Bóng râm từ
tán lá rộng cũng không đủ che đi cái nắng nóng oi bức giữa
trưa, di di chân trên mặt đất dần rạn nứt do nóng, Tiểu Phương
nheo mắt chờ đợi nhìn ra quãng đường đầy nắng phía trước. Cứ
chốc lát cô nhóc lại đưa tay quẹt ngang vầng tráng lấm tấm mồ
hôi. Giữa trời nắng gay gắt, hình ảnh cô nhóc con tựa lưng vào
gốc cây trông thật đáng thương
Qua tấm kính trong suốt ánh màu nắng chói mắt, Chấn Vũ khẽ
nhếch môi khi trông thấy cô nhóc sợ đủ thứ đang chịu “khổ hình” dưới cái nắng đáng ghét kia. Cũng có lẽ đó là sự trừng
phạt của ông trời dành cho con nhóc không biết đều dám phá rối giấc ngủ ngàn vàng của anh.
Quay vo-lang
một vòng, anh giảm tốc độ xe lại rồi rẽ sang nơi nhóc con đang
đứng. Cho xe ngoan ngoãn dừng hẳn ngay trước tia nhìn chờ đợi
đến mòn mỏi của chuột con, anh chậm rãi bước ra ngoài với cái nhếch môi hiểm, hệt như đang đi dạo trong một khuôn viên nào đó
vậy.
- Cuối cùng thì anh cũng tới. Giờ về nhà Phương thôi. Mau lên.
Hừ! Phá giấc ngủ anh rồi dùng giọng như ra lệnh, giờ lại giở
cái giọng kia lệnh cho anh phải làm gì à? Nếu không vì lời
“giao ước” đền đáp kia thì anh đã không màn đến con nhóc lắm
chuyện này rồi!
Tròn mắt nhìn cái tên khó ưa hồi lâu, Tiểu Phương mới nén
giận. Quơ quơ tay giữa không trung rồi hung hăng nghiến răng, nhìn
mái tóc ngã nâu bỗng nổi bật hẳn dưới tia sáng của mặt trời, Tiểu Phương thật muốn bay đến đấm anh thật nhiều, thật mạnh
để anh hiểu thế nào là ngang bướng phải chịu đau.
Nhưng… giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ mà thôi!
Qua tấm kính trong suốt của con xe trắng sang trọng, Chấn Vũ nhìn thấy toàn cảnh phía sau mình và tận mắt chứng kiến mọi hành động “vô
lễ” của con nhóc nghịch ngợm lắm trò. Dừng lại ngay khi những
ngón tay thon dài vừa chạm vào tay vịn cửa, Chấn Vũ ho nhẹ
rồi quay lại phía sau. Ngay lúc đó, tia nhìn xanh bí hiểm khẽ
nheo lại tạo đường nét nguy hiểm. Chất giọng lạnh toát của anh như chất xúc tác làm cho trời trở gió, cả nắng cũng sợ sệt
bò đi mất.
- Còn thế nữa thì đừng trách.
…
Một cơn gió đìu hiu thổi qua, gió thổi nhè nhẹ cứ như trêu tức cô gái nhỏ.
Cuối đầu
không nói gì, chuột con len lén hé mắt nhìn anh rồi nhanh chóng chui vào xe, ngồi yên vị ở ghế sau rồi giữ im lặng tuyệt đối.
Xe từ từ lăn bánh trên con đường nhựa đang bị nắng bào mòn.
Dưới cái nắng nóng gay gắt, con xe trắng như phủ lên mình một
mảng màu riêng biệt, một làn không khí riêng biệt, như chính
chủ nhân của nó.
Ngồi ở phía sau, ngăn cách với anh một khoảng cũng khá xa nên bớt lạnh
sống lưng hơn. Một lúc sau, Tiểu Phương nắm chặt hai tay rồi khẽ nhíu mày lại như đang có chuyện gì đó xảy ra trong cơ thể
mình. Mồ hôi bắt đầu tủa ra từ vầng trán xinh vương vài sợi
tóc con. Cuối người xuống thấp, chuột con nhăn mặt, tay thì bấu chặt vào nhau hơn.
Qua chiếc
kính nhỏ, Chấn Vũ thoáng thấy hình ảnh cô nhóc cuối người
xuống cùng với vẻ mặt lạ thường. Dời mắt sang phía trước, anh khẽ nhếch môi hỏi :
- Bị sao à?
- …
Chẳng thấy
trả lời, anh khẽ đẩy tia nhìn sang tấm kính nhỏ quan sát người ngồi sau mình. Chỉ thấy cô nhóc cuối người, tay thì lại bấu
chặt vào thành ghế nên anh cũng chẳng biết cô đang bị gì. Nhẫn nại, Chấn Vũ lại lạnh giọng hỏi tiếp :
- Không được khỏe huh?
- …
Vẫn không
nhận được câu trả lời nào từ người phía sau khiến Chấn Vũ hơi nóng máu. Xiết chặt vo-lang, anh nhấn ga rồi gieo tia nhìn không vui vào khung kính nhỏ.
Cười nhẹ,
Thanh Phong ngồi xuống cạnh cô nhóc rồi đưa tay chỉnh lại vài
sợi tóc con đang nghịch trước vầng trán lấm tấm mồ hôi.
- Trả lời anh trước đã. Tại sao em lại ngồi đây? Em không khỏe à?
- Dạ không, chỉ là… em… say xe…
- Say xe?
Nhìn vẻ mặt ngáo ộp của anh chàng mang nhịp thở của gió khiến Tiểu Phương không nhịn được bèn phì cười, cười đến quên đi cái bức rức
trong người.
Tựa lưng vào gốc cây, Tiểu Phương chậm rãi nhìn Thanh Phong rồi kể lại toàn bộ câu chuyện cho anh nghe bằng chất giọng tinh nghịch. Sau khi
đã hiểu rõ ngọn ngành, đầu đuôi, chẳng những Thanh Phong không
tỏ vẻ xót thương mà còn trừng mắt, lấy vẻ mặt hung hăng nhìn
cô nhóc.
Cốc.
- Em đó, sau
này đừng có tốt bụng như thế. Cũng may là không xảy ra chuyện
gì. Mà sau này nếu có những chuyện như thế xảy ra thì cứ gọi cho anh, điện thoại em để làm gì chứ!
Khõ vào đầu cô một cái rõ đau, Thanh Phong buông lời trách móc rồi nhìn cô
bằng ánh mắt hung dữ hiếm có. Chẳng phải anh đang rất lo lắng
cho cô hay sao! Đột nhiên, Tiểu Phương cảm thấy Thanh Phong thật
tốt, anh luôn che chở cho cô. Bên anh, cảm giác thật an toàn.
Cuối đầu rụt rè, Tiểu Phương mím môi rồi khe khẽ thốt lên :
- Em xin lỗi, em biết rồi.
Cốc.
- A, đã nói xin…
- Từ nay, đừng bao giờ nói hai từ “Xin lỗi” với anh nữa. Anh không thích nghe những từ đó.
Cuối cùng… con xe đáng thương đang chịu trận kia là vật sỡ hữu của ai đây?
Chất giọng
khủng bố của chuột con như thể liều thuốc cực mạnh khiến
những người trong xe lập tức im phăng phắt. Không một ai dám ho
he gì thêm nữa.
Hai cặp mắt
ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn thẳng vào con người vừa gây ra tiếng
ồn đáng sợ như thể không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Họ cứ đưa con mắt ngạc nhiên nhìn người con gái trong xe không
dứt.
Nhận ra là
mình hơi quá lố, chuột con e dè nhìn hai chàng trai trong xe rồi cười cho qua mọi chuyện. Đưa tay gãi gãi đầu, cô khẽ khàng nói với giọng nhỏ nhẹ, giọng nói khác xa hoàn toàn chất giọng
“khủng bố” ban nãy.
- À, ừm… ưm… Tại trời nóng quá nên cả người cũng nóng lên… Chẳng phải anh
Chấn Vũ không có nhiều thời gian hay sao? À, anh Phong cũng muốn đến nhà Phương chơi nên cho anh đi nhờ nhé! Thôi, mau cho xe chạy
đi, ở đây nóng chết được.
4
Nhà họ Hạ.
Cánh cửa
rào nằm im lìm bên hàng cây xanh um. Gió nhè nhẹ vờn một vài
nhành cỏ mới nhú khỏi mặt đất. Trong nhà, bầu không khí im
lặng đến đáng sợ.
Rầm!
Cây roi to
được một lực mạnh đập xuống mặt bàn rắn chắc. Với gương mặt
đằng đằng sát khí, người phụ nữ trung niên nghiến răng ken két
rồi nhìn chồng mình :
- Tại sao? Cái con bé này… Tại sao đi cả đêm không về? Rốt cuộc là nó chết ở đâu hả? HẢ?????
Quả đúng như dự đoán của Tiểu Phương, một trận cuồng phong đang chờ đón cô
ở nhà. Thật tình… không ai muốn nghĩ đến viễn cảnh đau thương
sắp sửa sẽ xảy ra. Chắc là sắp có án mạng lớn rồi đây!
Vừa đó,
chiếc xe trắng tinh cũng đã có mặt ở khoảng sân rộng trước con đường vào nhà. Cho con đỗ ở một nơi khá an toàn, Chấn Vũ khó chịu tháo dây an toàn rồi bước ra xe, đóng cửa lại cái rầm
như đang trút giận.
Phía sau anh, hai người nào đó cũng vừa bước ra tới. Chẳng ai nói với ai
thêm một lời nào nữa, cả ba cùng giữ im lặng bước đi cho đến
khi đã vào đến trước cánh cửa rào của ngôi nhà nhỏ trong con
đường vắng.
Như cảm nhận được luồng không khí nguy hiểm, Tiểu Phương chần chừ chẳng dám đẩy cửa bước vào nhà. Cô nhóc chỉ biết gieo tia nhìn lo lắng
sang hai người con trai đang đứng cạnh mình.
Rầm.
- NÓ MÀ VỀ ĐÂY THÌ CHẾT VỚI TÔI!
Như có một
cơn động đất vừa ghé chân qua nơi cả ba người nào đó đang đứng, một luồng khí đáng sợ tủa ra như khí hóa học, bao trùm cả
ngôi nhà.
Thật nguy hiểm.
Quá nguy hiểm.
Với nét mặt lo sợ, chuột con e dè nhìn hai chàng thanh niên đang tròn mắt
nhìn nhau rồi hít một hơi thật sâu để lấy thêm dũng khí. Đưa
hai tay ra lay lay hai vạt áo cùng một lúc, Tiểu Phương nhỏ
giọng nói :
- Hai người về trước đi…
Két.
Chỉ khi Tiểu Phương vừa dứt lời thì cánh cửa rào cũng được mở ra trong
nháy mắt. Ngơ ngác nhìn hai người vừa bước vào, cô vội lấy
lại tinh thần rồi chạy đến phía trước, chắn trước họ :
- Này, hai người…
- Chịu về rồi đó hả?
Từ phía sau, một chất giọng đáng sợ thỏ thẻ vang lên khiến chuột con lạnh
sống lưng. Chậm rãi quay người lại, cô lúng túng đưa tay gãi
đầu rồi phân bua :
- À, mẹ… con… con…
- THÀNH THẬT XIN LỖI HAI BÁC Ạ!
Đẩy Tiểu
Phương sang một bên, Thanh Phong tiện tay kéo luôn tay Chấn Vũ
bước lên phía trước. Cuối đầu để tỏ rõ thành ý của mình,
Thanh Phong cũng không quên đưa tay đẩy đầu ai kia xuống cùng một
lúc với mình rồi dõng dạc nói lớn. Thấy một mình mình nói
vẫn chưa đủ thành ý lắm, Thanh Phong dùng lực ở chân rồi đá
mạnh vào chân tên cạnh bên, sau đó thì nháy mắt ra hiệu ngầm.