Khoanh hai tay trước ngực, Linh Đan cười gian xảo rồi liếc mắt sang
Mẫn Mẫn cũng đang đứng cạnh mình. Ẩn sâu trong đáy mắt được tô viền hồng phấn là tia gian manh khó lường. Mùi nước hoa đắc
tiền từ người hai cô gái cứ tỏa ra xung quanh, lượn lờ quanh kẽ gió giữa giờ rồi bay theo gió, đi mất hút.
Đứng đó lúc lâu, Mẫn Mẫn cười nhạt rồi quay đi. Cô chẳng còn
quan tâm đến những chuyện như thế này nữa! Cô làm gì phải đi
nghe lời Linh Đan để rồi tự làm khổ mình chứ? Chuyện chẳng
liên quan gì đến Thanh Phong của cô cả. Mà nếu có thì cô cũng
chỉ tự mình giải quyết mọi chuyện thôi. Việc hại người khác
để có được lợi ích về mình, cô không còn hứng thú. Với lại,
cái tính cách cả tin của con nhóc ngây thơ kia thật ngốc. Cô
không nỡ hại một người đáng yêu như thế chút nào!
Những ngày qua, vừa lén quan sát nét mặt vui cười của Thanh
Phong, Mẫn Mẫn vừa âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của
Tiểu Phương trong bóng tối. Và từ đó, cô gái nham hiểm ngày
nào đã phát hiện ra một điều cực kì quan trọng : Yêu. Đâu nhất thiết phải tự tạo ra khoảng cách tâm tối để rồi tự dày vò
chính mình cũng như biêu xấu thứ tình cảm thuần khiết kia?
Với Mẫn Mẫn, trong lòng cô chỉ có duy nhất Thanh Phong. Nhưng
với Thanh Phong, hẳn gì trong lòng anh có chứa hình ảnh của cô?
Với tâm lí của một đứa con gái nhanh nhạy trong tình cảm, Mẫn Mẫn đã sớm nhìn ra trái tim của Thanh Phong từ lần quan sát anh
gần đây nhất. Dường như trong sâu thẳm đáy tim rực lửa yêu kia
chỉ chứa toàn hình ảnh của cô nhóc con nào đó mà thôi. Trái
tim ấy, hoàn toàn không có chỗ cho Mẫn Mẫn.
Hiểu được điều đó, tuy có đau nhưng đủ để Mẫn Mẫn tỉnh ngộ.
Nếu cô đau như thế khi Thanh Phong yêu ai đó không phải cô, thì
chắc chắn rằng, một khi cô làm hại hay gây thương tổn đến người con gái anh yêu thì anh cũng sẽ phải ném trải mùi vị đớn đau
như vậy. Mẫn Mẫn không hề muốn điều tồi tệ đó xảy ra chút
nào! Cô không muốn tận mắt chứng kiến anh phải hứng chịu tổn
thương, thế khác nào đang giết chết những xúc cảm mãnh liệt
đang tuôn trào trong cô?
Và, đành vậy!
Anh nguyện là gió để âm thầm bên cạnh bé con đáng yêu. Cô nguyện làm mây để ngày ngày dõi theo gió, là anh.
Thế đã mãn nguyện lắm rồi!
Vì khi Thanh Phong vui, Mẫn Mẫn cũng vui!
Nói cô ngốc cũng được, khờ dại cũng chẳng sao. Yêu rồi, biết
làm gì để khống chế cảm xúc trong con tim thơ dại đây?
Ta đành làm theo những gì mình cho là đúng để tâm hồn được thanh thản vậy!
Tiểu Phương cũng chẳng xấu, chẳng mưu mẹo như cô và Linh Đan. Mà trái lại, Tiểu Phương là một cô nhóc ngây thơ, trong sáng, rất
đáng nhận được yêu thương từ Thanh Phong. Có lẽ, Mẫn Mẫn sẽ cố gắng để ghép đôi hai người họ. Cô sẽ khiến họ nhận ra rằng
mình đã yêu nhau và họ sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Mà cũng không sao. Vì giờ đây, một Mẫn Mẫn mưu mô, gian manh,
xảo quyệt đã dần thay đổi rồi. Thay đổi vì chính tình yêu cô
dành cho Thanh Phong để mong anh được hạnh phúc.
Điều đó, rất đáng!
2
Thấy Mẫn Mẫn vừa rời đi thì Linh Đan cũng sải chân bước theo. Cô
biết rõ những gì Mẫn Mẫn đang nghĩ và đối diện. Với tính
cách của Mẫn Mẫn, chỉ ác được ngoài miệng, còn sâu thẳm trong tâm hồn thì lại rất nhút nhát. Linh Đan cho rằng cô gái này
cần phải trải qua sự đào tạo từ cô thì mới có thể thay đổi
toàn bộ tính cách.
Với Linh Đan, mọi thứ trong cuộc sống điều phải tranh giành thì
mới có được. Vì đời mà, hôm nay ta sống tốt, hẳn gì ngày mai
ta nhận được những điều tốt đẹp từ cuộc sống?
Thế nên, tốt khi cần và ác khi có thể luôn là cách hành động của cô gái mang tên Trần Linh Đan. Đơn giản bởi cô đã từng tốt,
từng thánh thiện và ngây thơ. Nhưng sao nào, cuộc sống đã cướp
đi của cô tất cả mọi thứ. Từ gia đình yêu thương cho đến người
quan trọng nhất đời - anh trai cô - Bây giờ, chỉ sống cùng gia
đình nhận nuôi thì có nghĩ lý gì? Tuy họ có tốt, có cho cô
mọi thứ cô cần nhưng thứ mà cô trông mong nhất lại không hề có
được. Tình cảm của cô em gái ngây thơ đối với anh trai mình vẫn vẹn nguyên trong cô. Chợt, cô cảm thấy mình nhớ anh trai biết
bao. Nhưng, có làm được gì khi anh cô đã vĩnh viễn rời khỏi
cõi đời này?
Từ lúc đó, Linh Đan đã hoàn toàn thay đổi.
Và khi gặp được Chấn Vũ, cô đã xác định được anh chính là mảnh
ghép còn thiếu trong trái tim mình, nhất định cô phải có anh
cho dù phải đánh đổi nhiều thứ. Vì, yêu mà!
Theo sau Mẫn Mẫn đến một góc khuất của Kiến Văn, Linh Đan mới
hắng giọng rồi nhẹ nhàng cất lời. Ánh mắt gian xảo từ Linh
Đan ngay lập tức khống chế sự ngạc nhiên trong tia nhìn của Mẫn Mẫn.
- Sao? Không nở ra tay à?
Ngồi xuống ghế đá, Mẫn Mẫn chớp nhẹ mi mắt rồi dịu dàng nhìn lên bầu trời trong xanh, cao vời vợi, khẽ nói :
- Tại sao phải tranh giành mà không cố gắng để làm người đó thật sự yêu thương mình bằng chính con tim của họ?
Dáng người cao cao, mái tóc vàng ươm lạ lẫm. Gương mặt anh tú có
nét gì đó thân quen, khó gọi tên khiến Linh Đan không thốt nên
lời. Tròng mắt khẽ lay động khi cô thoáng nhớ đến một ai đó
quan trọng với mình, không thể nào!
-
Anh đừng tự gạt mình. Nét mặt thích thú, say sưa khi anh chạm
tay vào chiếc máy ảnh kia đã nói hết cho em biết!
Quả không sai!
Triệu Khương cảm thấy mình thật đúng dắn khi tin tưởng vào cô nhóc tên Tiểu Phương này.
Ở cạnh cô nhóc, anh cảm thấy mọi thứ thật tự nhiên và dễ chịu. Đó cũng chính là lý do anh mời cô nhóc lém lỉnh này đi ăn
một bữa no nê. Đơn giản bởi, anh muốn kết bạn với cô!
Trực giác của con người thật khó để nắm bắt, từ khi tiếp xúc vài lần với Tiểu Phương thì anh đã có cảm giác rất dễ chịu rồi. Tiểu Phương mang đến cho anh nguồn cảm xúc khó tả, khó gọi
tên. Có khi còn không có tên để mà gọi!
Những khi ở cùng hay có dịp trò chuyện cùng cô nhóc thì anh lại
cảm thấy mình thật khác. Anh muốn cháy cùng niềm đam mê chụp
ảnh của mình hơn là vùi đầu vào mớ công việc của một Tổng
giám đốc ở công ty. Nhưng vì cha mình, anh đành dẹp đi mơ ước
chu du bốn phương để săn những tấm ảnh đẹp nhất sang một bên và quyết tâm gây dựng cơ nghiệp, phát triển công ty Vũ Khương.
Từ khi chạm mặt Tiểu Phương, anh lại có cảm hứng để cầm máy ảnh.
Thật lạ.
Thật khó hiểu
Đúng không?
Có lẽ, ông trời cho anh gặp cô nhóc là để mách bảo anh, hãy sống thật với chính mình và mơ ước bấy lâu!
Và mục tiêu tiếp cận với Tiểu Phương ban đầu đã bị anh gạt mất
từ lúc nào không hay. Tiểu Phương không phải là công cụ để anh
trêu tức Chấn Vũ nữa rồi.
Giờ đây, cô nhóc này là một người bạn, một cô em gái, một chỗ
dựa vững chắc, một nơi an ủi tâm hồn của Triệu Khương. Anh nhất định sẽ trân trọng cô và không để bất kì một ai làm hại cô
gái bé bỏng này!
Đột nhiên, trong đầu Tiểu Phương nảy ra một ý định khá “điên loạn”. Đã từ rất lâu rồi, rất rất lâu, cô luôn ao ước mình có được
một người anh trai. Cô rất muốn được anh trai cưng chiều, bảo vệ và yêu thương. Hẳn cảm giác ấy rất thoải mái và dễ chịu
nhỉ?
Nhìn Triệu Khương hồi lâu, Tiểu Phương cười tinh nghịch rồi không
biết lấy dũng khí từ đâu, cô tuôn ra nguyên câu nói đã ấp ủ
trong lòng bấy lâu nay. Nhưng, khác hơn một tý so với nguyên văn
ban đầu…
- Anh Triệu Khương, nhà anh có em gái không?
Rõ ngốc khi đặt câu hỏi như thế!
Cô thừa biết anh và Chấn Vũ là anh em cùng cha kia mà? Làm gì còn cô em gái nào nữa ở đây?