Dư quang màu đỏ của trời chiều tỏa sáng khắp
thiên địa. Đưa mắt nhìn lại, bên cạnh hai bờ sông Chương Thủy là từng
khoảng rừng rậm rạp liên tiếp, ở bìa rừng là thảo nguyên xanh mát màu
mỡ. ở thời đại hai ngàn năm trước, thiên nhiên vẫn còn cổ xưa như vậy,
khiến người ta phải say mê.
Hô hấp không khí tươi mát vô cùng, Trương Cường cưỡi trên một con chiến mã đen, đưa mắt nhìn về phía quân doanh quân Sở.
Mông Điềm ở bên cạnh hắn cũng cưỡi một con chiến mã đen, thấp giọng nói với
Trương Cường: “Bệ hạ, theo vi thần thấy, trong quân doanh của Sở khí thế dày đặc, có thế thấy được không khí thù hằn. Lời của Hạng Vũ trong thư, chỉ sợ là khó tin được. Có điều nếu Ngu cô nương quả thực có thể khuyên được Hạng Vũ, cũng không chắc được”.
Trương Cường lạnh lùng nhìn những doanh trướng kéo dài liên miên kia, chậm rãi gật đầu nói: “Lần
này Hạng Vũ có thể trá hàng, chúng ta không thể không phòng, chỉ có điều Ngu Cơ...”.
Mông Điềm gật đầu nói: “Theo tính cách của Hạng Vũ, không thể tùy tiện đầu hàng được, trong đó tất có trá”.
Nói tới đây, biến sắc, hơi do dự nhìn Trương Cường, mới thấp giọng nói: “Bệ hạ, Ngu Cơ có giao tình thâm sâu với Hạng Thị, nói không chừng thật sự
liên thủ với Hạng Thị trá hàng. Nếu bệ hạ đồng ý tự mình tới Sở doanh
tiếp nhận quân đầu hàng, tất sẽ trúng kế. Cho nên vi thần nghĩ, bệ hạ
nên lập tức toàn lực tấn công quân Sở mới họp lẽ!”.
Trương Cường chợt động trong lòng, lại nhìn về phía trời chiều, không khỏi bùi ngùi thở dài, im lặng không nói gì.
Mông Điềm nghĩ rằng Trương Cường không muốn tiến công, không khỏi vội cung
tay nói: “Bệ hạ, Ngu Cơ tuy rằng là mỹ nhân khó gặp, nhưng đại trượng
phu không nên để sắc đẹp sở động. Đại chiến ở trước mắt, bệ hạ nhất
thiết không thể nhân từ!”.
Trương Cường cười gượng, nếu bảo chính mình không đành lòng giết Ngu Cơ, thì cũng đúng là như vậy. Với ánh mắt của người hiện đại như mình mà nhìn, hy sinh mạng người vô tội, ít
nhiều cũng có cảm giác phạm tội, nhất là một vị hồng nhan thiên cổ như
Ngu Cơ thực khiến cho người ta phải thương tiếc.
Suy nghĩ một
hồi, vẫn lạnh lùng gật đầu: “Dựa theo kế hoạch đã định, tối nay sau khi
ăn cơm, lệnh cho các binh lính đồng thanh hát Sở ca, canh bốn sẽ phát
động tiến công!”.
Mông Điềm gật đầu nói: “Nếu bệ hạ đã quyết tâm, xin về lều nghỉ ngơi trước. Buổi chiều tối còn một trận đánh ác liệt,
chỉ sợ bệ hạ không có đủ thời gian nghỉ ngơi”.
Trương Cường khẽ
gật đầu, nói: “Chúng ta về đi, ngươi phải cẩn thận Hạng Vũ, hắn nếu đã
trá hàng, nói không chừng buổi tối cũng sẽ chuẩn bị như chúng ta, phất
công lên tập kích bất ngờ. Ngươi phải cẩn thận phòng bị”.
Mông Điềm dứt khoát nói: “Bệ hạ yên tâm, vi thần đã hiểu!”.
Trương Cường cười gượng, trở về doanh trướng, trong đầu vẫn lập lòe dung nhan
tuyệt mỹ cùng vũ kỹ tuyệt diệu của Ngu Cơ, âm thầm thở dài. Đối với
chiến tranh lãnh khốc, mình phải suy xét theo đại cục, đành phải hy sinh tư tình cá nhân. Nhớ tới Triệu Yên cùng với Nhu Nhi đang mang thai ở
Hàm Dương xa xôi, lại không kìm được nỗi nhó thương.
Màn đêm chậm chạp buông xuống, đã tới giờ dùng bữa. Trong doanh trại quân Sở không
hề có dấu hiệu đào bếp thổi cơm, mà chỉ có một vài thương binh đứng cạnh mấy nồi lớn, bẽn trong nồi bốc khói nghi ngút là cháo nấu với rau dại.
Một cỗ hương vị đắng chát tỏa ra không khí, một ít thương binh đang xếp
hàng chò bữa tối.
Trong chiếc lều lớn ở giữa, một gã thân binh
mang thịt nướng cùng với cơm gạo trắng tinh đặt trên bàn của Hạng Vũ.
Hạng Vũ đẩy bản đồ Cự Lộc ra, lạnh lùng hỏi thân binh: “Anh Bố đã về
chưa?”.
Thân binh kia nghe thấy thế, vội cẩn thận khom người nói: “Anh Bố tướng quân đang bố trí tối nay phá vây, chắc là sắp tới gặp
tướng quân rồi”.
Hạng Vũ miễn cưỡng gật đầu, gắng gượng dùng xong mấy đồ ăn đơn giản. Lúc này, đã nghe thấy Anh Bố cao giọng nói từ ngoài trướng: “Tướng quân, Anh Bố đã bố trí xong hết thảy rồi, chỉ còn chò
tướng quân hạ lệnh là được!”.
Hạng Vũ yên lặng gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống, lúc này mới trầm giọng nói: “Tuy rằng Tần vương không chắc
đã mạo hiểm tiến quân, nhưng nếu chúng ta đã đưa qua thư xin hàng, quân
Tần tất nhiên sẽ loi lỏng. Chúng ta mượn cơ hội này đế phá vây thì quân
Tần nhất định sẽ không đề phòng. Chỉ có điều, Ngu Cơ chỉ sợ...”.
Anh Bố tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Tướng quân, đại trượng phu sợ gì vô thê, chỉ cần có thể đánh hạ giang son ngàn dặm này, một mỹ nhân đã
tính là gì!”.
Hạng Vũ biến sắc, gian nan gật đầu nói: “Đưa Ngu Cơ tới gặp ta, ta có chuyện muốn nói với nàng, nếu quả thực không được,
đành... Chỉ có thể một kiếm tuyệt tình!”.
Anh Bố thấy thế mới yên lòng, vội chắp tay nói: “Mạt tướng sẽ canh bên ngoài trướng, chỉ cần
tướng quân ra lệnh, Anh Bố sẽ vào hợp lực với tướng quân, cho dù ả có
kiếm pháp kinh người, cũng nhất định khiến ả chết không có chỗ chôn!”.
Hạng Vũ khẽ chấn động, chậm rãi gật đầu nói: “Ta biết rồi, ngươi ra ngoài.
Đi”.
Anh Bố hai mắt sáng ngời, chắp tay thi lễ, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hạng Vũ nhìn theo Anh Bố rời đi, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Nghĩ tới mình bị ép buộc phải giết tuyệt đại giai nhân hồng nhan tri kỷ, trong lòng không khỏi thở dài, nhưng lại không tìm ra lý do gì đế không giết nàng. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng có thể Ngu Cơ sẽ muốn đi theo mình,
dù sao hai người cũng đã có tình cảm mười năm, vả lại Ngu Cơ vốn luôn có tình thâm nghĩa trọng với mình, chắc sẽ không buông bỏ đoạn tình cảm
này. Nghĩ đến đây, không khỏi tin tưởng hơn nhiều, rất an tâm chờ Ngu Cơ đến.
Một lát sau, những tiếng bước chân rời rạc vang lên ngoài
trướng, Hạng Vũ vội đưa mắt nhìn, chỉ thấy Ngu Cơ vẻ mặt tái nhợt lãnh
đạm hiện lên trước mặt, mái tóc đen nhánh để rối sau lưng, dáng vẻ yểu
điệu được giấu sau lớp áo da. Dưới ngọn đèn hôn ám, ngọc dung tuyệt mỹ
càng có vẻ tiều tụy hơn.
Hạng Vũ chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, thấp giọng nói: “Ngu Cơ, nàng có bằng lòng rời đi với ta hay không?”.
Ngu Cơ bởi vì lời nói của Hạng Vũ đêm qua, trong lòng sớm đã tuyệt vọng,
giờ không ngờ Hạng Vũ lại chủ động đưa ra ý kiến rời đi, không khỏi hơi
kinh ngạc, nhìn lại Hạng Vũ.
Ánh mắt đó khiến cho Hạng Vũ không
được tự nhiên, vội ho khan nói: “Ta đã bắn thư xin hàng cho Tần vương,
nói vậy nhất định Tần vương sẽ không phòng bị, chúng ta thừa dịp đêm
khuya vượt qua Chương Thủy, lui về phía Nam xuống Cai Hạ, cùng tính kế
khác!”.
Ngu Cơ đang lo Hạng Vũ sẽ ép mình tới dụ dỗ hoàng thượng, trong lòng đang suy xét nên từ chối ra sao, lúc này nghe thấy không
khỏi vui mừng, gật đầu đáp: “Hạng đại ca, chỉ cần huynh không đối địch
với Tần vương, Ngu Cơ có thể theo huynh tới chân trời góc bể!”.
Lời này là lời thật lòng của Ngu Cơ, Hạng Vũ lại nghe vô cùng chói tai.
Hạng Vũ cười lạnh, đang định mở miệng, chợt nghe thấy ngoài trướng vang
lên tiếng hát Sở ca, tiếng ca bi thương càng lúc càng vang dội, lần
khuất trong màn đêm, có vẻ vô cùng sầu bi, trong tiếng ca mơ hồ có thể
nghe thấy tiếng binh sĩ nức nở.
Hạng Vũ bị tiếng ca này làm cho
cả kinh, vội vọt ra ngoài trướng, mới phát giác ra nhiều binh lính Sở đã rời trướng, không ngờ cũng cúi đầu hát theo. Hạng Vũ thầm kêu một tiếng ‘không ổn!”.
Rút thanh kiếm tùy thân, lớn tiếng quát: “Kẻ nào cả gan dám hát tiếp, giết không tha!”.
Hắn vừa dứt lời, đã nghe thấy một trận vó ngựa truyền tới, đưa mắt nhìn
lại, là Bồ Nghĩa đang phi ngựa mà tới. Nhìn thấy Hạng Vũ, xoay người
xuống ngựa, nhanh chóng vọt tới trước mặt hắn, run giọng nói: “Tướng
quân, tiếng ca này không phải từ trong quân doanh ta mà ra, mà là tới từ quân Tần!”.
Cả Hạng Vũ cùng Anh Bố nghe thấy thế thì đều cả
kinh, Anh Bố nhịn không được hoảng sợ nói: “Tướng quân, bên trong quân
Tần lại có Sở ca? Hay là...”.
Hạng Vũ biết là quân tâm sắp loạn,
không khỏi giận dữ, xoay người lên ngựa quát lớn: “Nghe theo lệnh ta,
lập tức vượt sông Chương Thủy, dùng tốc độ cao nhất xuống phía Nam, nếu
không nghe theo giết không tha!”.