Đại trưởng lão cùng Lam Tân Nguyệt sóng vai trở lại trong điện phủ, thấy Lam Tình vẫn lẳng lặng đứng tại nơi đó, ngẩn người nhìn lam tương.
Đại trưởng lão đang muốn mở miệng cất tiếng, Lam Tân Nguyệt bên cạnh vội vàng trừng mắt ngăn lại, nàng nháy mắt ra hiệu cho đại trưởng lão, sau
đó đi đến bên cạnh Lam Tình nhẹ giọng nói:
"Tình nhi, ngươi không nên nghĩ ngợi lung tung, càng không nên tự trách
bản thân, lam tương rạn vỡ, chúng ta mau chóng chữa trị là được, đi nào, cùng di mẫu tản bộ một lúc cho khây khỏa."
Lam Tình khẽ lắc đầu, nói:
"Ta muốn đi gặp điện phủ lão giả."
Điện đường lão giả là một loại tồn tại đặc thù trong Lam thành này, hắn
tuy rằng cũng là người thuộc Lam thành, bất quá toàn bộ con dân Lam
thành thấy qua hắn không được mấy người, cơ hồ một năm bốn mùa hắn đều
trú trong điện phủ bảo hộ lam tương, lão giả cũng là người quản lý duy
nhất được phép ở trong điện phủ này, là người chuyên môn phụ trách chiếu cố lam tương. Tại Lam Sắc thành bảo, điện phủ lão giả cũng giống như
công chúa điện hạ, đều là nhất mạch truyền thừa, đời đời truyền nhượng,
bởi vậy một thế hệ điện phủ lão giả thọ mệnh khá cao, cơ hồ đều mấy trăm năm tuổi, cho nên vô luận già trẻ lão ấu trong Lam thành hay công chúa
điện hạ đều vô cùng tôn kính vị lão giả này.
"Hiện giờ điện hạ không thể gặp mặt lão nhân được."
Đại trưởng lão chậm rãi đáp lại, cặp mắt ba góc máy động liên hồi, ngữ khí có vẻ mơ hồ, lão nói tiếp:
"Từ sau lam tường rạn vỡ, điện phủ lão giả cũng đã bế quan, bất luận
người nào cũng không được quấy rầy, điện hạ thân là công chúa của Lam
thành, tự mình nên làm gương cho tốt, lấy huyết mạch truyền thừa để chữa trị lam tương, chớ để kéo dài, nếu không.."
"Đủ rồi!"
Đại trưởng lão đang nói, đột nhiên Lam Tình quát lên một tiếng chặn
ngang, thấy vậy, Lam Tân Nguyệt liền sửng sốt cả người, đại trưởng lão
cũng kinh hãi không thôi, lão không ngờ tới bỗng nhiên Lam Tình lại hét
lên như vậy, lão hơi mắt tự nhiên, nháy nháy lông mày, hai mắt thấp
thoáng, nhếch môi hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.
"Ý điện hạ ra sao."
Bốn chữ 'huyết mạch truyền thừa' luôn lởn vởn bên trong não hải Lam
Tình, tựa như u hồn bất tán bám riết lấy nàng, khiến cho nàng rối rắm
vạn phần, lúc này tâm tình của nàng đã sa sút tới cực điểm, không phải
nàng muốn phát cáu, chỉ là nàng muốn dành chút thời gian để suy nghĩ lựa chọn mà thôi.
"Tình nhi, đại trưởng lão cũng chỉ vì suy nghĩ cho truyền thừa Lam thành chúng ta mà thôi, ngươi không..."
Thấy điện hạ cáu gắt có ý trách móc đại trưởng lão, Lam Tân Nguyệt vội
vàng mở miệng biện giải, nhưng mà nội tâm của Lam Tình lúc này quả thực
vô cùng không tốt, nàng chỉ lắc đầu, không nói thêm một lời, xoay người
rời đi.
Chập tối.
Trong nội cung của Lam Sắc thành bảo, một hồi vãn tiệc hoa lệ sắp được
bất đầu, trong cung điện xa hoa quý phái, trên mỗi cây cột đội trần đại
điện phát tán ra muôn vàn ánh sáng rực rỡ, ánh sáng đó là của những viên minh châu đủ màu sắc, được khảm hoặc trang bài, treo trên mỗi cây cột,
ánh sáng của những viên minh châu đủ để soi sáng khăp mọi ngõ ngách
trong đại điện, ánh sáng hòa với phong cách bố trí nội thất cung điện
tạo nên một không gian cao nhã, trang trọng. Lúc này, nghi trượng,
chuyên viên, nội cán của Lam thành cơ hồ đã đến đầy đủ, bọn họ đua nhau
vận những bộ trang phục đủ sắc đủ loại, trông có vẻ hết sức phá lệ cao
quý, đúng với tầm vóc và không khí của một buổi tiệc đêm của hoàng thất.
Nhan Phi, Tiết Thiên Diệp mấy nữ do là hảo bằng hữu của công chúa điện
hạ, cho nên các nàng đương nhiên được hưởng đãi ngộ ở cấp cao nhất rồi,
được mời ngồi trên ghế ngọc trải lụa quý, trên mặt bàn bầy đủ các loại
hoa quả đủ màu sắc trông lạ mắt vô cùng, rượu trong ly là loại diệu quý
giá nhất Lam thành - Hàn Băng uẩn nhưỡng, chỉ dùng trong các buổi yến
tiệc long trọng mà thôi.
Mấy nữ đều có xuất thân phi phàm, do vậy các loại hoa quả bắt mắt cũng
không hấp dẫn mấy với các nàng, mấy nữ vừa trêu đùa nói chuyện vui vẻ,
vừa phẩm luận các thứ cổ quái được trang bài trên bàn tiệc.
Riêng Nhan Phi thì có vẻ khác biệt hơn cả, từ khi đến đây nàng vẫn luôn
một mực im lặng, mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái
khí chất độc đáo riêng biệt, nếu nói Tiết Thiên Diệp, Đệ Nhị Linh mấy nữ mang khí thế lăng nhân thì trạng thái của nàng lại tĩnh lặng như mặt
nước không gió, tĩnh lặng làm người khác không thể bỏ qua, khí chất nàng phát ra bao hàm trong chữ tịnh, tịnh trong thanh tịnh, tịnh làm cho
người ta không dám chạm đến, loại cảm giác này giống như một đóa kỳ hoa
vươn nở từ trong một đám sương khói, từ từ lắng đọng, vừa hoàn mỹ vừa
cao quý, khiến ngoại nhân chỉ dám đứng xa xa mà nhìn, không dám có ý
tiết độc trong đầu, nàng ngồi đó một mình đơn bóng phá toái khác biệt,
làm cho người ta không dám chạm đến.
Bởi vì Nhan Phi phát ra khí chất độc đáo như vậy, cho nên vài vị nghi
trượng nhân viên của Lam thành có ý tiếp cận chào hỏi nhưng lại không
dám xuất đầu, bình thường Nhan Phi cũng lãnh đạm an tịnh, nhưng tuyệt
đối không có loại tịnh thế cự tuyệt nhân gia ngàn dặm thế này.
Lúc này, Tang Thiên đang khá nhàn nhã, một tay chống cằm, tựa đầu, một
tay cầm hút thuốc lá, đôi mắt trông như đang liếc nhìn cốt cách trong
cung điện, kỳ thực trong hai tròng mắt lại không có chút thần khí nào.
Tại đĩa bay đã xảy ra chuyện gì, trong lòng Nhan Phi hiểu rõ mồn một, nhưng mà, nàng không biết vì sao lại như vậy.
Nàng có thể cảm ứng được bản thân mình đang thay đổi, loại thay đổi này
thực xa lạ, nhưng Nhan Phi lại cảm thấy những thay đổi đó không có gì là không đúng cả, trái lại, nàng cảm giác chính bản thân mình phải nên như thế.
Số mệnh? Truy tầm?
Cái đó rốt cục có liên quan gì đến Tang Thiên?
Nhan Phi muốn biết, lại sợ hãi Tang Thiên biết được, nàng không biết vì
sao, mỗi lần nàng muốn đem số mệnh liên hệ với sự tồn tại của Tang
Thiên, trong lòng nàng lại xuất hiện một nỗi lo lắng khó diễn tả, thậm
chí nàng có thể cảm giác được bản thân đang lo lắng cái gì, đó là lo
lắng cho Tang Thiên.
Vì sao lại như vậy?
Nàng không biết.
Tang Thiên cũng không biết, hắn vô cùng mờ mịt, hắn tùy ý ngồi dài trên
ghế ngọc, bộ dạng rầu rĩ hút thuốc lá, thi thoảng liếc mắt nhìn đám
người bận rộn đi lại trong cung điện, hắn đang suy nghĩ, nghĩ đến lời
nói của Nhan Phi tại phi thuyền hôm nay.
Nhan Phi đến thế giới này theo sự khuyên bảo của Diệu Thiện, truy tìm số mệnh của nàng? Hơn nữa, Nhan Phi còn cảm thấy số mệnh của mình có liên
quan tới Tang Thiên? Tang Thiên cũng nghi hoặc không biết đó có phải là
sự thật, nhưng mặc kệ thế nào, một khi chuyện sự có liên quan đến Diệu
Thiện, Tang Thiên liền không muốn liên lụy đi vào tìm hiểu.
Hắn tuy không tin vào số mệnh, nhưng hắn biết số mệnh chân thật tồn tại, cũng như lời hắn đã nói, nếu như vận mệnh là một pháp tắc, vậy thì số
mệnh chính là tiểu pháp tắc tồn tại trong vận mệnh.
Lực lượng vận mệnh đáng sợ bao nhiêu, Tang Thiên không biết, nhưng số
mệnh có bao nhiêu khủng bố, hắn lại rất rõ ràng, hắn không trải qua cách mệnh, chỉ là, hắn thấy một nữ nhân trải qua cách mệnh, lần đó Tang
Thiên không bao giờ quên được, cũng không thể quên hình ảnh nữ nhân đó,
nàng vì truy tìm số mệnh của mình đã phải trả giá quá đắt, vì số mệnh,
nàng lâm vào điên cuồng.
Nhận thức về số mệnh không chỉ có lần tương ngộ đó, hắn từng nghe đại ca kết bái Hư Vô thỉnh chỉ, tại vô tận thế giới có bao nhiêu anh hùng, bọn họ đã từng trải qua vạn vạn năm mưa xa gió bão, đả chiến vạn trận, thâm nhập hiểm cảnh vô vàn, thân thể tu vị đã đến cảnh giới khó cưỡng cầu,
không gian quỷ dị, địa vực thần bí khó lường... bao địa danh chỉ nghe
qua đã khiến người ta sợ hãi đều không làm gì được bọn họ, cuối cùng bọn họ chỉ vì truy tìm một cái đáp án, lại trở nên tiêu hồn mất phách, trở
nên điên điên khùng khùng, tẩu hỏa nhập ma, tự bạo mà chết.
Đáp án mà bọn họ truy tìm rất đơn giản, chỉ có hai chữ. Đó là số mệnh.
Thứ này tựa như bệnh độc vậy, một khi bị lẫy nhiễm rồi, cho dù ngươi
mang thực lực cao sâu bao nhiêu, cũng rất khó thoát ly khỏi nó.
Diệu Thiện kỹ nữ kia chính là hóa thân của vận mệnh, đôi tay của nàng
nắm giữ số mệnh sinh tử, nàng tìm được ngươi, nói cho ngươi, số mệnh của ngươi, để cho ngươi tự thân đi tìm, một câu hỏi số mệnh duy nhất, rất
nhiều người đều đi tìm đáp án câu hỏi đó, chỉ là đa phần bọn họ đều bị
lạc lối trong chính con đường truy tìm số mệnh của mình.
Lắc đầu, Tang Thiên liền hít một hơi thuốc thật dài, chuyện tình của hắn còn chưa tìm hiểu ra được, hắn thật sự không muốn dây dưa vào chuyện
này, đắc biệt chuyện sự liên quan đến số mệnh, huống hồ, cho đến bây giờ Tang Thiên cũng không cho rằng mình là một người thiện lương gì đó, hắn cũng chẳng có bản sự đi giúp Nhan Phi truy tầm đáp án số mệnh.
Trong cung điện, tiệc tối còn chưa chính thức khai mào, nhưng mọi người
đã vây quanh nhau trò chuyện vui vẻ rồi. Tại một khu vực cao thoáng, bên trái bữa tiệc, đại trưởng lão đang ngồi ngay ngắn tại đó, thần tình
ngạo nghễ, hai mắt khép hờ, khí khái mười phần, có nhiều người tiến lại
chào hỏi lão, nhưng ngay cả động lông mày nhăn chút da mặt lão cũng
không biểu hiện, đối với việc này, mọi người cũng chẳng dám nói gì, các
nghi trượng khác của Lam thành tuy bất bình, nhưng do e ngại thân phận
trưởng lão của lão nên cũng chẳng thèm nhiều lời.
Trái lại, Lam Tân Nguyệt tại trong buổi tiệc lại tỏ vẻ quá sức nhiệt
tình, nàng như là chủ nhân yến hội hôm nay, nhiệt tình tiếp đón, chào
hỏi thân thiết. Ngoài Lam Tân Nguyệt thu hút chúng nhân, còn có một
người cũng rất phá lệ lóa mắt, người nọ là một thanh niên tướng mạo anh
tuấn, phong thái tao nhã, khuôn mặt anh tuấn luôn nhếch lên nụ cười tự
tin, cũng bạn bè đón chào thân mật.
Có thể nói, Lam Vô Phong là nam nhân có mị lực nhất trong Lam thành này, y có thiên tư trác tuyệt, tu vị cao thâm, chỉ bằng mười năm niên kỷ đã
tiến hóa từ chuẩn thiên nhân thành thiên nhân chân chính. Y là đệ nhất
nhân trong lứa tuổi thanh niên, không ai có thể so sánh, trong Lam thành thiếu nữ tiểu thư thầm mềm trộm nhớ y nhiều vô kể, nhưng các nàng đều
hiểu một điều, Lam Vô Phong với công chúa điện hạ mới là tuyệt phối.
Tuy nhiên, phải nói người sáng lóa nhất trong buổi yến tiệc tối nay
chính là đương kim công chúa điện hạ, tối nay Lam Tình vận một bộ trường bào thanh lịch, với váy rải đất, mái tóc vấn cao, càng tôn lên vẻ đoan
trang quý phái của nàng, môi nàng luôn nở nụ cười niềm nở, mỗi vị nghi
trượng tiến đến diện kiến nàng đều nhẹ nhàng tiếp đón, trước đó Lam Tình đã nói rõ không cần hành lễ quy bái như trong lễ nghi trọng đại, nhưng
mọi người vẫn tuân thủ hành lễ trước nàng, bởi vì ở trong lòng mọi
người, Lam Tình là công chúa chân chính của tòa thành, là công chúa
không thể thay thế trong lòng quần dân, bọn họ hành lễ là bởi vì bọn họ
tôn kính, bọn họ thừa nhận.
"Điện hạ, ngài vĩnh viễn đều chói mắt như vậy, vĩnh viễn rực rỡ."
Tâm tình của Lam Vô Phong tối nay thực tốt. Hắn chưa bao giờ che dấu
niềm ái mộ của mình với công chúa, vô luận công khai thừa nhận hay trên
dưới ghép buộc, hắn đều cố sức phơi bày tình yêu mãnh liệt của mình,
tình cảm của hắn phải oanh oanh liệt liệt như thế, thế nhân đều biết,
hắn cảm thấy chỉ có như vậy, mới khiến cho công chúa điện hạ hiểu hết
được tâm ý của mình, hắn biết qua hết đêm nay, tựa hồ hắn không cần như
trước nữa.
"Khoảng thời gian điện hạ xuất ngoại bảy tám mươi ngày, mỗi ngày đó đối
với Vô Phong mà nói quả thực sống một ngày dài bằng một năm, mỗi ngày Vô Phong đều đứng tại đầu du thuyền đợi chờ người, Vô Phong biết, cuối
cùng sẽ có một ngày điện hạ cũng trở về."
Nếu như là thường ngày, Lam Tình còn đúng phép ứng phó vài câu, nhưng
hôm nay, tuy rằng mặt nàng luôn treo nụ cười, nhưng không biết vì sao,
đối mặt với Lam Vô Phong, nàng lại không muốn nói với hắn nửa lời, chỉ
thản nhiên cười cười, rồi chuyển hướng đi đến bên bàn Nhan Phi mấy tỷ
muội.
Lam Vô Phong thấy công chúa thản nhiên bỏ qua mình, mi mắt hơi hơi nhíu
lại, hắn cảm thấy khá mất mặt trước đám đông chúng nhân, da mặt giật
giật, rất nhanh, khóe miệng hắn liền câu lên nụ cười tươi rói ý muốn che đi biểu cảm thất vọng vừa rồi. Y sửa sang lại trang phục, tay nâng lên
một ly rượu quý, lập tức theo sau công chúa.
"Oa! Lam tình, hôm nay ngươi thật xinh đẹp a!"
"Đúng a! Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi trong dạng này đó."
Tiết Thiên Diệp mấy nữ tuy rằng đều là bạn tốt của Lam Tình, nhưng đây
cũng là lần đầu các nàng thấy Lam Tình trong dạng đoan trang quý phái
như vậy, trong lòng hâm mộ muốn chết, không khỏi có ý trêu ghẹo hai ba
câu.
"Lam tỷ tỷ hôm nay xinh đẹp như vậy, ngươi xem, ánh mắt người nào đó đang nhìn mất dạng kìa."
Nghe Tiết Thiên Diệp nói vậy, mấy nữ đồng thời nhìn lại, quả nhiên, đang ngồi bên cạnh các nàng, một nam nhân mang bộ dáng vô hại bình thường
đang nhìn không dứt về phía Lam Tình. Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Tang Thiên, hai gò má xinh đẹp của Lam Tình không khỏi ửng hồng.
Ánh mắt mấy nữ càng sâu sắc hơn cả, nhìn thấy Lam Tình ngượng ngùng đỏ mặt, tâm tư trêu chọc lại nổi lên.
"Nha! Công chúa điện hạ của chúng ta đang đỏ mặt kìa?"
"Thiên a, Lam tỷ tỷ cũng biết thẹn thùng sao?"
Lam Tình cười cười xấu hổ, lườm dọa mấy nữ một cái, không chịu thua trêu lại.
"Thiên Diệp nga, ta như ngủi thấy trong ngữ khí của ngươi mang một cỗ hương vị nồng nồng à nha?"
"Hương vị chua chua cái gì chứ? Nào có! Rõ ràng là ngươi đỏ mặt!"
"Có thì khai là có đi."
Hai Luân vội vàng hùa theo.
"Thiên Diệp, ghen thì ghen rồi! Làm sao không dám thừa nhận, có phải
ngươi thấy người nào đó của ngươi bị Lam Tình hấp dẫn, ngươi ghen a?
Ân?"
"Hảo a Hải Luân ngươi! Không biết là ai tại buổi trưa hôm nay còn đòi đi tìm cái tên kia, ngươi tìm hắn làm sao, ngươi tư xuân nha!"