Tang Thiên đúng là đang nhìn chằm chằm Lam Tình, tối nay Lam Tình không chỉ xinh đẹp đoan
trang, hai ma ẩn hiện nụ cười khunh mị mê nhân, chỉ là giờ phút này Tang Thiên lại cảm nhận thấy nàng khác biệt thường ngày, Tang Thiên nhìn
thẳng mắt Lam Tình, hắn là loại người nào, có thể xếp hắn vào hàng lão
quái vật sống trên ngàn năm được rồi, trên mặt Lam Tình tuy rằng luôn lộ vẻ hòa đồng vui tươi mê nhân, nhưng đằng sau nụ cười đó lại che dấu nỗi buồn khổ, ưu sầu có ai thấu hiểu.
Tang Thiên tuy rằng không có bản lĩnh trực tiếp thâm nhập vào trong linh hải một người để hiểu rõ thế giời nội tâm của người đó, nhưng thông qua việc quan sát ánh mắt hắn vẫn có thể đoán được vài điểm dao dộng trong
linh hải, lúc này, hắn có thể nhìn thấy nội tâm, linh hải Lam Tình đang
giãy dụa, đang thống khổ.
Mấy nữ đua nhau trêu ghẹo Lam Tình, đến ngay cả kiệm lời Đệ Nhị Linh
cũng đã gia nhập chiến đoàn trêu trọc. Tuy nhiện, các nàng lại vô ý
không biết, đứng sau các nàng một thước, Lam Vô Phong thấy một màn như
vậy, thần sắc hắn trở nên mất tự nhiên, y nhìn về phía Tang Thiên, ánh
mắt tràn ngập địch ý và cừu hận.
Hắn đoán không ra hắc y thanh niên kia rốt cục có quan hệ gì với công
chúa điện hạ, nhưng nghe ngữ khí mấy nữ trêu trọc Lam Tình, ái muội rõ
ràng, y không thể chịu đựng được nữ nhân yêu dấu của mình lại cùng một
nam nhân khác có quan hệ ái muội mập mờ.
Đứng tại nơi đó, y hặn không thể trực tiếp đi đến tóm lấy Tang Thiên,
đánh cho nát cái mặt để tiết mối hận trong lòng, lửa giận không ngừng
thiêu đốt, y muốn sử dụng phương thức tối độc để nói cho mọi người biết, người kia căn bản không xứng là bằng hữu của công chúa điện hạ, chỉ có
Lam Vô Phong ta mới có tư cách đó, mới có thể hượng thụ tình sắc ái muội với công chúa điện hạ.
Trong lúc lơ đãng cái ly bằng thủy tinh trong tay đã bị y niết cho gạn
vỡ, chỉ cần thêm chút lực, tin rằng cái ly sẽ bị y bóp thành mảnh vụn.
Nhưng đúng lúc này, một thanh niên nhân đột nhiên đi đến, thanh niên
nhân này vỗ vỗ bả vai Vô Phong, cười nói:
"Vô Phong công tử không hổ là hộ vệ đệ nhất của Lam thành, tại yến hội
long trọng thế này còn không quên đứng bên cạnh thủ hộ cho công chúa
điện hạ, ha ha."
Người đến là Mooney đại thiếu gia, hắn từ từ đi tới, lòng bàn tay nhẹ
nhàng lướt qua trước mặt cái ly thủy tinh trong tay Lam Vô Phong, chỉ
thấy ánh sáng nhàn nhạt chợt lóe, tình trạng cái ly thủy tinh đã gần vỡ
nát bất chợp hàn kết lại, các vết rạn vỡ biến mất tăm hơi, tựa như chưa
bao giờ xuất hiện tình trạng ran vỡ vậy, lúc này nhìn vào sẽ thấy cái ly đã đươc chữa trở về dạng hoàn mỹ ban đầu, hết thảy không có gì xảy ra.
Lam Vô Phong cảm kích gật đầu với Mục Ni khảm đặc nhĩ, lửa giận trong
tâm y may mắn được Mooney đúng lúc đứng ra ngăn chặn, bất quá ngạo khí
không cho phép y bỏ qua chuyện này, đoạn, Lam Vô Phong lấy lại sắc mặt,
trên mặt của y lúc này lại hiện lên nụ cười ngạo nghễ, động thân đi đến
trước mặt mấy nữ, nói:
"Hôm nay vinh hạnh được gặp mặt các vị tuyệt thế giai nhân đương đại thế này, đúng là may mắn của Vô phong, chư vị đều là bằng hữu của điện hạ,
dĩ nhiên cũng là bằng hữu của Vô Phong ta, lúc trước Vô Phong bận rộn
chuẩn bị yến tiệc, nếu như có chỗ nào chậm trễ thất trách, còn mong các
vị thứ lỗi."
Dứt lời, tay phải y vừa lật, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái lọ
quý, tao nhã mở nắp bình, từ miệng bình tràn ra hàn vụ, một cỗ hương
thơm đột nhiên lan tỏa ra xung quanh.
"Đây là Hàn Băng tửu nhưỡng, Vô Phong đã chuẩn bị riêng cho các vị, rượu này do vô phong tự tay nhưỡng chế, các vị nhất định phải nếm qua."
"Hay cho một Vô Phong công tử ngươi."
Mooney đại thiếu gia cũng cười đi tới, nói:
"Ta đến Lam thành cũng máy ngày rồi, sớm đã nghe qua tuyệt thủ nhưỡng
chế hàn băng uẫn nhưỡng của ngươi, lấy từng giọt băng tinh từ ngọc thạch băng giá, trải qua chín mùa đông giá rét bốc lên kết thành, mỗi tảng
ngọc thạch băng hàn trăm năm mới kết một giọt băng tinh, lúc trước ta
thử qua một giọt, làm ngươi đau lòng muốn chết, hiện tại thật tốt, ngươi vậy mà..."
"Đâu có! Đâu có!"
Lam Vô Phong tỏ vẻ ngượng ngùng trước lời nói xoáy của Mooney thiếu gia.
"A! Nói như vậy ngươi chính là nhi tử của đại trưởng lão rồi?"
Lam Vô Phong gật gật đầu, đang muốn đáp lại, không ngờ Hải Luân đã nhanh nhẩu tranh trước.
"Phụ thân ngươi trông bộ dáng thực âm hiểm, ngươi sẽ không giống hắn ta chứ?"
Lời này vừa bật ra, Tiết Thiên Diệp mấy nữ che miệng cười cười, Lam Vô
Phong cũng ngàn vạn không ngờ tới dị vực phong tình giai nhân lại hỏi
một cách trực tiếp như vậy, đối với câu hỏi của Hải Luân trong lúc nhất
thời y không biết nên trả lời như thế nòa cho hay, chỉ biểu hiện vẻ mặt
xấu hổ không thôi, nâng cái bình bạch ngọc bên trong có chứa hàn băng
uẩn nhưỡng rót cho Tiết Thiên Diệp hai giọt, đang muốn rót tiếp giọt thứ ba, hằn liền ngừng tay, thứ trong tay y thực quá trân quý, y nghĩ thầm, thứ này một người hai giọt đối với y mà nói đã là hạ vốn bán gốc rồi.
Nhưng mà, đúng lúc này, Tiết Thiên Diệp đâu có nể nang chút tâm tư của
hắn, nàng nhanh nhảu đoạt lấy cái bình trong tay y, miệng nói:
"Một người hai giọt, làm sao nhỏ mọn như vậy."
Nói xong, nàng liền nâng bình bạch ngọc tự rót cho mình, một giọt, tiếp đó, hai hai giọt, ba giọt, bốn giọt, năm giọt.
Lam Vô Phong đứng đờ A miệng, sắc mặt trắng bệch, nhìn nhìn từng giọt
từng giọt uẫn nhưỡng do tự mình nhưỡng chế rơi xuống ly thủy tinh, lúc
này tâm của hắn đang không ngừng nhỏ máu, từng giọt, từng giọt.
Trái lại, Tiết Thiên Diệp lại chẳng quan tâm, rót cho mỗi người gần mười giọt vào ly.
Đệ Nhị Linh nhìn hàn băng uẩn nhưỡng đang tích lạc trong ly của mình, nàng nói.
"Thiên Diệp."
"Cái gì a!"
Tiết Thiên Diệp tiếp tục đổ, nội tâm do dự, vài lần nàng định đi sang
rót hàn băng uẩn nhưỡng vào ly cho Tang Thiên, nhưng khi nhìn đến cái ly trên tay Tang Thiên nàng lại e dè không dám, sợ bị các tỷ muội che
cười.
"Ly của hắn còn chưa có đâu."
Đệ Nhj Linh nhỏ giọng nhắc nhở.
"Linh linh, cái này ngươi không biết rồi. Ngươi không phát hiện Thiên
Diệp đang muốn đi rót cho hắn sao, nhìn nàng đang do dự kìa, chính là
nàng thẹn thùng không dám nha."
Hải Luân trêu cười.
"Ngươi mới thẹn thùng ấy."
Tiết Thiên Diệp ai má đỏ lên, vội đem cái bình ngọc đặt vào trong tay Hải Luân, nói:
"Sao lại đùn đẩy cho ta, ngươi không phát hiện từ khi Lam Tình đi ra,
ánh mắt ai đó cứ nhìn nàng chằm chằm hay sao, ta nghĩ, tốt nhất cứ để
Lam Tình đi mời đi."
Mấy nữ ngươi một câu ta một câu, đùn đẩy ồn ào, ngữ khí nồng nồng nghe rõ.
Thấy một màn như vậy, Lam Vô Phong đứng bên cạnh, sắc mặt biến đổi càng
thêm xấu, y không thể tha thứ cho hãn băng uẩn nhưỡng mà y tân tân khổ
khổ mới nhưỡng chế ra lại bị đùn đẩy qua lại đem phát cho thanh niên
kia, cũng từ trong ngữ điệu đám Thiên Diệp y thấy, tựa hồ công chúa điện hạ với hắc y thanh niên kia có một mỗi quan hệ không rõ ràng, vả lại
công chúa điện hạ tựa như cũng không có ý phản bác những câu trêu ghẹo
của tỷ muội mấy nữ, thậm chí thi thoảng nàng còn tỏ ra thẹn thùng xấu
hổ.
Rốt cục công chúa điện hạ với hắc y thanh niên này có quan hệ gì?
Cái gọi là trong cuộc chi mê người cuộc tỉnh táo là vậy, lúc này trong
đầu Lam Vô Phong chỉ có thanh âm mấy lời trêu trọc của Tiết Thiên Diệp,
Hải Luân về công chúa với hắc y thanh niên kia. Mooney địa thiếu gia
đứng bên càng nghe hắn càng thấy hồ đồ, hắn nghĩ không ra công chúa điện hạ với tên thanh niên phổ thông này có mỗi liên hệ gì đó, nhưng càng
nghe mấy nàng nói chuyện trêu cười với nhau hắn càng cảm thấy hồ đồ, bên trong ngữ khí trêu trọc lẫn nhau đó của các nàng tựa như ẩn chứa vài
phân ghen tuông, tựa như các nàng đều có quan hệ ái muội với người kia?
Tại sao có thể như vậy?
Người kia nhìn từ góc độ nào cũng chỉ như một người bình thường thôi a.
Tu vị chỉ khoảng cấp năm cấp sáu chiến sĩ nhân loại mà thôi, chẳng lẽ
hắn mang thân phận đặc thù nào đó?
Mục Ni Khảm đặc nhĩ thực bức thiết muốn biết, nhưng ngại thân phận công
chúa điện hạ của Lam Tình nên hắn cũng không dám trực tiếp đi hỏi, quay
mặt nhìn Lam Vô Phong, thấy y lửa giận ngập mắt, Mooney đại thiếu gia
không khỏi cười thầm một tiếng, con lợn ngốc ngếch, ngay cả đối phương
là ai mà còn không biết, chỉ biết phẫn nộ thì làm nên cơm cháo gì đây.
Mooney lại quay mặt nhìn nhìn hắc y thanh niên kia, tuy rằng hắn vẫn
ngồi chỗ đó, nhưng tựa như hắn lại không thèm đếm xỉa đến cảnh tượng
xung quanh, hắn kia đang ngồi vắt chéo hai chân, một tay chống cằm một
tay hút cầm thuốc hút, đôi mắt hơi hơi khép hờ, dường như hắn đang nhìn
bố trí trần nhà cung điện, một bộ trông đang suy tựa một vấn đề gì đó.
Lúc này, Lam Tân Nguyệt cũng đã đi tới, nhìn mấy nữ đang trao nhau cái
bình bạch ngọc quý giá, nàng không khỏi kinh hô một tiếng, biết được đó
là cái bình chứa đựng hàn băng uẩn nhưỡng mà Lam Vô Phong đã tỉ mỉ chuẩn bị, hơn nữa lại cực kỳ trân quý, hiện tại sao lại rơi vào trong tay mấy nữ thế này.
"Đám nữ nhi các ngươi đang nói chuyện gì vậy."
Lam Tân Nguyệt ra dáng cao hứng đi tới, đoạn thốt lên:
"Ồ, đây không phải là hàn băng uẩn nhưỡng của Lam Vô Phong sao, nào nào, đám hài tử các ngươi, nếm thử hàn băng uẩn nhưỡng do Vô Phong tự tay
chế nhưỡng xem sao, lần trước Vô Phong đem tặng di mẫu hai giọt, di mẫu
còn chưa dám thử qua, uẩn nhưỡng này được chế nhưỡng từ hàn băng chi
tinh của băng ngọc đó, trải qua chín mùa đông giá rét mới kết thành,
uống vào rất tốt."
Ngụ ý của Lam Tân Nguyệt rõ ràng chỉ hàn băng uẩn nhưỡng trong tay các
nàng rất là trân quý, hơn nữa hiệu dụng của nó rất nhiều, nàng không
ngừng diễn giải những cái tốt khi phục dụng uẫn nhưỡng, đương lúc nói
chuyện, nàng cũng không quên quan sát biểu tình trên mặt mọi người, khi
phát hiện sắc mặt Lam Vô Phông không tốt, trong mắt chứa đầy địch ý với
tên hắc y thanh niên đang ngồi bên kia, nàng liền cười cười nói.
"Ai nha, tình nhi thế này không được, vị bằng hữu kia của ngươi trên ly
làm sao không có uẫn nhượng vậy, Vô Phong đâu, ngươi cũng thật là, bằng
hữu tình nhi, ngươi không thể chậm trễ a."
Lam Vô Phong tiếp nhân bạch ngọc của mình, đi đến bên cạnh Tang Thiên, nói:
"Đúng là xấu hổ, ta nhìn thấy vị huynh đệ này vẫn đang trầm mê nhìn phía trên cung điện, thật sự ta không dám quấy rầy, kia là hoa văn lam tương của Lam thành chúng ta, không biết vệ huynh đệ này có nhìn ra cái gì
không."
"Vân chưa được thỉnh giáo qua, không biết tôn dang các hạ là gì."
Lam Vô Phong đột nhiên bùng phát khí thế lăng nhân, ý muốn đè áp tên
nhân loại làm cho hắn vô cùng khó chịu này. Khẩu khí khi hắn nõi chuyện
chuyển biến lạnh lùng.
Lúc này, Mooney đại thiếu gia cũng cầm cái ly đi đến, cười nói:
"Nội địa Liên Bang, cửu châu đại địa, cao thủ như mây, Vô Phong công tử
có hay biết vài vị công tử tài tuấn phi thường tại liên bang cửu châu
đại địa chứ?"
"Nga? Mooney đại thiếu gia đang nói đến liên bang thất diệu?"
"Liên bang thất diệu?"
Mục Ni khảm đặc nhĩ cười cười khinh miệt, lắc đầu:
"Đó chẳng qua là một vài tiểu tử dân gian mà thôi, bỉ nhân bất tài mặc
dù đến từ Trác Nhã đế quốc nhưng cũng biết tại liên bang cửu châu đại
địa còn có vài vị thanh niên tài tuấn thần bí khó lường, thứ nhất, thiếu gia của tinh không tập đoàn, Hoa Trung Hùng, đệ nhị chính là thái tử
đứng đầu thái tử đảng, Á Sắt, thứ ba, đó là ca ca Linh công chúa, chi
chủ đương kim thánh đường, Ái Đức Lỗ, thứ tư, chính là lai lịch không
rõ, thần bí khó lường, tại trong liên bang làm mưa làm gió, bất nể vô
kị, Tang Thiên."
"Chi tử tinh không Hoa Trung Hùng, hành tung thần bí, tựa như thần long
kiến thủ bất kiến vĩ, nghe nói người này anh tuấn bất phàm, mau nhược
tinh không, thế lực mênh mông sâu không lường được, đặc biệt người này
mái tóc trắng bạc, rất dễ nhận biết, khí ngạo bất phàm, thiết đoán các
hạ chắc chắn không phải Hoa Trung Hùng, về phấn tối cấp thái tử đảng, Á
Sắt, cùng với Ái Đức Lỗ chi chủ thánh đường, bỉ nhân đã từng gặp mặt một vài lần, còn thần bí nhân Tang thiên, nghe nói người này mới chỉ xuất
hiện hai ba năm gần đây, nhưng uy danh nổi trội, ra tay trảm thất diệu,
đồ xích viêm, coi rẻ thánh đường, phá hủy căn cứ lục bộ, làm việc theo
tâm trạng, vô kị bất ngại, vô pháp vô thiên, xuất đạo tới nay, không
người nào có thể địch, nghe nói, tướng mạo người này bình thường, trên
người thường vận y phục màu đen."