Ngồi trong trướng, Trương Cường vừa
mở tấu chương do khoái mã từ Hàm Dương chuyển tới, vừa lắng nghe tiếng
hát trầm buồn tứ phương, trong bóng đêm có vẻ phá lệ ưu thương, mang
theo một loại sầu muộn không thế giải, khiến người nghe cảm thấy tinh
thần vô cùng sa sút.
Trương Cường nhịn không được âm thầm kinh
hỉ, không thể tường được tiếng ca này lại giàu sức hút như vậy, thật sự
là hữu hiệu trong việc nhiễu loạn quân tâm đối phương!
Nghĩ đến
đây, không khỏi buông tấu chương, nhanh chóng ra khỏi trướng, cẩn thận
nhìn về phía quân Sở. Ước chừng khoảng nửa giờ, bên phía quân Sở cũng
truyền tới tiếng ca, trong đêm đen gió lạnh căm căm, tiếng ca này càng
làm cho người ta cảm thấy áp lực hơn.
Lúc này, một thân ảnh cao
lớn bước nhanh tới, chính là Vương Bôn mặc áo bào đen, thần sắc thong
dong, hơi chắp tay thi lễ với Trương Cường, cao giọng nói: “Vương Bôn
tham kiến bệ hạ!”.
Trương Cường phất tay nói: “Ái khanh không cần đa lễ, Mông tướng quân giờ đang ở đâu?”.
Vương Bôn mắt hổ sáng ngời, gật đầu nói: “Mông tướng quân đang theo dõi tình
hình quân Sở, nếu không ngoài dự liệu, chắc quân Sở sắp chuẩn bị xuống
phía nam Chương Thủy, nhân ban đêm để trốn!”.
Trương Cường rất
ngoài ý muốn, không khỏi kinh ngạc nói: “Trẫm còn tưởng bọn chúng sẽ tập kích, không ngờ lại lợi dụng đêm khuya bỏ trốn”.
Vương Bôn thấy
Trương Cường ngữ khí thoải mái, cũng hơi thả lỏng người, cười nhẹ nói:
“Vần là kế tứ diện Sở ca của bệ hạ cao minh, nếu không, quân Sở tuyệt
đối không dễ dàng rát lui như vậy”.
Trương Cường lúc này mới yên
lòng, nếu đối phương không có ý định tập kích, áp lực tâm lý cũng tan đi không ít, không khỏi gật đầu nói: “Mông tướng quân có phái quân truy
kích hay không?”.
Vương Bôn gật đầu nói: “Mạt tướng đã nhận được
quân lệnh, đang chuẩn bị xuất phát, Thành Thái tướng quân cũng đã suất
lĩnh phi hành quân tới ngạn nam sông Chương Thủy mai phục, chỉ đợi quân
Sở chui đầu vô lưới thôi!”.
Trương Cường nhìn vào màn đêm tăm tối, gật đầu nói với Vương Bôn: “Ngươi đi trước đi, trẫm về trướng chờ Mông tướng quân”.
Hắn vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền tới, quay
đầu nhìn lại, chính là Mông Điềm một thân giáp trụ. Nhìn thấy Trương
Cường đứng ở ngoài trướng, vội xoay người xuống ngựa, thuận thế quỳ
xuống hành lễ. Trương Cường khẽ gật đầu nói: “Tướng quân không cần hành
lễ, tình huống như thế nào, mau nói xem sao”.
Vương Bôn chắp tay
rồi xoay người rời đi. Mông Điềm vừa đi vào trướng, vừa cẩn thận nói với Trương Cường: “Bệ hạ, vừa rồi lúc Sở ca vang lên, vi thần phát hiện ra
bên đối phương tuy sĩ khí hạ, nhưng vẫn bí mật tập kết binh lực, hơn nữa còn có tin mật thám truyền về, quân Sở đang dựng cầu, xem ra là muốn
vượt Chương Thủy, thùa dịp đêm tối trốn đi”.
Trương Cường chậm
rãi gật đầu nói: “Trước mắt chúng ta có 27 vạn quân, để lại bảy vạn
trong doanh trại, hai mươi mươi vạn kia toàn lực truy kích quân Sở, nhất định không cho đối phương có cơ hội lấy sức!”.
Mông Điềm gật đầu nói: “Bệ hạ yên tâm, vi thần sớm đã chuẩn bị thỏa đáng rồi. Khiến người ta hưng phấn nhất vẫn là phi hành quân của bệ hạ, lúc này sớm đã vượt
Chương Thủy để mai phục, hết thày còn phải cảm tạ kỳ tư diệu tường của
bệ hạ”.
Trương Cường chỉ thản nhiên cười, nói: “Đáng tiếc là từ nơi này không thể nhìn thấy rõ đối phương...”.
Nói tới đây, đột nhiên nhớ tới ổng nhòm ở hậu thế, tuy rằng không có thủy
tinh, nhưng mà đá thủy tinh thuần chất thì vẫn có thể chế tác được,
trong lòng chợt cảm thấy hưng phấn, nếu trong trận giữa hai quân mà có
thể dùng ổng nhòm quan sát động tĩnh, thì thật khiến cho người ta cảm
thấy sôi sục.
Đang lúc suy nghĩ, chợt nghe thấy một gã thân binh
bẩm báo ngoài trước: “Khởi bẩm bệ hạ, quân Sở đã bắt đầu qua sông, hết
thày đã chuẩn bị thỏa đáng!”.
Mông Điềm nghe thấy thế, quay lại cười nói: “Bệ hạ, vi thần cùng bệ hạ chỉ cần chờ tin lành thôi. Ha ha... Ha ha ha ha...”.
Gió bắc rét lạnh, mang theo cái lạnh như cắt của nước sông thổi lên người,
lên mặt, thấu vào xương cốt. Hạng Vũ cùng Ngu Cơ đang cưỡi trên hai thớt chiến mã một trắng một đen, quân Sở không tới bảy vạn đang bằng tốc độ
nhanh nhất bước trên chiếc cầu nổi mới dựng tạm sang bờ bên kia.
Hạng Vũ lo lắng đứng ở đầu cầu, chỉ thấy ở trên bốn mảnh cầu nổi, từng nhóm
quân Sở giống như con rắn uốn lượn đang vội vàng trườn sang bờ bên kia.
Lúc này, chợt một tiếng nổ mạnh trong đêm truyền tới, ngay sau đó là những
tiếng xé gió chói tai, những mũi tên đang xé không mà tới!
Một
vài lính Sở thảm thiết ngã vào trong nước, quân Sở đang tập trung sang
sông không hề nghĩ tới trong tình huống này mà lại xuất hiện mai phục
của quân Tần, hơn nữa lại sợ hãi hỏa dược và tên bắn, cho nên nhất thời
xảy ra đại loạn.
Một số binh lính định quay trở lại doanh địa của quân Sở, lại bị những thượng ti ở phía sau quở trách, lại phải kiên trì đi về trước. Trong khoảng thời gian ngắn người ngã ngựa đổ, một vài
quân Sở vốn không bị tên bắn bị thương lại bị những binh lính phía sau
ủn đẩy lên ngã xuống sông. Lúc này đang ở giữa mùa đông, nước sông lạnh
thấu xương, một vài binh lính rớt xuống sông chưa kịp lên bờ đã bị nỏ
Tần bắn cho thủng người.
Chỉ trong nháy mắt, quân Sở đang qua
sông đã bị ‘bom’ và nỏ công kích làm tốn thất hơn phân nửa, máu tươi
nhuộm đỏ nước sông, cả dòng sông ngập đầy thi thể quân Sở, trong bóng
đêm càng thêm vẻ u ám, khí tức tử vong không thể ngăn chặn tiếp tục đánh úp vào quân Sở đi phía sau.
Một vài tướng Sở gắng gượng chinh
đốn lại đội hình, trong lòng đã run sợ từ sâu thẳm, nhóm quân Sở còn lại cũng đã không còn bao nhiêu ý chí chiến đấu.
Hạng Vũ ngay sau
tiếng nổ đầu tiên đã xoay người xuống ngựa, giấu con ngựa ra sau một
tảng đá, rút bội kiếm tùy thân ra, lớn tiếng quát: “Toàn bộ tập kết
thành đội hình, kỵ binh bảo hộ hai cánh, nỏ binh bắn cho ta, ai dám làm
loạn, bắn!”.
Vừa dứt lời, một ít quân Sở còn tỉnh táo bắt đầu
theo mệnh lệnh của Hạng Vũ tập kết lại thành trận hình, bằng tốc độ
nhanh nhất phóng về phía trước! Lúc này, đợt tập kích cung nỏ thứ ba đã
qua đi, Hạng Vũ vừa mới xoay người lên ngựa, quân Tần đã từ trong bóng
đêm xông ra vây kín!
Bọn họ lấy chiến xa dẫn đường, trên chiến xa ngoài một gã đánh xe còn có hai gã binh lính cầm búa lớn, có thể chém
những binh lính Sở lao tới. Lúc này chiến xa đã được bọc sắt phòng hộ,
uy lực của một cỗ chiến xa có thể coi như là một đội hình tiến công loại nhỏ.
Thời đại này tuy rằng kỵ binh đã dần dần thay thế chiến xa
trong chiến tranh, nhưng mà bởi vì trang bị chiến đấu cho kỵ binh không
thể nào so sánh được với hậu thế được trang bị yên ngựa và mã tấu, cho
nên chiến xa hoạt động linh động, lấy phòng ngự làm đặc điểm mạnh này
vẫn là lợi khí không thể coi thường trong chiên tranh.
Bị hai ba
chiến xa của quân Tần cùng với kỵ binh đánh sâu vào, đội hình vừa mới
kết của quân Sở lập tức lại loạn. Hạng Vũ hét lớn, đang muốn mệnh cho
đại quân chỉnh đốn đội hình, bỗng thấy quân Tần đã từng bóng đêm lao ra, thẳng hướng về phía Hạng Vũ.
Nhìn thấy quân Sở do bị tấn công
mãnh liệt mà phải liên tục lùi về sau, Hạng Vũ giận dữ gầm lên, dẫn theo năm ngàn thân binh vọt lên, sĩ khí của những quân Sở phía sau hắn chợt
lên cao, ai cũng dũng mãnh chém giết, quấn chặt lấy quân Tần, trong nhất thời tiếng chém giết vang vọng bờ sông Chương Thủy, mùi máu tanh tỏa
khắp màn đêm hắc ám...
Ngu Cơ vẫn luôn đi theo Hạng Vũ lúc này
cũng đã gia nhập vào trận chiến. Nàng kiếm pháp tinh tuyệt, hàn quang
vung lên là lại có một tiếng hét thảm. Rất nhanh, ở chung quanh nàng
càng lúc càng ít quân Tần. Những người Tần trời sinh tính bưu hãn này
dưới trường kiếm của Ngu Cơ đều cảm thấy hơi sợ hãi, không dám mạo hiếm
tiến lên. Ngu Cơ chém giết ở giữa giống như là nữ thần tới từ địa ngục,
nghiêm nghị không thể xâm, khiến cho quân xung phong liều chết của quân
Tần cảm thấy từng đợt sợ hãi.