Cho tới nay mọi người xung quanh đều tận
lực che chở Ngọc Nhi, kể cả sư phụ, dù đối với nàng có hơi hung dữ nhưng cũng là mặt sắt tim bông, nàng chưa từng tiếp xúc qua loại ác nhân hèn
mọn này. Nghe xong mấy câu nói của tên thống
lĩnh quân địch, một nỗi bực tức dâng tràn trong lòng Ngọc Nhi, nhưng
trên mặt nàng lại không có nửa điểm cau có, thậm chí khóe môi còn khẽ nở nụ cười.
Tên tiểu tướng Tuyết Vực quốc trước mặt
đã bị Ngọc Nhi điên đảo thần hồn, hắn vốn không biết Ngọc Nhi mang thân
phận và thủ đoạn không tầm thường. Vừa nhìn tới gương mặt tươi tắn của
nàng đã thất điên bát đảo, bộ mặt thèm chảy nước miếng của một tên đại
dâm tặc lộ rõ.
“Ăn sung mặc sướng?” Ngọc Nhi hai mắt
sáng trong linh hoạt chuyển động, toàn thân toát ra sự chân chất hồn
nhiên, thiên chân vô tà.
Tiểu yêu râu xanh kia thấy vẻ mặt vui
tươi tinh khiết của nàng, cho rằng nàng đã bị vinh hoa phú quý che mờ
mắt, vội vã lên tiếp: “Nhân nhi đẹp thế này lại núp ở nơi hoang dã không người qua lại, thật đáng tiếc a! Đi theo tiểu gia ta, ta đảm bảo ngươi
hưởng dụng sơn hào hải vị vô tận.”
“Sơn hào hải vị trông như thế nào?” Ngọc Nhi mở to mắt, bày ra một bộ dáng tò mò.
Tiểu yêu râu xanh kia thấy Ngọc Nhi có
hứng thú liền cho nàng là lại thôn nữ thấy người sang bắt quàng làm họ,
hắn lập tức giả vờ giả vịt khoác lác một phen: “Sơn hào hải vị chính là
tất cả những động vật chạy trên đất, bơi trong nước, muốn gì có đó.”
“Ăn ngon lắm sao?” Ngọc Nhi duy trì bộ
dạng tò mò như cũ, âm lượng thậm chí còn cất cao, y hệt một tiểu tử đang làm nũng chất vấn cha mẹ.
Tên yêu râu xanh kia thấy Ngọc Nhi hai
mắt phát sáng, cho rằng cá đã cắn câu, suýt chút nhảy dựng lên, lập tức
muốn tóm mỹ nhân ôm vào trong ngực: “Ngon lắm, đảm bảo với ngươi ngon
miệng vô cùng.”
Đang lúc hắn đắc ý, Ngọc Nhi lui mấy bước về phía sau, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên: “Ngon vô cùng sao? Ha ha, lần đầu tiên ta thấy có người nói tới thức ăn ngon mà còn chảy nước
miếng minh họa.”
Chảy nước miếng? Con yêu râu xanh theo bản năng đưa tay lên miệng, nước miếng ở đâu ra?
“Ngươi dám trêu cợt bổn soái?” Một đôi mắt chuột đỏ ngầu, tung chưởng đánh tới Ngọc Nhi.
Thấy hắn động thủ, Ngọc Nhi lại không nhúc nhích, trái lại còn nhàn tản vuốt đoản kiếm trong tay.
Tên yêu râu xanh kia cười hề hề, híp mắt ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Nhi.
“Cô nương, tránh ra!” Viên tướng trung
niên kia thấy Ngọc Nhi gặp nguy hiểm, hét lớn một tiếng, đánh ngã mấy
tên địch nhân đang giao thủ, nhào tới trước mặt Ngọc Nhi che chắn.
“Tướng quân, không cần phải lo. Ha ha!” Ngọc Nhi khí định thần nhàn đứng nguyên tại chỗ, đáy mắt lộ ra vẻ đùa dai.
Tiếng nói vừa dứt đã thấy hai thanh đoản
kiếm của Ngọc Nhi vô thanh vô tức bay tới trước mặt tên yêu râu xanh
lượn lờ một hồi, chòm râu chữ bát của hắn ‘lả tả’ một hồi, an vị hết
dưới đất.
“A! A! Mũi của ta!” Tên tặc tử kia chỉ
kịp cảm thấy mặt mũi lạnh như băng, một trận hàn quang quét qua mặt làm
hắn theo bản năng cho là mắt mũi đã bị người ta gỡ xuống, liên tục đưa
tay sờ soạng.
“Ha ha ha!” Thanh âm trong như chuông bạc của Ngọc Nhi phát ra: “Không ngờ kiếm của ta còn có thể cạo râu. Không
có mớ râu chướng mắt ấy, trông mặt mũi ngươi ngăn nắp hơn nhiều.”
Tên khốn kia nghe vậy, nửa tin nửa ngờ
nhìn lại hai tay của mình, phát hiện trên tay chỉ có một chút xíu máu
tươi, lúc này mới thật sự nổi trận lôi đình: “Tiện tỳ khốn khiếp, dám
trêu chọc bộ dáng của bổn soái, bổn soái cho ngươi nếm thử lợi hại.”
“Oái, vóc dáng xấu xí không phải lỗi của
ngươi, đó là do cha mẹ ngươi tạo hình không tốt. Còn về chuyện biết mình xấu còn trưng mặt đi rêu rao khắp nơi, cái này là ngươi không đúng.
Nhìn đi, các binh lính của ngươi cũng che mặt xấu hổ giùm ngươi. Ngươi
cũng nên học khôn một chút, tốt khoe xấu che, đừng có ra ngoài độc hại
tầm nhìn của người khác.” Ngọc Nhi vui vẻ nói. Lâu lắm rồi không chọc
ghẹo người khác, cảm giác quen thuộc bây giờ trở lại rồi, thật là không
tệ a!
“Ngươi dám bất kính đối với ta như vậy!
Bay đâu, bắt sống tiểu tiện tỳ này, bổn soái sẽ trọng thưởng.” Tên đầu
lĩnh đó bây giờ bị lửa giận thiêu đốt, đầu trán đều nổi gân xanh.
“Ha ha ha! Nhìn cái bộ dạng mặt đỏ tía
tai của ngươi kìa, ngươi nên cảm ơn ta đã thanh lý mớ râu hộ ngươi. Nếu
không để đám binh sĩ nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi sẽ tổn thương tôn
nghiêm của ngươi, đúng không?” Ngọc Nhi bây giờ giống hệt một đại nữ
vương cao ngạo, hướng về con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga kia bỡn cợt.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau tiến lên bắt sống nữ nhân này!” Hắn không nhịn nổi nữa, khoa tay múa chân thét lớn.
‘Bá!” một thanh đoản kiếm bay thẳng tới trước mặt, đích ngắm lần này là cái cổ của hắn.
“Ngươi!” Hắn đang muốn phản kích thì toàn thân đã xụi lơ, ý thức dần mơ hồ.
Ngọc Nhi không biết từ khi nào đã đứng
cạnh tên ma-cà-bông đó, một tay nắm lấy chuôi kiếm, kề mũi kiếm sát cổ
hắn, lên tiếng: “Đây là bài học ‘lật thuyền trong mương’ dành cho ngươi. Lần sau gặp phải nữ nhân, không thể cứ chỉ lo động dục, không được
khinh địch, nhớ kỹ lần giáo huấn này.”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì ta?” Hắn đến giờ vẫn không rõ tại sao cả thân người xụi lơ, một chút khí lực cũng không có.
Ngọc Nhi khóe môi khẽ nhếch, hai mắt cười đến cong cong, nhẹ nhàng lên tiếng: “Không có gì. Chẳng qua là thu một
chút tiền công, là tiền công cạo râu giùm ngươi. Máu của ngươi còn làm
bẩn kiếm của ta. Phải trả giá một chút, không được sao?”
“Trên kiếm của ngươi có độc?” Tên thống
lĩnh đó hối hận khôn cùng, ban đầu hắn cho rằng nàng chỉ là một thôn nữ
vô tri nên mới nảy sinh một chút tạp niệm. Không nghĩ tới trộm gà không
được còn mất luôn nắm gạo. Sớm biết nàng khó dây dưa như vậy thì hắn đã
thận trọng hơn, không đến nỗi phải trở thành tù binh như bây giờ.
“Các ngươi nghe đây, nếu muốn giữ lại cái đầu đẹp trai này của thống lĩnh các người thì vứt bỏ khí giới đầu hàng
hết cho ta.” Ngọc Nhi lớn tiếng quát mấy tên địch nhân vũ trang đầy đủ
trước mặt.
Đánh rắn phải đánh vào đầu, đạo lý này
quả nhiên hữu dụng. Chỉ chốc lát sau, những tên địch nhân trước mặt đều
buông vũ khí đầu hàng.
“Cô nương, may nhờ có ngươi.” Viên tướng
lĩnh trung niên bây giờ đang nhìn Ngọc Nhi với một con mắt khác, thế nào là ‘nữ lưu anh kiệt’ hôm nay hắn mới tận mắt nhìn thấy.
Nhận được lời khen ngợi, Ngọc Nhi khẽ mỉm cười, mặc dù chỉ là vân đạm phong khinh nhưng trên gương mặt xinh đẹp
vẫn lộ ra một tia tự hào: “Ai nói nữ nhân thua kém nam tử? Tướng quân
nếu có lòng thì sau khi về quân trướng nên gỡ bỏ tấm bảng bố cáo chướng
mắt kia đi.”
“Nhất định, nhất định.” Viên tướng đó đã
tận mắt kiểm chứng tin tình báo của Ngọc Nhi, bây giờ dĩ nhiên phải quay về quân doanh chuẩn bị. “Cô nương mọi sự nên cẩn thận, bổn soái bây giờ trở về doanh trại an bài.”
Sau giờ ngọ, mặt trời chói chang trên cao luôn làm người ta nóng nực bực bội, nhưng Ngọc Nhi vẫn chuyên tâm ngó
chừng mấy tên địch nhân vừa bắt được.
Để công cuộc trông chừng bọn chúng không
quá nhàm chán, Ngọc Nhi đặt một cái bàn trong rừng, bê lên mấy dĩa điểm
tâm, thêm một cuốn sách, vui vẻ giết thời gian.
Trên cành cây, mấy kẻ địch thấy chỉ có
một mình Ngọc Nhi canh gác, bắt đầu dụng tâm kế gian xảo, cho rằng một
tiểu nữ nhân thanh thuần như nàng rất dễ bị lừa gạt.
“Tiểu thư, ta mót quá.” Một tên béo mặt
tròn trịa không có chuyện gì nói, bèn mượn cớ ‘mót quá’ để chạy trốn,
đồng thời cũng muốn mật báo lại cho cấp trên.
Ngọc Nhi nghe tiếng kêu, không ngẩng đầu, cùng không thèm nhìn mặt đám bại hoại đó. Ban đầu nàng còn cho rằng đây vốn là một đám binh sĩ bất đắc dĩ bị ép buộc, là quân lệnh như sơn,
không thể không xâm phạm Băng Hãn quốc. Nhưng trải qua một phen quan
sát, nàng phát hiện mình hoàn toàn sai, những người này chứa toàn những ý tưởng đen tối, trên đầu đau nhức, dưới chân chảy mủ, là siêu cấp ác
nhân. Nhìn loại đức hạnh quỷ quái của bọn chúng, thân đã lưu lạc thành
tù nhân còn buông lời trêu hoa ghẹo nguyệt. Bọn họ tốt nhất không nên
chọc ghẹo nàng trong lúc này, bởi vì…nàng đang hết sức buồn chán.
“Tiểu thư, ta ba ngày rồi không có đi
ngoài, thật sự không chịu nổi.” Đúng là đồ con heo không hiểu thời vụ,
hắn nghĩ chọc giận Ngọc Nhi, nàng sẽ cùng hắn chém giết một trận? Chọc
giận nàng sẽ có thể ra khỏi túi lưới? Nằm mơ!
Những nam nhân kia thấy Ngọc Nhi không để ý tới bọn họ, càng lúc càng càn rỡ, ngay cả ‘tiểu thư’ cũng không gọi
nữa, đổi thành ‘tiểu nữu nhi’. (Tuyết Băng: ‘tiểu nữu nhi’ là một từ không mấy tốt đẹp, đại loại như ‘con nỡm’ trong tiếng Việt, là từ dùng để gọi mấy cô gái lầu xanh.)
“Tiểu nữu nhi, một mình ngươi ở trên đảo
không thấy tịch mịch sao? Có muốn mấy huynh đệ ta giúp giải sầu giảm
nhiệt không? Trời nóng quá, ngươi nói có phải không?” Nam nhân này thật
sự đã ăn phải gan hùm mật gấu.
‘Ba!’ Ngọc Nhi phiền não vứt cuốn sách
trong tay xuống, tĩnh tâm, nói: “Các ngươi rảnh quá mà phải không? Tốt
thôi, bây giờ ta cho các ngươi biết thế nào là ‘cái miệng hại cái
thân’.”
Ngọc Nhi chạy vào bên trong căn nhà gỗ,
không lâu sau liền ôm ra một mớ vải đỏ. Sau đó nàng điều chỉnh khoảng
cách giữa mấy cái túi lưới kia và mặt đất thành khoảng nửa thước. Sau đó quấn vải đỏ khắp các túi.
“Đàn bà thúi! Ngươi muốn làm gì?” Kẻ lên
tiếng lần này chính là tên ác nhân đêm qua ra lệnh ‘diệt cỏ tận gốc’
toàn bộ Phong Vân đảo. Có lẽ hắn là đầu não thực thụ của đám binh tôm
tướng tép này, mở miệng rất hung hăng.
“Ha ha! Các ngươi không phải rảnh quá
không có chuyện gì làm sao? Ta giúp các ngươi tìm một chút kích thích.”
Ngọc Nhi cười thoải mái, nghĩ tới cục diện sắp tới, nàng không thể không cao hứng.
Bọc hết toàn bộ bọn chúng trong vải đỏ, nàng hướng về phía chuồng gia súc…
‘tiếng bò rống’
“Thanh âm đó là gì vậy?” Tất cả bọn địch từ trong khe hở nhìn ra ngoài.
Bò? Một đàn bò? Ít nhất cũng có sáu bảy
mươi con đang bị Ngọc Nhi xua về hướng này. Nàng đang muốn giở trò gì?
Tất cả đều không ai hiểu rõ. (Tuyết Băng: khà khà, bò mà gặp vải đỏ thì… Đây là kiến thức sơ đẳng của thế kỷ 21 đấy mấy cha nội!)
“Hắc hắc! Quên chưa hỏi các ngươi, các
ngươi có hứng thú xem đấu bò không? Rất điên cuồng, rất kích thích đó
nha! Thiệt khiến người ta nhiệt huyết sôi trào! Trời rất nóng, không
phải sao? Người phiền não, bò cũng phiền não, hình như dễ bị chọc giận
hơn bình thường à nha!” Ngọc Nhi cười đến ngọt ngào, nghĩ đến cảnh tượng sắp xảy ra, nàng thiếu điều muốn vỗ tay nhảy nhót.
Đấu bò? Đám lính kia chưa nghe bao giờ, tựa hồ chưa thể hình dung loại trò chơi mới mẻ này.
“Các ngươi không biết sao? Khụ, thiệt là
đáng tiếc, quốc gia của các ngươi không phải toàn là dân du mục sao?
Nuôi nhiều bò như vậy lại không nghĩ ra cách tiêu khiển à? Bất quá cũng
không sao, một lát nữa nhìn thấy, ta đảm bảo các ngươi cả đời này cũng
không quên nổi.” Ngọc Nhi càng nói càng hưng phấn.
Châm chọc đám khốn đó xong, Ngọc Nhi lúc
này mới vào chủ đề chính. Nàng bay lên không, dùng sức đạp mạnh mấy cái
vào một gốc cây, nhìn nó lắc lư kịch liệt, nàng mới chuyển mình, ngồi
vắt vẻo trên một ngọn cây khác, chuẩn bị sẵn sàng tư thế thưởng thức
kịch vui.
‘tiếng bò rống’
Bò vốn sợ nhất là những thứ đung đưa, nó sẽ cho là những thứ ấy muốn khiêu chiến với nó, như vậy bọn nó sẽ bị chọc giận.
Mười mấy con bò đã nhìn thấy mấy cái túi
lưới đung đưa trước mặt, lập tức phát ra âm thanh rống giận, chạy tán
loạn như điên, dùng tư thế hung mãnh nhất tới công kích mấy ‘thứ màu đỏ
lắc lư’. Mấy cặp sừng cứng rắn trực tiếp cắm vào mấy tên đang khốn đốn
trong túi.
Túi lưới vốn chỉ nhờ vào mấy sợi dây treo lủng lẳng trên cây, bây giờ bị tổng tấn công càng đung đưa lợi hại.
Cái trận đấu bò này quả nhiên hoàn hảo,
đem nguyên tắc ‘lực và phản lựa’ áp dụng đến triệt để. Sừng bò cắm vào
túi lưới khiến chúng lắc lư kịch liệt, bò nhìn thấy túi lưới lắc lư lại
cho rằng sắp bị tấn công trở lại, càng dùng sức mạnh hơn. Một hồi trời
nghiêng đất lệch, mấy cái miệng ăn nói không sạch sẽ lúc nãy chỉ cảm
thấy trời đất như hòa vào làm một, không còn định vị nổi đâu là đông tây nam bắc gì nữa.
“A! Cứu mạng! Cứu mạng!” Đối với đám người lá gan nhỏ xíu, bây giờ phương án tốt nhất dĩ nhiên là mở miệng cầu xin.
“Đàn bà thúi, coi chừng ta làm thịt
ngươi.” Cũng có mấy tên tự cao tự đại, không muốn nhận thua, miệng lưỡi
lại bắt đầu phun ra những câu khó nghe.
“Không xong, không xong rồi, ta muốn ói…” Vài người bị đụng đến đầu váng mắt hoa đã không chi trì nổi nữa.
‘tiếng bò rống càng lúc càng lớn’
Rất tiếc là mấy con bò một câu cũng nghe
không hiểu, chỉ ra sức dùng hết khí lực cộng thêm tính ngang ngạnh bẩm
sinh hút vào mấy cái túi, phát ra từng đợt âm thanh tức giận.
“Thú vị! Ha ha ha! Lúc trước sao ta không nghĩ tới trò chơi này nhỉ?” Ngọc Nhi hả hê đứng trên tán cây hoan hô.
“Không ngờ bò nhà ta có khả năng chiến đấu chuyên nghiệp nha! Ha ha ha!
Cơ hội này không phải ai cũng có thể gặp đâu! Quá tuyệt vời! Không cần
dũng sĩ cũng có thể đấu bò a! Kỹ thuật này nhất định phải phát dương
quang đại.”
Nhìn đám người trong túi giống như những
bông hoa màu đỏ nhấp nhô giữa không trung, cục diện rối loạn tới cực
điểm, bất quá, Ngọc Nhi cũng không muốn tổn thương những người đó, chẳng qua hù dọa chúng một chút, cho chúng một bài học mà thôi. Độ cao mà
nàng đã là tuyệt đối phù hợp, bò không thể dẫm đạp tới cũng không thể
công kích hết toàn lực, nếu không, làm gì còn trò hay để xem?
“Cứu mạng a! Đừng lắc nữa!” Những tên binh lúc nãy chọc ghẹo Ngọc Nhi bây giờ đã nhũn như bông, ngay cả tiếng nói cũng sắp mếu.
Cảm thấy đã đủ, Ngọc Nhi thu dây, kéo
hổng mấy cái túi lên cao, vượt khỏi tầm mắt của mấy con bò. Sừng bò chạm không tới, dĩ nhiên cuộc ‘đấu bò’ cũng chấm dứt.
“Đúng là đàn bà thúi mà! Ác độc quá xá!”
Đám người ở trên cao rõ ràng một chút đạo lý cũng không hiểu. Đến bây
giờ còn chưa chịu ngậm miệng, khó khăn lắm mới lấy lại hơi sức mà còn
muốn mở miệng chửi người. Thật là ‘miệng chó không mọc được ngà voi’.
“Tướng quân, ngài bớt nói một chút. Bị
đám gia súc kia hành hạ một lần, xương cốt chúng ta đã không chịu nổi,
lục phủ ngũ tạng muốn lọt hết ra ngoài rồi.” Đến lúc này bọn binh lính
cũng không nể mặt chủ soái nữa, khẩu khí đã ‘vô lễ’ hơn rất nhiều, dù
sao cái mạng vẫn là quan trọng nhất. Bây giờ quyền sinh sát đã không còn nằm trong tay chủ soái của bọn họ nữa mà đang ở trong tay thiếu nữ có
thể điều động ‘đấu bò’ kia.
“Hừ, đồ cái thứ không có chí hướng.” Tên kia còn một chút không phục.
“Ngươi thì có chí hướng lắm sao? Nếu
không phải tại ngươi cổ động mọi người đi hà hiếp bình dân bá tánh,
chúng ta cũng không phải ở đây chịu uất ức!” Một tên lính trong tình
trạng ‘không còn gì để mất’ này rốt cuộc cũng bộc phát bất bình với
‘lãnh đạo’.
“Nói chuyện như đánh rắm! Con mụ la sát
này là bình dân bá tánh sao? Rõ ràng là đại ma đầu của Băng Hãn quốc!”
Tên kia bây giờ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Ngọc Nhi giải mối
hận trong lòng. Đây là lần đầu tiên hắn mất thể diện, thất bại thê thảm
tới như vậy.
Ngọc Nhi vui vẻ nhìn một đám ô hợp trước
mắt, nói: “Thì ra nam nhân của Tuyết Vực quốc y hệt nữ nhân, thích khóc
nháo đấu võ mồm. Được rồi, các ngươi cứ tự nhiên.”
“Mụ la sát này nếu rơi vào trong tay ta, ta nhất định nghiền thành nhân bánh bao.” Tên kia nghiến răng nghiến lợi.
“Rơi vào trong tay ngươi? Ngươi ở đó nằm
mộng đi. Ngươi bây giờ nghĩ giùm ta xem ta nên cho các ngươi chết đói
hay chết khát thú vị hơn?” Đối phó với loại người cứng đầu cứng cổ này
đúng là phải cần một chút nhẫn nại.
Để tránh ảnh hưởng tới tâm trạng cực kỳ
hứng thú của nàng, nàng quyết định tránh khỏi hiện trường, miễn cho cặp
mắt cứ phải nhìn đám người nhàm chán trước mặt: “Trợn to mắt chó của các ngươi lên nhìn cho kỹ, đây chính là bài học của việc tùy tiện khi dễ nữ nhân.”
“Thật là một bé con có cá tính, ta thích!” Một thanh âm xa lạ, không có hảo ý vang lên, mang theo năm phần quỷ dị.