Mấy người Trương Hải nhìn nhau, cuối cùng cười khổ một
cái gật gật đầu, dù sao thì chuyện linh vật này hai người Phạm Đức Linh
cũng hiểu nên không có nhiều phản đối. Bây giờ đang cùng đi thi hành
nhiệm vụ, nếu để cái vấn đề cỏn con này ảnh hưởng đến tổ đội thì không
hay chút nào.
Trương Hải, Trần Mạnh Thắng, Phạm Đức Linh đành phải bùi ngùi chờ con
mồi tiếp theo, cũng may là trong này đã bắt đầu xuất hiện cực kỳ nhiều
khủng long nên không phải lo lắng chờ lâu làm gì.
Lúc này có một con khủng long thấp bé, người nó khá dài nhưng lại nằm
sát dưới mặt đất, trên lưng có một đống nếp hình thành một cái dẻ quạt,
theo kiến thức của Trương Hải thì thứ đó dùng để điều hòa nhiệt độ cơ
thể. Con khủng long này nhìn qua đã biết là một loài ăn thịt, tuy nó
không để ý nhiều đến chỗ “mồi” của Trương Hải nhưng di chuyển cũng cực
kỳ chậm chạp, việc săn giết không quá khó khăn.
Lúc này Trương Hải đang định ra hiệu cho hai thằng kia kéo lưới lên, con mồi đã đi vào trong bẫy rồi thì đột nhiên con khủng long đó như đang
kinh hoàng, tốc độ nhanh như một ngọn gió lủi đi mất. Bốn người Trương
Hải hơi ngẩn ra, dường như không thể hiểu nổi tại sao nó lại chạy mất
nhanh như thế, rõ ràng bọn người mình làm ăn rất kín kẽ rồi mà.
Đúng lúc này, Dương Thanh Kỳ đột nhiên thấy áo mình bị ai đó kéo kéo,
nàng nhanh chóng quay đầu lại thì nhận ra đó không phải là “người”, mà
chính là con Kotasaurus mà nàng vừa mới thả đi.
Lúc này con khủng long đó đang dùng miệng kéo kéo áo của nàng, từ trong
mắt nó có sự hoảng sợ, gấp gáp, nhưng không hiểu sao nó không chạy đi mà lại kéo kéo áo nàng. Động tĩnh cũng đã kéo sự chú ý của Trương Hải lại, hắn nhìn thấy con khủng long cổ dài kia thì ngẩn người, sau đó thì bực
bội vô cùng, hắn đang cho là con khủng long này làm cho con vật kia cảnh giác, vì thế mà chạy mất.
Nhưng mà hắn nhìn vào hành động của con khủng long con này thì thấy
không đúng lắm, sao nó cứ kéo kéo như là muốn dẫn họ đi đâu vậy, lại còn có cái vẻ hoảng hốt trong ánh mắt kia nữa.
Trương Hải còn đang nghĩ nghĩ thì đột nhiên nhận ra cái gì đó, sắc mặt
của hắn bây giờ còn tồi tệ hơn cả con Kotasaurus kia, gần như hét lên
với ba người bạn của mình:
- Chạy mau, có khủng long ăn thịt khổng lồ đến, không chạy kịp là mất xác cả lũ đấy!
Dương Thanh Kỳ, Trần Mạnh Thắng và Phạm Đức Linh hơi sững sờ, sau đó sắc mặt cũng trở nên hoảng sợ, tiếng bước chân rầm rầm kia cũng đã làm họ
chú ý. Mặc dù chưa thấy con khủng long nhưng uy thế như vậy chắc chắn là cực kỳ to lớn, cộng với nét mặt hoảng hốt của con khủng long con kia
thì biết thứ đó đáng sợ đến thế nào rồi.
Không cần phải nói nhiều, mấy người nhanh chóng chạy thục mạng, con
khủng long con kia cũng chạy sát ngay sau. Trương Hải không ngờ được tốc độ của mình như vậy mà con này cũng nhanh không kém, đâu có tý phong
phạm của khủng long khổng lồ trong tương lai đâu?
Chạy ngược với hướng phát ra âm thanh, Trương Hải nhanh chóng gặp được
ba người còn lại, lúc này các nàng vẫn đang làm công việc chuẩn bị bữa
trưa của mình. Thấy bọn Trương Hải trở về mà lại còn kéo thêm một con
khủng long nữa thì thấy tò mò, nhưng còn chưa kịp hỏi thì giọng nói của
Trương Hải đã vang lên từ đằng xa:
- Chạy nhanh lên, có thú dữ đến!
Ba người kia còn chưa kịp định thần thì đột nhiên thấy trên lùm cây xa
xa có một cái đầu ló ra, đó là một cái đầu khủng long với cái mõm cực
dài, từng chiếc răng sắc bén kinh khủng đang nhe ra như muốn nhai nát
mọi sinh vật trước mắt nó. Con khủng long cao khoảng chừng mười ba mười
bốn mét gì đó, từ góc độ này có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi tay hơi
ngắn cùng với một cái “buồm” trên lưng của nó. Nếu nói về dáng đứng và
tập tính thì loài này có vẻ khá giống với Tyrano. (Loài này lấy hình mẫu của Spinosaurus)
Mấy người kia chạy trước, Trương Hải nhìn đống đồ bỏ lại kia một cái,
hắn cố ý chạy chậm lại đằng sau cùng, phất tay một cái rồi nhẹ nhàng thu tất cả vào trong không gian ở cái dây chuyền trước ngực mình, sau đó
cũng nhanh chóng chạy theo các bạn mình.
Tốc độ của con khủng long kia nhanh vô cùng, khoảng cách càng ngày càng
bị thu nhỏ lại, trong lúc nguy cấp thế này Trương Hải chợt khựng lại, vì hắn vừa nghĩ ra một cách để thoát hiểm trong trường hợp thế này.
- Các cậu chạy lên phía trước, nhanh chóng tìm một đoạn dây leo thật dài và chắc lại đây, nhanh lên. Mình sẽ ở lại cầm chân nó, nhưng không được bao lâu đâu! Tìm dây thật nhanh vào thì chúng ta mới có cơ hội sống
sót.
Mấy người kia sửng sốt, lại ngây người một lần nữa, dù sao đây cũng chỉ
là một đám trẻ, kinh nghiệm xử lý tình huống cực kỳ thiếu thốn, bảo
chúng phản ứng như dân chuyên nghiệp vào lúc này là không thể nào.
Nhưng mà Trương Hải đã chạy ngược lại phía con khủng long kia, giọng nói vang lên văng vẳng:
- Tìm dây leo nhanh lên, nếu không tao chết cũng làm âm hồn về ám chúng mày! Mẹ kiếp, lâu la lề mề!
Mấy người kia cắn răng, ánh mắt cũng đã đỏ lên, Dương Thanh Kỳ đang muốn đuổi theo thì cô bé lạnh lùng Phạm Đình Phương chợt giữ lại:
- Làm theo lời của Trương Hải, đi tìm dây leo nhanh lên! Chúng ta là một tổ đội, phải có sự tin tưởng lẫn nhau! Nếu tên kia đã nói có thể cầm
chân trong một lúc thì chắc chắn sẽ làm được, hắn hẳn là đã có một cách
gì đó để thoát khỏi tình trạng này, đừng lãng phí thời gian nữa, đi tìm
nhanh lên.
Mấy người kia chỉ hơi phân vân trong vài giây rồi nhanh chóng gật đầu,
chia nhau đi tìm dây leo như Trương Hải nói, phải cố hết sức, nếu không
thì không những chỉ có hắn hi sinh mà chính tổ đội này đều sẽ rơi vào
nguy hiểm.
Trương Hải lúc này đang nhớ tới một lời phỏng đoán giả tưởng, trong giấc mộng kia, hắn cũng đã từng xem vài bộ phim về khủng long, trong đó
những con vật ăn thịt thường có đầu to, tay nhỏ, hai chân chống cả thân
hình, có cái đuôi nặng để cân bằng với cái đầu ở phía trước.
Nói cách khác, cả người con khủng long này giống như một cán cân, hai
chân làm cột chống, cân đong đo đếm cái đuôi và cái đầu ở hai bên. Người ta đã từng nói rằng, nếu như gặp một con vật to lớn thế này thì cách
đối phó hay nhất là lại gần chân nó, sau đó thì chạy vòng quanh, tất
nhiên không loại trừ trường hợp bị nó giẫm chết nên chắc chắn vẫn phải
giữ một khoảng cách nhất định với chân. Vị trí thích hợp nhất để chạy là khoảng ở giữa đầu và chân, lúc đó nó không có cách nào gập đầu xuống,
mà chân có giậm thì vẫn có thể né được kịp thời.
Nhưng mà mục tiêu của con khủng long này không phải lũ “nhãi nhép” ít
thịt như Trương Hải, mà chính là con Kotasaurus kia, đó là một miếng mồi ngon dành cho nó. Bọn Trương Hải chỉ là bị liên lụy mà thôi, nhưng ai
mà biết được chứ, tâm lý chung của những người này chính là sợ hãi con
vật to lớn này.
Trương Hải thấy nó không chú ý nhiều đến mình nên nhanh chóng tiếp cận
được vị trí thích hợp, miệng hắn đã niệm chú trong lúc chạy, từng ngọn
lửa nóng hừng hực bắt đầu thiêu đốt lên, sau đó bắn thẳng vào da thịt
của thứ khổng lồ kia làm cho nó đau đớn.
Con khủng long tàn bạo nhìn lại con kiến hôi kia, ánh mắt của nó có chứa đủ sự hung hãn, khát máu, hơi thở cũng phì phò giống như đang vô cùng
phẫn nộ. Nó đưa chân lên muốn giẫm, nhưng mà khoảng cách cũng hơi xa nên đã bị Trương Hải nhanh chóng tránh được. Hơn nữa con kiến hôi kia còn
cực kỳ giảo hoạt, vừa chạy vòng quanh, vừa bắn mấy tia lửa kia lên mặt
nó làm cho nó đau rát. Nhưng khổ nỗi, xoay người là một điểm yếu của con khủng long như thế này, nó phải mất khá nhiều thời gian mới xoay lại
được, lúc đó thì Trương Hải đã chạy ra đằng sau nó rồi.
Nhưng mà sức người có hạn, chạy mãi thì cũng phải mệt, hơn nữa còn là
vừa chạy vừa duy trì ít ma pháp kia để thu hút sự chú ý của nó nên càng
mệt hơn. Lúc Trương Hải đã gần như kiệt sức thì các bạn của hắn cuối
cùng cũng chạy đến, cả bảy người cùng kéo một sợi dây leo dài ngoằng
ngoằng, dài đến nỗi mà đầu kia của nó cũng không biết ở chỗ nào, chỉ
thấy vẫn đang ẩn bên trong rừng mà thôi.
Trương Hải nhanh chóng hô lên:
- Cầm sợi dây đó chạy quanh chân nó, trói chân con vật khốn kiếp này
lại, tuy không giữ được bao lâu nhưng cũng đủ thời gian cho chúng ta
chạy trốn.
Sáu người kia sáng mắt lên, cách này đúng là rất hay, sẽ cho họ đủ thời gian để chạy trốn.
Cả bảy người cùng nhau kéo sợi dây kia, chạy vòng vòng xung quanh chân
của con vật hung tàn đó, nó lúc này cũng đã giận dữ đến tột cùng vì lũ
chuột nhắt này, bàn chân cũng đã giẫm loạn cả lên nhưng không có tác
dụng, chỉ càng làm cho đôi chân nó mắc sâu vào trong sự rối rắm mà thôi.
- Được rồi, chạy nhanh lên! Tạm thời nó không đuổi được chúng ta đâu.
Trương Hải nhanh chóng chạy đi trước, dáng chạy của hắn lúc này khá
loạng choạng và chật vật, trong đầu hắn đang ong ong lên vì sử dụng tinh thần lực quá độ, những lúc thế này hắn cần ngủ, ngủ một giấc thật ngon
lành. Nhưng mà hắn có được ngủ hay không? Trong tình huống nguy hiểm thế này mà còn đòi ngủ hay sao?
“Rầm!” Khi đoàn người chạy vào được trong rừng thì âm thanh như nhà sập
vang lên, có lẽ con khủng long kia vừa bị ngã một cú đau đớn. Trương Hải lúc này hình như cũng không chịu được nữa, thân hình lảo đảo rồi ngã
vật ra đất. Dương Thanh Kỳ lại là người chú ý đến hắn nhiều nhất từ nãy
đến giờ, nàng hoảng hốt chạy lại đỡ hắn dậy, lay lay người hắn nhưng
Trương Hải cũng không chịu tỉnh dậy, Dương Thanh Kỳ cuống cuồng không
biết phải làm sao, nước mắt cũng đã rơm rớm nơi khóe mi rồi.
Trong lúc chạy trốn thế này mà lại còn ngất xỉu, bây giờ làm sao mà dừng lại được, cũng không biết hắn có sao không nữa? Dương Thanh Kỳ còn đang bối rối thì áo nàng lại bị kéo, nhìn lại đằng sau thì thấy con
Kotasaurus con kia đang nhìn nhìn nàng, lại nhìn Trương Hải, trong mắt
lóe lên một ít thông minh. Dương Thanh Kỳ lúc đầu còn không hiểu, nhưng
mà cũng nhanh chóng biết được nó đang bảo nàng đặt Trương Hải lên lưng
nó, sau đó thì cả đám cùng chạy.
Bọn Trương Hải cứ chạy trối chết, không nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị ở chỗ con khủng long to lớn kia ngã xuống. Từ trong rừng không biết chạy đâu
ra gần chục con khủng long cỡ nhỏ, chính là con khủng long có cái dẻ
quạt trên lưng mà Trương Hải định thịt lúc nãy. Lúc này gần chục con
khủng long đó đang thi nhau gặm đứt dây leo cho con khủng long lớn,
chẳng mất bao nhiêu thời gian, con khủng long đã hùng dũng đứng dậy, gào to một tiếng long trời lở đất rồi lại tiếp tục đuổi theo đám Trương
Hải.