Gạt phăng
cánh tay đang đặt trên mái tóc mình, Chấn Vũ trừng mắt nhìn
Thanh Phong rồi giơ chân đá vào chân anh ta một cái nhằm mục
đích trả thù. Ai bảo kẻ nào đó tự ý đụng chạm vào thân thể
anh làm gì. Đau lắm chứ chẳng đùa!
Thản nhiên
cho một tay vào túi, đứng thẳng người lên như chưa hề xảy ra
chuyện gì, Chấn Vũ kiêu ngạo giương mắt nhìn hai người trung
niên đang trố mắt ngạc nhiên nhìn hai thằng con trai lạ mặt dám
tự ý xông vào nhà mà chưa được sự cho phép của chủ nhà.
Đến lúc
này, mẹ của chuột con mới bình tâm trở lại. Bà giơ thẳng cây
roi về phía hai chàng thanh niên điển trai rồi nhướn mày chỉ
trích :
- Hai người là ai? Tại sao vào nhà tôi?
- Lấy cái đó ra.
“Trời ạ!”
Tiểu Phương nuốt nước bọt, cố giương mắt nhìn chàng trai trước mặt. Cô không nghe lầm đấy chứ? Anh vừa nói ư?
Đúng rồi,
nhìn nét mặt đáng ghét kia thì chắc chắn rằng anh vừa nói
những từ đó. Triệu Chấn Vũ đúng thật là… gan to bằng trời.
Anh không cảm thấy sợ cây roi của mẹ nhưng chuột con cảm thấy
rất sợ cái vật thể gây thương tích đó. Hay rồi, giờ thì mẹ cô đã có đối thủ, một đối thủ lớn và khó đấu.
Lạnh lùng
buông những thanh từ khó nghe, Chấn Vũ thản nhiên trừng mắt
nhìn người trung niên đang hung hăng giơ cây roi to về phía mình.
Tận sâu trong đáy mắt anh là sự nguy hiểm khó lường.
Thật bó tay
với tên kiêu căng, Tiểu Phương nhanh chân chen vào giữa rồi đưa tay đẩy anh lùi lại phía sau, phân bua cho mẹ mình hiểu :
- Mẹ, hai người này là anh học trên con một lớp ở Kiến Văn, họ đưa con về nên con mời họ vào nhà dùng nước.
- Dạ, đúng
đó bác. Lý do là hôm qua trường phải họp để chọn ngày kỉ
niệm và bàn về một số trò chơi sẽ diễn ra trong hội thao nên
những người có nhiệm vụ quan trọng phải ở lại trường để hoàn thành công việc. Đến tận giờ này bọn con mới được thả khỏi
trường, mệt đừ người luôn. Con thay mặt Hiệu trưởng mong bác tha lỗi vì hôm qua đã giữ bé Phương ở lại trường.
Nhân cơ hội
vị trưởng bối kia đang chuyển hướng nhìn sang con gái mình,
Thanh Phong nhanh trí bịa ra một lý do khá hợp lý rồi nói liền mạch. Kèm theo đó, anh còn cố tạo nét mặt mệt mỏi đáng
thương để lấy lòng bà.
Khác với chất giọng đáng mến của anh chàng tóc vàng, Chấn Vũ hờ hững đáp cho qua chuyện.
- Triệu Chấn Vũ.
- Ba mẹ cả hai làm nghề gì?
Nhắc đến cha mẹ cứ như dùng dao cứa sâu vào tim Thanh Phong vậy, anh chẳng
hề muốn nhắc đến người đàn ông tồi tệ kia chút nào. Cười
buồn, Thanh Phong khẽ cuối đầu rồi nhỏ giọng đáp để trả lời
câu hỏi từ ông Hạ cho phải phép.
- Ba cháu kinh doanh.
- Kinh doanh. – Lạnh lùng
Im lặng một
lúc lâu, ông Hạ khẽ cuối đầu rồi bật cười. Thật là… ông rất
thích cái tính cách cá tính của anh chàng họ Triệu kia. Thật
thú vị!
Vừa đó, bà
Hạ cùng con gái đã mang nước lên. Đưa hai tách nước mát lạnh
cho hai chàng thanh niên đang ngồi đó, Tiểu Phương cười hí hửng
rồi cũng ngồi xuống ghế.
Thời gian
sau, cuộc trò chuyện mau chóng được bắt đầu. Việc ngạc nhiên
nhất là… cha cô thì phấn khởi trò chuyện cùng Chấn Vũ, mẹ cô
vui vẻ trò chuyện cùng Thanh Phong, còn cô thì bơ vơ ngồi đó như người vô hình. Cớ nào là vậy? Đây là nhà cô và hai người kia
là cha và mẹ cô mà? Tại sao họ có thể nhanh chóng kết thân
với hai anh chàng kia cho được?
Máu nóng sôi sùng sục trong tâm can Chấn Vũ khiến anh chỉ muốn bay ngay đến
trước tên phía sau mình và đánh hắn thật mạnh. Nhưng… chẳng
hiểu sao anh lại không làm thế? Lạ thật! Nếu là thường ngày
thì anh đã không nhân nhượn mà lao ngay đến tên láo toét kia để
trừng trị hắn rồi. Tại sao… tại sao lại như thế?
Cố đè nén
tâm trạng nguy hiểm ấy, Chấn Vũ thở hắt rồi chậm rãi giơ một
tay lên không trung. Ngay sau đó, chất giọng trầm lạnh liền bay
vút khỏi khóe môi mộng đỏ và truyền đến tai anh chàng phía
sau.
Nở một nụ
cười buồn, Thanh Phong chậm rãi duỗi chân trên nền nhựa đen u
buồn. Mọi chuyện điều do tự nguyện nên anh không trách ai cả.
Có trách thì trách tại sao anh lại là hóa thân của gió. À,
mà không đúng, chẳng trách ai cả. Tất cả là do anh chọn. Chính anh đã chọn con đường đó…
Anh đang làm đúng mà, phải không?
…
Cơn gió còn
nép lại sau nhành cây lớn nhè nhẹ lướt qua kẽ tóc nâu bồng
bềnh như muốn nói gì đó với chàng trai đang đứng im lìm trong
góc khuất của đêm. Gió lướt thật nhẹ, thật âm thầm và chậm
rãi.
Chợt, một
tia sáng lóe lên trong đầu khiến Thanh Phong đứt khỏi dòng suy
nghĩ. Tròn mắt nhìn tên đang đi phía trước, Thanh Phong co giò
lên chạy thật nhanh rồi hét lớn :
Cười đắc ý, Triệu Khải rời giang phòng xám ngắt. Trước khi đóng sập cửa
lại, ông không quên buông vài lời “mời gọi”
- Cứ suy
nghĩ, ta sẽ chờ câu trả lời của con. Có tiền một cách dễ
dàng và là một số tiền lớn, chắc con sẽ thích. Nếu muốn gia
nhập, cứ nói ta một tiếng.
Đợi đến khi
cánh cửa kia đóng chặt lại, Triệu Khương mới chán nản mở mắt
nhìn xung quanh. Anh đang nghĩ gì cũng chẳng một ai biết!
Không biết
thời gian đã trôi qua bao lâu thì Triệu Khương mới khẽ trở
người. Đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ từ phía xa, anh lại nằm im lìm trên chiếc giường đơn sắc đầy rẫy sự cô đơn mặc cho dòng
suy nghĩ ồ ạt lấn át mọi sợi dây thần kinh trong bộ não chật
kín những câu hỏi.