Cười bí hiểm, Thủy Tiên làm điệu bộ đáng thương rồi ôm chầm lấy
con bạn nãy giờ đang đứng nghệch mặt ra, nói với giọng nhẽo
nhẹt :
- Phương yêu vấu, yêu Phương nhất nhà. Mình đi thôi, không thì trễ đó.
Hôm
nay, một ngày đẹp trời. Cũng là ngày cả đoàn Kiến Văn tham gia vào chuyến nghĩ mát hoàn toàn free kia. Ai ai cũng háo háo
hức hức để chuẩn bị cho chuyến đi đầy thú vị này cả!
Với
một đóng kế hoạch được vạch ra trong trí nhớ, Thủy Tiên đã đề nghị Thế An đi riêng để cô nàng tiện bề hành động. Một loạt
các “hoạt động” chỉ dành riêng cho chuột con và Chấn Vũ đã
được Thủy Tiên kiểm duyệt và sắp sửa thực hiện trong tương lai
gần. Vì cô muốn là người chiến thắng trong “trận chiến” này
nên đành phải “ăn gian lận” thôi!
- Lần này xa nhà những 5 ngày, không hiểu sao mà cha và mẹ lại cho mình đi nữa? Lạ thật!
Vừa
rảo bước, Tiểu Phương vừa cất giọng nói với cô nàng bên cạnh
mình. Rõ là chuyện lạ, vì trước giờ cha mẹ cô nào có cho con
mình đi đâu qua đêm, dù chỉ là một ngày. Không hiểu sao lần này lại phá lệ nữa! Hẳn là có sự can thiệp từ phía “nhà
trường” rồi nhỉ?
Chán nản ra hiệu cho con bạn đáng ghét của mình giữ im lặng, Tiểu
Phương não nề kéo dài từng câu chữ trong nỗi thất vọng tràn
trề vì không nghe được chuyện “cổ tích” trong mơ.
Theo
sự hướng dẫn của giáo viên và chủ nhân của resort, từng tốp
học sinh ngoan ngoãn xếp theo hàng rồi đi đến phòng nghỉ của
mình để xếp lại hành lý, chuẩn bị cho giờ giải lao tự túc
tuyệt vời như trong mơ.
Vì
có “tiền sử” say xe nên khi đặt chân xuống đất liền thì Tiểu
Phương liền nhăn mặt khó chịu, cô chẳng còn tâm trạng vui tươi
nữa khi mà cơ thể cứ khó chịu đến phát bực. Nhắc đến càng
thêm bực mình, khi mà cô bạn thân Thủy Tiên lại hồ hỡi giao
tính mạng Tiểu Phương lại cho Hội trưởng lạnh lùng và quay lưng bỏ đi theo trai… À, nhầm, bỏ đi theo bạn trai mới đúng!
Thế
là, trên suốt chặng đường đến resort thiên đường, Tiểu Phương đã rơi vào tay tên sát nhân tàn bạo mang tên Chấn Vũ và một người nữa hẳn là ai ai cũng biết. Tuy rất ghét đi riêng lẽ thế này
nhưng chuột con cũng đành ngậm ngùi tiếc nuối mà trèo vào
khoang xe sang trọng của riêng tài xế họ Triệu.
- Em không sao chứ?
Khui
chai nước khoáng tinh khiết và đưa cho Tiểu Phương, Thanh Phong
chậm rãi dời mắt quan sát nét mặt khó chịu của cô nhóc hồi
lâu rồi khẽ hỏi. Chợt, tia nhìn bỗng sáng rực khi anh thoáng
nhớ đến một trường hợp tương tự đã xảy ra với cô nhóc tinh
nghịch này. Anh còn nhớ, khi đó, anh đã trò chuyện và làm cô
nhóc vui lên, thế là cơn khó chịu buồn nôn bay đi đâu mất ngay
sau đó.
Mỉm cười, Thanh Phong tiến sát đến cạnh Tiểu Phương, ghé sát tai cô rồi thì thầm :
Cuối đầu, Thanh Phong đưa tay quệt những giọt nước vô tình đang ung
dung đậu trên làn da trắng mịn của mình rồi lia tia nhìn man
rợn sang con người vừa hại anh ra nông nổi này.
Yeah! Có chuyện hay rồi!
Tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng vừa diễn ra, Tiểu Phương chỉ biết
đứng bất động tại chỗ với tư thế đang thụt lùi về sau. Sau khi đã định thần lại, cô chớp chớp mắt ngạc nhiên rồi đẩy tia
nhìn bất ngờ sang người vừa xuất hiện cùng chai nước khoáng
trên tay.
- Không cố ý.
Chấn Vũ thản nhiên nhún vai rồi quăng “phế thải ve chai” sang một
bên, kèm theo cái lắc đầu tiếc nuối giả tạo khiến Thanh Phong
tức điên lên. Rồi, anh vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên đến lạ như
vậy để tiến về phía cô nhóc đang tần ngần đứng đó, nhếch môi
cười “ấm áp” :
- Đi, anh đưa tí hon vào phòng nghỉ!
Gì? Gì cơ? Phòng… phòng nghỉ á?
Trời ạ! Cái con người này, có biết cách dùng từ không vậy?
Gạt
phăng cục tức qua một bên khi nghe những gì “địch thủ” vừa thốt ra, Thanh Phong hung hăng đẩy Chấn Vũ sang một bên khiến anh mém
tí nữa là chộp đất rồi kéo tay Tiểu Phương đi kèm theo câu nói :
- Để anh dẫn em đến phòng của em cho an toàn. Giao em cho tên lưu manh ấy anh không yên tâm.
Lưu
manh? Còn dám gọi Chấn Vũ là lưu manh trong khi anh có ý tốt?
Trần Thanh Phong ơi Trần Thanh Phong, hôm nay anh chết chắc rồi!
Kìm
chế cảm xúc đang tuôn trào trong mình, Chấn Vũ bước nhanh đến
trước Thanh Phong, chắn ngang anh lại. Thay vì kéo tay Tiểu Phương thì Chấn Vũ lại không do dự mà nắm ngay cánh tay rắn chắc
của Thanh Phong rồi kéo anh đi trong sự ngỡ ngàng và bàng hoàng của chuột con.
Bộp!
Tũm!
Một
làn nước trắng xóa văng tung tóe trước cặp mắt ngơ ngác không
biết chuyện gì vừa xảy ra của chuột con. Ngay sau đó, cô chỉ
thấy một mình Chấn Vũ quay trở lại và rồi kéo tay cô đi một
mạch.
Vất
vả trèo lên khỏi bể bơi, Thanh Phong giận dữ lườm tên kiêu ngạo
nào đó muốn rách giác mạc. Vắt sạch hết nước trên người
xuống, anh lầm lũi bước đi với bộ dạng như chuột lột.