưng không thấy buồn mà càng cười thầm trong lòng,
để cho bọn trẻ trâu này tránh xa mình ra cũng tốt, đỡ bị chúng nó làm
phiền.
Trương Hải chậm rãi đi vào lớp, bỏ qua hết đám bạn đang xì xào to nhỏ
nói chuyện linh tinh, nó đi thẳng xuống bàn cuối, ngồi xuống bên cạnh
một thằng bé gầy gò đen nhẻm.
- Chào bạn trẻ! Thế nào, hôm qua về nhà có ăn mắng không? - Thằng bé gầy gò lên tiếng trước, câu chào bạn trẻ phát ra từ một thằng nhóc loắt
choắt làm cho người ta thấy ngu ngu thế nào ý.
- Mày bỏ cái câu bạn trẻ ý đi cho tao nhờ! Ờ, trông mày thì chào anh ạ,
hoặc chào chú ạ thì còn nghe được! Còn về mắng á? Tất nhiên là không sao rồi, dù sao bình thường tao rất giỏi nên bố mẹ yên tâm, không hỏi nhiều chuyện ở trường.
- Loại mày mà đòi làm anh? Hôm qua mày không sao nhưng mà tao thì bị
mắng té tát, sáng nay còn bị cúp tiền ăn sáng, giờ đang đói meo này! À
mà khoan đã, nghe nói hôm qua mày bị thằng Đức Linh đánh, có đúng không? Nhìn cái băng trên má mày thì chắc là thật rồi! Làm sao mà mày chọc đến nó?
Nhắc đến chuyện này, Trương Hải lại trầm mặc, việc nó bị đánh chẳng lẽ
lan ra nhanh thế hay sao? Kể cũng đúng, thằng ngu nhất trường bị thằng
giỏi nhất trường đánh, cũng đáng chú ý đấy chứ. Nó cười khổ một tiếng
nói:
- Huy, tao nói này. Mày nghĩ tao có phải là thằng đi trêu chọc người
khác hay không? Chuyện cũng không có gì cả đâu, có lẽ là hiểu lầm, thằng Đức Linh nó tưởng tao cười đểu nó lúc nó bị ngã nên mới thế. Từ nay
chắc cũng không xảy ra chuyện như thế nữa đâu.
Thằng bé kia tên là Phạm Đức Huy, kể ra cũng có chút họ hàng với Phạm
Đức Linh nhưng cũng không quá gần, ngày thường cũng không qua lại với
nhau bởi vì khoảng cách của hai thằng nhiều quá. Còn chưa đợi Đức Huy
trả lời, Trương Hải đã lên tiếng đổi đề tài:
- Thôi không nói chuyện này nữa, hôm nay mày chưa ăn sáng phải không? Tý nữa hết tiết này tao mời mày ăn sáng, xong rồi hai đứa mình ra ngoài,
tao có việc nhờ mày một chút.
Đức Huy sửng sốt hỏi lại:
- Hết tiết này? Mày định bùng học à? Tao tưởng mày là học sinh ngoan cơ mà!
Trương Hải nói thẳng:
- Ngoan cái mẹ gì! Chẳng qua là ngày thường tao không biết làm gì khác
ngoài ăn, ngủ, đi học vì thế nên mới tập trung vào ba thứ đó. Bây giờ có việc để làm thì tất nhiên phải thực hiện rồi, quá gò bó mình làm gì cho mệt.
Sau giấc mộng ấy, tâm lý của Trương Hải đã đổi khác, kiến thức cũng khác đi nhiều. Nó biết được nhiều thứ mà ở trường không học được, những thứ ở trường học được thì nó đã biết gần hết. Tất nhiên là ngoại trừ hai thứ
là địa lý và lịch sử, nhưng hôm nay lại không có tiết ấy, mà lại là dạy
văn học nói, dạy cho mọi người cách diễn thuyết và giao tiếp với người
khác, mà điều ấy thì không quan trọng với Trương Hải, bởi vì mấy thứ mà
họ dạy được thì nó cũng biết hết rồi, quan trọng là thực hiện như thế
nào thôi.
Sau tiết đầu tiên, Trương Hải và Phạm Đức Huy chính thức “cùng nhau bỏ
học”, bạn bè trong lớp thấy thiếu đi hai kẻ không quan trọng thì cũng
chẳng nói gì, coi như không biết, ngoại trừ một người…
Trương Hải cùng Phạm Đức Huy sau khi bỏ lớp thì xách cặp ra ngoài một
quán ăn, mỗi thằng làm một dĩa thịt nướng ngon lành rồi cùng nhau đi về
phía phòng tập của trường.
Phòng tập của trường học khá chuyên nghiệp, được chia làm hai khu rõ
ràng là khu phổ thông và khu cao cấp. Khu phổ thông là cho mọi người
thuê với giá rẻ cùng với phục vụ học sinh tập luyện trong giờ học, cả
khu là một sàn tập lớn, tất cả mọi người cùng tập trong đó, tự chọn
không gian riêng để tập. Cũng vì thế mà nhiều khi ở trong này có đụng
chạm do thiếu không gian, để giảm thiểu ẩu đả không cần thiết, ở giữa
sàn phòng tập là một võ đài dành cho những ai có mâu thuẫn lên đó giải
quyết, mọi người xung quanh sẽ làm chứng. Dần dần, võ đài ấy trở thành
một biểu tượng của phòng tập, là nơi mọi người tỷ thí, so tài, thậm chí
cả một số trận khiêu chiến trong trường cũng chọn nơi này làm địa điểm.
Còn khu cao cấp thi khác, khu đó tuy không rộng bằng khu phổ thông nhưng lại được chia làm những gian khác nhau, mỗi gian có thể chứa khoảng bốn đến năm người. Thực ra nói bốn năm người thì hơi quá bởi vì nếu cho bốn người vào đó thì không gian tập của mỗi người cũng chỉ khu phổ thông
một tẹo, vì vậy thường chỉ có từ một đến ba người thuê một phòng mà
thôi. Do chia phòng nên trang thiết bị của người thuê cũng đầy đủ, không cần chờ đợi và tranh giành giống như ở ngoài phòng phổ thông.
Trương Hải sau khi hỏi rõ ràng chi tiết thì nhanh chóng quyết định thuê
phòng cao cấp. Chẳng sao cả, đơn giản là nó muốn giữ bí mật một chút
những thứ mà mình tập. Với cả lần này chỉ là để thử những kỹ năng kia,
cũng chỉ có một lần mà thôi, không phải là lúc nào cũng thuê phòng cao
cấp nên không cần lo.
Giá của phòng cao cấp tính ra cũng không quá cao: tám mươi đồng một
phòng một giờ. Nhưng mà tính ra đối với những người tập thường xuyên
hoặc là học sinh thì đúng là cái giá trên trời, ở khu phổ thông chỉ có
ba đồng một giờ một người mà thôi.
Cũng may trước khi ra khỏi nhà Trương Hải đã rút một ít tiền ở trong cái đống kia nên bây giờ mới có thể nhẹ nhàng thanh toán được. Trong ánh
mắt sáng lập lòe của Đức Huy, Trương Hải nhanh chóng dẫn nó vào phòng mà mình đã thuê được.
Căn phòng này cũng không phải là cực kỳ rộng nhưng mà đối với hai thằng
thì quá thừa. Bên trong phòng có đầy đủ trang thiết bị, từ bao cát nhẹ,
bao cát nặng, thậm chí bao cát còn được treo dưới đường ray để đo lực đá của chân. Bên dưới cũng có một vài loại tạ để tập tay, có một cái giá
dựng trên đó rất nhiều gậy, hay nói đúng hơn là dựng nhiều xà, đó là
dụng cụ để cho mọi người tập ép chân (gác chân lên xà xong ép xuống),
nhiều xà là để tương thích với mức độ của mỗi người.
Ngoài ra còn một dụng cụ đo lực được chế bằng thuật pháp huyền diệu.
Nghe nói thứ này chỉ có những người bắt đầu sở hữu thần thông mới có thể làm ra, giá trị cực kỳ cao, không ngờ trong này cũng có. Chỉ là cái
dụng cụ ấy được treo rất cao, hình như là phải trả thêm nhiều tiền mới
được sử dụng nó.
Chỉ thẫn thờ một lúc, hai thằng đều ý thức được thời gian chỉ có một giờ mà thôi, không được lãng phí, vì thế chúng nhanh chóng tiến vào phòng
tập. Nhưng mà Phạm Đức Huy sau khi tiến vào vẫn chưa biết phải làm gì,
đúng lúc này thì Trương Hải lên tiếng:
- Huy, mày đá thử một lần vào cái bao cát này cho tao xem nào!
Đức Huy gật đầu làm theo không do dự. Lực đá của Đức Huy tuy không phải
là xuất sắc gì nhưng cũng là sức mạnh thiên phú của Trex tộc cũng không
thể coi thường. Chỉ thấy cú đá đập vào bao cát nghe đánh “chát” một cái
rồi di chuyển đi gần mười centimet.
Đức Huy sau khi đá cú đó thì hơi xấu hổ, một đứa trẻ ở tuổi nó bình
thường cũng phải có cú đá làm bao cát trôi đi từ mười lăm đến hai lăm
centimet, lực đá của nó đúng là quá yếu. Nó ngượng ngùng giải thích này
nọ nhưng Trương Hải thì trầm ngâm, bởi vì lực đá của Trương Hải trước
đây cũng chỉ vào khoảng năm centimet mà thôi. Trương Hải nhẹ nhàng lên
tiếng:
- Bình thường tao đá như mày thì cũng chỉ được khoảng năm centimet,
nhưng mà bây giờ tao phát hiện ra vài thứ rất thú vị, không biết mày có
muốn thử hay không?
Đức Huy tò mò gật gật đầu, không biết cái thứ thú vị mà Trương Hải nói
là cái gì. Trương Hải ra hiệu cho nó tránh sang một bên, sau đó thì đứng vào vị trí và bắt đầu làm một thủ thế mà Đức Huy chưa thấy bao giờ.
Đối với Trex tộc có đôi tay quá yếu thì bình thường họ không quá trông
chờ vào phòng thủ của đôi tay, tuy rằng tay có che trước mặt nhưng thế
chân lúc nào cũng là chân sau trụ vững, chân trước hơi nhún lên để có
thể sẵn sàng lên chân chặn đòn bất cứ lúc nào. Nhưng thế đứng của Trương Hải thì hoàn toàn khác, hai chân trước sau đều đứng vững trên mặt đất,
tay cũng để một trước một sau, không phải là che kín mặt như bình
thường.
Ya! Một tiếng quát lớn, Trương Hải đã tung ra cú đá của mình. Cú đá rất
kỳ lạ đối với Đức Huy, không phải là giữ vững chân trụ từ đầu tới cuối
mà là nhanh chóng xoay gót chân trụ lên phía trước, cả eo, lưng và mông
cũng theo cái chân trụ ấy mà quay theo, tất cả lực đều dồn vào chân
phải, đá thẳng về phía bao cát.
Chát! Âm thanh chát chúa không thua gì cú đá của Đức Huy, cùng với đó là hình ảnh bao cát trôi đi tới hơn chín centimet làm cho Đức Huy trợn
tròn mắt. Cái gì thế? Thằng này rõ ràng nói là không có thiên phú mà cú
đá mạnh ngang với một đứa như mình, chẳng lẽ mình quá kém cỏi rồi?
Trương Hải cũng hài lòng nhìn lại kết quả kia, đây là một cú đá cơ bản
nhất trong Wushu: đá xoay chân. Không ngờ là thứ trong mộng cảnh kia đem ra áp dụng lại thiết thực như vậy. Đức Huy nhanh chóng lên tiếng:
- Mẹ! Như thế này mà là không có thiên phú à? Mày giấu nghề đúng không?
Nhưng mà không đúng, lực đá này cũng chỉ ngang tao, thiên phú của mày
cũng kém cỏi nên không muốn lộ ra à? - Đức Huy thực sự vẫn chưa nhìn ra
sự khác biệt trong cú đá ấy nên mới quy kết đó là do thiên phú.
- Tao thực sự vẫn không có thiên phú như cũ! Chẳng qua là tao có cách
vận dụng lực từ cơ thể tốt hơn mà thôi, bây giờ mày làm thử theo tao
xem!
Sau đó Trương Hải hướng dẫn cho Phạm Đức Huy về cú đá này, thằng này
cũng hiểu rất nhanh, sau nửa giờ đã có thể thực hiện gần đúng. Lúc này
nó cũng đá thử lại một phát và kết quả làm mắt nó sáng lên.
Mười hai centimet.
Mới chỉ cải thiện một chút mà đã tăng lực đá lên thế này! Không thể tin
được, tại sao từ trước tới nay ở trường không dạy thứ này chứ?