Sáng sớm, Ngọc Nhi ngồi trước giường Cẩn, đầu cúi thấp, hai mắt đăm đăm nhìn ngọc bội tối qua Lạc đưa.
Đột nhiên, một bàn tay to run rẩy vươn qua, đoạt mất ngọc bội trong tay nàng.
“Làm sao ngươi có được khối ngọc này?” Thanh âm suy yếu mang theo trách cứ.
Ngọc Nhi ngẩng đầu lên thì thấy Cẩn đang dùng ánh mắt kì lạ nhìn nàng. Hắn chau mày, tay siết chặt khối ngọc trong suốt kia.
“Thái tử ca ca, ngươi tỉnh rồi. Thật tốt
quá!” Ngọc Nhi vui mừng vươn người qua, ý đồ thăm dò nhiệt độ trên trán
của Cẩn, xem hắn có còn sốt nữa hay không.
Ai ngờ, Cẩn rất không lĩnh tình, hất tay
Ngọc Nhi ra, tăng thêm âm lượng: “Khối ngọc này là của Lạc mà, sao lại ở trong tay ngươi.”
“Thái tử ca ca, ngươi làm sao vậy? Sao lại đột nhiên hung dữ như vậy?” Ngọc Nhi ủy khuất nói, trong lòng rất không bình tĩnh.
Sáng sớm hôm nay, tiễn Lạc ca ca viễn
chinh, trong lòng nàng đã không được tốt. Nghĩ tới sự hào sảng tối qua
của Lạc ca ca, nàng một mực đau lòng. Nếu như có thể, nàng thật muốn vứt hết kim chỉ, trang sức, nhảy lên chiến mã cùng Lạc ca ca kề vai chiến
đấu, như vậy ít nhất sẽ không khiến Lạc ca ca cảm thấy cô độc.
Nhưng vì băn khoăn thương thế của Cẩn ca
ca nên mới không để ước muốn thành hiện thực. Nhưng thái tử ca ca lại
tạt cho nàng một gáo nước lạnh, vừa tỉnh lại đã dùng loại khẩu khí hung
ác nói chuyện với nàng. Hừ hừ! Thái tử ca ca đáng ghét! Ghét thái tử ca
ca! Cái miệng nhỏ của nàng cong lên.
“Lạc tới đây sao?” Cẩn hết sức ép mình
dằn lòng xuống, không lộ vẻ khẩn trương trước mặt Ngọc Nhi. Hắn luôn
muốn là người duy nhất sủng ái nàng, đi theo sau lưng bảo vệ nàng, nhưng hắn lại không biết tâm tình của nàng bây giờ không thích hợp nói chuyện giằng co giải thích dai dẳng.
Ngọc Nhi không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng
gật đầu, coi như khẳng định nghi vấn của hắn. Nàng muốn lấy tĩnh chế
động để hắn tự động đầu hàng trả lại ngọc bội cho nàng.
Cẩn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ
không vui của Ngọc Nhi, lại không hết sức dỗ ngọt nàng như trước đây,
ngược lại còn ra lệnh cứng nhắc: “Ngươi mau trả khối ngọc bội này lại
cho Lạc. Nếu ngươi thích Ngọc bội, thái tử ca ca có thể cho ngươi vài
ngàn khối!”
Ngọc Nhi nghe xong lời của Cẩn, giận đến
trợn tròn hai mắt. Một thân lửa giận bộc phát thành lời: “Ngọc Nhi không thèm mấy vạn khối ngọc của ngươi. Ngọc Nhi chỉ cần khối ngọc này của
Lạc ca ca.”
Lời nói của Ngọc Nhi đã chính thức chọc
giận Cẩn, khiến gân xanh trên mặt hắn run rẩy, nhìn y hệt một con sư tử
đang nổi điên. Mất hết một lúc hắn mới trấn định tâm tình của mình,
trưng bộ mặt ôn hòa quen thuộc ra với Ngọc Nhi, khuyên nhủ: “Ngọc Nhi
ngoan, đừng bướng bỉnh. Khối ngọc này đối với Lạc ca ca rất trọng yếu.
Để bên người ngươi không thích hợp đâu.”
“Lạc ca ca tặng ta. Có cái gì không thích hợp? Ngươi trả lại cho ta!” Ngọc Nhi cũng bực, trực tiếp vươn tay cướp
lại. Đây là lần đầu tiên nàng cùng thái tử ca ca tranh chấp tới đỏ mặt
tía tai. Mặc dù nàng hoàn toàn không muốn thái tử ca ca vừa từ quỷ môn
quan trở về phải cử động quá nhiều, nhưng nàng đã đáp ứng Lạc ca ca bảo
vệ tốt khối ngọc này nên dù chọc giận thái tử ca ca, nàng cũng phải đoạt về.
Cẩn dù thân thể yếu, nhưng phản ứng cũng
vẫn bén nhạy như trước. Hắn xảo diệu tránh được một chiêu của Ngọc Nhi,
ngay sau đó lại giấu khối ngọc vào trong ngực, ôn tồn nói: “Khối ngọc
này ta tạm thời thu giữ giùm Lạc. Ngươi gọi Lạc đến đây.”
Cho tới giờ Ngọc Nhi chưa từng gặp một Hoàng Phủ Cẩn ngang ngược không nói lý lẽ như vậy, nàng nổi giận đùng đùng: “Không đi!”
Cẩn một tay ôm vết thương, cố gắng gượng
dậy, trong mắt ẩn hiện một chút khẩn cầu như có như không: “Nghe lời,
gọi Lạc ca ca đến đây đi, ta có chuyện muốn nói với hắn.”
Ngọc Nhi chu môi phồng má, quay đầu sang một bên, cố tình không để ý tới Cẩn.
“Ngọc Nhi, không phải thái tử ca ca hẹp
hòi, ngọc bội kia ý nghĩa phi phàm, để ở trên người ngươi thật sự không
thích hợp.” Cẩn thử nói lý lẽ với Ngọc Nhi.
Nàng vẫn không thèm liếc hắn, dửng dưng nói: “Ngươi cho rằng ta không biết sao? Lạc ca ca đã sớm nói rồi.”
“Nói rồi?” Cẩn hoàn toàn sửng sốt. Lạc
đem toàn bộ bí mật của ngọc bội nói hết với Ngọc Nhi rồi? Ngọc Nhi cũng
không chút ngần ngại nhận luôn rồi? Suy nghĩ thêm một chút, sắc mặt Cẩn
ngả màu đen như than đá.
“Dĩ nhiên nói rồi.” Ngọc Nhi tiếp tục dửng dưng, hà, ngó bộ mặt của thái tử ca ca bây giờ thật rất thú vị a.
Mặc dù biết nàng đi khiêu khích một người mới bệnh dậy như vậy rất là không đạo đức, nhưng thái tử ca ca không
phải người ngoài, cần gì lo lắng nhiều như vậy? Hơn nữa, thái tử ca ca
đã liên tục ăn hai viên ‘bảo tâm hoàn’ của sư phụ, thương thế sẽ không
có gì đáng lo ngại nữa. Ai bảo thái tử ca ca không đáng yêu như vậy? Vừa tỉnh dậy đã hung dữ với nàng, nàng tự nhiên phải phản kích chứ!
Cẩn nhìn bộ mặt dương dương đắc ý của
Ngọc Nhi vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn ôn nhu dụ dỗ nàng: “Lạc lúc nào nói với ngươi? Nếu đã nói rồi thì ngươi càng không nên nhận nó. Ngươi
đã là một đại cô nương, với mọi hành vi của mình đều phải chịu trách
nhiệm, sao mà bất kể người nào đưa, bất kể vật gì ngươi cũng thu nhận
như vậy chứ?”
“Thái tử ca ca, ngươi hôm nay thật kì quái, Ngọc Nhi không để ý đến ngươi nữa.” Nàng đứng lên chuẩn bị rời đi.
Cẩn thấy Ngọc Nhi giận dỗi muốn đi, vội ngăn lại: “Chậm đã. Ngọc Nhi bây giờ không nghe lời của thái tử ca ca nữa sao?”
Ngọc Nhi khẽ nhíu mày, chân vẫn bước về hướng cửa, tức giận đáp: “Thái tử ca ca không nói đạo lý, Ngọc Nhi dĩ nhiên không nghe.”
“Thái tử ca ca không nói đạo lý hồi nào?
Trừ chuyện ngọc bội này, tất cả thái tử ca ca đều nghe theo ngươi.” Cẩn
vội vàng giương cờ thỏa hiệp.
Ngọc Nhi lại không cam chịu yếu thế: “Trừ chuyện ngọc bội này, cái gì Ngọc Nhi cũng nghe thái tử ca ca.”
Cẩn lần nữa nhíu mày, trong lòng suy
nghĩ: không ngờ Ngọc Nhi một khi đã quyết định thì lại cưỡng cầu tới như vậy. Nàng trưởng thành, có kiên trì của mình. Đây cũng chính là chỗ hắn lo lắng nhất. Hắn rất sợ lòng nàng sẽ không còn chỉ nghiêng về một phía của hắn, bây giờ giằng co e không phải là cách, dùng thuật hoãn binh
trước đã.
“Ngọc Nhi, có cái gì ăn không? Thái tử ca ca đói bụng.” Hắn đúng là học đi đôi với hành, bắt đầu mang những chiêu số quấy rối của nàng trước đây ra áp dụng rập khuôn.
Ngọc Nhi rất muốn lơ Cẩn, nhưng chung quy vẫn là không đành lòng. Nàng không cam tâm xoay người, tới trước mặt
Cẩn, vươn tay: “Trả ngọc bội đây.”
Cẩn lại giả bộ không nghe thấy, ôm chặt ngực, ngũ quan tuấn dật cau lại với nhau, miệng phát ra thanh âm rên rỉ: “Ách..”
“Thái tử ca ca, ngươi sao vậy?” Ngọc Nhi
ban đầu còn có chút chần chờ, nhưng quan sát chốc lát, thấy vẻ mặt Cẩn
thật sự khổ sở, cuối cùng cũng mềm lòng.
Cẩn vẫn tiếp tục ôm ngực, đem chiêu số
‘Tây tử bổng tâm’ phát huy đến cực hạn. Haiz, thiệt là tổn hại hình
tượng cương trực thường ngày a.
“Đau tới như vậy sao?” Ngọc Nhi không
khỏi nhẹ giọng. ‘Bảo tâm hoàn’ phải phát huy tác dụng chứ nhỉ? Nếu không thái tử ca ca làm sao có thể tỉnh lại? Nếu đã tỉnh lại, theo lý thuyết
phải không có vấn đề gì đáng ngại nữa chứ? Tại sao lại đau đến như vậy?
Nàng vội vàng vươn tay đến vết thương của hắn: “Nằm xuống trước đi, để
ta kiểm tra vết thương một chút.”
Mắt thấy sắp bị lật tẩy, Cẩn vội lên tiếng bổ sung: “Không phải, không phải vết thương, là bụng, vì đói quá nên đau bụng.”
Đau bụng? Ngọc Nhi nhếch mép, bày ra bộ
mặt khi đang đùa dai, nàng gỡ bàn tay đang ôm ngực của Cẩn, đặt xuống
dưới bụng, lành lạnh nói: “Thái tử ca ca, ngươi ôm nhầm chỗ rồi, chỗ đó
là trái tim, đau bụng thì phải ôm ở đây. Đây mới là dạ dày.”
‘Rầm, rầm, rầm’, mặt mũi của Cẩn sụp đổ
tan tành. Thiệt là quá mất mặt mà, lại để tiểu ác ma này nhìn ra hắn
đang diễn trò. Bất đắc dĩ, hắn đâm lao thì phải theo lao: “Ngọc Nhi,
thái tử ca ca không nên gạt ngươi. Nhưng ta đói bụng là thật đó.”
Ừ, có tiến bộ, thái tử ca ca đã biết điều mà hạ giọng năn nỉ.
Đưa tay nhéo má Cẩn, thái tử ca ca đã giả bộ tội nghiệp tới mức này, nếu nàng còn tiếp tục đùa cợt thì hình như hơi nhẫn tâm.
Đôi môi khẽ nhếch, nàng hỏi: “Thái tử ca ca muốn ăn gì?”
Cẩn đói bụng là thật, bao tử sôi ồng ộc,
thuận miệng đáp: “Cũng không cần phức tạp, một đĩa ‘hồng thiêu sư tử
đầu’ với một con cá chép hấp là được.”
“Ở đâu ra sư tử đầu? Trên đảo này kiếm
đâu ra thịt chứ, chỉ có rau cải củ thôi.” Ngọc Nhi giả vờ nổi giận, dĩ
nhiên sắc mặt cũng theo đó không tốt. Đừng nghĩ thái tử ca ca ra vẻ đùa
cợt, nàng sẽ chịu thua, không dễ dàng vậy đâu. Ha hả, nói đến bản lĩnh
giả vờ giả vịt, nàng chính là khai sơn tổ sư gia, người qua mặt được
nàng không nhiều, mà thái tử ca ca lại không nằm trong số đó. Có điều,
thương thế thái tử ca ca bây giờ thật sự trầm trọng, nàng tự nhiên không thể quá tay.
Cẩn dĩ nhiên không để tâm đến chất lượng món ăn, nhu thuận lên tiếng: “Không sao, cây cải củ gì cũng được.”
Ngọc Nhi liếc Cẩn mấy cái, vẫn còn bực
chuyện hắn cướp mấy ngọc bội. Mấy lần định xuất tuyệt chiêu đoạt lại,
nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thái tử ca ca cũng là trọng thương mới tỉnh,
trước mắt cần bồi bổ, cuối cùng yên lặng xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Thấy Ngọc Nhi ra ngoài, Cẩn móc ra ngọc bội trong lòng, một lần nữa rơi vào trầm tư…
Khối ngọc này là lần đầu tiên Lạc kỳ khai đắc thắng được phụ hoàng tự mình thiết kế, ban thưởng, là vật tối trọng yếu của Lạc. Trong quân đội của Băng Hãn vương triều, nó tương đương
Thượng phương bảo kiếm. Nó không chỉ có tác dụng hiệu lệnh tam quân mà
còn là biểu tượng đặc trưng cho thân phận của Lạc. Có ngọc bội này trong tay, cả Băng Hãn quốc không ai dám thương tổn đến một cọng lông của
Lạc. Vật này quan hệ mật thiết tới tánh mạng và cả tiền đồ của Lạc. Nó
không phải vật đính ước, nhưng so với tín vật đính ước còn có giá trị
gấp ngàn vạn lần. Nếu hắn không coi Ngọc Nhi là nữ chủ nhân của Thành
vương phủ, làm sao có thể khẳng khái giao ra như vậy?
Không ngờ Lạc lại nhanh tay tới như vậy!
Trong lòng Cẩn không khỏi thở dài, mình bị thương thật không đúng lúc.
Nhưng hắn lo lắng nhất vẫn là Ngọc Nhi, Ngọc Nhi nói đã biết ý nghĩa của khối ngọc này, nhưng vẫn thản nhiên nhận lấy! Phải chăng Lạc đã thật sự chiếm được một chỗ trong lòng Ngọc Nhi?
Đang lúc Cẩn buồn bực, Ngọc Nhi mang thức ăn vào.
Cẩn vội cất lại ngọc bội, trong mắt lộ ra nhu tình: “Thơm quá!”
Ngọc Nhi cười híp mắt, sớm đã không còn
thần sắc giận dỗi ban nãy. Nàng nhẹ nhàng bước vào, bày thức ăn ra bàn
rồi đến đỡ Cẩn dậy: “Thái tử ca ca, cẩn thận một chút.”
Cẩn không muốn để mình nhu nhược trong
mắt Ngọc Nhi, cho nên dù có động đến vết thương cũng vẫn muốn tự mình
đứng lên, hắn uyển chuyển cự tuyệt: “Không cần đỡ đâu, ta có thể đi
được.”
“Bị thương tới như vậy, còn cậy mạnh?
Được rồi, ngươi cứ từ từ. Ngọc Nhi đi lấy nước lau mặt rửa tay cho
ngươi.” Ngọc Nhi cũng hiểu cá tính của Cẩn, cho nên không kiên trì nữa,
mang cái chậu không ra ngoài múc nước.
Cẩn đi rất chậm, cố hết sức mới ngồi được xuống bàn thì Ngọc Nhi cũng mang nước vào tới nơi.
“Lau mặt một chút, rồi đến tay…” Ngọc Nhi vắt khô khăn, rất tự nhiên nắm tay hắn lau lau.
Bàn tay hắn nằm trong lòng bàn tay nhỏ bé ôn nhu của Ngọc Nhi, cái khăn ấm áp di chuyển dọc theo cánh tay truyền
hơi ấm đến khắp toàn thân. Đây là lần đầu tiên, hắn cảm nhận việc lau
tay lau mặt lại có thể khiến người ta thư thái đến như vậy. Cảm giác
được người mình yêu thương thật lòng chiếu cố thật tuyệt không thể tả
xiết. Lúc nãy hắn còn trách mình bị thương không đúng lúc, bây giờ hắn
lại cảm thấy bị thương thật là một chuyện tốt, không khỏi đắc ý trong
lòng: hề hề, tên tiểu tử Lạc kia chắc chắn không có loại phúc phận này.
Hà hà, đây là đặc quyền của người bị thương là hắn. Ây dà, nếu thương
thế một hai tháng cũng không khỏi, thì có phải hắn sẽ cứ tiếp tục hưởng
lộc như thế này?
Ngọc Nhi cảm thấy đột nhiên Cẩn bất động, để mặc nàng xoay tới xoay lui, có chút kì quái, ngẩng đầu lên mới thấy
khuôn mặt đang cười đến ngờ nghệch của Cẩn.
Ha hả, thái tử ca ca sau khi bị thương
lại trở nên khác thường, lúc thì hung dữ, khi thì hàm hồ nhõng nhẽo, bây giờ lại trưng ra bộ mặt ngố không tả nổi.
Ngọc Nhi huơ tay trước mặt Cẩn vài cái: “Thái tử ca ca, hoàn hồn đi. Đang nghĩ gì đấy? Sao lại nhập thần tới như vậy?”
Dòng suy nghĩ đen tối của Cẩn bị Ngọc Nhi cắt đứt, nhưng mà nụ cười gian giảo trên mặt vẫn không thu hồi kịp, hắn sủng nịch vuốt tóc Ngọc Nhi, ôn hòa nói: “Sao lại tự tay làm những
chuyện lặt vặt như thế này? Để đám hạ nhân làm là được rồi, không mệt
sao?” (Tuyết Băng: pótay.com! Thích thế còn vờ vịt. Càng lúc ta càng thấy thái tử nhà mình giống một con cáo già. )
Ngọc Nhi mỉm cười, cánh môi trơn mềm vẽ
thành một hình vòng cung: “Mấy chuyện cỏn con đó mà cũng không phải nhờ
tới người khác sao? Ngươi coi Ngọc Nhi là tiểu hài nhi ba tuổi hử?”
Cẩn thấy nụ cười của Ngọc Nhi, trong lòng chấn động. Ngọc Nhi thật sự trưởng thành, nhẹ nhàng cười một tiếng lại
có thể động lòng người như vậy, khiến người ta cảm thấy một luồng gió
mát thấu tận tâm can.
Ngọc Nhi kéo tay Cẩn từ trên đầu mình
xuống, dỗi: “Thái tử ca ca đừng làm rộn, vừa lau tay cho ngươi xong,
ngươi lại đi sờ tóc của ta, hại ta lại phải mất công lau lại.”
Hắn thu hồi cánh tay trong tay nàng, lên tiếng phản đối: “Lau một lần là được rồi.”
Thật ra là hắn quyến luyến cảm giác mềm mại trên tóc nàng, không muốn lau đi…
“Có cá chép hấp thật sao? Ngọc Nhi thật
sự bắt cá cho thái tử ca ca à?” Hắn thấy con cá hấp đủ hương vị trên mâm cơm mà cảm động đến suýt rơi nước mắt. Lúc nãy hắn chỉ là thuận miệng
gọi tên hai món ăn, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, nàng quả
nhiên đi hấp cá cho hắn.
Ngọc Nhi liếc con cá mập mạp trên mâm,
trong lòng rất bất nhẫn. Ô ô! Con cá ú đó vốn là bảo bối của nàng mà!
Đúng là nàng nuôi thật, nhưng lại chưa từng tính toán sẽ ăn nó. Chỉ vì
thái tử ca ca cần bổ sung dinh dưỡng, nên nàng mới phải hi sinh nó.
Cẩn ăn một chút cá, vị thịt tươi ngon lan tỏa khắp khoang miệng, nhịn không được lên tiếng: “Ngon quá. Ngọc Nhi,
đây là ngươi nấu sao?”
“Còn cách nào khác sao? Nơi này đâu có
phải là hoàng cung có ngự trù sẵn đâu. Ở đây, muốn ăn uống gì cũng phải
tự mình động thủ.” Ngọc Nhi nhìn bộ dáng chết thèm của Cẩn, trong lòng
tự dưng có cảm giác thỏa mãn sung sướng.
“Ngọc Nhi, ngồi xuống. Hai người cùng ăn thú vị hơn.” Cẩn định tranh thủ thêm chút ‘lợi lộc’.
Ngọc Nhi theo lời ngồi xuống, nhưng vẫn
không động đũa: “Sáng sớm Ngọc Nhi đã ăn với Lạc ca ca rồi, bây giờ vẫn
chưa đói. Thái tử ca ca ăn đi.”
Đã cùng Lạc ăn xong rồi?! Cẩn đột nhiên
muốn nghẹn. Hắn vốn đang cho rằng loại đãi ngộ này là của hắn độc quyền
tận hưởng, ai ngờ lại phải chia cho Lạc, mà Lạc lại còn được hưởng thụ
trước hắn! Thật là @#$%^&*!
“Lạc tới bao lâu rồi?” Cẩn chỉ cảm thấy
dấm trong cơ thể sắp phun trào ra ngoài, vừa bực bội, vừa thấp thỏm, lại hỏi thêm một câu: “Dạo này, hai người ở chung một chỗ?”
Nhắc tới Lạc, Ngọc Nhi lại nhớ tới cảnh
tình đêm qua. Lạc ca ca cao cao tại thượng nhưng rất cô độc. Hắn thực ra là một người rất tốt, có trách nhiệm, trọng tình cảm, còn sủng ái nàng
như vậy. Ông trời, nhất định phải phù hộ Lạc ca ca a! (Tuyết Băng: ta cá một ăn mười là nếu nàng nói mấy câu này ra tiếng thì quả bom bên cạnh sẽ nổ lập tức!)
“Ngọc Nhi! Ngươi đang nghĩ gì đó?” Trong
lòng Cẩn dâng lên một loại dự cảm xấu, cảm giác trong thời gian vừa qua
Lạc và Ngọc Nhi nhất định đã phát sinh chuyện gì đó. Sao mà cứ vừa nhắc
tới Lạc, vẻ mặt của Ngọc Nhi lại khó coi tới như vậy?
Ngọc Nhi ủ rũ bên bàn, hai tay chống cằm, rầu rĩ nói: “Lạc ca ca bận rộn như vậy, làm gì có thời gian mà ngày nào cũng chơi với Ngọc Nhi chứ? Chỉ có tối hôm qua ở cùng nhau một buổi.”
“Tối hôm qua? Tối hôm qua hai người đã đi đâu?” Trên trán Cẩn hiện lên ba đạo hắc tuyến.
Ngọc Nhi trong lòng đang buồn bực nên
không để ý đến sự khác lạ của Cẩn, tâm thần nàng đang trở lại khoảnh
khắc tối qua: “Chỗ nào cũng chưa đi, dùng xong cơm tối thì vào rừng ngắm sao. Sao tối qua thật sự rất sáng, nhấp nháy lập lòe như vô số viên bảo thạch.”
Cẩn suýt tức đến nội thương, mất sạch
hứng thú ăn uống. Hắn đặt bát xuống, dằn một cái: “Tối nay thái tử ca ca ngắm sao với ngươi.”
“Tối nay nhất định không có sao đâu.” Ngọc Nhi vô tâm đáp.
“Không có sao thì ngắm trăng.” Buồn bực + ghen tuông = ngang ngược.
“Không đi!” Nàng vô lương tâm chặt đứt hi vọng của hắn, đẩy trái tim hắn đến bên bờ vực thẳm.
“Không đi?” Có người sắp phát điên.
“Trừ phi ngươi trả ngọc bội của Lạc ca ca cho ta!” Nàng chớp thời cơ đặt điều kiện.