Giữa hè, một trận mưa rào vừa dứt, chân
trời xuất hiện một dải cầu vồng, sắc thái sặc sỡ duyên dáng tạo thành
một đường cong giữa không trung. Trên Phong
Vân Đảo kỳ hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, đại thụ chọc trời tưởng chừng
cũng đung đưa theo chiều gió, chim chóc bay lượn, côn trùng ca hát, thật là một bức tranh tuyệt sắc của thế gian. Trên nền trời xanh thẳm, mặt
trời e ấp lộ diện sau những tầng mây, chiếu những tia sáng nhè nhẹ xuống rừng sâu giữa đảo.
Trong rừng truyền ra một khúc sáo dễ
nghe, tiết tấu hoan khoái, du dương theo gió, âm sắc tinh khiết trong
suốt phảng phất mang theo hương vị của núi cao nước sâu thấm vào ruột
gan. Tiếng nhạc đó, lúc trầm lúc bổng dìu dặt phất phơ, hoặc thanh cao
thoát tục, hoặc bình lặng thấm sâu, khi thì mang theo khí thế cuồn cuộn
cùng sông nước, khi lại thâm trầm như mặt hồ không gợn chút sóng của
trần gian.
Vạn vật như hòa cùng tiếng nhạc, tiếng
nhạc cất cao, trăm loài chim hòa vào tiếng hót, tiếng nhạc ngừng lại,
côn trùng cũng im hơi, để lại một mảnh rừng thanh tĩnh, và dư âm len vào nơi sâu nhất của tâm hồn con người.
Hết một khúc nhạc, trong rừng sâu truyền ra tiếng bước chân đạp trên lá cây khô.
Một vị thiếu nữ nhã nhặn thanh lịch,
trong tay cầm một cây sáo ngắn xanh biếc thong thả bước ra. Chỉ thấy đầu tóc nàng đơn giản vấn theo hình bướm lượn, quanh thân còn có mấy chú
bướm thật chập chờn theo bước chân. Trên vành tai xinh đẹp, ánh sáng từ
đôi khuyên trân châu phản xạ ánh sáng nhu hòa; trên cái cổ trắng hoàn
mỹ, mặt dây chuyền hình bầu dục lắc lư theo bước chân, tôn thêm vài phần ưu nhã.
Thiếu nữ ước chừng mười lăm mười sáu
tuổi, lụa trắng trên người không che được những đường cong lả lướt tuyệt mỹ của vóc dáng; đầu ngón tay trắng nõn, eo nhỏ thon gọn, như một đóa
hoa sinh ra từ linh khí của đất trời.
Nhìn gần, trên khuôn mặt trái xoan trắng
như bạch ngọc, ẩn dưới hai hàng lông mi đen nhánh là đôi mắt sáng như
sao trời, cái mũi nhỏ xinh khiến người ta trìu mến, da thịt mát mẻ mịn
màng, hai cánh môi không cần tô vẽ cũng đã căng mọng màu sắc của hoa
đào. Một cái liếc mắt, giở tay, nhấc chân đều mang theo phong thái thanh nhã thoát tục, nhìn như thiên tiên giáng trần.
Nàng nhàn nhã bước về phía hồ nước, trong ánh thái dương rạng rỡ, muốn đi thưởng ngoạn trong không gian trời đất một màu xanh.
Nàng đi tới bên hồ, chậm rãi cuối xuống,
trong hồ lập tức hiện ra một dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết, ngang bằng Tây Thi, sánh với Điêu Thuyền không thua kém. Nhìn cái bóng trong nước, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười thản nhiên, tràn đầy tự tin, khuynh đảo chúng sanh.
“Nha đầu, đến lúc luyện công rồi.” Một
tiếng nói vang lên từ sau lưng thiếu nữ. Một trung niên nam tử bước đi
nhẹ như chim trời thoáng chốc đã đứng bên hồ.
Thiếu nữ không xoay người, chỉ vươn ra
mười đầu ngón tay trắng thuần khuấy động mặt nước chỗ in bóng trung niên nam tử. Sóng xanh nhộn nhạo, bóng hình gì cũng theo đó mà tan.
Thiếu nữ lúc này mới đứng lên, quay đầu
thấy nam tử đeo theo một túi y phục, chạy vội tới nắm lấy cánh tay y,
ngọt ngào làm nũng: “Sư phụ, người lại muốn xuất đảo a? Mỗi lần đều đi
mất mấy tháng, Ngọc Nhi nhớ người lắm.”
Thì ra, bạch sắc sa y mỹ nữ trước mắt
chính là Ngọc Nhi thiên chân khả ái trong dĩ vãng. Năm năm trôi qua,
nàng đã trổ mã, thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, mười sáu tuổi
xuân xanh, xinh như hoa, đẹp như ngọc. Trung niên nam tử trước mắt dĩ
nhiên là thần y Phong Đao Tử. Thật ra Phong Đao Tử cũng không giống vẻ
bề ngoài trung niên của hắn, tuổi tác thật của hắn rất ít người có thể
nói chính xác, ngay cả quan môn đệ tử Nam Cung Tuyệt cũng chỉ ước đoán
dè chừng.
Phong Đao Tử bày ra bộ dáng giận dỗi,
nhưng âm điệu lại rất hiền lành: “Đã thành một đại cô nương như vậy, còn hồ nháo? Thiếu nữ ở tuổi của ngươi cũng phải văn nhã chút ít mới coi
được!”
Ngọc Nhi nhìn sư phụ, trong ngực ngập
tràn hạnh phúc. Mấy năm qua, sư phụ mặc dù nghiêm khắc với nàng, nhưng
nàng biết, sư phụ cũng vì tốt cho nàng, cho nên tình cảm hai người đã
ngày càng hòa hợp, không phải phụ tử mà thân hơn phụ tử. Phong Vân Đảo
từ lâu đã trở thành ngôi nhà thứ hai của nàng.
“Văn nhã cho ai nhìn chứ.” Nàng bĩu môi,
vẫn bướng bỉnh hệt như năm năm trước, chẳng qua nét non nớt trên mặt đã
biến mất, nhường chỗ cho phong tư quyến rũ động lòng người.
“Nha đầu ngươi đó, chỉ giỏi ba hoa. Được
rồi, ngươi tự trở về luyên công đi. Vi sư đi xem thử Nam Cung sư huynh
của ngươi ra sao rồi.” Phong Đao Tử dứt lời, nhẹ nhàng hất cánh tay của
Ngọc Nhi, sắp sửa rời đi.
Nửa tháng trước, Nam Cung Tuyệt phụng
mệnh ra ngoài hái dược liệu đến nay vẫn chưa trở về. Dựa theo hiệu suất
xử lý công việc của hắn mà nói, căn bản không thể tốn nhiều thời gian
như vậy, trừ phi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngọc Nhi biết điều gật đầu, ân cần nói:
“Sư phụ, Nam Cung có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Ngọc Nhi phải
cùng sư phụ đi tìm Nam Cung.”
“Ngươi nên ở trên đảo, vạn nhất hắn trở
lại, không thấy ngươi rồi lại chạy ra ngoài. Đã bốn năm lần như vậy rồi, không nên cứ tiếp tục lộn xộn như vậy nữa. Lại nói, ngươi hôm nay vô
luận là y thuật hay võ công đều đã học được hết vi sư chân truyền, cũng
là thời điểm nên hồi cung rồi. Thời điểm Nam Cung sư huynh trở về đảo,
vi sư sẽ tự mình đưa ngươi trở về hoàng cung.” Trong mắt Phong Đao Tử lộ ra vẻ u buồn, đừng xem thường ngày hắn âm trầm vô cảm, thực chất cũng
là một người trọng tình nghĩa. Nam Cung Tuyệt và Ngọc Nhi là đồ đệ hắn
thương yêu nhất, đối với hắn hai người họ quan trọng hơn mọi sự, hắn
tuyệt không để họ gặp nửa điểm không may.
“Sư phụ, người muốn đuổi Ngọc Nhi đi sao?” Ngọc Nhi ủy khuất hỏi.
Phong Đao Tử hòa ái nói: “Tiểu nha đầu
ngươi, chẳng lẽ không nhớ tới thân nhân trong cung? Mấy năm nay vi sư
độc đoán ngăn cản mọi liên lạc của ngươi và hoàng thành, chính là hi
vọng ngươi có thể tĩnh tâm luyện võ. Mà nay, ngươi đã luyện thành một
thân bản lãnh, làm sao có thể để mai một trong hoang đảo này?
“Sư phụ, con…” Thật ra, nàng rất nhớ thân nhân. Muốn về nhà thăm cha mẹ một chút, muốn về Thái tử cung xem những
bông hoa bươm bướm của nàng, muốn xem xem hai con vẹt Lạc ca ca tặng năm nào có còn gọi ‘Ngọc Nhi công chúa’ hay không? Nhưng mà, nàng cũng
không nỡ xa sư phụ và Nam Cung a!
“Đươc rồi nha đầu. Tuyệt nhi sư phụ sẽ
chiếu cố. Ngươi ở lại tự lo cho mình. Gần đây Tuyết Vực quốc có hơi rục
rịch, ngươi không có việc gì cần thiết thì đứng xuất đảo, tránh khỏi
rước họa vào thân. Chỉ cần không xuất đảo, ngươi sẽ không cần phải lo
lắng an nguy của bản thân.” Phong Đao Tử cẩn thận dặn dò, rất có lòng
tin đối với các cơ quan trên đảo do bản thân tự tay thiết kế.
Ngọc Nhi nhìn sư phụ rời đảo, trong lòng
đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất an, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì sắp phát sinh. Mặc dù nàng không thật sự hoảng sợ nhưng loại dự cảm này cứ như một bóng ma luẩn quẩn trong đầu nàng. Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng ở lại đảo một mình, tại sao trước đây chưa từng bất an
như thế này? Không lẽ Nam Cung thật sự xảy ra chuyện? Hay là trên đảo
sắp sửa không còn an ninh nữa?
Không, không thể! Cơ quan của sư phụ,
ngay cả thái tử ca ca và Lạc ca ca hợp sức cũng không thể hóa giải. Mấy
năm nay, họ đã từng xông vào đảo vô số lần, nhưng chưa từng thành công,
nhiều nhất cũng chỉ có thể đứng hai bên bờ hồ nhìn bóng dáng nhau. Nàng
không cho rằng có người có thể đối phó được tất cả các cơ quan này. Hơn
nữa, mấy năm nay, nhờ ơn sư phụ dạy dỗ, võ công nàng đã rất tiến bộ, vậy còn sợ cái gì?
Ngồi tới hoàng hôn, nhìn sắc trời tối dần, Ngọc Nhi cuối cùng cũng nở một nụ cười ngọt ngào.
Đêm khuya, Ngọc Nhi đang ngồi trên giường phe phẩy cái quạt giấy trong tay, vừa nghiên cứu binh pháp mưu lược
trong binh thư, đột nhiên con đại hoàng cẩu canh gác bên ngoài ‘gâu gâu’ sủa lớn. (Tuyết Băng: ‘đại hoàng cẩu’ là con chó bự màu vàng)
Có người xông vào? Ngọc Nhi cũng không đi ra ngoài xem xét, dù sao cơ quan trên đảo khi cần sẽ tự phát động rất
đúng lúc, nàng không cần phải lo.
Nhưng mà, qua một canh giờ, tiếng chó sủa vẫn không ngừng lại, điều này làm nàng cuối cùng phải ra ngoài xem, nếu cứ để nó sủa tiếp, nó nhất định sẽ mệt chết mà nàng cũng sẽ nhức đầu
tới chết.
‘Tủm!’ ‘Bùm!’ ‘Bùm!’ nghe y hệt như tiếng vật nặng rơi xuống nước, tiếng vang rất lớn, xem ra bên hờ rất nhất
định rất náo nhiệt.
Ngọc Nhi móc trong tay áo một bọc thuốc
bột, thả xuống trên người con chó, chỉ chốc lát nó mơ màng chìm vào giấc ngủ, không phát ra thanh âm gì nữa. Nàng nhẹ nhàng dùng khinh công,
lặng lẽ đến gần bên hồ. (Tuyết Băng: sặc chết ta. Nghĩ sao zị trời,
người ta đột nhập nhà mình không thuốc con chó của mình thì thôi, tự bản thân chủ nhà lại đánh thuốc mê con cẩu.)
“Người trên đảo có phải là người của Băng Hãn quốc không?” Từ xa vang lên thanh âm nam giới xa lạ, mang theo trách nhiệm.
“Chắc không phải đâu. Hồ nước này nằm ở
giữa biên giới hai nước, không thuộc về Tuyết Vực quốc, cũng không phải
của Băng Hãn quốc. Băng Hãn quốc làm sao đóng quân nơi này được!” Một
nam tử khác lên tiếng khẳng định.
“Nếu như vậy thì cũng chỉ là bách tính vô tội thôi mà.” Có thể nói ra lời này, cũng coi như nam tử ấy có lương
tâm. Bất quá phải xem lương tâm của hắn có đủ chống đỡ ác khí của nam tử trước mặt hắn hay không.
“Phế vật! Đã sớm bảo người diệt sạch
những chướng ngại rồi mà, vì sao còn có tạp nhân tạp chủng sống ở đây?
Ta mặc kệ là ai, giết không tha!” Nam tử này có thể thấy rõ là một cuồng ma hiếu sát, một chút nhân tính cũng không có.
Chỉ thấy nơi hai người nói chuyện có một
cây đuốc và một chiếc thuyền câu nhỏ. Nhưng vì bọn họ cũng không đứng
quá xa, cộng thêm Ngọc Nhi thính lực không tệ. Toàn bộ những lời nói của họ lọt hết vào tai Ngọc Nhi khiến nàng không tránh khỏi nghĩ ngợi.
Những tên khách không mời này là người Tuyết Vực quốc sao? Sao lại thế
được? Tuyết Vực quốc hành quân cả ban đêm, không phải muốn xuất bất kỳ ý đánh úp Băng Hãn quốc đấy chứ?
Ngọc Nhi trước nay chẳng bao giờ hỏi tới
chánh sự quân tình, nay đột nhiên cảm thấy trách nhiệm đè xuống trên
người. Nàng không thể trơ mắt nhìn đám người xấu xâm lăng quốc thổ của
nàng. Nàng có nên lập tức hành động, báo tin cho quân đội không? Nhưng
nàng đã đáp ứng sư phụ không tự tiện xuất đảo, như vậy có ổn không? Mặc
kệ, cường địch trước mắt, nàng há có thể để tâm tới an nguy của một mình bản thân chứ?
Ngọc Nhi đang muốn xông ra, không ngờ đám ác nhân thân thủ cũng không chậm, như ong vỡ tổ tràn vào đảo.
‘Bá! Bá! Bá!’ Người xông vào đã làm kích
hoạt cơ quan, trên đảo ngàn vạn mũi tên bay ra, chỉ nghe toàn bộ đều là
thanh âm rên xiết.
“Lùi lại, có cơ quan!” Có người nóng lòng lớn tiếng.
Có người ngoan cố không lui: “Càn rỡ,
phải bắt cho được người trong đảo. Mọi người xông lên, phá hết cơ quan
sẽ được ngàn lượng bạc tiền thưởng. Ai dám lâm trận bỏ trốn sẽ bị xử
theo quân pháp!”
“Đại nhân, cơ quan này rất lợi hại, không phá được.” Tiểu tướng ở dưới đã bắt đầu nản chí.
‘Bá!’ một tiếng rút kiếm thanh thúy
truyền ra từ mặt hồ, người chỉ huy đang đứng dẫn đầu vung đao hét lớn:
“Còn ai dám tự ý rút lui, lập tức xử trảm!”
Xông lên a! Giết a! Một đám lính quèn
thật đáng thương, lui không được, chỉ đành phải cắn chặt răng tiến lên,
bị buộc phải đưa đầu ra chống cự.
Thấy mọi người lần lượt ngã xuống, trong
lòng Ngọc Nhi dâng lên một trận bi ai. Năm năm học võ, nàng chưa từng
tổn thương mạng người, hôm nay là lần đầu tiên. Bất quá, sư phụ đã nói,
mọi việc có cái nên làm, có cái không nên làm. Không phải nàng cố tâm
khi dễ người ta, là bọn họ muốn tới hại nàng trước. Ngươi chết thì ta
mới có thể sống, nhân từ cũng phải sử dụng đúng lúc. Nói là nói như vậy, nhưng mà Ngọc Nhi cũng vô hiệu toàn bộ những cơ quan mang tính sát
thương, chỉ để lại túi lưới bắt người mà thôi.
Tới nửa đêm, đèn đuốc bên hồ đã tắt hết,
chỉ còn lại rất nhiều thuyền câu lớn nhỏ. Những binh sĩ nước láng giềng
toàn bộ đều đang ở trên Phong Vân đảo. Dĩ nhiên tư thế bây giờ của bọn
họ là lưng chạm đất, bốn vó chổng lên trời, hoặc bị khóa tay, hoặc bị
trói chân, hoặc tệ hơn: bị túi lưới treo lơ lửng trên một cành cây khô.
“Các người là ai? Tại sao tự tiện xông
vào nhà ta?” Ngọc Nhi thanh âm mượt mà, nghe như tiếng chim hoàng oanh.
Bất quá, trong tiếng nói mềm nhẹ đó ẩn chứa sự bén nhọn không thua kém
bất kỳ một nam nhân nào, có lẽ đây là cảnh giới không giận mà uy!
Những tên bị treo lơ lửng trên không
không ngừng tru lên, ai cũng không dám lên tiếng nói sự thật, dù sao
tiết lộ quân tình cũng là tội rơi đầu, không có ai nguyện ý thử trước.
Ngọc Nhi chậm rãi dằn bước chân, vẻ mặt
giống như không giải thích được, khẽ vỗ nhẹ thanh sáo vào lòng bàn tay,
dùng thanh âm ‘nghi ngờ’ hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi là người đánh cá? Vào
nhầm nhà ta?”
“Đúng! Đúng! Chúng ta là người đánh cá,
vốn muốn lên đảo xin tá túc một đêm, không ngờ lại là tự tiện xông vào
cấm địa, kính xin cô nương đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, thả chúng
ta xuống. Chúng ta không dám quấy rầy cô nương nữa.” Một người đàn ông
giảo hoạt lên tiếng cầu xin tha thứ.
“Ha ha ha! Đánh cá! Nửa đêm nửa hôm ra
ngoài đánh cá? Ngươi cho rằng ngươi là cú mèo hả?” Ngọc Nhi cười đến
thoải mái, nàng nhận ra thanh âm của nam nhân này, hắn chính là nam nhân lúc nãy ra lệnh cho mọi người không được bỏ chạy, là ác nhân sai khiến
bọn lính phải ‘trảm thảo trừ căn’. Không ngờ hắn đường đường là một thủ
lĩnh mà não lại ngắn hơn cả heo. Nàng vừa mớm ra một cái cớ cực kỳ không thuyết phục mà hắn cũng thuận miệng đón lấy.
Ngọc Nhi nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất
‘hưu’ một tiếng ném tới tên nam nhân trước mặt, đắc ý nói: “Hài tử không ngoan, dám nói dối, nên phạt! Phạt ngươi nhận một cục đá, sau này nói
chuyện phải động não một chút.”
“Ô! Cái mụ la sát này, ngươi dám chọi ta, ta sẽ lột da ngươi. Con bà nó!” Ác nhân kia lấy lòng nàng không được,
bộc lộ hoàn toàn bản tính, khẩu khí vô sỉ bại hoại, chỉ có thể dùng hai
chữ ‘vô lại’ để hình dung.
‘Ba! Ba! Ba!’ Ba cục đá liên tiếp nện vào mồm của tên kia, đau đến hắn kêu cha gọi mẹ.
“Biết đau rồi? Vừa rồi không phải rất oai phong sao? Sao vậy? Thành cẩu hùng rồi? Còn muốn càn rỡ sao? Còn càn rỡ nữa, bổn tiểu thư sẽ thả đại hoàng cẩu ra ‘phục vụ’ nhà ngươi!” Ngọc
Nhi ghét nhất chính là loại người miệng lưỡi thô tục, Lạc ca ca nói
đúng, vẹt nói lời dơ bẩn rất đáng ghét, người nói lời tục tĩu còn đáng
ghét bội phần.
Ngọc Nhi phỏng chừng có hỏi nữa cũng
không thể tra ra chút sự thật gì, về phần xử trí những người này như thế nào, thật đúng là khó khăn không đơn giản. Thứ nhất, nàng không muốn
tổn hại mạng người, thứ hai, những người này lại không lương thiện gì,
không thể thả hổ về rừng. Chờ sư phụ về xử trí sao? Không thích hợp, sư
phụ mười ngày nửa tháng nữa mới quay lại, những người này sẽ không sống
nổi tới lúc đó, nếu cứ bị trói như vậy.
Đúng rồi! Vẫn là nên đến doanh trại trấn
thủ biên cương mật báo mới là thượng sách! Theo nàng suy đoán, đám người này chỉ là toán tiên phong, đội ngũ chân chính ắt còn là ở phía sau.
Một khi đại quân tiến đến, nếu hai bên giao chiến bên hồ thì hòn đảo này chính là trung tâm cuộc chiến. Một hàng rào dễ thủ khó công như vậy làm sao Tuyết Vực quốc có thể dễ dàng buông tha? Việc này không nên chậm
trễ, nàng phải hỏa tốc hành động thôi.
Mở tất cả cơ quan trên đảo, khôi phục khả năng tự vệ vốn có, nàng mặc thêm một tấm phong bào màu đỏ, giắt thêm
hai thanh đoản kiếm, điểm nhẹ mũi chân, thân hình đã như chim én mùa
xuân lượn ra phía chân trời.
Trời còn chưa sáng, nàng đã đến ngoài
doanh trướng bộ đội biên phòng của Băng Hãn quốc. Chỉ tiếc trước trướng
treo một tấm bảng khiến người ta phát điên ‘Nữ nhân không được vào quân
doanh’.
Nàng cau mày, trong lòng rất không thoải
mái, tại sao nữ nhân cứ phải ở dưới nam nhân một bậc? Chờ xem, sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến tam quân giật bỏ tấm bảng hủy hoại tôn nghiêm của
nữ nhân này. (Tuyết Băng: Ngọc Nhi ới ời, đây vốn là tư tưởng của thế kỷ 21. Ở đây không áp dụng được đâu.)
“Ta muốn gặp chủ soái của các ngươi!” Nàng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
“Cô nương xin trở về đi. Quân trướng
không phải là nơi nữ nhân có thể vào.” Binh lính gác bên ngoài đối với
lời nói của một tiểu cô nương vốn không coi vào đâu.
Tình thế cấp bách, Ngọc Nhi không còn
cách nào khác, đành phóng một nhúm thuốc bột về phía tên binh sĩ kia,
hắn nhanh chóng ngã xuống.
“Có ai không? Vị thủ vệ đại ca này ngất
xỉu!” Ngọc Nhi liên tục kêu lên mấy tiếng, binh sĩ trước doang vội vàng
tập trung lại, mồm năm miệng mười suy đoán lung tung, nàng nhân cơ hội
lặng lẽ lẻn vào trong trướng. Nếu thật sự đánh nhau, đám quân lính này
vốn không phải đối thủ của nàng. Không chết hết thì cũng ngất hết, nàng
không muốn đả thương người nhưng cũng không thích quanh co lòng vòng.
“Hoang đường! Một nữ nhân như ngươi làm
sao có thể hiểu được quốc quân đại sự? Cái gì mà Tuyết Vực quốc xâm lấn? Chúng ta ở đây mỗi ngày đều đề phòng, tại sao không thấy động tĩnh gì
cả? Đừng có mà ở đây tung tin nhảm, mê hoặc lòng quân, nếu không sẽ xử
trí theo quân pháp!” Tướng trấn thủ là một dũng tướng trung niên khôi
ngô, chỉ đáng tiếc hữu dũng vô mưu.
Ngọc Nhi giận đến không chỗ phát tiết, xú nam nhân này, xem thường nữ nhi thì cũng thôi đi, lại không chịu nghe
can gián. Lời nên nghe, bọn họ một câu cũng không tiếp thu, thật sự khó
trách Tuyết Vực quốc lại lộng hành như thế.
“Ngươi có tin hay không!” Giọng nói nhu
hòa của Ngọc Nhi từ từ tăng thêm âm lượng. Nàng liều chết chạy suốt đêm
tới báo tin, hắn lại ngông cuồng tự đại không để ý, thật chọc nàng tức
muốn hộc máu!
“Bên trong doanh trướng là nơi ngươi có
thể hô to gọi nhỏ sao? Còn không mau lui ra!” Tên thất phu kia sắp không kiên nhẫn nữa, hắn vốn tự cho là phòng thủ của mình hết sức kiên cố,
tuyệt đối sẽ không bỏ sót bất cứ một động tĩnh gì. Trong đầu hắn đang
nghĩ Ngọc Nhi chỉ là một ‘điêu dân’ nhàn rỗi cố ý tới gây chuyện thị
phi.
“Đi theo ta!” Ngọc Nhi cũng không muốn
tốn nước miếng nữa, tiên hạ thủ vi cường. Nàng tóm lấy tên tướng lãnh,
phi thân ra khỏi doanh trướng, hướng thẳng tới Phong Vân đảo.
Nhưng mà, địch nhân đã sớm mai phục giữa đường.
Ngọc Nhi mang theo tên tướng kia, vừa đến bên hồ đã nghe thấy một trận tiếng vang rầm trời, sau đó, trong hồ nhảy ra mười mấy tên nam tử mặc đồ đen, giữa không trung tạo thành một tấm
lưới người gió thổi không lọt, từ trên chụp xuống đầu nàng, nguy hiểm
trong gang tấc.
‘Đông’ một tiếng, Ngọc Nhi buông tay,
viên tướng kia lập tức lọt xuống hồ. Lúc nãy Ngọc Nhi chỉ là hạ một chút mông hãn dược, ngâm nước một cái hắn liền lập tức tỉnh lại, lập tức gia nhập trợ chiến.
Ngọc Nhi khẽ mỉm cười, bàn tay trắng nõn
phất một cái, hai đoản kiếm trong tay áo đã vào tay. Ngay sau đó, cổ tay nàng vừa chuyển động, đoản kiếm đã nhanh chóng bay ra, trong không
trung tạo thành một cái bánh răng, chỉ thấy dường như nó có thể hoạt
động theo ý nàng, không cần nàng điều khiển cũng có thể đánh tới địch
nhân trước mặt.
Mắt thấy thời cơ chín muồi, Ngọc Nhi lần
nữa định sử dụng chiêu thức giữ nhà, đang muốn quăng thuốc bột, bắt sống đám người này. Ai ngờ đối phương lại đoán biết trước, nhanh chóng xé
vạt áo bịt chặt mũi miệng.
Chiêu thức dễ nhất đã vô dụng, Ngọc Nhi chỉ còn cách liều mạng.
Mặc dù nàng võ nghệ rất giỏi, nhưng dù
sao cũng là lần đầu tiên chân ướt chân ráo động thủ giao đấu với người
khác, không có thói quen một kiếm lấy mạng người khác, xuất thủ luôn lưu lại ba phần lực đạo, không có ý đồ diệt cỏ tận gốc. Chính vì một chút
thiện tâm này của nàng đã khiến trận đấu giằng co tới sáng.
May mắn, tên tướng kia mặc dù đầu óc
không thông thoáng lắm, lại có chút bảo thủ, nhưng lại mang một thân võ
công xuất thần nhập hóa. Hai người kề vai chiến đấu, đã lần lượt đánh
ngã hết những người áo đen. Vốn thắng bại đã rõ ràng, nhưng trời không
chiều lòng người, tự dưng lại tới thêm một toán binh lính mặc khôi giáp, lần này e là khó đối phó.
“Cô nương, tối qua bổn soái không nghe
lời khuyên của ngươi. Thật sự xin lỗi.” Anh chàng tướng lãnh lỗ mãng kia cũng không phải loại người không nói đạo lý, ít ra cũng trung hậu đàng
hoàng, biết sai thì sửa, không có cao ngạo kiểu cách như đa số quan
viên.
“Tướng quân đừng phân tâm, bắt đám ác tặc này trước!” Ngọc Nhi trong lòng niệm một tiếng ‘a di đà phật’, sử dụng
toàn lực, nhưng nếu phải giết người, cũng không phải là nàng thật lòng
muốn thế, chỉ vì bất đắc dĩ. Lần đầu tiên giết người, tay cũng có chút
run…
“Ha ha ha! Tiểu cô nương này lớn lên thật xinh đẹp, đi theo tiểu gia ta sẽ được ăn sung mặc sướng, thế nào?” Dưới ánh bình minh, tên chủ soái quân địch thấy dung mạo xinh đẹp của Ngọc
Nhi lập tức nổi tà niệm, một đôi mắt ti hí như chuột lóe ra ánh sáng tà
ác…