Khánh công yến cũng giống như một hình thức để Hoàng thượng
trực tiếp khao thưởng ba quân. Bắt đầu buổi tiệc chính là thủ tục tuyên
đọc chiếu thư dài dòng, tất cả các tướng lĩnh đi theo Lạc đều được ban
thưởng.
Đối với vô số hào quang trên người mình Hoàng Phủ Lạc đã sớm
mất đi sự kích thích hay hào hứng. Mỗi lần phải nghe những lời ca ngợi
hắn không cảm thấy vui mừng, toan tính, chỉ có vầng trán thầm nhăn như
có chút mỏi mệt. Bất quá khánh công yến không phải là yến tiệc bình
thường chốn hậu cung, ngồi phía dưới không phải là văn võ bá quan mà còn có tướng soái lớn nhỏ. Thân làm chủ soái hắn dĩ nhiên phải có mặt mới
có thể thể hiện được sự tôn nghiêm.
“Lạc ca ca, có phải vẹt đói bụng hay không a? Nó cứ nhìn Ngọc Nhi”. Ngọc Nhi vội kéo ống tay áo Lạc nhằm lôi kéo sự chú ý của hắn.
Hai tay Lạc nghiêm chỉnh chắp phía sau, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lợi hại quét ra phía thuộc hạ của mình ở xa.
“Lạc ca ca, vẹt đói bụng rồi, Ngọc Nhi muốn cho bọn chúng
ăn”. Ngọc Nhi bất kể người đứng trước mặt mình là nhân vật tầm cỡ thế
nào, nàng chỉ chú ý quan tâm đến hai con vẹt.
Rốt cục Lạc quay đầu, hạ giọng nói với Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi đừng làm rộn, một chút nữa Lạc ca ca sẽ dạy ngươi cho vẹt ăn”.
“Không nha, không được! Ngọc Nhi muốn cho vẹt ăn ngay bây
giờ, nếu không bọn chúng sẽ thấy đói”. Tên tiểu tử Ngọc Nhi này đúng là
có chút ngang bướng không thể nào nói đạo lý.
Lạc không để ý đến Ngọc Nhi nữa bởi vì trước mặt hắn quan
viên tướng lĩnh đã đứng đầy cả ra. Tuy là nói không chú trọng đến hình
thức nhưng hắn lại rất tuân thủ đạo lý, nếu muốn để thuộc hạ tuân theo
quy củ thì việc hắn phải nghiêm túc là điều không thể thiếu. Hắn đứng
lên, bưng chén rượu hướng mọi người ý bảo: “Bổn vương kính các vị tướng
quân một chén, đa ta mọi người ngày thường tương trợ”.
Ngọc Nhi thấy Lạc ca ca căn bản không để ý tới mình đành phải tự bản thân nhàm chán hướng về phía lồng chim, sờ đông ngó tây, rốt cục phải làm thế nào mới có thể cho vẹt ăn đây? Mới vừa rồi trong lồng tre
có rất nhiều thức ăn nhưng bọn chúng vẫn không thèm. Rốt cục bình thường Lạc ca ca cho bọn chúng ăn cái gì?
“Hắc hắn!” Đột nhiên Ngọc Nhi hưng phấn kêu lên: “Đi ra ngoài, hì hì!” Mới vừa nói xong vẹt phù một tiếng từ lồng chim bay ra.
Cái đầu nhỏ của nàng đang không ngừng nghĩ đến trong dĩ vãng
chỉ cần nàng làm ra chuyện gì phá tan sự yên lặng, Thái tử ca ca nhất
định sẽ vì nàng mà giải quyết. Bây giờ nàng thả vẹt ra, Lạc ca ca cũng
giống như Thái tử, có phải sẽ để ý đến nàng không? Nàng ngồi chỗ này
thật nhàm chán nga, không có người nói chuyện cũng không có sách mà đọc.
Lạc đang mải ứng phó với tướng soái già trẻ đột nhiên cảm
giác thấy có thứ gì quét qua trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện
hai con vẹt đã sớm bay lên bầu trời. Đôi mày long liễu nhăn lại, sau đó
lại như không bị tác động gì vẫn tiếp tục hàn huyên với các vị tướng
soái.
“Lạc ca ca, vẹt bay!” Vốn Ngọc Nhi chỉ muốn thả vẹt ra để cho nó ăn, thuận tiện khiến cho Lạc chú ý. Không nghĩ tới nó bay cao như
vậy, bây giờ ngay cả chút bong dáng cũng không thấy đâu, nàng khổ sở
nói: “Lạc ca ca giúp Ngọc Nhi bắt vẹt trở lại có được hay không?”
Lạc uống cạn chén rượu ngon, đuổi đám thuộc hạ đi rồi ngồi
xuống nhẹ giọng nói với Ngọc Nhi: “Vẹt đã bay đi rồi, Lạc ca ca phải đi
chỗ nào mới bắt cho ngươi được a? Ngọc Nhi đừng làm rộn, hôm khác chúng
ta ra chợ mua một con khác”.
“Không được! Không được! Ngọc Nhi muốn hai con vẹt kia, bọn
chúng có thể gọi tên của Ngọc Nhi”. Ngọc Nhi tiếp tục nắm tay áo Lạc mà
ồn ào.
Hôm nay Lạc là nhân vật chính, nhất cử nhất động của hắn đều
được mọi người chú ý. Trông thấy Thành vương gia luôn lãnh tuyệt vô tình lại ôn tồn hòa khí với một tiểu nữ oa như vậy khiến cho không chỉ văn
võ bá quan tại chỗ chăm chú mà ngay cả hai bậc đế hậu ở vị trí chủ vị
cũng bắt đầu bàn luận xôn xao.
Lạc chỉ cần đưa cặp mắt sắc bén nhàn nhạt quét qua bốn phía
liền có thể đoán ra được vấn đề mấu chốt. Dường như hắn rất không quen
bị người khác nghị luận bàn tán.
Hắn lặng lẽ nói với Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi đừng làm rộn, nếu
không Lạc ca ca không để ý ngươi nữa”. Nói xong hắn quả thật không hề
chú ý tới Ngọc Nhi nữa, nhưng bàn tay to lại vô thức cầm chặt bàn tay
nhỏ bé của Ngọc Nhi.
Cẩn ngồi đối diện với Lạc, ở giữa hai người là một khoảng
dành cho lối đi. Ngay từ đầu buổi khánh công yến ánh mắt hắn vẫn luôn
khóa lại chỗ Lạc và Ngọc Nhi. Hắn không khỏi nghĩ đến trong dĩ vãng Ngọc Nhi luôn kê cận mình như vậy nhưng khi đó hắn đã hết sức bài xích. Hiện tại hắn đã quen ở bên nàng, nàng tính quái, giảo hoạt khiến cho cuộc
sống khô khan, nhàm chán chốn cung đình của hắn tăng thêm mấy phần vui
thú, phong phú.
Trong lòng Cẩn trăm ngàn ý nghĩ quay cuồng, đôi chân không nghe lời cứ thế hướng phía Lạc đi tới.
“Ngọc Nhi đừng làm rộn với Lạc ca ca, Thái tử ca ca dẫn ngươi đi tìm vẹt”. Lần này Cẩn đã có kinh nghiệm, trực tiếp hạ thủ vi cường
ôm lấy Ngọc Nhi từ bên người Lạc. Không giống mấy lần trước, lần này hắn động khẩu trước rồi ngay lập tức động thủ luôn. Những lần trước hiệu
quả không rõ rệt, lần này hắn nhất định phải thực hiện thật nhanh, nói
xong là làm luôn, động tác phải dứt khoát.
Lạc không ngờ lần này Cẩn trực tiếp làm vậy nên không khỏi
lấy làm sửng sốt. Nhưng chỉ chốc lát sau hắn khôi phục lại vẻ nghiêm
túc, không biểu đạt bất kỳ ý kiến gì về chuyện Cẩn mang Ngọc Nhi đi.
Ngọc Nhi vừa nghe thấy Cẩn muốn dẫn mình đi bắt vẹt lập tức
cao hứng hô: “Thái tử ca ca, ngươi thật sẽ giúp Ngọc Nhi bắt vẹt sao?
Nhưng vẹt đã bay đi a! Ngươi có phải lại giống như Lạc ca ca, sẽ mua hai con vẹt cho Ngọc Nhi? Ngọc Nhi chỉ muốn hai con vẹt cũ thôi nga! Thái
tử ca ca, bọn chúng biết gọi tên Ngọc Nhi!”
Cẩn ôm Ngọc Nhi, vừa đi vừa nhẹ giọng trấn an nàng: “Ngọc Nhi ngốc, tất cả các con vẹt chỉ cần huấn luyện thì đều có thể gọi tên Ngọc Nhi, không riêng gì hai con vẹt kia đâu”.
“Không được! Không được! Ngọc Nhi chỉ cần bọn chúng!” Nàng thật là bướng bỉnh.
Cẩn nở nụ cười, cằm nhẹ nhàng hất về trước ý bảo Ngọc Nhi
hướng nhìn lên nóc nhà, ôn hòa nói: “Được, Ngọc Nhi có nhìn thấy hai con vẹt kia. Bọn chúng không phải đang ở trên nóc nhà sao?” Thật ra hắn đã
sớm biết vẹt bay đến chỗ nào. Hắn vẫn luôn chú ý tới Ngọc Nhi nên tự
nhiên cũng phát hiện ta hai con vẹt nàng thả bay đi nơi nào.
Dù sao nhân vật chính ngày hôm nay không phải là mình, Cẩn hào hứng ôm Ngọc Nhi rời đi, còn phân phó thị vệ đi bắt hai con vẹt.
Nhưng hai con chim đó đúng là động vật biết bay đích thực.
Vừa thấy thị vệ đến bọn chúng đã giang cánh né tránh. Một canh giờ trôi
qua mười mấy thị vệ mệt mỏi thở không ra hơi. Ngói trên mái nhà cũng bị
bọn họ đạp vỡ nhưng tình hình vẫn không có chút tiến triển.
Hai con vẹt cứ nhằm mấy tòa nhà tổ chức khánh công yến mà bay cho nên hết thảy quan viên tham dự buổi tiệc đều trông thấy hết, tự
nhiên Lạc cũng không phải là ngoại lệ. Hắn không khỏi nghĩ thầm trong
lòng: hoàng huynh thế này là tại sao? Hoàng huynh vốn luôn chững chạc,
sao hôm nay lại làm đủ trò trước mặt vô số quan lại, có chút mất đi uy
nghiêm của Thái tử. Lạc cũng tự nhận bản thân cưng chiều Ngọc Nhi nhưng
cũng chưa đến mức như vậy.
Lạc lắc đầu có chút không hiểu, hơn nữa còn có chút ảo não,
tâm tình có chút quái dị. Đáng lý ra hắn có thể nắm bàn tay Ngọc Nhi,
nhưng trước mặt người khác hắn không muốn cùng nàng hồ nháo. Thật ra
trải qua mấy ngày tiếp xúc hắn cảm thấy Ngọc Nhi đúng là một cô gái khó
gặp, thông tuệ, hoạt bát khác hẳn với hình tượng những cô gái khác trong dĩ vãng hắn vẫn nghĩ.
Trong lúc Lạc đắm mình trong tương tư, Cẩn đột nhiên để Ngọc
Nhi xuống vén tay áo, tung người nhảy lên nóc nhà. Thân thể mạnh mẽ của
hắn xuyên qua không trung ở ngay trên xà nhà. Thanh âm không binh binh
bang bang như những thị vệ kia, hắn hành động không một tiếng vang, xẹt
qua như chim én mùa xuân nhưng lại không để lại mảy may dấu vết.
Hai con mắt của Ngọc Nhi tròn căng nhìn Cẩn không chớp bởi vì thân thủ nhẹ nhàng, nhanh nhẹn. Thì ra Thái tử ca ca cũng biết phi thân a, ha hả, thật là lợi hại!
“Ngọc Nhi sẽ nhốt chúng nga, lần sau sẽ không thả bọn chúng
ra nữa”. Nhưng không cần thiết, trong chốc lát Cẩn đã mang lồng chim tới trước mặt Ngọc Nhi, trong lồng hai con vẹt miệng hồng kêu to: “Ngọc Nhi công chúa! Ngọc Nhi công chúa!”
Vẻ mặt Ngọc Nhi sùng bái: “Thái tử ca ca, ngươi thật là lợi hại nga!”
Cẩn biết rất rõ Ngọc Nhi khen ngợi theo thói quen, một khi
nàng cao hứng sẽ lấy lời khen ngợi để thay thế sự cảm kích. Ngay cả đối
với Ngọc Nhi mà nói, câu khen ngợi này cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng
Cẩn lại phá lệ mừng rỡ chỉ vì đã vài ngày hắn không được nghe lời ca
ngợi chân đích thuần chất như vậy.
“Ngọc Nhi, Thái tử ca ca còn chuẩn bị quà sinh nhật cho ngươi nha”. Hắn ôm nàng đi Tây Uyển, khẩn cấp mong muốn cho nàng sự vui
mừng. Về phần những thanh âm ngạc nhiên phía sau cùng những ánh mắt bất
khả tư nghị, hắn để hết thảy ở sau lưng.