Trong thành Cửu Nguyên, Mông Điềm và
Vương Bôn vừa về đến đại trướng trung quân, còn chưa vào trong cửa thì
một tên cận tướng của Vương Bôn bước lên trước báo: “Mông tướng quân,
Thiên tử lệnh thần trong doanh, xin tướng quân mau chóng tiếp đón”.
Mông Điềm nghe thấy thế, nghĩ đến cảnh báo mấy hôm trước của Bành Việt với
mình bất giác nhíu mày: “Thánh chỉ của hoàng thượng, Mông Điềm đã biết
rồi, hay là có thánh ý gì khác?”.
Lời vừa dứt thì nghe thấy tiếng cười quen thuộc từ trong đại trướng vang đến, vội đưa mắt nhìn thì ra
là Hàn Hoán, nhìn thấy Mông Điềm, Hàn Hoán khom mình hành lễ: “Hàn Hoán
bái kiến Vũ an hầu”.
Mông Điềm ngạc nhiên lùi lại một bước tránh
đại lễ của đối phương chắp tay nói: “Hàn công công là sứ thần thiên tử,
Mông Điềm tuyệt không dám nhận đại lễ này”.
Áo khoác xanh của Hàn Hoán vẫn còn vương cát vàng, chắc chắn là vừa mới đến, lúc này mới nhìn Mông Điềm cười: “Thánh chỉ bệ hạ, là điều ba mươi vạn tinh binh lên Cửu Nguyên, do tướng quân điều động, quyết chiến với Hung Nô Vương đình, sẽ do tướng quân tụy tình hình mà định, ngoài ra lương thảo với số lượng
lớn đang trên đường chuyến tới Cửu Nguyên, xin tướng quân nhân cơ hội
này chỉnh đốn đại quân, năm nay nhất định phải tiêu diệt được Hung Nô
Vương đình đại mạc nam bắc, bệ hạ rất kỳ vọng ở tướng quân đấy”.
Mông Điềm vội chắp tay bẩm: “Công công yên tâm, Mông Điềm rõ, xin thay ta
nói với bệ hạ, Mông Điềm có được ngày hôm nay, là nhờ bệ hạ, thề chết
nhất định tương báo”.
Năm thứ năm Tần Nhị Thế, tháng tám, đang
lúc thóc gạo chín tới, thảo nguyên bắt đầu vào vụ mùa bội thu, du dân
bắt đầu chuẩn bị lương thảo cho mùa đông khắc nghiệt, cũng bắt đầu nhằm
di chuyển xuống phía nam sông Hoàng Hà. Huyện Thượng Nguyên là điếm tiếp giáp giữa đại Tần và Hung Nô cũng bắt đầu bước vào thời điểm căng thẳng bận rộn nhất.
Mùa thu năm nay đến vô cùng sớm, vừa qua trung
thu, chớp mắt đã thấy mưa thu, hàn khí từng đợt từng đợt kéo đến, Đô úy
huyện Cửu Nguyên phải theo dõi phòng bị các nơi hàng ngày, để chuẩn bị
đối phó sự tập kích quy mô lớn của Hung Nô, tuy nhiên, hiện nay cỏ thu
đã vàng, kỵ binh Hung Nô một bóng dáng cũng không thấy, khiến cho quân
dân huyện Cửu Nguyên thầm thở nhẹ một tiếng.
Vừa có gió thu thổi
nhẹ qua mặt, mang theo chút ẩm ướt, khiến cho Gô bi khô hạn trở nên dịu
dàng hơn, Mông Điềm dẫn theo tướng sĩ quân Tần đã được chỉnh đốn nửa
tháng, đang chuẩn bị lên đường chinh phạt, lần này, ông sẽ chính diện
truy tìm Hung Nô vương đình đã bắt đầu hướng lên phía tây, tìm Vương gia thảo nguyên- Mặc Đốn.
Từ khi ba bộ lạc lớn của Hung Nô, toàn bộ
đều bị Mông Điềm một kích đánh bại trong đại mạc sâu. Nội bộ Hung Nô
cũng bắt đầu dần dần phân rẽ thành hai thái độ khác nhau, một là kiến
nghị tiến lên phía tây, tìm vùng đất đai màu mỡ hơn, tránh được sự công
kích của kẻ địch mạnh.
Một phe khác thì cứng rắn cho rằng phải
chuẩn bị triển khai quyết chiến với quân Tần, ý đồ kéo quân Tần lọt vào
đại mạc, còn một bộ phận khác lại cẩn thận quan vọng, phán đoán kẻ thắng lợi sau cùng, sau đó nương nhờ vào.
Do nguyên nhân cái chết của
phụ thân Mặc Đốn là Đầu Man Thiền Vu quá kỳ quặc, thêm nữa lại liên tiếp thất bại, một số quý tộc trong Hung Nô Vương đình bắt đầu kế hoạch cướp ngôi của Mặc Đốn.
Doanh địa Hung Nô Vương đình sâu trong đại
mạc, hàng trăm lều, trướng nằm rải rác trong doanh địa, trong một trướng bình thường cách xa nhất với đại trướng của Mặc Đốn, một thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thần sắc lạnh lùng đứng trong trung tâm
đại trướng, trong tay là cây dao găm khoảng một thước, ánh sáng của cây
dao găm hiện ra vô cùng mê hoặc trong cái nền ánh sáng âm u trong
trướng.
Một tên đại hán Hung Nô to lớn vạm vỡ, nhìn cây dao găm
trong tay thanh niên, giọng khàn khàn nói: “Hôm đó chính tai ta nghe
thấy lão Thiền Vu truyền đại vị cho Vương gia, hôm đó lão Thiền Vu đuổi
Mặc Đốn đi, đã có tâm lập Vương gia làm Thiền Vu, nhưng không ngờ ngài
lại chết một cách kỳ lạ thế, ta thấy chắc chắn là có âm mưu của Mặc Đốn, hiện nay Mặc Đốn liên tiếp thất bại dưới tay quân Tần, các bộ lạc Hung
Nô vô cùng oán hận, đây đúng là cơ hội tốt cho ta”.
Lúc này, một
tên Hung Nô trung niên trùm khăn nửa mặt, dùng ngôn ngữ Hung Nô tối
nghĩa nói: “Chúng ta có thể nghĩ cách khiến cho Mông Điềm và Mặc Đốn
quyết chiến, Mặc Đốn chết rồi Vương gia có thể quang minh chính đại ngôi lên vị trí của Thiền Vu, sau đó dẫn mọi người lên phía tây, tìm thào
nguyên màu mỡ hơn, không có người Tần hung tợn, Hung Nô lại có thể xưng
bá một phương”.
Tên thanh niên kia nghe thấy mắt sáng lên, quay
đầu lại nhìn tên trung niên kia nói: “Ngươi có cách gì hãy mau nói ra,
nếu có thé thật sự tiêu diệt được Mặc Đốn, ta sẽ thà ngươi về trang
nguyên còn thường cho vàng và châu báu, ta lấy danh nghĩa Hắc Kỳ Vương
Hung Nô mà thề với trời”.
Tên kia cười gượng một tiếng, lắc đầu
nói: “Hiện nay Mông Điềm đang ở trong thành chinh đốn đại quân không mấy ngày nữa sẽ xuất phát, đến tìm Hung Nô Vương đình, triển khai quyết
chiến sau cùng, theo ta thấy, hay là Vương gia cứ xin với Mặc Đốn ly
khai với Vương đình, một mình dẫn theo dê, cừu lên phía bắc.
Nói
đến đây, dừng lại một lúc mới cười gượng: “Chỉ cần Mặc Đốn đáp ứng thỉnh cầu của Vương gia, Vương gia ngay lập tức có thể phái người hóa trang
thành mục dân của bộ lạc khác, đi về Cửu Nguyên, báo với Mông Điềm hành
tung của Vương đình, đến lúc đó Vương gia có thế chính thức bước lên vị
trí Thiền Vu ở Tây thành”.
Đại hán Hung Nô đứng bên cạnh gật đầu
nói: “Kế hoạch này không tệ, nếu thành công, chúng ta cũng không mất tí
sức lực nào, lại có thế diệt được Mặc.
Tên trang niên kia hừm một tiếng, nói: “Nếu thế, bất luận là Mặc Đốn hay Mông Điềm bên nào bại
chúng ta cũng có lợi không nhỏ, chỉ cần chúng ta kịp thời tiết lộ tình
hình của Vương đình cho Mông Điềm, Mông Điềm nhất định không bỏ qua cơ
hội hiếm có tuyệt hảo này”.
Hắc Kỳ Vương nghe thế hai mắt sáng
lên, chắp tay nói với hai người kia: “Ta Cát Tà A nếu có thế lên ngôi
báu Thiền Vu, nhất định không quên hai vị”.
Tên trung niên kia
nghe thấy không ngạc nhiên mà gật đầu: “Hiện nay xem ra nếu muốn Mông
Điềm tin thì phải cử một tên tùy tùng của ta đi, chỉ có thế mới khiến
Mông Điềm tin vào tin này”.
Trong thành Cửu Nguyên, Mông Điềm vừa vào trong đại trướng, đã chuẩn bị thỏa đáng hết các biện pháp chuẩn bị
trước khi xuất phát, ngày mai là ngày tốt, đại quân đã có thể xuất phát.
Mông Điềm đặc biệt triệu Bành Việt, Vương Bôn và các tướng lĩnh bậc trung,
cao vào trong trướng, thào luận phương hướng lần xuất chinh này.
Vương Bôn thần sắc nặng nề ngồi trước bàn, nhìn tấm bản đồ được vẽ trên vài
bông trải trên bàn, nói với Mông Điềm: “Mặc dù hôm nay thời tiết đã
chuyển mát, nhưng Hung Nô đã thay đối thói quen cướp giật cuối thu vốn
có, chỉ hướng xuống phía nam, mà không tập kích biên thùy quân Tần, có
thể thấy ba trận ác chiến vào hạ, đã làm tiêu hao không nhỏ thế lực quân Tần, Mặc Đốn rất xảo trá, nếu thật sự lui vào sâu trong đại mạc, chúng
ta cũng không dễ gì tìm thấy chúng”.
Bành Việt lành lùng bực bội: “Cơ hội tốt lần trước đã bỏ qua, nếu lại muốn dễ dàng tìm thấy Hung Nô
Vương đình, e rằng không dẽ như mọi người nghĩ”.
Mông Điềm nhíu
mày, nhưng không để ý đến thái độ Bành Việt gật đầu nói: “Hiện nay thời
tiết đã chuyển lạnh, nếu Hung Nô không xâm phạm xuống phía nam, Hung Nô
Vương đình ẩn nấp sâu trong đại mạc, chúng ta chỉ có thể tùy cơ mà liệu, nếu hôm nay quả thật không cách nào tìm được, mọi trách nhiệm do một
mình Mông Điềm gánh chịu”.
Vương Bôn nghe thấy thế, lập tức phản
đối: “Nếu muốn tìm được hành tung vô định của người Hung Nô, còn phải có chút may mắn, nếu quả thật không cách nào tìm được, thì do chúng ta
không may mắn, sao lại để một mình tướng quân gánh chịu?”.
Mông
Điềm cười gượng một tiếng lắc đầu đang định mờ mồm, đột nhiên nghe thấy
bên ngoài có một tên cận vệ bẩm: “Tướng quân, đã bắt được một tên mật
thám”.
Ba người trong trướng đều ngạc nhiên, nay không có chiến
sự gì sao lại có mật thám? Quả thật khiến người ta nghi ngờ, Mông Điềm
bất giác gật đầu: “Mật thám? Là tên nào?”.
Tên cận binh kia kính cần nói: “Là một tên Hung Nô, nhưng nói tiếng trung nguyên rất thành thạo”.
Mông Điềm nghe thấy thế bất ngờ, tuy nhiên đối diện với rất nhiều người
trong trướng, đành gật đầu nói: “Dần qua đây, ta đích thân thẳm vằn”.
Tên cận binh đáp một tiếng bước lớn ra ngoài, không đến nửa khắc, hai cận
vệ đã ném tên kia đang bị trói gông lại vào, dường như bị ném vào mạnh
quá khiến đầu óc choáng váng, nên hắn nằm trên đất một lúc cũng không
động cựa gì.
Mông Điềm cẩn thận đánh giá tên đại hán kia, hắn
khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo là người trung nguyên mặc dù tóc dài được buộc sau lưng nhưng bên tai vẫn đeo vòng tai lớn, trên người bớt đi mấy phần ngang bướng dã tính Hung Nô.
Tên kia cuối cùng đã hừm một
tiếng, bò dậy, Mông Điềm lạnh lùng gật đầu: “Ngươi là người Hung Nô hay
trang nguyên? Lọt vào huyện Cửu Nguyên ta rốt cuộc có ý đồ gì, nói?”.
Tên đại hán kia dường như lúc này mới định thần lại ngạc nhiên nhìn Mông
Điềm giãy giụa nói: “Ta muốn gặp Mông Điềm tướng quân, ta có đại sự cần
gặp Mông Điềm tướng quân”.
Mông Điềm nhíu mày nói: “Ta là Mông Điềm, có chuyện gì, mau nói nghe”.
Tên đại hán kia nghe thế ngạc nhiên và nghi hoặc nhìn Mông Điềm khó khăn
nói: “Tiểu nhân có đại sự gặp tướng quân, là liên quan đến hành tung của Hung Nô Vương đình, chuyện này ta chỉ nói riêng với một mình Mông tướng quân”.
Vương Bôn nghe thế, biết hắn có chút không tin, bèn lạnh
lùng chỉ Mông Điềm gật đầu nói: “VỊ này đúng là Mông tướng quân, tin hay không là do ngươi, Vương Bôn ta tuyệt đối không lừa gạt ngươi”.
Tên kia nghe thấy thế, ngạc nhiên đưa mắt đánh giá Mông Điềm: “Tại hạ Tống
Hoài, năm ngoài cùng Trương Nhĩ dưới trướng Hán Vương đầu quân vào Hung
Nô, từ sau khi Hán Vương chết, chúng tôi liền bị Hung Nô khống chế, hoàn toàn không có chút tự do nào, thừa tướng Trương Nhĩ hai tháng trước đã
đầu quân cho tam đệ Mặc Đốn là Hắc Kỳ Vương... Vì vào hạ liên tục thất
bại, nội bộ Hung Nô hoang mang, Hắc Kỳ Vương muốn nhân cơ hội này tiết
lộ hành tung của Mặc Đốn với tướng quân mượn tay tướng quân trừ diệt Mặc Đốn, hắn sẽ dẫn bộ lạc Hung Nô tiến lên phía Tây, tìm thảo nguyên màu
mỡ hơn”.
Mông Điềm ngạc nhiên nhìn Vương Bôn chậm rãi gật đầu:
“Ngươi hãy lui đi, nếu những lời ngươi nói là thật, ta sẽ xin hoàng
thượng miễn tội ngươi tham gia phản quân”.
Tống Hoài nghe thế cảm kích nhìn Mông Điềm nói: “Tướng quân tiêu diệt Hung Nô Vương đình, Tông Hoài chỉ hy vọng tướng quân có thể thỉnh cầu hoàng đế cho chủ công tôi, miễn tội cho ông ấy”.
Mông Điềm gật đầu: “Chuyện này ngươi cứ yên tâm, Mông Điềm sẽ gắng sức xin bệ hạ tha tội”.