Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi

Chương 64: Cùng Nhau Dạo Phố


trướctiếp

Cẩn mang theo Ngọc Nhi rời khỏi Phong Vân đảo đi tìm Nam Cung Tuyệt và Phong Đao Tử. Bên ngoài đảo là một thế giới hoàn toàn khác, náo nhiệt phồn hoa, người qua lại không dứt, ngựa xe tấp nập ngược xuôi, hàng hóa rực rỡ muôn màu. Vấn đề là những thứ này trong mắt người thường vốn dĩ rất bình đạm, Ngọc Nhi lại trân quý chúng vô cùng.

Từ nhỏ nàng sinh trưởng ở Tướng phủ, chi phí ăn mặc không thiếu, đồ chơi quý giá cũng thấy không ít, nhưng đối với những thứ xanh xanh đỏ đỏ rẻ tiền bên đường vẫn rất có hứng thú. Đường phố cổ kính, dân chúng chất phác đơn thuần, những thứ này hòa quyện với nhau tạo thành một bức tranh ấm áp, rất có thi vị.

Đây là lần đầu tiên Ngọc Nhi dạo phố, cũng là lần đầu tiên Cẩn phụng bồi một nữ nhân dạo phố. Đều là lần đầu tiên nhưng phản ứng hai người lại không giống nhau.

Kể từ lúc ra khỏi Phong Vân Đảo, nụ cười chưa từng biến mất trên gương mặt Ngọc Nhi. Nàng hưng phấn líu ríu không ngừng bên tai Cẩn, phảng phất tựa như đứa bé vừa chào đời, đối với thứ gì cũng cảm thấy vô cùng mới lạ.

Cẩn thì lại không có hứng thú đối với bất kỳ thứ gì trên đường đi, đôi con ngươi sâu thẳm chỉ một mực ngắm nhìn nhân nhi hưng phấn dị thường bên cạnh. Hắn rất thích nhìn bộ dáng hoan khoái của nàng, thích nàng nhảy tưng tưng như bươm bướm đang ca múa, thích nhất là nhìn nàng cười, nụ cười của nàng trong sáng không chút tạp chất. So với tất cả những thứ đồ bên đường, nàng hấp dẫn ánh nhìn của hắn hơn cả.

“Thái tử ca ca, mứt quả kìa, chúng ta đi ăn mứt quả có được không?” Ngọc Nhi chỉ vào hai gánh mứt quả ở góc đường, cao giọng rủ rê.

Cẩn cười một tiếng, ôn nhu nói: “Đi thôi, nhưng mà mứt quả không thể ăn nhiều, sẽ đau bụng. Ngươi ăn ít thôi đấy.”

“Ngọc Nhi biết rồi.” Nàng nở nụ cười, nước miếng tham ăn chảy ra. Trước đây, khi còn ở Tướng phủ, các ca ca mỗi lần ra ngoài về đều mang cho nàng vài xâu, nhưng từ khi đến Phong Vân đảo thì rất ít được ăn, chỉ khi Nam Cung ra ngoài hái dược liệu về mới mua cho nàng một ít.

Đi tới gánh mứt quả, Ngọc Nhi rất không khách khí vươn tay lấy hai xâu mứt quả, bắt đầu gặm.

Cẩn vừa mới trả xong tiền, miệng đã bị Ngọc Nhi nhét vào một viên.

“Thái tử ca ca, ngươi nếm thử đi. Đây là vị sơn tra. Ngon lắm.” Nàng nhìn Cẩn bằng vẻ mặt mong đợi, hi vọng hắn cũng có cảm giác giống mình.

Cẩn căn bản không thích đồ ngọt nhưng lại không muốn phụ lòng Ngọc Nhi, không muốn phá hỏng mong đợi của nàng, nên cố sức nuốt xuống. Mứt quả theo động tác nhai của hàm răng tràn ngập khoang miệng, một vị ngọt quái đản lan tỏa. Thứ gì thế này? Ngọt tới như vậy thì ngon nỗi gì!

“Sao hả? Ngon không?” Ngọc Nhi dùng đôi mắt đẹp đã cười đến cong cong nhìn Cẩn, thanh âm mềm mại.

Cẩn cố hết sức nhịn cảm giác buồn nôn, hung hăng nuốt xuống vài ngụm nước bọt, ép mình nuốt cái viên ‘mứt quả vị sơn tra’ quái đản kia xuống bụng.

“Ừ, ngon. Ngon lắm.” Hắn rõ ràng không thích ăn đồ ngọt, lại ở trước mặt Ngọc Nhi thuận nước đẩy thuyền, mở mắt nói láo.

“Ngọc Nhi cũng thấy ngon, ngon hơn hẳn các loại mứt quả trước đây. Ăn thêm một viên nữa này.” Nàng không chú ý đến vẻ mất tự nhiên trên mặt hắn, hảo tâm đưa thêm một viên tới miệng.

Cẩn nhìn lướt bốn phía xung quanh, sợ có người nhìn thấy một đại nam nhân như hắn lại đứng đây ăn thứ quà vặt của nữ nhân và tiểu hài tử.

“Thái tử ca ca, còn một viên cuối cùng, nhường cho ngươi.” Nàng ‘khẳng khái’ lên tiếng thúc giục.

Tiểu Ngọc Nhi người ta mang viên thức ăn ngon cuối cùng cho hắn, hắn nếu không nhận, có phải rất thất lễ đúng không? Cẩn giống hệt một chú cún ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy.

“Hắc hắc, mứt quả nhà chúng ta ăn ngon đúng không? Đây là bí phương tổ truyền, mỗi ngày chúng ta bán được cả ngàn xâu lận đó.” Người bán hàng rong mập mạp nhìn đôi tình nhân trước mặt ăn ngon lành, không nhịn được có chút kiêu ngạo.

Nhưng Cẩn nghe thấy những lời này xong, chân mày lộ ra vô số nếp uốn, thật là mất thể diện trước mặt bách tính mà. Hắn vội vàng kéo Ngọc Nhi rời đi, nhưng đời nào nàng chịu đi, nàng vừa nghe đến mấy chữ ‘bí phương tổ truyền’ thì trong mắt đã toát ra linh quang.

“Làm mứt quả cũng có bí phương tổ truyền?” Nàng tò mò hỏi.

Người bán hàng rong vỗ ngực, đắc ý nói: “Dĩ nhiên, từ đời tổ phụ của ta, nhà chúng ta đã bắt đầu bán mứt quả. Mứt quả cả con đường này đều là đặt hàng của chúng ta.”

“Lợi hại vậy sao? Lão bản, ngươi dạy ta có được không?” Ngọc Nhi nghĩ thầm, cơm nàng cũng biết nấu rồi, không lẽ mứt quả không làm được hay sao? Chỉ cần hắn ta nói ra, nàng nhất định cũng có thể làm ra loại mứt ngon giòn này.

Người bán hàng rong thoạt nhìn thô kệch, nhưng hắn cũng biết giữ bí mật buôn bán. Hắn lắc đầu: “Không được, cha ta không cho phép ta nói với người khác.”

Sắc mặt Ngọc Nhi hiện ra một tia tiếc nuối, nhưng mà nàng cũng hiểu đây là chén cơm của người ta, không thể vì sở thích cá nhân đạp đổ miếng cơm manh áo của họ.

“Vậy ta mua hết những xâu còn lại, mang về từ từ ăn.” Ngọc Nhi vẻ mặt tươi tắn trở lại, cũng không vì chút ít tiếc nuối mà đi làm khó người ta.

“Được a.” Người bán hàng rong hấp tấp mừng rỡ. Ha ha, một mối làm ăn to!

Cẩn thấy nguyên một cây cột cắm đầy mứt quả, không nhịn được khuyên nhủ: “Ngọc Nhi, nhiều quá, ăn hết sẽ đau bụng.”

“Thái tử ca ca, không có nhiều đâu, chỉ có hai mươi xâu thôi mà. Chúng ta mỗi người mười xâu là được rồi.” Ngọc Nhi đã nhận cả cây cột mứt quả, đang đợi Cẩn trả tiền.

“Chúng ta bây giờ không phải ở trên đảo, khiêng một cây cột không tiện lắm.” Cẩn làm khó.

Ngọc Nhi lại cười hì hì: “Thì ra thái tử ca ca không thích khiêng nó, không sao, để Ngọc Nhi khiêng là được rồi.”

“Thái tử ca ca không có ý này. Được rồi, mua thì mua.” Cẩn thỏa hiệp, móc bạc vụn ra trả.

Ngọc Nhi cao hứng nói: “Vẫn là thái tử ca ca tốt nhất.”

Được Ngọc Nhi khen một câu, biểu tình trên mặt Cẩn biến đổi, thật là người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Cẩn khẽ nhíu mày, hắn không thích nàng quá khách sáo với hắn. Qua một lúc lâu, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, đổi chủ đề: “Trước đây hình như Ngọc Nhi chưa từng đi dạo?”

“Đúng vậy a. Trước đây các ca ca cũng thường dắt ta ra ngoài vườn chơi, nhưng chưa bao giờ đi tới chợ hay đường phố lớn. Bọn họ nói ngoài này rồng rắn lẫn lộn, nên không cho ta đến.” Ngọc Nhi rầu rĩ nói, thật ra trước khi nàng đầu thai đến đây cũng đã thường xuyên dạo phố. Nhưng đã qua mười sáu năm, nàng đối với chuyện kiếp trước cũng không còn lại bao nhiêu cảm giác. Mười sáu năm đã hòa tan rất nhiều sự việc, nàng vốn cũng không muốn coi mình là một người xuyên không nữa, chỉ muốn làm một Băng Hãn quốc dân bình thường, chỉ muốn có đông đảo thân nhân trước sau như một thương yêu nàng. Nhưng năm ca ca cái gì cũng tốt, cưng chiều nàng lên tận trời, duy chỉ không cho nàng ra khỏi phủ. Nàng không có biện pháp ra ngoài, không có chỗ chơi nên nàng chỉ còn có thể gây tai họa cho Tể tướng phủ, khiến cả phủ gà chó không yên.

Cẩn hiểu rõ Ngọc Nhi, biết bản tính nàng thích náo nhiệt. Việc nàng có thể ẩn nhẫn ở Phong Vân đảo luyện tập võ nghệ có thể coi là một kỳ tích. Trầm gia ngũ huynh đệ trước đây thật không nên đoạt mất niềm vui thích của nàng.

“Sau này Ngọc Nhi muốn đi đâu, tìm thái tử ca ca đi cùng là được.” Cẩn nắm chặt cả cột mứt quả trên tay, thành thật nói.

Ngọc Nhi vươn tay lấy xuống một xâu mứt quả, vừa liếm vừa gật đầu mãnh liệt.

Thấy Ngọc Nhi cứ ăn liên tục như vậy, Cẩn sủng nịch lắc đầu, mang bộ dáng của một bà mẹ nhiều chuyện khuyến cáo: “Ngọc Nhi! Nãy giờ ăn mấy xâu rồi hả? Không được ăn nữa!”

“Mua nhiều như vậy là để ăn mà. Nếu không ăn thì mua làm gì?” Nàng cười vui vẻ. Ừ, cùng thái tử ca ca đi chơi vẫn là tốt nhất. Thái tử ca ca bụng dạ rộng lượng, trước giờ vẫn luôn hữu ý vô ý nhường nhịn nàng.

Cẩn im lặng, hắn bây giờ bận rộn với cả cột mứt quả. Một tay phải vững vàng cầm cả cái cột cắm đầy mứt quả, tay kia còn phải níu kéo cái con người lanh lợi chuyên môn lủi chạy.

“Ngọc Nhi! Đừng đi nhanh quá, lạc đường thì phải làm sao?” Cẩn hướng thân ảnh phía trước hô lớn.

Ngọc Nhi hai tay bắc thành cái loa đưa lên miệng: “Thái tử ca ca, cẩn thận mứt quả trong tay ngươi kìa.”

Lời của Ngọc Nhi vừa rơi xuống, Cẩn cảm thấy mứt quả trên tay hình như thiếu mất hai xâu. Hắn quay đầu nhìn, thì ra là một trung niên nam tử ‘chôm chỉa’ cho tiểu hài nhi ôm trong ngực ăn.

Cẩn cũng không nổi giận, chỉ trừng mắt một cái, rồi vội đuổi theo phương hướng của Ngọc Nhi.

Trên đường vốn rất nhiều người, chen tới chen lui một hồi, Ngọc Nhi đã biến mất khỏi tầm mắt.

“Ngọc Nhi! Ngươi mau ra đây!” Cẩn tìm một vòng không thấy, trong lòng rối loạn, vứt hết cả hình tượng giữa chợ hét lớn.

Đang ở lúc Cẩn gấp đến toát mồ hôi hột, có người vỗ vai hắn.

“Người nào?” Theo bản năng hắn vươn tay tóm cánh tay vừa vỗ hắn. Nhưng khi quay đầu lại thì chẳng thấy ai cả. Chết rồi! Lúc nãy là có người cố ý? Mục đích của đối phương làm muốn dời đi tầm mắt của hắn, như vậy Ngọc Nhi…

“Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!” Cẩn nhìn bầy người chi chít trước mặt, giận tới sắc mặt biến xanh. Hắn vội vứt cột mứt quả trong tay, vội vã chạy đi…


trướctiếp