Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi

Chương 31: Rừng Hoa Lãng Mạn


trướctiếp

“Thái tử ca ca, ngươi mang Ngọc Nhi đi chỗ nào a?” Rốt cục Ngọc Nhi không chịu nổi lòng hiếu kỳ quay đầu lên hỏi. Thái tử ca ca không phải sẽ cho mang một niềm vui sao? Tại sao lại nhằm hướng núi rừng vắng vẻ mà chạy a?

Cẩn vừa ôm Ngọc Nhi chạy nhanh vừa ra vẻ thần bí nói: “Ngọc Nhi đừng nóng vội, đến sẽ biết”.

Ngọc Nhi nhấp nháy đôi mắt, hôm nay nàng cảm thấy Thái tử ca ca là lạ. Nhưng lúc Thái tử ca ca giúp nàng bắt vẹt thật lợi hại nga, chỉ trong hai nhịp thở đã bay qua tóm gọn hai con chim.

Ngọc Nhi dùng sức gật đầu, vẻ mặt mong đợi nói: “Cám ơn Thái tử ca ca cho Ngọc Nhi quà”.

Nghe thấy Ngọc Nhi nói lời cảm ơn, cước bộ của Cẩn chậm lại, nhu hòa nói: “Tiểu nha đầu ngươi cũng thật biết lung lạc lòng người, chẳng trách ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng nghe theo. Đừng vội tạ ơn Thái tử ca ca, đợi một lát thấy quà tặng rồi hãy nói”. Từ khi nào sắc mặt của hắn trở nên hồng như vậy?

Ngọc Nhi cười híp mắt nhìn đôi tai Cẩn dần đỏ lên, trong lòng hồi hộp. Hì hì, Thái tử ca ca cũng có thời điểm không tốt. Nhưng tại sao có nhiều người sợ Thái tử ca ca như vậy? Thái tử ca ca rõ ràng rất ôn nhu mà!

Hai người không trò chuyện một câu, một lúc sau đã đi tới rừng cây vắng vẻ. Nơi này không có cung nga lui tới nên lộ ra vẻ thanh tĩnh, yên ắng. Không nghĩ tới Thái tử cung còn có một khu đất yên ắng như vậy, mới đứng ở đây một lúc mà thần thái con người đã sảng khoái hơn rất nhiều.

Cẩn đặt Ngọc Nhi xuống, nhìn rừng cây xanh tươi um tùm rồi cười nói: “Ngọc Nhi, ngươi thích nơi này không?”

Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn bốn phía, thu hết vào tầm mắt nàng chính là một màu xanh mát, hương thơm cỏ cây thanh tân xông vào mũi, không khí hết sức trong lành. Nàng gật đầu biết điều nói: “Ừ, Ngọc Nhi thích nơi này”.

Cẩn chỉ cảm thấy ấm áp nơi lồng ngực, không nghĩ tới người có thể chia sẻ tâm tư với hắn lại là một tiểu cô nương mới sáu tuổi. Hẵn rất yêu khu vực nơi cách xa tranh đấu này cho nên mỗi lần tâm tình không tốt hoặc trong lòng lo lắng sẽ tới đây giải sầu. Nơi này là gia viên bí mật của hắn, vẫn luôn cấm ngoại nhân xông vào. Hôm nay là lần đầu tiên hắn dẫn người khác đến chỗ này. Có lẽ ở một mức độ nào đó hắn đã coi Ngọc Nhi như huynh muội kết nghĩa sao? Tri kỷ là ở việc thổ lộ tình cảm, không cần quan tâm tới sự chênh lệch tuổi tác. Hơn nữa Ngọc Nhi bản tính ngây thơ, chất phác nhưng còn che giấu trí khôn cùng sự nhạy cảm vượt xa độ tuổi của nàng, hắn không nên xem thường nàng. Một ngày kia nàng lớn lên rồi có lẽ nào sẽ làm cho người ta một phen trầm mê?

Hai người nắm tay nhau bước đi nhẹ nhàng trong khu rừng. Mới vừa bước qua vài khóm trúc cái mũi nhỏ của Ngọc Nhi liền nhăn lại, không ngừng hít ngửi mùi gì đó.

“Thơm quá a!” Nàng hào hứng nói. Kỳ quái, xung quanh đây là rừng trúc vì sao lại có mùi hoa mãnh liệt như vậy?

Cẩn không màng việc bí mật đã bị Ngọc Nhi phát hiện ra, khóe miệng hắn thủy chung nở một nụ cười không hề tiêu tan.

Ngọc Nhi hất tay Cẩn ra nhắm hướng rừng phóng một mạch.

Hương hoa thơm nồng nặc thấm vào tận ruột gan, Ngọc Nhi chưa từng cảm nhận thấy mùi hương thơm ngát đến như vậy, tự nhiên trong lòng thấy mừng rỡ khó nói nên lời. Nàng bây giờ giống như một vị tiên nữ đang tung hoành, yêu hoa như một chú ong mật, vô lo vô nghĩ chạy tới chạy lui.

Chỉ chốc lát sau…

“A! Thái tử ca ca! Ngươi mau đến xem a! Rất nhiều bươm bướm! Rất nhiều bướm a!” Trong rừng truyền đến tiếng hô đầy hưng phấn của Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi dùng sức chớp chớp rồi mở to đôi mắt của mình, sau đó lại đưa hai tay ra sức dụi mắt một lần nữa. Cách chỗ nàng đứng không quá ba trượng là vô số con bướm đang đậu trên những phiến lá màu xanh nhạt, những con bướm sặc sỡ đủ màu sắc trắng, tím, vàng, lam, …có con giương cánh muốn bay, có con lại đậu duyên dáng yêu kiều…

Lần đầu tiên nàng biết bướm có nhiều màu sắc đến như vậy, còn có nhiều tư thái khác nhau đến thế!

Nàng muốn thét lên thật chói tai rồi cố bắt cho được vài con. Nhưng nàng sợ mình gây tiếng động sẽ quấy rầy những chú bướm yêu quý, nàng sợ bướm sẽ bỏ đi mất…

Ngọc Nhi ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ lặng lẳng nhìn khung cảnh mỹ lệ không xa trước mắt với vẻ ngạc nhiên lẫn say mê.

Cẩn đang ở phía sau Ngọc Nhi, tầm mắt vẫn luôn khóa chặt với hình bóng như tiên tử trong rừng phía trước, trong giọng nói của hắn có sự sủng nịnh: “Ngọc Nhi có thích không?”

Ngọc Nhi xoay người đưa ngón tay trỏ lên cánh môi mềm mại làm động tác ra hiệu cho Cẩn chớ có lên tiếng. Sau đó nàng tiêu sái bước đến cạnh Cẩn nhẹ giọng nói: “Thái tử ca ca, ngươi lặng lẽ qua đó giúp Ngọc Nhi bắt mấy con bướm có được hay không?”

Cẩn ngoái nhìn Ngọc Nhi, tuy trong lòng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Tại sao phải lặng lẽ đến đó?” Hắn cười vì biết món quà hôm nay thật đúng, Ngọc Nhi quả thật rất thích phần quà này.

“Thái tử ca ca nhanh lên một chút nào! Đợi lát nữa bướm bay hết mất”. Nàng chu cái miệng nhỏ giật nhẹ tay áo Cẩn để thúc giục.

“Ngọc Nhi, mình qua đó cùng bắt đi. Thái tử ca ca bảo đảm bướm sẽ không bay đâu”. Hắn vừa nói vừa dắt bàn tay nhỏ bé của nàng.

Ngọc Nhi bán tín bán nghi bước theo Cẩn, nàng đi rất nhẹ vì sợ kinh động đến những con bướm yêu quý.

Một bước, hai bước, ngồi xổm người xuống, kéo cành lá lên, những con bướm vẫn ở nguyên chỗ cũ không hề bay đi. Nàng vươn người đưa tay về phía trước: “Ha ha ha! Bắt được, bắt được rồi! Ơ? Tại sao lại là hoa?”

Cẩn cũng ngồi xổm người xuống hái một đóa hoa đặt trên tay Ngọc Nhi hỏi: “Ngọc Nhi không vui sao?”

“Ngọc Nhi thích! Thích mà!” Ngọc Nhi cẩn thận lấy bông hoa trong tay ra, hưng phấn nói: “Thảo nào nơi này thơm như vậy, thì ra là do những bông hoa giống hệt như bướm này tỏa ra hương thơm. Thái tử ca ca, nơi này tại sao có nhiều hoa giống như hình dạng con bướm thế nhỉ? Đó là do bướm biến thành hoa sao?”

Cẩn nhẹ nhàng vuốt đầu Ngọc Nhi, mỉm cười nói: “Ngọc Nhi ngốc, bướm làm sao có thể biến thành hoa? Đây là do Thái tử ca ca sai người cố ý tìm vài loại hoa có hình dáng giống con bướm mang về trồng. Mặc dù hoa này không phải là bướm đích thực nhưng lại rất giống chúng và còn có mùi thơm nữa. Sau này mỗi ngày Thái tử ca ca đều sai người hái hoa bươm bướm đặt ở tẩm cung của Ngọc Nhi có được hay không?”

“Được! Được!” Ngọc Nhi hớn hở vỗ tay, sôi nổi nói. Đây chính là quà Thái tử ca ca tặng sinh nhật nàng, thật là xinh đẹp a! Nàng lớn tiếng hô: “Hoa bươm bướm! Ngọc Nhi thích hoa bươm bướm!”

“Ngọc Nhi chỉ thích hoa bươm bướm thôi sao?” Cẩn điên cuồng hỏi một câu.

“Ngọc Nhi cũng thích Thái tử ca ca!” Nàng không chút nghĩ ngợi nói.

Đột nhiên thanh âm của Cẩn có chút ý vị ai oán nói: “Vậy tại sao gần đây Ngọc Nhi không cùng Thái tử ca ca chơi đùa?”

“Bởi vì Lạc ca ca trở lại a!” Nàng hồn nhiên nói.

Nụ cười trên mặt Cẩn cứng đờ…


trướctiếp