Sắc trời rạng sáng, Hạng Vũ dưới sự bảo vệ
của thân binh cùng với Ngu Cơ cùng nhau mang theo hai vạn quân Sở còn
lại, xé mở vòng vây của quân Tần, vội vàng lui về phía Cai Hạ. Ngọn gió
lạnh như băng thổi ngọn cỏ đi đầu bay phấp phới.
Ngu Cơ quay lại
nhìn quân Sở, chỉ thấy hai vạn người yên lặng đi trong gió lạnh. Sau một đêm chiến đấu kịch liệt khiến cho mọi người đều kiệt sức, hơn nữa lương thảo đã hết, tốc độ của nhóm quân Sở mới thoát vây này càng lúc càng
chậm lại.
Ngu Cơ kìm lòng không đậu thở dài một tiếng, thấp giọng nói với Hạng Vũ: “Hạng đại ca, mọi người chiến đấu ác liệt một đêm, lại phải chạy không ít rồi, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi”.
Hạng Vũ
nghe thấy thế, thần sắc ủ dột quay lại liếc nhìn quân Sở sĩ khí đang hạ, hơi gật đầu, phân phó cho Anh Bố ở bên: “Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ,
các quân phái người của mình vào núi săn thú”.
Anh Bố nhận lệnh
vội vàng đi, quân Sở bắt đầu chặt cây cối, chuẩn bị nghỉ ngơi tại chỗ,
một vài binh lính được phân công vào sâu trong núi đê tìm mồi.
Hạng Vũ xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho Hạng An, lúc này mới trải đệm
ngồi xuống đất, vẻ mặt ủ dột nhìn về xa xa. Ngu Cơ âm thầm thở dài một
tiếng, cẩn thận an ủi: “Hạng đại ca, nơi này đường núi dốc ngược, quân
Tần muốn đuổi theo cũng không dễ dàng. Hạng đại ca, huynh đừng quá lo
lắng nữa”.
Hạng Vũ nghe thấy thế, quét nhìn những quân Sở mệt mỏi ngồi bệt ra đất, gật đầu nói: “Không ngờ rằng quân Tần lại biết hát Sở
ca, hay là Sở đã vào tay của Tần vương rồi?”.
Ngu Cơ vốn đã kinh
nghi với ‘tứ diện Sở ca’ hôm qua, lúc này nghe thấy chỉ cảm thấy cả
người vô lực. Nhớ tới nụ cười sâu không lường được của Trương Cường, lại nối lên một tia sợ hãi khó nén lại được, nhất thời không biết phải nói
sao cho phải, giữa hai người lập tức bị áp lực bao phủ.
Lúc này,
chợt nghe Hạng Vũ bỗng nhiên nói: “Tần vương người này đến tột cùng là
như thế nào? Ta nghe nói hắn tru Triệu Cao, diệt Tử Anh, phóng Mông
Điềm, xá Vương Bôn, toàn bộ sự kiện thoạt nghe tưởng như chỉ là tin đồn, không thể ngờ rằng đối thủ của Hạng Vũ lại là nhân vật khó gặp như
vậy!”.
Ngu Cơ cẩn thận nói: “Ngu Cơ tuy rằng chỉ mới gặp bệ hạ
hai lần, lại cảm thấy bệ hạ rất phi thường. Điều làm người khác kinh
ngạc nhất là những ý tưởng khó có thể tưởng tượng được của ngài. Phi
hành quân lần này, nhất định là kỳ tư diệu tưởng của bệ hạ, kẻ địch như
vậy thật sự là đáng sợ, Hạng đại ca, chúng ta...”.
Hạng Vũ nghe
thấy thế, ánh mắt hơi lạnh đi, nhẹ nói: “Tần vương dù có là thiên thần
chuyển thế, Hạng Vũ ta cũng phải đọ sức. Mối hận quốc gia ngày nào chưa
báo, thì dù có phải tan xương nát thịt, ta cũng phải chiến, tuyệt không
đầu hàng!”.
Ngu Cơ cảm động nhìn nam tử ương ngạnh trước mắt,
trong lòng không khỏi thở dài, nhìn thân thể vốn cường tráng của hắn,
sau vài ngày đã tiều tụy đi không ít, chỉ cảm thấy lòng hơi đau xót, thở dài nói: “Hạng đại ca, chúng ta lui về Cai Hạ, vạn nhất lại bị quân Tần bao vây, đành chỉ còn cách trở về Sở tính cách khác thôi”.
Hạng
Vũ liếc mắt nhìn Ngu Cơ vẻ mặt lo lắng, chậm rãi gật đầu nói: “Cai Hạ
chính là thành trì đầu tiên mà quân Sở chiếm được sau khi vượt sông,
hiện giờ nơi đó vẫn còn một vạn tinh binh của Sở, nếu chúng ta có thể
hội họp với bọn họ, ba vạn quân Sở liên thủ lại cùng với thành trì chắc
chắn, sau khi đứng vững được chân, lại xin Sở Vương cho mượn chút binh
mã, thì lại có đường sống, Ngu Cơ không cần lo lắng”.
Ngu Cơ tuy
rằng cảm thấy lo lắng, nhưng cũng không muốn trong tình huống này lại ủ
rũ, đành phải gắng gượng an ủi: “Hạng đại ca, ta không sao, chỉ cần ra
khỏi phiến rừng này là chúng ta có thể thoát được sự truy kích của quân
Tần, an toàn không thành vấn đề nữa”.
Hạng Vũ gật đầu, đứng dậy
cẩn thận xem xét cánh rừng rậm xum xuê, Hạng An ở bên cạnh cho chiến mã
của Hạng Vũ ăn chút cỏ khô, nói với Hạng Vũ: “Tướng quân, Bồ Nghĩa tướng quân đã cho tra xét nơi này, không có gian tế”.
Hạng Vũ nghe
thấy thế, gật đầụ nói: “Phân phó mọi người cẩn thận đề phòng, quân Tần
lúc nào cũng có thế đuối tới, mọi người không được nghỉ ngơi lâu là phải lập tức đi luôn”.
Hạng An xưng rõ, đang muốn truyền lệnh, chợt
nghe thấy tiếng vó ngựa truyền tới từ chân núi. Đưa mắt nhìn lại, chỉ
thấy Anh Bố đầu đầy mồ hôi cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy Hạng Vũ, kéo
mạnh dây cương, con ngựa hí lên một tiếng, đứng thẳng lên. Anh Bố không
đợi cho con ngựa đứng vững đã nhảy mạnh xuống, vọt tới trước mặt Hạng
Vũ, thấp giọng nói: “Tướng quân, hai mươi vạn đại quân của Tần hiện đã
cách chúng ta không tới sáu mươi dặm, phỏng chừng không tới nửa canh giờ là có thể đuổi kịp”.
Hạng Vũ nhíu mày nhìn những binh lính đang
nghỉ ngơi, những con mồi vừa đánh về còn chưa kịp tẩy rửa, ngựa còn chưa ăn xong đống cỏ khô đầu tiên.
Hít một hơi thật sâu không khí
lạnh lẽo, Hạng Vũ xoay người lên ngựa, lớn tiếng nói với thân binh phía
sau: “Đại quân nhanh chóng tập họp, lập tức lui về Cai Hạ!”.
Sáng sớm, gió bắc lạnh thấu xương, Trương Cường mặc một bộ thâm y thêu rồng, khoác một chiếc áo lông cừu màu đen hoa lệ, tinh thần hưng phấn cưỡi
trên lưng chiến mã. Phía sau hắn chính là đại kỳ tung màu, chiến kỳ màu
đen kia, ở trong gió lạnh giống như là tử thần tung cánh, làm sợ hãi
những kẻ có thần kinh yếu ớt.
Mười vạn đại quân ban đầu sớm đã
suốt đêm vượt Chương Thủy để truy kích quân Sở đang lui về nam, bởi vì
ngại kế nghi binh của Hạng Vũ, Mông Điềm lệnh cho đại quân chỉ vây mà
không đánh thẳng vào. Cái này hơi giống như bầy sói tiến công, nghi thấy rằng nó không thể cắn một miếng làm chết con mồi, bầy sói sẽ theo đuôi
con mồi, cho tới khi con mồi xuất hiện mệt mỏi với lao lên cắn nhát trí
mạng.
Khi Trương Cường nghe tin quân Sở lui về nam, liền thương
nghị với Mông Điềm về mục đích của quân Sở. Kết luận của Trương Cường là quân Sở nhất định đã mượn cơ hội này để lui về Cai Hạ, đó là căn cứ duy nhất ở đó mà mình biết trong lịch sử, chính là trận bao vây Cai Hạ nổi
tiếng.
Mà Mông Điềm lại cho rằng quân Sở sẽ trực tiếp lui về quốc đô nước Sở ‘Dĩnh Đô’ (có nhiều bàn thảo gọi là Sính Đô)5 căn cứ theo
tình hình trước mắt quân Sở tổn thất thảm trọng, nếu muốn trọng trấn
lại, tất nhiên sẽ lui về cố đô của Sở. Nơi đó kể cả hy vọng của mọi
người cùng với nguồn lực, đều có thể giúp cho Hạng Vũ có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Chỉ có điều, Trương Cường lại biết rõ Sở bá vương danh chấn lịch sử sẽ không ảo não trốn về Sở như vậy. Tuy không họp với ý
của Mông Điềm, nhưng Trương Cường cũng không tức giận, dù sao Mông Điềm
nói cũng có đạo lý. Mông Điềm biết Trương Cường liệu sự như thần, cho
nên vẫn cảm thấy kinh nghi bất định, đành phải lệnh cho đại quân bám
theo đuôi, không có lệnh không được lỗ mãng giao chiến.
Bởi vì
Trương Cường ngự giá thân chinh, cho nên diện mạo của quân Tần khác hẳn
quân Sở, không khí giết chóc càng kích thích máu nóng của quân Tần, khát vọng lập công huân trước mặt hoàng đế dường như là suy nghĩ duy nhất
của mỗi binh lính Tần, dù cho khí trời lạnh lẽo cũng không nhận ra được. Một vài binh lính sau khi rút về sau tạm nghỉ tối, sau khi hơi khôi
phục một chút, lại khẩn cấp quay về hàng ngũ, sĩ khí mãnh liệt của quân
Tần dường như lan tỏa khắp mọi người.
Phi hành quân của Trương
Cường, cùng với sự tăng vọt sĩ khí này, khiến cho sức chiến đấu của ba
mươi vạn đại quân lên cao chưa từng thấy. Đại quân tuy rằng bám sát theo quân Sở bại lui, còn không bằng nói là đang đuổi cho quân Sở tháo chạy.
Nắm chặt dây cương trong tay, Trương Cường ngóng nhìn phương hướng lui quân của Sở, thầm thở dài một hơi, không ngờ rằng mình đã hao tâm khổ tứ như vậy, mà vẫn không ngăn cản được kết cục bi thảm của Ngu Cơ!
Nhìn thấy Trương Cường thần sắc hơi ảm đạm, Hàn Hoán cưỡi ngựa đi bên cạnh
cẩn thận nói: “Bệ hạ, nô tài vừa mới nhận được tin báo từ Hàm Dương, Nhu mỹ nhân thân thể không việc gì, long tử trong bụng cũng bình yên vô sự. Những chuyện lớn nhỏ trong cung đều được hoàng hậu để ý tỉ mỉ, bệ hạ có thể yên tâm.
Trương Cường nghe thấy thế, bỗng nhiên vô cùng
tưởng niệm Triệu Yên còn ở Hàm Dương cung, càng nhó nhung Nhu nhi đang
mang cốt nhục của mình. Nghĩ tới mình luôn không coi trọng Nhu nhi,
không khỏi cũng hơi lãnh đạm với nàng, lòng thấy hơi áy náy. Âm thầm
quyết tâm, sau khi về Hàm Dương, lập tức sẽ sắc phong cho Nhu nhi, cho
nàng một danh phận thật tốt. Dù sao mình cũng không yêu nàng, những gì
có thể cho được dường như chỉ là những danh hào trống rỗng.