“Grào!” Âm thanh xuyên thấu cả trời xanh vang lên làm cho những người trong tổ đặc biệt giật nảy cả mình. Trong âm thanh đó mang
theo sự phẫn nộ đến tột cùng, nhưng mà lúc này họ không để ý được nhiều
như thế nữa, cái mà họ muốn làm là chạy, chạy cho thật nhanh.
Nhưng mà cảm giác dưới chân đang rung chuyển lại làm cho tâm trạng của
bọn trẻ kinh hoàng hơn, họ không thể ngờ được con khủng long kia lại
thoát ra nhanh như thế, theo tính toán lúc trước thì nó phải mất ít nhất nửa ngày mới có thể đứng dậy nổi, nhưng tại sao mới chỉ có mấy phút
đồng hồ đã xong rồi chứ?
Thực sự là tính toán của Trương Hải không sai, con khủng long này nếu
muốn thoát ra khỏi đồng dây nhợ kia thì đúng là phải mất cả nửa ngày
thật, nhưng mà một tập tính của loài này đã thay đổi tất cả.
Chúng là một loài ăn thịt to lớn, thân thể cồng kềnh nhưng tay thì lại
nhỏ yếu nên nhiều lúc bị vướng mắc không giải quyết được, giống như việc bị vướng chân vào dây như hôm nay cũng là một điển hình. Vì thế chúng
đã có tập quán hợp tác sinh trưởng với loài vật ăn thịt nhỏ bé kia,
khủng long to phụ trách săn mồi, thức ăn thừa sẽ dành cho khủng long
nhỏ, đồng thời khủng long nhỏ cũng có trách nhiệm hỗ trợ lúc khủng long
to bị mấy loài vật nhỏ nhưng thông minh quấy nhiễu, giả dụ như nó sẽ tự
thân làm mồi để dẫn dụ các sinh vật khác, hoặc là nhanh chóng quấy nhiễu các sinh vật kia khi con khủng long to phải chiến đấu.
Cũng nhờ tập quán đó mà loài sinh vật nho nhỏ kia đã nhanh chóng chạy ra cắn đứt dây để giải thoát cho con vật to lớn, làm cho bọn Trương Hải
lại rơi vào nguy hiểm một lần nữa.
Chạy trối chết về phía đông, trong lòng của mọi người dù đang hoảng sợ
nhưng vẫn rất có niềm tin vào cơ hội sinh tồn. Họ vẫn còn rất trẻ, vẫn
còn đầy nhiệt huyết trong tim, làm sao mà chết ở cái chỗ quỷ quái này dễ dàng như thế chứ? Nhưng mà cảnh tượng trước mắt lúc này lại làm cho con tim họ trầm xuống, cảm giác tuyệt vọng đã bắt đầu nảy sinh ở trong
lòng.
Phía trước là một con suối chảy siết vô cùng, đây là đoạn sắp chảy xuống vùng đất thấp để thành một cái thác cho nên nước chảy vô cùng siết,
nhìn khoảng cách sang bên bờ bên kia ít nhất phải hơn mười mét, bọn họ
đang bối rối không biết phải làm cách nào.
Mọi người ở đây cũng không phải là không qua được con suối này, chỉ là
Trương Hải còn đang ngất xỉu, hơn nữa đi qua được cũng phải mất một đoạn thời gian, bây giờ đang tình huống ngàn cân treo sợi tóc, lại gặp phải
tình cảnh này thì có khác gì nặng càng thêm nặng hay không?
Nhưng mà mọi người vẫn chưa bỏ cuộc dễ như vậy, Phạm Đình Phương lúc này đưa ra ý kiến:
- Phạm Đức Linh, tôi với cậu có sức bật tốt nhất, có thể bật qua chỗ này được, chúng ta bật qua bờ bên kia trước, kích hoạt thiên phú đốn một
cái cây nhỏ xuống làm một cây cầu đơn giản, nhanh lên.
Phạm Đức Linh không suy nghĩ nhiều mà gật đầu, trước nay hắn vẫn nghe
lời Phạm Đình Phương răm rắp, lần này cũng chỉ là phản ứng theo quán
tính, nhưng mà lời của Phạm Đình Phương cũng là tốt nhất trong lúc này
rồi, bởi vì nàng đã nhìn thấy một cái cây gầy còm ở bên kia, nếu dùng
thiên phú thì chỉ cần nửa phút là có thể đốn nó xuống được.
Nhanh chóng thực hiện, hai người Phạm Đức Linh đã nhanh chóng đốn được
một cái cây nhỏ bắc qua suối thành cầu, mặc dù cái cây quá nhỏ, người
bình thường có đi trên đó cũng không được, nhưng mà mọi người ở đây đều
không phải bình thường, khả năng giữ thăng bằng cực kỳ tốt, việc đi qua
cây “cầu khỉ” này cũng chẳng mấy khó khăn.
Mọi người đã đi qua gần hết, chỉ còn lại Trương Hải đang nằm trên lưng
con Kotasaurus kia và Dương Thanh Kỳ đang vô cùng lo lắng cho hắn. Nàng
lúc này không biết làm cách nào để đưa Trương Hải qua bờ bên kia cả, con khủng long này lại là một dạng không biết bơi, làm cách nào đây?
Dương Thanh Kỳ vừa nghĩ ra một cách, hai mắt của nàng vừa sáng lên thì
một âm thanh cuồng bạo đã cắt đứt hoàn toàn những suy nghĩ đó.
“Gào!” Cùng với đó là những âm thanh cây gãy, đổ vang lên, không ngờ con khủng long khốn kiếp đó lại nhanh như vậy, kể cả Dương Thanh Kỳ hay năm người bên bờ kia đều trở nên hoảng sợ, nhìn vào con quái vật kia giống
như đang nhìn một tử thần đòi mạng vậy, còn con khủng long con kia cũng
trở nên khiếp hãi vô cùng, trong cổ nó bắt đầu phát ra các âm thanh “Ô
ô” tuyệt vọng.
Con vật đáng sợ kia gầm lên một cái, âm thanh vang vọng cả khu rừng làm
cho vài con vật có cánh bay tán loạn lên bầu trời. Nhưng kỳ lạ ở chỗ nó
đã dừng lại rồi mà mặt đất vẫn tiếp tục rung động, thậm chí còn rung
mạnh hơn cả lúc nãy, cường độ còn càng ngày càng tăng, không hề dấu hiệu dừng lại.
“Guồồ” Một âm thanh trầm trầm vang lên, âm thanh này không chói tai
giống như con khủng long ăn thịt kia mà trầm ấm vô cùng, người nghe tuy
rằng thấy khá là điếc tai nhưng mà còn dễ chịu hơn rất nhiều khi nghe
thứ ăn thịt kia gào thét.
Con khủng long ăn thịt cũng quay đầu lại, không biết từ lúc nào, một cái cổ dài ngoằng ngoằng đã ngóc lên từ trong khu rừng rậm phía sau, một
con khủng long cổ dài mang sắc mặt lo lắng đang nhanh chóng chạy đến.
Con Kotasaurus con đang đứng bên cạnh Dương Thanh Kỳ chợt trở nên kích
động, âm điệu trong cổ họng cũng trở nên dồn dập hơn, hiển nhiên là nó
đã nhìn thấy hy vọng của chính bản thân mình.
Dương Thanh Kỳ cũng kích động không kém, bởi vì nàng đang nhìn thấy linh vật vĩ đại và thần thánh trong lòng, một con Kotasaurus trưởng thành
thật sự, to lớn và hùng vĩ, cả thân thể của nó phải cao trên hai mươi
mét, riêng cái cổ dài đặc trưng đã hơn mười mét rồi, thân hình nặng nề
với bốn chân chắc chắn gấp mười lần cột đình đang nện từng bước làm mặt
đất rung chuyển. Nó đang chạy về hướng bên này, không cần hỏi cũng biết
nó đang lo lắng cho con Kotasaurus con đứng bên cạnh Thanh Kỳ, có lẽ hai con vật này là mẹ con hoặc bố con gì đó.
Nhìn thấy con Kotasaurus kia, cái miệng dài ngoằng của con khủng long ăn thịt chợt há ra, tiếng gầm gào chói tai lại vang lên như đang muốn thị
uy, trong ánh mắt kia cũng lóe lên từng đợt khát máu và hung tàn. Nhưng
con Kotasaurus dường như không để ý vẫn chạy lại phía này với tốc độ
nhanh nhất có thể, lúc nãy rõ ràng nó đã nghe thấy âm thanh của con
mình, không thể nhầm được.
“Gào gào” Con khủng long ăn thịt không nhịn được nữa, nó lao lên tấn
công con Kotasaurus kia, động tác vô cùng nhanh chóng, cái mõm dài
ngoằng lúc này giống như một cái kéo, đang muốn cắt đứt cái cổ dài của
con Kota, kết liễu đối thủ ngay tức thì vậy.
Con Kotasaurus kia cực kỳ đề phòng, không hề cho đối thủ lại gần mình,
nó xoay người một cái, cái đuôi dài gần tám mét đằng sau cũng quất ra,
Dương Thanh Kỳ nhìn thấy chiêu này thì mừng rỡ vô cùng, đó chính là
phương thức chiến đấu của Kotasaurus, cũng là khởi nguyên cho loại thuật dùng roi của Sauro tộc của nàng, không ngờ ngày hôm nay lại có thể được chứng kiến tận mắt một con Kotasaurus chiến đấu.
Cái đuôi được quất đến gần mặt của con vật hung tàn thì thân mình con
Kota chợt giật lại, phần cuối của đuôi vẫn theo quán tính quất mạnh lên
mặt của đối thủ, nhưng lực quật lại được tăng thêm do chính lực kéo về
kia. Con khủng long ăn thịt không kịp né nên bị quất trúng mặt, da thịt
đã rách một vết lớn, máu cũng đã bắt đầu chảy ra rồi.
Hai con khủng long to lớn lao vào nhau, hình thành nên một cuộc chiến vĩ đại của rừng xanh, mọi người đang ngẩn ngơ nhìn vào cuộc chiến đó thì
đột nhiên con Kotasaurus con chợt buông Trương Hải xuống đất, thân mình
nhanh chóng di chuyển, chặn đứng trước mặt một đám sinh vật xấu xí đang
nhanh chóng di chuyển về phía cuộc chiến kia.
Cả sáu người đều bị đánh động, nhanh chóng nhìn lại đám sinh vật kia,
Phạm Đức Linh nhanh chóng nhận ra đó là thứ đã bị mình săn giết lúc nãy, thứ khủng long có cái dẻ quạt, lúc này chúng đang kéo nhau lẻn lại phía cuộc chiến kia, có ý đồ quấy nhiễu con Kotasaurus lớn để cho con vật ăn thịt chiếm lợi thế.
Nhìn thấy một con đã lọt qua sự cản trở, tiếp tục tiến nhanh về cuộc
giao chiến khổng lồ kia, Dương Thanh Kỳ nhanh chóng hiểu ra chúng muốn
làm cái gì. Sinh vật bình thường sẽ không bao giờ lại gần một cuộc chiến như thế hết, trừ phi chúng đang muốn tham gia vào chính cuộc chiến này.
Nàng nhanh chóng rút chiếc roi ở bên hông ra, quất thẳng vào con khủng
long kia làm cho nó kêu ré lên đau đớn, nhanh chóng lùi lại. Gần chục
con khủng long đằng sau cũng chợt kêu ré lên, điên cuồng tấn công con
Kotasaurus con làm cho nó không thể ứng phó được.
Đám người Phạm Đức Linh thấy thế thì sốt hết cả ruột, bởi vì đám khủng
long kia bắt đầu chuyển hướng sang tấn công Dương Thanh Kỳ, bọn họ lúc
này cũng chưa cần lo lắng đến con vật khổng lồ kia nên lũ lượt quay lại
bên kia bờ suối, cả sáu người cùng hợp lực, sử dụng hết tất cả sức mạnh
của mình để hạ gục từng con từng con một.
Cuộc chiến khổng lồ đã làm cho Dương Thanh Kỳ học tập được rất nhiều,
nàng học theo mọi cách vung, quất, thậm chí cả quấn và siết của con
Kotasaurus kia, dần dần hoàn thiện kỹ năng của mình. Nàng biết, đây
chính là một kỳ ngộ, không phải lúc nào cũng gặp được, vì thế nên phải
nắm chắc được cơ hội của mình.
Không chỉ riêng Dương Thanh Kỳ, ngay cả mấy người còn lại cũng học được
không ít, đặc biệt là hai người thuộc Trex tộc kia, từ cách chiến đấu
của con khủng long ăn thịt đã ngộ ra được rất nhiều kỹ năng chiến đấu
cho bản thân mình, hơn nữa còn có cơ hội áp dụng ngay với lũ khốn kiếp
đang tấn công mình, kỹ năng của hai người này cũng đang tiến bộ nhanh
chóng.
Cuộc chiến khổng lồ đang trong thế giằng co cũng bắt đầu xảy ra biến
hóa, lúc này dường như các đòn quật đuôi mạnh mẽ của Kotasaurus đã bị
bắt bài, con vật ăn thịt né được, sau đó thì nhanh chóng áp sát lại,
dùng cả thân hình đẩy vào người của con Kota làm nó ngã ra đất, cú ngã
của một sinh vật khổng lồ làm cho cây cối xung quanh rung chuyển. Mặc cù đã ngã nhưng cái cổ dài của Kotasaurus vẫn ngẩng lên một cách quật
cường, đang định đứng dậy thì con vật ăn thịt chợt giơ cái chân to lớn
mạnh mẽ của nó lên, đá thẳng vào cái cổ rồi vít nó xuống, dùng cả sức
nặng của thân thể để đè chặt con Kotasaurus xuống đất.
Phạm Đức Linh nhìn theo chiêu này và nhanh chóng làm theo, đạp vào con
khủng long trước mắt, sau đó vít xuống, đè nghiến nó xuống đất, cả thân
hình dồn toàn lực giậm xuống làm cho đầu con khủng long đáng thương nát
bét ra, thân thể cũng mềm nhũn lại.
Lũ khủng long nhỏ xung quanh cũng đã bị toàn diệt, nhưng mà cuộc chiến
khổng lồ lại đang gặp điều bất lợi, con Kotasaurus đang đau đớn nhưng
không dám giãy dụa, có tác dụng nhiều đâu, cái cổ của nó đã bị đối thủ
kềm chặt, hơn nữa còn nghiến xuống, ý muốn làm nó gãy cổ mà chết, lúc
này nếu càng dãy thì cái cổ lại càng sớm bị hành hạ.
Sáu người nhìn nhau, tự biết lúc này nếu để Kotasaurus thất bại thì
chính mình cũng lâm vào thảm cảnh, trong mắt của họ lóe lên sự kiên
định, Phạm Đức Linh nhanh chóng ấn lên chiếc nhẫn đã được Trương Linh
Tuyền giao cho trước đó, huyết mạch trong máu cũng sôi trào lên tạo nên
những biến đổi quanh người. Hắn quyết tâm dùng toàn bộ sức mạnh, liều
một phen quấy nhiễu con vật ăn thịt kia, tạo thời cơ cho Kotasaurus lật
ngược thế cờ.