Cũng may
Tiểu Phương đã kịp nuốt gọn từ còn lại trở vào bụng nếu
không chắc sẽ bị kẻ hung hăng đánh rồi! Sẽ ra sao nếu Chấn Vũ
nghe chuột con gọi mình như thế nhỉ?
Cốc!
Hay lắm… nhắc vàng không thấy nhắc bị đánh là thấy ngay. Số đen đuổi là vậy!
Dang tay cốc
thật mạnh vào mái đầu ai đó, Chấn Vũ hầm hầm nhìn kẻ to gan
hồi lâu rồi rời chân khỏi bánh xe. Một cơn gió nhẹ khẽ lướt
qua kẽ tóc nâu được che khuất trong chiếc lưỡi trai, gió âm thầm dệt nên một bức tranh sống động tuyệt đẹp rồi vi vu bay đi, để lại trên khóe môi mộng đỏ một đường cong khó hiểu…
- Láo toét.
Xoa xoa chỗ
đau, Tiểu Phương len lén lè lưỡi chọc Chấn Vũ. Cũng may anh
không nhìn thấy nếu không chắc chuột con lại phải chịu trận.
“Đồ bạo lực! Người ta là con gái mà, không biết đau à!”
2
Siêu thị.
Từng đợt
người nườm nượp chen nhau bước vào không gian lộng lẫy sang
trọng, trên người họ là những thứ đắt tiền khó kiếm. Ai ai
cũng toát lên khí chất sang trọng có sẵn trong người. Tiểu
Phương ngó nghiêng nhìn ngắm những vật dụng sa hoa rồi ngợi khen hết lời, lắm lúc cô lại chạy sang bên này rồi lại rẽ sang bên kia xem đồ mới lạ trước sự bực dọc của một ai đó. Rốt cuộc, Chấn Vũ là chủ hay là người hầu đi theo cô chủ vậy? Tại sao
anh không phải người dẫn đường mà lại là nhóc con kia?
Bực mình,
Chấn Vũ rẽ sang hướng khác khiến Tiểu Phương đang lon ton chạy
phải lập tức đuổi theo anh. Với nụ cười bí hiểm đáng ghét,
Chấn Vũ thản nhiên bước trong siêu thị như đang đi dạo mát ngoài công viên. Không nhiều lời hay ra lệnh lấy theo xe đẩy, Chấn Vũ
di chuyển từ giang hàng này sang giang hàng khác, mỗi giang hàng lấy khoảng vài thứ rồi đưa cho Tiểu Phương cầm lấy. Đến khi
không còn sức để giữ chặt “hàng hóa” Tiểu Phương mới van nài
anh đi lấy xe đẩy, nhưng… đáp lại vẻ mặt đáng thương kia chỉ là cái nhìn sắc lạnh cùng cái lắc đầu tỏ vẻ thương hại khiến
chuột con tức muốn xì khói.
Cuối cùng,
không hiểu do Chấn Vũ mỏi chân hay do dáng vẻ tội nghiệp của cô nhóc phía sau qua tấm kính to cạnh đó nên anh đã “nương tay” và ra quầy tính tiền.
Xong, cả hai
lại rẽ vào khu ăn uống và chọn một bàn ngay cạnh cửa sổ để
ngắm nhìn cảnh quang bên ngoài. Tựa hẳn lưng ra thành ghế, Chấn Vũ đưa mắt quan sát Tiểu Phương hồi lâu rồi buông lời trêu chọc :
- Mệt lắm không?
“Còn hỏi? Bộ anh không nhìn thấy à? Đồ đầu heo”
- Hì hì, không, không mệt tí nào!
Nuốt trọn
mấy lời lẽ trong thâm tâm trở vào trong, Tiểu Phương cố mỉm
cười thật tươi nhìn Chấn Vũ rồi bật ra từng thanh từ ngọt
ngào đến lạ. Chẳng hiểu sao Tiểu Phương lại nói trái lòng
mình như thế nữa.
Nhếch môi,
Chấn Vũ đưa tay lấy cốc nước trên bàn rồi uống một hơi. Như
nhớ ra chuyện gì đó, anh lạnh lùng nhìn ra cửa sổ rồi bâng quơ đặt câu hỏi :
- Tối nay hẹn hò huh?
- Ừm!
Chẳng biết
vì lý do gì mà Chấn Vũ hỏi thế nên Tiểu Phương đáp trả ngay
và luôn, mắt dán vào cốc nước của mình rồi hút một hơi dài.
Chỉ khi nhắc đến chuyện hẹn hò là Tiểu Phương lại nghĩ ngay
đến Thanh Phong, trong lòng thấy là lạ sao sao ấy.
- Hẹn với Thanh Phong sao?
Lúc này,
Tiểu Phương mới ngẩn người ra nhìn Chấn Vũ không chớp mắt.
Sao... làm sao mà Chấn Vũ biết được là cô hẹn với Thanh Phong.
Buổi tối hôm ở công viên chỉ có cô và Thanh Phong biết chuyện
thôi mà? Ngay đến Thủy Tiên cũng chưa biết về trò chơi kia thì
làm sao Chấn Vũ biết được chứ!
Tiểu Phương
vẫn không biết mình đã nói hớ nên vẫn ngây ngô nhìn Chấn Vũ.
Một lúc sau, cô mới tinh nghịch kể vì nghĩ Chấn Vũ đã biết
trò chơi giữa cô và Thanh Phong :
- Anh Thanh
Phong và Phương đang chơi một trò chơi. Anh Chấn Vũ biết trò 30
ngày yêu chứ? Phương và anh ấy sẽ yêu nhau trong khoảng thời gian đó, thú vị đúng không?
- Nhàm chán. – Cộc lốc.
Đang hăng say
kể thì bị câu từ ngắn gọn của Chấn Vũ làm cụt hứng nên Tiểu Phương có hơi giận. Dù gì thì trò chơi cũng là do Thanh Phong
nghĩ ra, nhàm chán là sao chứ?
- Anh Chấn
Vũ vô duyên vừa thôi, tại sao nói trò chơi của người khác nghĩ
ra là nhàm chán. Anh thì sao chứ? Có nghĩ ra trò đó được không mà nói vậy? Đáng ghét…
- Tôi thích thì nói, có gì sai, huh?
- Qúa đáng.
- Phương không có tư cách nói tôi!
- Có đấy. Xem ra, anh Thanh Phong còn tốt hơn anh nhiều, lo mà học hỏi người ta đi.
- Chẳng cần học ai cả. Đừng có đem tôi ra so sánh.
- Thích thì so sánh thôi, có gì sai, anh Chấn Vũ nói vậy mà?
Bĩu môi,
Tiểu Phương cụp mắt chán nản rồi cứng giọng khiển trách kẻ
ương bướng. Không hiểu vì lý do gì mà tự dưng gây nhau. Có đáng không?
RẦM!
Chiếc bàn
tròn đổ sập ngay sau đó chỉ bằng một cú đá. Khoảng không im
lặng bao trùm lấy hai người trong chốc lát. Quay lưng bỏ đi,
Chấn Vũ lạnh lùng hừ nhạt rồi quăng luôn chiếc mũ lưỡi trai
xuống đất, không thèm nhặt lại.
Ngồi bất
động tại chỗ cũ, Tiểu Phương đưa mắt nhìn theo bóng dáng anh
dần khuất sau làn khói xe cộ. Vì sao chứ? Cô đâu có ý định gây nhau với anh, tất cả cũng tại anh mà! Ai bảo chê trò chơi của
người khác là nhàm chán…
Đồ đáng ghét… bỏ đi mà không thèm xin lỗi…
3
Buồn bã rời quán ăn nhanh, Tiểu Phương lang thang trên con đường dẫn về nhà
họ Triệu, mắt cứ nhìn chầm chầm xuống mặt đường như kẻ mất
hồn. Buồn sao? Tại sao cô phải buồn chỉ vì vừa cãi nhau với
tên cứng đầu cơ chứ!
Đúng vậy, không việc gì phải buồn cả. Phải tươi tỉnh lên để chuẩn bị cho buổi đi
chơi tối nay.
Vừa tươi tỉnh xong, Tiểu Phương lại cúi đầu ủ rũ, trên tay là chiếc mũ lưỡi trai của một ai đó…
Lê từng bước chân nặng trịch trên vỉa hè đầy nắng, Chấn Vũ chán nản cho
tay vào túi rồi bước đi với gương mặt không chút sắc thái biểu cảm. Quái lạ, thường khi anh đâu nóng tính đến vậy? Chỉ vì
một chuyện cỏn con mà đi cãi nhau với con nhóc kia có đáng
không?
Bực mình! Anh đâu hề muốn gây nhau như thế!
Hầm hầm
bước vào nhà khiến người hầu phải lui ra xa anh mấy mét vì sợ bị mắng oan, vì tâm lí con người luôn là vậy, luôn sợ ai kia
“giận cá chém thớt” nên phòng vệ trước thì hơn.