Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi

Chương 63: Chống Đỡ Không Nổi


trướctiếp

“Bảo tâm hoàn’ của Phong Đao Tử quả nhiên lợi hại. Cẩn bị thương nặng như vậy, lợi kiếm lại vừa khéo đâm vào chỗ yếu hại, hắn lại có thể hóa hiểm thành lành, quả nhiên là kỳ tích.

Bởi vì thời gian vừa rồi nằm quá lâu, Cẩn cảm thấy gân cốt cả ngày đều muốn rỉ sét hết. Sáng sớm hôm nay hắn đứng trong phòng lặng lẽ vung kiếm chuẩn bị rèn luyện thân thể. Sở dĩ phải luyện công trong phòng nhỏ hẹp là vì hắn cũng bị bất đắc dĩ a.

Hắn vốn tính toán đợi sau khi thân thể của mình khôi phục, sẽ có thể phụng bồi Ngọc Nhi sống cuộc sống thư thái trên đảo vài ngày. Ai ngờ tiểu nữ nhân kia căn bản không lĩnh tình. Sau khi âm thầm quan sát hắn rút ra được kết luận: tiểu nữ nhân kia đang đợi thương thế của hắn lành lặn lại để một cước đá văng hắn ra. Đừng tưởng rằng hắn nằm trên giường không biết gì, tiểu nữ nhân kia đã thu xếp mọi thứ để hộ tống hắn hồi cung. Nhìn điệu bộ này nếu hắn không giao ngọc bội ra, nàng chuẩn bị cùng hắn mỗi người một ngả.

Cẩn đáng thương bất đắc dĩ chỉ đành tiếp tục giả bệnh, đợt thời cơ, hi vọng Ngọc Nhi có thể từ từ quên mất chuyện ngọc bội. Chỉ cần thương thế của hắn chưa lành, với cá tính của nàng và tình cảm của nàng dành cho hắn, nàng nhất định sẽ gác ân oán cá nhân, một lòng một dạ chiếu cố hắn.

Cẩn không nhịn được đắc chí: ha ha ha, tiểu nha đầu, dù cho ngươi trơn tuột, cũng có thể đấu thắng thái tử ca ca sao? Cho hắn thêm mười ngày nửa tháng, hắn nhất định đem con mèo hoang kia thuần phục thành thú cưng.

Cẩn trên mặt tràn đầy nụ cười quỷ dị, một bản gian kế đã sắp xếp kỹ càng.

Ngọc Nhi bưng một bình trà nhẹ nhàng bước tới phòng của Cẩn, hai con mắt to tròn đen nhánh chuyển động liên tục. Hừ hừ, hôm nay nàng nhất định phải xác định thái tử ca ca rốt cuộc đã khôi phục chưa. Dựa theo dược hiệu của ‘bảo tâm hoàn’ mà nói, một khi thái tử ca ca tỉnh lại, vết thương phải rất mau chóng lành mới đúng. Điều kỳ quái là hắn đã tỉnh lại rất nhiều ngày, nhưng lại không khỏi hẳn. Chuyện này có chút khó tin! Nói cách khác, nàng cảm thấy thái tử ca ca gạt nàng về tình hình thương thế thật sự. Bất quá trước khi chưa xác định, nàng sẽ không đổ oan hắn, dù sao hắn cũng là vì nàng mới bị thương.

Nhưng đáng hận ở chỗ, hắn cứ hữu ý vô ý cự tuyệt nàng kiểm tra vết thương.

Hắn võ nghệ cao cường, nếu như không phải tự nguyện, Ngọc Nhi rất khó dùng bạo lực cưỡng chế kiểm tra hắn. Ngọc Nhi tức giận nghĩ: thái tử ca ca, chờ đó, Ngọc Nhi nhất định khiến ngươi giấu đầu lòi đuôi.

Phản ứng của Cẩn nhạy cảm đến mức khó có thể hình dung được. Đang lúc múa kiếm, trong khí kiếm khí trùng trùng, vẫn có thể nghe ra bước chân nhẹ tới mức không thể nhẹ hơn của Ngọc Nhi. Biết Ngọc Nhi tới, hắn vội treo bảo kiếm lên tường, nhảy lên giường, tựa lưng vào một cái gối, bày ra bộ mặt suy yếu.

Ngọc Nhi từng bước từng bước nhích tới cửa, còn chưa thò đầu vào thám thính đã nghe thanh âm rên rỉ của Cẩn từ bên trong truyền ra. Quái, lúc vừa tỉnh lại, vết thương của hắn sưng mủ nhiễm trùng, còn không nghe hắn than đau mà? Bây giờ thương thế đã tốt hơn trước rất nhiều, tại sao hắn càng lúc càng không có tinh thần như vậy?

Ai! Thất bại rồi! Không phát hiện ra bất kỳ đầu mối hữu dụng nào. Ngọc Nhi không những không nhục chí, còn ngẩng cao đầu, thoải mái đi tới.

“Ngọc Nhi? Ngươi tới rồi sao? Cực cho ngươi quá, chờ thương thế của thái tử ca ca khôi phục hẳn, ngươi sẽ không phải mệt như vậy nữa. Đến lúc đó sẽ đổi lại để thái tử ca ca chiếu cố ngươi, được không?” Cẩn cẩn thận thăm dò ý tứ của Ngọc Nhi, gần đây hắn cứ phải diễn tuồng liên tục. Nhất định phải khẳng định Ngọc Nhi không vứt bỏ hắn, hắn mới có thể ‘khôi phục khỏe mạnh’. Có trời làm chứng a, hắn nóng lòng khôi phục hơn bất cứ ai, có thể mới có thể quang minh chính đại nhìn sao ngắm trăng với nhân nhi trong mộng.

Ngọc Nhi nhướng mày, vẻ mặt mơ màng: “Không biết thương thế của thái tử ca ca khi nào mới có thể lành hẳn? Nếu không có cách, Ngọc Nhi chỉ còn có thể hồi cung mời thái y đến đây trị liệu.”

Tìm thái y? Làm sao được? Đụng đến thái y không phải cả hoàng cung đều biết sao? Hắn còn muốn trốn ở đây thực hiện ‘mục tiêu’ của mình mà! Ngàn vạn lần không thể để chuyện truyền đến trong cung, hắn còn chưa có được tấm lòng của mỹ nhân mà!

“Nếu ngươi hồi cung tìm thái y, trọng thương trong người thái tử ca ca phải làm sao bây giờ?” Cẩn lộ ra vẻ mặt ‘không biết nên làm thế nào’. Ặc, kĩ năng đóng kịch của tên tiểu tử này cũng coi như xuất thần nhập hóa!

Ngọc Nhi trợn trắng mắt, sao nàng lại có cảm giác thái tử ca ca ngày càng quỷ kế đa đoan rồi? Điều khiến nàng buồn bực chính là, nàng biết rõ thái tử ca ca có hoa chiêu, nhưng lần nào cũng không tóm được nhược điểm của hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, danh hiệu ‘ác ma’ của nàng phải hai tay tặng lại cho hắn rồi.

Làm sao bây giờ đây? Phương pháp nào có thể chế phục thái tử ca ca nhỉ? Cái đầu nhỏ của Ngọc Nhi không ngừng lắc lư…

Cẩn thấy đôi đồng tử của Ngọc Nhi liên tục chuyển động thì biết được nàng lại sắp có chiêu số mới, vì vậy hắn lập tức căng hết thần kinh, chuẩn bị nghênh chiến.

“Ngọc Nhi, ngươi đang nghĩ gì đó? Đúng rồi, nước trà ngươi mang tới đâu? Cho ta một chén, trời nóng quá, ta có chút khát.”

Ngọc Nhi một mặt biết điều đưa nước tới cho Cẩn, một mặt nhìn trái nhìn phải tìm kiếm dấu vết khả nghi.

Đột nhiên thanh bảo kiếm treo trên tường hấp dẫn sự chú ý của nàng. Thái tử ca ca là người kiếm bất ly thân, quá lâu không dùng đến sẽ nhịn không được đứng lên đùa bỡn vài chiêu.

Kiếm vốn treo thẳng đứng trên tường nhưng hôm qua nàng cố ý bỏ nó trên nóc tủ. Bởi vì nàng nghĩ kiếm treo trên tường do tác dụng của trọng lực vĩnh viễn sẽ chỉ có một tư thế, nhưng nếu bỏ nó trên nóc tủ khác biệt sẽ rất lớn, mỗi một lần nhấc lên bỏ xuống sẽ không ở đúng vị trí ban đầu. Nàng coi đây là cơ hội theo dõi hắn. Nếu vị trí đặt kiếm có khác biệt, chứng minh thái tử ca ca đã len lén sử dụng qua nó. Hừ hừ, cái này không tính là nàng gian trá, nếu thái tử ca ca muốn chơi trò vờ vịt, nàng sẽ bồi tiếp tới cùng.

“Thái tử ca ca, bảo kiếm này dường như có chỗ không đúng, rõ ràng ta đã bỏ nó vào trên nóc tủ mà, sao lại đột nhiên bò lên trên tường rồi? Bộ kiếm có chân sao? Hắc hắc.” Ngọc Nhi trưng ra vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ.

Cẩn âm thầm lau mồ hôi, tiểu nữ nhân này quá tinh ý, hắn nhất định phải cẩn thận ứng phó a. Xem ra giả vờ bệnh cũng không phải là kế sách lâu dài, vẫn phải sớm thuần phục cô mèo hoang này mới được.

“Ngọc Nhi, nếu tối nay có sao, chúng ta vào rừng ngắm có được không? Khoảng thời gian này ta bị thương, không chơi với ngươi được bao nhiêu.” Vẻ mặt Cẩn áy náy.

Ngọc Nhi lại vươn tay ra như thường lệ, bộ dạng tuyệt không nhượng bộ: “Ngươi trả ngọc bội của Lạc ca ca lại cho ta.”

“Ngươi cả ngày chạy đông chạy tây, mang ngọc bội theo bên người rất dễ rơi mất. Ta tạm thời bảo quản trước, trở về cung rồi hãy nói tiếp, được không?” Cẩn cảm giác chiêu trì hoãn này của hắn cũng sắp mất hiệu lực.

Quả nhiên, Ngọc Nhi một lời cự tuyệt.

“Không được.” Nàng là người rất có nguyên tắc, đã đáp ứng Lạc ca ca bảo quản tốt ngọc bội kia, thì sẽ nói được làm được. Đó là chưa nói tới uy quyền của nó, chưa biết chừng hữu dụng trong việc đi tìm sư phụ và Nam Cung.

Mắt thấy hy vọng tan tành, Cẩn chỉ còn cách tiếp tục nằm bẹp. Đáng thương quá mà, không biết tới ngày nào tháng nào hắn mới có thể ngắm sao với Ngọc Nhi như ý nguyện. Hắn vừa mới nghĩ tới chuyện mình thua Lạc chuyện này, lập tức mất tự nhiên, cả người vặn vẹo.

“Ngọc Nhi, ngươi không đau lòng thái tử ca ca sao? Thái tử ca ca bị thương nặng như vậy, không được ra ngoài lâu rồi, cứ nằm mốc meo trong phòng thế này, tốt xấu gì cũng nên đi ra ngoài hóng mát một chút chứ.” Cẩn lại bày ra vẻ mặt đáng thương hại.

Ngọc Nhi mặc dù thừa biết là Cẩn đang diễn trò, nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú, mười phần khí khái nam nhi kia lại xuất hiện hai chữ ‘yếu thế’, nàng thật có chút không đành lòng. Nàng dùng hết khí lực mới có thể ép mình thờ ơ, vô tình nói: “Ai bảo ngươi không trả ngọc bội cho ta? Ngươi giao ngọc bội ra đây, muốn ta ngắm sao với ngươi mười ngày liên tục cũng được.”

“Thật vậy à?” Hai mắt Cẩn như bốc hỏa. Nếu như hắn luôn giành được mọi ưu ái của Ngọc Nhi, hắn cần gì phải vì một khối ngọc nho nhỏ mà gây chuyện? Bất quá, bây giờ vẫn chưa được, bây giờ hắn vẫn chưa thể đảm bảo trong lòng tiểu nữ nhân này hắn chiếm vị trí độc nhất vô nhị.

Ngọc Nhi trong mắt cũng dấy lên hi vọng: “Ngọc Nhi đã lừa gạt thái tử ca ca bao giờ chưa?”

“Được, chờ thương thế của ta tốt lên sẽ giao ngọc bội cho ngươi.” Cẩn sảng khoái đáp. Còn về chừng nào thương thế của hắn sẽ tốt lên ấy à, dĩ nhiên là lúc nàng không phải lúc nào mở miệng ra cũng là ngọc bội mà lúc nào cũng quấn lấy hắn, tựa như năm năm trước đây vậy.

Ngọc Nhi dẩu môi, hữu khí vô lực lên tiếng: “Vậy thương thế của ngươi lúc nào mới tốt?”

“Ngọc Nhi không phải là tiểu thần y sao? Ngươi hẳn là biết cách làm thái tử ca ca sớm khỏi hẳn a.” Cẩn đúng là nói dối không chớp mắt. Người ta có năng lực khiến hắn ‘khôi phục’, mà hắn lại không thích ‘khôi phục’, thì phải làm sao bây giờ?

Ngọc Nhi vẻ mặt không ôm hi vọng: “Có đại phu cao mình thì cũng phải thông qua bốn bước vọng, văn, vấn, thiết, nhưng thái tử ca ca lại không cho Ngọc Nhi xem vết thương thì phải làm sao?”

“Vết thương kinh tởm quá mà, sợ là sẽ làm Ngọc Nhi khó chịu. Thái tử ca ca tường thuật lại cho ngươi là được rồi.” Người này đúng là quá sức cẩn thận.

Ngọc Nhi mất hứng đáp: “Khỏi cần tường thuật, cứ từ từ điều dưỡng là được.”

Hử? Cẩn nghe được Ngọc Nhi không mấy quan tâm tới hắn nữa, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác. Nàng không phải rất muốn lấy ngọc bội về sao? Tại sao lại đột nhiên không tích cực như vậy? Không được, nếu nàng không muốn đoạt ngọc bội nữa thì thật không thú vị. Chỉ có để nàng tìm đủ mọi cách cướp đoạt thì nàng mới toàn tâm để ý rình mò hắn. Nếu nàng không thèm ngọc bội nữa thì hắn lấy gì để kiềm chế nàng? Nhưng mà ngọc bội này cũng là con dao hai lưỡi, giống như chiêu số cực hiểm, hơi sơ sẩy sẽ khiến nàng tâm ý nghiêng hết về phía Lạc, còn vận dụng thỏa đáng thì sẽ khiến hắn và nàng thêm thân cận.

Để dấy lên ý chí chiến đầu của nàng một lần nữa, hắn rêu rao hết sức, móc ngọc bội ra khoe khoang, ra sức quạt gió thổi lửa: “Nếu vết thương có thể nhanh chóng phục hồi như cũ, Ngọc Nhi có thể sớm lấy ngọc bội về a.”

Cẩn hữu ý vô ý để ngọc bội đung đưa trước cổ, giống như đang dụ khị trẻ con. Thỉnh thoảng hắn còn vuốt ve mấy cái, muốn thu hút sự chú ý của Ngọc Nhi.

Bộ dạng đó của Cẩn lọt vào mắt Ngọc Nhi lại cực kỳ tức cười, nín muốn nổ bụng luôn. Thái tử ca ca từ lúc nào lại trở thành khôi hài như vậy. Hừ, hắn càng muốn thu hút sự chú ý của nàng, nàng càng không cho hắn như ý, cho hắn gấp chết, ha ha.

“Ừ thì cũng không vội. Lúc Ngọc Nhi trở lại thì thương thế của thái tử ca ca cũng đã khỏi hẳn, đến khi đó đưa Ngọc Nhi cũng được.” Nàng dửng dưng buông một câu.

“Trở lại? Ngươi muốn đi ra ngoài? Đi đâu?” Cẩn gấp như lửa sém lông mày, trong lòng suy đoán: “Chẳng lẽ tiểu nữ nhân này muốn về cung tìm thái y?” Nghĩ tới đây, hắn vội vàng bồi thêm một câu: “Thương thế của ta sẽ chóng khỏi, không cần tìm thái y.”

“Ai nói Ngọc Nhi muốn hồi cung? Ngọc Nhi là muốn đi tìm Nam Cung và sư phụ. Tìm được bọn họ rồi, Ngọc Nhi sẽ tiếp tục đi tìm Lạc ca ca.” Trong cặp mắt chói lọi của nàng lộ vẻ ước mơ, mơ ước hùng vĩ muốn cùng Lạc sóng vai trên chiến trường.

Tay Cẩn muốn bóp nát ngọc bội, hắn biết rõ hơn ai hết nàng nói được sẽ làm được, chưa bao giờ từ bỏ ý đồ. Không ngờ chuyện ngọc bội còn chưa giải quyết xong nàng đã muốn đi tìm Lạc.

“Ngọc Nhi đừng làm rộn. Giang hồ hiểm ác không phải là chỗ một tiểu nữ nhân như ngươi có thể xông loạn. Còn chiến trường thì lại càng không được đi, đến đó sẽ phiền Lạc ca ca phân tâm chiếu cố ngươi. Ngươi cứ ở bên cạnh thái tử ca ca là được rồi. Ngày mai thái tử ca ca sẽ phái người đi tìm sư phụ của ngươi và Nam Cung Tuyệt, nhất định tìm bọn họ an toàn trở về.” Khẩu khí Cẩn tăng thêm mấy phần nghiêm túc, lòng bắt đầu tức giận, tiểu nữ nhân này cũng là bị hắn chiều hư, bây giờ còn muốn giương nanh múa vuốt, chỗ của nam nhân cũng muốn nhúng tay vào.

“Không cần phiền thái tử ca ca, ngươi còn thương thế trên người không thể vọng động, cẩn thận sẽ làm nứt vết thương. Sáng sớm hôm nay ta đã bảo bọn thị vệ tìm hai lang trung y thuật cao minh lên đảo, bọn họ sẽ hầu hạ tốt thái tử ca ca. Thị vệ Lạc ca ca lưu lại thừa sức bảo vệ an toàn cho thái tử ca ca.” Nàng bắt đầu giương đông kích tây, xem ai hạ đài trước. Muốn nàng ở lại thì phải giao ngọc bội ra đây, còn không nàng sẽ ra ngoài uống gió ăn sương, huơ đao múa kiếm.

Cẩn thật sự khó xử, biểu tình lần này trên mặt hoàn toàn là xuất phát từ bất bình trong lòng: “Ta trọng thương trong người, ngươi lại muốn vứt bỏ ta để đi tìm người khác? Chẳng lẽ ta không quan trọng sao? Ngày đó ta là bảo vệ ngươi mới bị thương mà, không lẽ ngươi định qua cầu rút ván?”

“Thái tử ca ca đừng lo, Ngọc Nhi đã kiểm tra tất cả cơ quan trên đảo, chắc chắn không có trục trặc. Có cơ quan là bình phong, còn có những thị vệ võ công không kém, cộng thêm bản thân ngươi võ nghệ tuyệt luân. Đảm bảo vạn vô nhất thất, tuyệt không có người nào dám tới gần Phong Vân đảo.” Ngọc Nhi tặc lưỡi.

Mấy phen đấu khẩu, Cẩn liên tiếp bị đánh bại, chỉ còn một chiêu cuối cùng, đành mang ra dùng, dù có hơi mất mặt tí chút: ai oán khẩn cầu.

“Ngọc Nhi, ngươi không thể chờ thương thể của thái tử ca ca tốt lên rồi hẵng nói tiếp sao?” Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình tồi bại như hôm nay. Tại sao lại đến lúc tiểu nữ nhân này không cần hắn nữa chứ? Năm năm trước, thời điểm để nàng vào Phong Vân đảo, hắn chính là lo lắng điểm này, chính là sợ nàng có một ngày không cần dựa vào hắn nữa. Không nghĩ tới lo lắng của hắn lại hóa thành sự thật. Bây giờ nàng nghĩ đến đầu tiên là Phong Đao Tử và Nam Cung Tuyệt, tiếp theo là Lạc, thái tử ca ca hắn đã bị đẩy tới sau chót.

“Chờ tới khi thái tử ca ca thương thế tốt lên, sư phụ và Nam Cung đã sớm bị người xấu bắt mất rồi.” Nàng rầu rĩ đáp, bộ dáng thương tâm.

Cẩn trong lòng giằng co kịch liệt, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải hai tay dâng Ngọc Nhi cho Lạc sao? Nhưng mà hắn cũng không muốn ngó thấy vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia của Ngọc Nhi a.

“Để những thị vệ kia đi tìm trước, không được sao?” Cẩn cố tìm cách giãy dụa, sao cho không cần giao ra ngọc bội vẫn có thể giữ Ngọc Nhi lại.

Ngọc Nhi làm khó nói: “Thái tử ca ca, thân thể của ngươi mới là quan trọng, đừng quan tâm nhiều như vậy, Ngọc Nhi tự biết nên làm thế nào.” Dứt lời, nàng nhanh như chớp phóng ra ngoài.

Cẩn thấy Ngọc Nhi chạy nhanh như vậy, tâm thần hoảng hốt không kịp nghĩ ngợi lật đật vùng dậy, trực tiếp vọt tới trước mặt Ngọc Nhi, lôi kéo tay nàng, ảo não nói: “Không cho phép đi.”

“Thái tử ca ca, ngươi chạy còn nhanh hơn thỏ á.” Ngọc Nhi xoay người, cười gian xảo: “Thì ra thương thế của ngươi cũng đã khỏi hẳn. Có phải nên trả ngọc bội lại cho ta rồi không?”

Cẩn lúc này mới phát giác mình sập bẫy, ỉu xìu hỏi: “Ngươi cố ý bêu xấy thái tử ca ca?”

“Hừ, thái tử ca ca, ai bảo ngươi giả vờ bệnh để gạt ta? Lại còn nhiều trò vô lễ tới như vậy. Ngươi lừa Ngọc Nhi, Ngọc Nhi tự nhiên cũng phải đòi lại một chút công đạo a. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngươi đã nói thương thế lành lại sẽ trả ngọc bội lại cho Ngọc Nhi. Ngươi không thể nuốt lời đâu à.” Ngọc Nhi vươn tay mong đợi, tư thế tràn đầy đắc ý.

Cẩn cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, gương mặt tuấn tú chùng xuống, chậm chạp tháo ngọc bội trên cổ. Ai bảo lúc nãy hắn quá sơ ý làm chi? Biết rõ nàng đang tìm mọi cơ hội đoạt lại ngọc bội, hắn còn từng bước đưa chân vào bẫy, thật là hối hận quá mà. Thôi đừng nói gì nữa.

“Chúng ta nói trước, cầm ngọc bội rồi, không được phép đi tìm Lạc.” Vốn muốn trong mắt nàng chỉ có mỗi thân ảnh của hắn. Bây giờ nhìn lại, viễn cảnh tốt đẹp đó chỉ là mộng mà thôi, cho nên hắn phải đành lấy lui làm tiến, năn nỉ cầu xin. Ngọc bội muốn cầm cứ cầm, chỉ cần nàng không đi tìm Lạc là tốt rồi. Người xưa vẫn nói, mỹ nhân gả cho anh hùng, nếu để nàng nhìn thấy khí thế oai phong lẫm liệt của Lạc trên chiến trường, nàng nhất định giao hết trái tim cho Lạc. Nếu thật sự như vậy, thái tử ca ca hắn còn cơ hội gì nữa đây?

Ngọc Nhi xem xét ngọc bội trong tay Cẩn, hưng phấn lật tới lật lui quan sát, rốt cuộc xác định đây chính là khối ngọc đêm đó Lạc đưa cho nàng. Xong xuôi, nàng đeo nó lên cổ, còn cố ý học theo điệu bộ khoe khoang lúc nãy của Lạc, làm nó lúc ẩn lúc hiện, giống như cờ xí tung bay trên cổ.

“Ngọc Nhi?” Cẩn chưa có câu trả lời, tội nghiệp lên tiếng, hi vọng dời được sự chú ý của Ngọc Nhi khỏi miếng ngọc bội.

Ngọc Nhi khoe khoang đủ rồi, nhét ngọc bội vào dưới lớp áo, ngẩng đầu nhìn Cẩn, xấu xa nói: “Chúng ta lúc trước chỉ nói, thương thế của ngươi khỏi sẽ trả ngọc bội cho ta, không có nói ta không được đi tìm Nam Cung và Lạc ca ca à nha.”

“Ngươi! Chỗ nào cũng không được đi! Ngày mai cùng ta hồi cung.” Hừ, mềm không được thì cứng, tiểu nữ nhân này thật quá ngang bướng, hắn nhất định phải vác nàng về Thái tử cung trước mới là thượng sách.

“Không. Chờ ta tìm được sư phụ và Nam Cung sẽ trở về nhà gặp cha mẹ.” Những người nàng nhớ nhung nhất thì thái tử ca ca và Lạc ca ca đã được gặp rồi, bây giờ còn cha mẹ và năm vị ca ca. Năm năm không gặp, không biết các vị ca ca thế nào rồi?

Cẩn nghe Ngọc Nhi nhắc tới cha mẹ lập tức nhớ tới mục đích hoàng hậu khiến hắn tới Phong Vân Đảo: Trầm gia coi trọng tân khoa Trạng nguyên Liễu Bân, muốn gả Ngọc Nhi cho Liễu Bân. Hắn tới là để ngăn cản Ngọc Nhi và Liễu Bân gặp mặt, làm sao có thể để nàng trở về? Đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?

Hình như rắc rối ngày càng nhiều, Lạc và Nam Cung đã làm hắn chống đỡ không nổi. Nếu thêm một con mọt sách nhảy vào, sợ rằng cả đời này hắn chỉ có thể làm ‘thái tử ca ca’ của nàng mà thôi.

Nói tới Liễu Bân kia, hắn ta xuất thân nho sĩ, một bụng văn chương, phong hoa tuyết nguyệt, Ngọc Nhi tuổi còn nhỏ khó tránh khỏi mê hoặc mà sa cơ lỡ bước. Nàng mới có mười sáu tuổi, chính là thời điểm không có chính kiến kiên định, nếu trong nhà tạo thêm chút áp lực, nàng gả cho Liễu Bân sẽ thành chuyện chắc chắn.

Cẩn trăm phương ngàn kế suy nghĩ. Cuối cùng, hắn quyết định xuống nước thỏa hiệp như trước giờ vẫn làm: “Thái tử ca ca cùng ngươi đi tìm Nam Cung Tuyệt và Phong thần y.”

“Thật sao? Tốt quá. Thái tử ca ca tốt nhất.” Nàng nhịn không được, nắm tay hắn sôi nổi hoan hô, cao hứng như một chú thỏ con tìm được vườn củ cải.

Nhưng mà Cẩn thì cười không nổi, tiểu nữ nhân này trơn tuột như vậy, hắn lúc nào cũng phải cẩn thận. Nếu không để ý một chút, nàng sẽ chuồn mất, hoặc người khác sẽ nhanh tay đến trước. Đến lúc đó hắn muốn khóc cũng không có nước mắt.


trướctiếp