Đá đểu lại câu nói không đầu không đuôi của Chấn Vũ, Triệu Khải
bật cười khanh khách. Ông thừa biết bản tính lạnh lùng kia rồi nên cũng chẳng lạ gì cách ăn nói ấy. Chỉ là, ông hơi ngạc
nhiên vì khi nãy lại có người lịch sự đến như vậy thôi!
Cười khinh, Chấn Vũ hếch môi rồi đáp gọn :
- Có gì cứ nói!
- …
Im lặng, Triệu Khải chỉ đưa tia nhìn dò xét sang Chấn Vũ mà
không hề nói một lời. Ông biết anh đang nghĩ những gì trong đầu chăng?
Chấn Vũ rõ cái tính cách của con người gian xảo đang ngồi trước
mặt mình như ban ngày rồi. Vì ông ta đã tự nguyện dâng hiến
chuyến nghỉ mát cho Kiến Văn nên anh nào dám không nhận. Nhưng
Chấn Vũ biết, Triệu Khải không đơn giản chỉ đến để tặng
chuyến du lịch miễn phí kia. Hẳn là sẽ có điều kiện hay vài
sự trao đổi chứ nhỉ?
Mà không, câu hỏi của anh thật dư thừa! Anh thừa đoán được lý do gì khiến Triệu Khải đến đây mà! Ngốc thật!
- Buôn hàng cấm à?
Buôn hàng cấm à? Buôn hàng cấm à?
Câu nói ấy nghe sao thật quen, dường như đã có ai đó nói với ông
như thế rồi thì phải! À, đúng rồi, là Triệu Khương. Chính
miệng anh chàng kia cũng đã nói một câu tương tự.
Thật đúng là anh em có khác! Tính cách chẳng khác nhau là mấy!
-
Hãy suy nghĩ. Nếu muốn tham gia cứ việc nói ta. Hẳn con sẽ làm giàu rất nhanh. Chúc con ngày học vui nhé! Tạm biệt!
2
Sải nhẹ chân trên nền gạch bóng trong hành lang của dãy lớp 10,
Thanh Phong bỗng chốc nhíu mày cho dòng kí ức được tua lại
thật chậm, thật chuẩn xác trong não bộ của anh. Kí ức như
dòng chảy, lập tức ùa về trong tích tắc. Từng cử chỉ, hành
động, dáng vẻ thật đáng ngờ. Trong mảng kí ức của cái hôm say rượu vì buồn bực người cha có như không của mình, Thanh Phong
còn nhớ rất rõ ràng hôm đó có một người khách lạ mặt đang
ngồi trong nhà anh. Điều đáng ngạc nhiên là vị khách ấy trò
chuyện rất thân thiết với cha anh. Cứ như cả hai đã quen biết
từ rất lâu và đã hợp tác làm ăn từ trước đó. Hơi men trong
người không ngừng dâng lên khiến anh chỉ muốn ngã lưng lên giường và nhắm nghiền mắt lại. Chính vì điều đó nên lý trí không
cho phép anh nán lại đủ lâu để nghe mẫu chuyện bí mật kia.
Giờ đây, được dịp gặp lại cái dáng bí ẩn ấy trong phòng Hội
trưởng, Thanh Phong đã thoáng nhớ lại dáng vẻ của vị khách
kia. Ông chính là Triệu Khải chứ không ai khác. Hơn nữa, ông còn là chú của Chấn Vũ. Vậy rốt cuộc thì cha anh đang có quan hệ gì với nhà họ Triệu chứ? Chuyện này thật đáng ngờ!
Dòng kí ức miên man cuốn Thanh Phong trở về mẫu chuyện xưa cũ,
khiến anh như nhập tâm vào vai diễn của kẻ say rượu khi đó và
quên đi Tiểu Phương đang đi bên cạnh mình.
Một lúc sau, vì không chịu được sự im lặng đến ngộp thở này nên
Tiểu Phương mới đưa tay lay nhẹ vạt áo trắng tinh khôi, khẽ mấp
máy môi :
- Anh Thanh Phong.
- …
- Anh Thanh Phong.
Giọng nói nhẹ bẫng như khúc nhạc du dương khơi gợi những kỉ niệm
khó phai, chất giọng ấy ngày càng chiếm lấy tâm trí đang mơ hồ trong vòng luẩn quẫn của quá khứ. Khúc nhạc trong giọng nói
như đưa Thanh Phong trở về với những năm tháng trẻ thơ. Bất
chợt, một cánh đồng bạt ngàn hiện ra, rõ mồn một trong trí
nhớ của anh. Và rồi, hai vóc dáng nhỏ nhắn đang nô đùa, nghịch cỏ dại, mái tóc bay phấp phới trong gió còn vương mùi thơm
miên man.
Chết thật! Anh không nhớ rằng trong mảng kí ức đã lãng quên của
mình còn lưu giữ lại một khoảnh khắc đáng yêu đến vậy.
Nhưng mà, khoảnh khắc ấy, là thời điểm nào? Anh chẳng thể nhớ nổi!
Gọi mãi chẳng thấy Thanh Phong đáp lời, mắt anh thì cứ nhìn tận
đâu đâu như vừa bị ai đó rút hồn khỏi thân xác vậy. Nghiêng đầu quan sát nét mặt điển trai hồi lâu, Tiểu Phương không cầm lòng
được bèn lấy điện thoại ra “tách, tách”, lưu lại hình ảnh cực dễ thương của Thanh Phong.
Lục lội lại cái trí nhớ “mèo cắn” của mình trong khoảng thời
gian khá là lâu, một lúc sau, Tiểu Phương mới phấn khởi reo lên
khi đã nhớ ra anh chàng trước mặt mình tên gì và là ai.
-
Anh là Triệu Khương đúng không? Hì hì, xin lỗi vì không nhớ tên
anh nhé. Mà điều khi nãy anh nói chưa hẳn là đúng đâu. Vì chỉ
khi chụp lén mình mới lưu giữ được những giây phút tự nhiên
nhất của người đối diện mà, không phải sao?
Tách. Tách.
- Là như vậy, đúng chứ?
Chẳng hề do dự, Triệu Khương lấy ngay máy ảnh và nhấn vài cái
khiến chuột con không tài nào tránh khỏi “kiểu ghi hình” bất
ngờ từ anh. Mà không, “kiểu ghi hình” ấy chẳng phải cô nhóc
vừa mới thực hành hay sao!
Trừng mắt nhìn con người vô duyên dám cả gan chụp ảnh công khai mình
như thế, Tiểu Phương hung hăng nhíu mày trách móc. Điệu bộ và
dáng vẻ xù lông của cô khiến Triệu Khương phải kìm lắm mới
không bật cười.
- Nè, có duyên quá ha, sao lại tự tiện chụp ảnh người khác khi chưa hỏi ý kiến người ta chứ?
Ho nhẹ, Triệu Khương trầm tĩnh mách bảo khi đã nhịn được cười :
- Như em thôi mà!
Bừng tỉnh sau những tiếng cãi cọ khá lớn, Thanh Phong ngơ ngác nhìn sang người lạ mặt đang đứng trước mặt mình rồi khẽ dời mắt
sang Tiểu Phương như muốn đặt câu hỏi “Anh ta là ai vậy?”.
- Chào, tôi là Triệu Khương, anh cùng cha của Chấn Vũ. Rất vui được gặp cậu!
-
Chào anh, tôi là Thanh Phong. Rất vui được gặp! – Gật nhẹ đầu
cho màn chào hỏi, Thanh Phong khẽ nhếch môi cười nhẹ. Chợt nhớ
đến việc mình cần làm nên Thanh Phong vội nhìn sang cô nhóc đang tần ngần đứng đó, nói nhỏ - Giờ anh phải đi dán bản thông
báo cho trường. Em cứ trò chuyện với Triệu Khương nhé!
-
Dạ! – Cười tinh nghịch, Tiểu Phương nhanh miệng đồng ý lời đề
nghị kia của Thanh Phong. Không phải vì cô thích chuyện trò cùng anh chàng Triệu Khương này đâu nhé! Chỉ là, giữa hai người còn có chuyện chưa giải quyết mà thôi. Ai đã cho phép đâu mà anh
chàng này dám chụp ảnh cô chứ?
Đợi đến khi Thanh Phong đã đi một đoạn khá xa thì Tiểu Phương mới
lập tức thay đổi thái độ “đối nhân xử thế” một vòng 360 độ.
Lườm lườm Triệu Khương, cô hung hãng “gầm” lên như sư tử :
- Xóa mau đi!
-
Không được ăn nói với anh như thế. Nếu với Chấn Vũ thì em có
thể gọi như vậy, vì Chấn Vũ chỉ lớn hơn em một tuổi là cùng. Còn với anh, phải gọi “anh” đàng hoàng, vì anh hơn em những 3
tuổi. – Đáp lại thái độ hung dữ của nhóc con tinh nghịch chỉ
là một giọng nói nhẹ nhàng đến phát... bực của Triệu Khương.
Anh cứ nói chuyện một cách từ tốn như muốn khiêu khích Tiểu
Phương vậy.
Khá là nóng máu với người con trai cùng dòng họ với tên Hội
trưởng có thái độ lạ trong mấy hôm nay, Tiểu Phương ngang nhiên
nói như quát mà không hề để tâm nghe lời “giảng dạy” đầy thâm
tình từ đối phương :
- Mau xóa tấm hình ấy đi.
- Với một điều kiện. Đi ăn cùng anh, nhé?
3
Trời lộng gió.
Mây xanh ủng ỉnh thả mình theo từng đợt gió dập dìu, lơ lửng trôi trên nền thảm bao la, mát rượi. Từng cụm mây trắng bồng bềnh,
vun xốp tạo cảm giác êm ả cho người xem, chúng cứ như những
dòng suối chảy chậm, thật chậm vào tâm hồn con người.
Rặng cây to lao xao theo gió, phát ra những âm thanh lạo xạo vui tai.
Tán lá xanh khẽ hé mở đón nắng ấm, tưới mát cả màu diệp
lục xanh tươi bằng ngàn tia nắng lung linh.
Những chiếc ghế đá trong khoảnh sân lớn của Kiến Văn luôn là điểm
dừng chân thoải mái nhất của một vài cặp đôi yêu nhau. Và
chiếc ghế đá cạnh gốc cây lớn dường như đã trở thành khoảng
trời riêng của Thế An và cô nàng Thủy Tiên tự bao giờ không ai
hay biết.
Gió vờn kẽ tóc mượt thơm mùi xà phòng dịu nhẹ của Thủy Tiên như
chơi đùa, mang đến cảm giác thư thái sau những giờ học căng
thẳng. Thật ra là những giờ học vui vẻ mới đúng. Vì cái lớp
ấy đã làm biết bao thầy cô trong Kiến Văn “điên đảo, nghiêng
ngã” mất rồi. Chỉ duy nhất giờ học tiếng Anh là khắp Kiến Văn mới được yên tĩnh dù chỉ một tiết học ngắn ngủi. Vì lý do
gì hẳn ai cũng đã biết rồi nhỉ?
Toàn Kiến Văn, toàn 11C, ai mà không sợ Triệu Chấn Vũ hung hãng đâu
chứ! Anh toàn giết người bằng nhan sắc và nụ cười man rợn của mình thôi.
Đặt hai tay lên thành ghế, Thế An cười nhẹ rồi ngẩng đầu đón gió
trời. Cảm giác thật dễ chịu biết bao! Nhất là khi bên cạnh có một ai đó để yêu thương.
Đột nhiên, Thủy Tiên quay quắt sang Thế An, cười ranh mãnh rồi mới nói nhanh những gì mình đang nghĩ :
- Anh, em muốn chuột con và Chấn Vũ thành một cặp.
- Không, ý em là em muốn chuột con thành với Chấn Vũ hơn là với Thanh Phong. Anh đừng ghen vớ vẩn chứ?
- Thanh Phong vẫn hơn! Anh ủng hộ Phong!
-
Được. Vậy chờ xem, nếu Phương thành với anh Chấn Vũ thì em
thắng. Còn ngược lại, em thua. Đến lúc đó, em mà thắng thì anh sẽ phải… Ưm, làm gì nhỉ? Đúng rồi, anh sẽ phải tặng em một
bất ngờ.
-
Okay! Cứ theo ý em. Nếu ngược lại thì anh cũng sẽ có một bất
ngờ từ em đấy nhé! Nhưng, em không được ăn gian, không được tạo
cơ hội cho hai người đó!
- Ừm.
Thừa biết bản tính thích ăn gian của cô bạn gái nên Thế An nhanh
trí căn dặn, nhưng anh nào ngờ, đằng sau cái gật đầu tưởng
chừng dịu dàng và ngoan ngoãn kia lại là một tiếng lòng khác “ Vâng, em sẽ thường xuyên ăn gian!”
Và, Thủy Tiên cũng đâu ngờ rằng, phía sau nét mặt cười cười tưởng chừng như thật thà kia lại mang một bộ mặt khác với ý nghĩ
khá dài “Em đừng tưởng anh ngốc. Em sẽ ăn gian chứ gì? Được,
thế thì anh cũng chẳng ngại gì mà không làm!”
4
Dán xong thông báo, Thanh Phong lại tiếp tục nhấc từng bước chân
trên nền xi măng xám ngắt. Anh cũng chẳng biết mình đang đi đâu
nữa. Nhưng anh biết rõ, mình cần tìm lại mảng kí ức đã bị
quên lãng từ rất lâu. Dường như nó rất quan trọng với anh thì
phải?
Mặc kệ! Dù mảng kí ức ấy có quan trọng hay không thì anh vẫn phải tìm lại cho bằng được!
Sau một hồi bước đi như kẻ mất hồn, cuối cùng thì nơi Thanh Phong
đến lại là “Cấm địa”. Rõ ràng anh không có gì phải luyến
tiếc với nơi đây kia mà, sao lại đến đây chứ?