Trong cung Hàm Dương, trong đại điện Trương Cường mặc áo long bào thiên tử, ngồi nghiêm nghị trên ngai
vàng trong đại điện, tập trung tinh thần chăm chút nghe ngự sử đại phu
Tả Lâm trình bày khẳng khái: “Bệ hạ, Mông Điềm mặc dù trong vòng ba
tháng đã liên tục giết được ba bộ lạc Hung Nô, số dê cừu thu được hơn
vạn, số chiến mã thu được cũng hơn hai vạn con, thậm chí giết được bọn
Lưu Bang phản loạn đại Tần, nhưng đối mặt với Hung Nô Vương đình lại lùi mà không chiến, quả thực khiến người ta khinh bỉ, hy vọng bệ hạ xử lý
theo luật pháp đại Tần xử tội lâm trận không chiến với Mông Điềm”.
Ông ta vừa dứt lời, thì Đình úy Triệu Lương lập tức chắp tay bẩm: “Bệ hạ,
theo pháp luật đại Tần, lâm trận không chiến, đáng bị tội chết.
Tiêu Hà đứng bên cạnh ngay lập tức thành khẩn chắp tay nói: “Bệ hạ, chiến sự tiền phương càng đoán càng loạn, tuyệt đối không nên dựa vào lời nói
một người mà lâm trận đổi tướng, nếu thế là đã trúng quỷ kế của đối
phương”.
Phùng Kiếp vẫn trầm mặc im lặng từ nãy giờ, lúc này mới
chắp tay bẩm: “Bệ hạ, binh pháp trong quân, thiên biến vạn hóa, tuyệt
đối không thế đơn giản quyết định chiến hay không chiến, quân chủ mặc dù nhận lệnh từ trời, nhưng không thể vạn sự đều biết, tình hình tiền
phương như thế nào, chúng ta thân ở đình đường sao có thể tùy tiện võ
đoán được”.
Lúc này Triệu Lương mới cười nhạt nói: “Mông Điềm
biết rõ tung tích của Hung Nô Vương đình nhưng lại từ chối không chiến,
hành vi ấy sớm đã vi phạm luật pháp đại Tần, thái úy thân là tam công
nhưng lại không duy trì công minh, quả thực...”.
Lời ông ta vừa
dứt, bèn bị Trương Cường lạnh lùng ngắt lời: “Các vị ái khanh, không cần phải tranh luận nữa, Mông Điềm tướng quân ba đòi là lương tướng đại Tần ta, chiến công lẫm liệt, sao lại phải sợ Hung Nô nhỏ bé chứ? Mọi người
không cần phải cãi nữa, trong lòng trầm tự rõ, trầm tự có quyết đoán”.
Trương Lương lúc này đã được Trương Cường chính thức bổ nhiệm làm tả thừa
tướng, cẩn thận chắp tay nói: “Bệ hạ, chuyện này hãy cứ thuận theo tự
nhiên, chiến sự tiền phương đang là thời khắc mấu chốt, nếu đại sự chỉ
vì thiếu chút sức lực sau cùng mà không thể thành công quả thực lợi bất
cấp hại”.
Trương Cường nghe thế, đưa mẳt nhìn một lượt đám quan
thần trong điện, nói: “Buổi chầu triều hôm nay đến đây chấm dứt, trong
lòng trẫm đã có chủ ý, các vị ái khanh tận tâm vì triều chính, trẫm vô
cùng hoan nghênh, chỉ là chuyện này trẫm...”.
Nói đến đây, Trương Cường đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một lát mới nói với Tiêu Hà: “Thừa
tướng hãy hạ chỉ ngay lập tức: ‘Thượng tướng quân Mông Điềm, nhiều lần
lập chiến công, thay trẫm bắc phạt, không chiến mà lùi với Hung Nô, trẫm tin trong đó có ẩn ý, nay ban lệnh này, tất cả mọi chuyện được tự ý
quyết đoán, đồng thời phải báo nguyên nhân quyết định với trẫm’ Thừa
tướng sau khi hạ chỉ lập tức dùng ngọc tỷ, gửi đi huyện Cửu Nguyên”.
Ý đồ của chỉ này là mặc dù khẳng định mạnh mẽ công lao và cách dùng binh
pháp của Mông Điềm nhưng cũng đồng thời cảnh cáo Mông Điềm, nguyên nhân
của tất cả mọi hành động, nhất định phải báo rõ với Trương Cường, tuyệt
đối không được tự mình quyết định, không coi Trương Cường ra gì.
Làm thế, không những khích lệ Mông Điềm, khiến ông ta an tâm tác chiến mà
cũng là để xoa dịu tâm trạng bất mãn đối với thế lực Mông Điềm ngày càng bảnh trướng trong triều, có thể nói là một cách xử lý rất khéo léo,
điều này khiến Tiêu Hà thầm khâm phục, đồng thời cũng thầm sợ hãi.
Nhìn thấy đám quân thần trong điện không nêu ra ý kiến phản đối nào, Trương
Cường hài lòng gật đầu nói: “Nếu các khanh đều không có ý kiến gì, trẫm
cho tan triều, nếu lại có chuyện gì, cứ trực tiếp tiến cung bẩm rõ, mọi
người hãy lui cả đi”.
Nói xong, nhìn thấy đám đông trong điện không có ý kiến gì khác, bất giác mỉm cười, quay lưng đi vào trong điện.
Vừa đi vào trong điện còn chưa kịp còi long bào, thì một tên nội giám vội
vàng chạy vào bẩm: “Bệ hạ, tấu chương của Mông tướng quân đến”.
Trương Cường thầm thấy buồn cười, đây đúng là “ nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo
đến” bèn quay sang Hàn Hoán gật đầu: “Thay trẫm xem xem có chuyện gì?”.
Hàn Hoán cẩn thận đón bản tấu chương, kinh cẩn xem qua một lượt khom mình
nói: “Bệ hạ, Mông tướng quân tấu xin bệ hạ, xin lập ba huyện trong vòng
nghìn dặm về phía Tây ở huyện Bắc Địa, đóng quân, dùng để khắc chế Hung
Nô, ngoài ra còn nói vì sao không truy đuổi Hung Nô Vương đình, thực tế
là vì mang theo năm vạn tinh binh, trải qua ba tháng vạn lý truy kích,
liên tiếp trải qua ác chiến, sớm đã bí bách mệt mỏi, chiến lực không
tốt, nếu lại triển khai quyết chiến với Hung Nô thế lực cực mạnh, quả
thực không nắm được phần thắng”.
Trương Cường nghe xong, vừa cầm
lấy bàn tấu của Mông Điềm, xem một cách cẩn thận, vừa gật đầu: “Mông
tướng quân quả nhiên là danh tướng một thời, cẩn thận thận trọng như
thế, đúng là danh bất hư truyền”.
Hàn Hoán vừa giúp Trương Cường
thay áo quần hàng ngày vừa cười: “Mông tướng quân quả thật dùng binh như thần, khiến người ta cảm phục”.
Thay xong áo quần, Trương Cường
vừa nằm xuống giường nghỉ ngơi, vừa gật đầu nói: “Bành Việt lần này được tẩn phong làm Triệt Hầu, nếu có thể thận trọng thêm chút nữa, đúng là
nhân tài hiếm có, thật đáng tiếc”.
Hàn Hoán nghe xong, vốn dĩ cho rằng tấn phong Bành Việt hầu vị, dường như là tướng lĩnh được phong
thưởng nhiều nhất ngoài Mông Điềm, đến Vương Bôn cũng chỉ được thường có năm trăm lạng vàng, ngoài ra không có gì nữa, mặc dù tước vị của Vương
Bôn đã được thừa sủng Vũ thành hầu, mới không được phong tước vị nữa,
tuy nhiên thanh thế gần đây của Bành Việt, dường như đã vượt qua.
Cả danh tướng Vương Bôn có tiếng tăm nhất ngoài Mông Điềm trong đại Tần,
nhưng không ngờ Trương Cường, đối với Bành Việt lại không nóng không
lạnh như thế.
Vốn dĩ định thay Bành Việt nói tốt mấy câu, khiến
Trương Cường vui vẻ chút, lúc này nghe thấy thế, không dám nói năng bừa
bãi, đành lặng lẽ mang cho Trương Cường trà mát đã được pha sẵn, rồi cẩn trọng lui ra khỏi đại điện.
Đại điện rộng thênh thang cuối cùng
đã trở nên yên tĩnh, ánh nắng chói chang bên ngoài, len lỏi qua những
chạm lộng cửa sổ để lại cái bóng trên mặt đất, những cái bóng loang lổ
đem lại cảm giác dường như có thể vượt qua được không gian thời gian,
Trương Cường nhìn cái bóng loang lổ, dường như quay về cái buổi chiều
dưới bóng cây đung đưa, tiếng súng điếc tai đó dường như lại vang lên
bên tai, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi khó nói.
Thật không
dễ dàng gì mới nỗ lực gạt bỏ được những ký ức trước đây và cảm giác hỗn
loạn rối rắm này, Trương Cường thầm phán đoán nếu như Mông Điềm có thể
sớm quyết chiến với Hung Nô, thì mình phải chuẩn bị khai thông con đường tơ lụa, nền văn minh cổ đại tây phương ngoài vạn dặm xa xôi, không biết có thể hòa bình mà tiếp nhận thương lữ đến từ đại Tần.
Nghĩ đến
đây, bất giác sững người, tây phương ngày này chính là thời kỳ của đế
quốc La Mã và Macedonia, cũng là thời đại mà anh hùng lớp lớp xuất hiện, chỉ là đường xá xa xôi, mới khiến hai nền văn minh không cách gì giao
lưu thực sự được.
Mặt trời oi ả, treo trên đỉnh đầu.
Trên
trời nhìn không ra một làn mây nào, gió Đông Nam khô khan, cuốn theo
những hạt cát mịn, tốc lên mặt, thật ngứa ngáy khó chịu.
Mông
Điềm đích thân dẫn năm vạn tinh binh Tần từ ốc đào hồ Thoreau lui quân
hướng về phía Đông, đại quân đã hành quân trong đại hoang mạc mười sáu
ngày, lại đi thêm hơn một trăm lý, dường như sẽ đến được một huyện thành nhỏ gần huyện Cửu Nguyên nhất, đến lúc đó, đại quân coi như có thế nghỉ ngơi được rồi.
Lương khô mang theo cách đây hai ngày đã dùng
hết, năm vạn đại quân chỉ có thể dựa vào việc săn bắt thú nhỏ trong
hoang mạc để qua ngày, Mông Điềm đã cử ngựa khẳn đi trước thăm dò, lệnh
trong thành chuẩn bị lương thảo và lương khô, cánh quân quả thực đang
cắn răng mà kiên trì rồi.
Trên đầu Mông Điềm là chiếc mũ đen,
chống lại cái nắng bỏng rát, lúc này trong tầm mắt xa xa xuất hiện mấy
chấm đen đang di chuyển rất nhanh, Mông Điềm khẽ xao động, liền lấy kính viễn vọng trong ngực ra xem, thì phát hiện đó là Vương Bôn ở huyện Cửu
Nguyên, chỉ mang theo khoảng một nghìn cận binh đang phóng đến chỗ mình.
Kìm nén sự vui sướng trong lòng, Mông Điềm phóng tốc lực lên chỗ mấy chấm
đen, hai nghìn cận vệ đằng sau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng vội vàng đuối theo, phóng tốc lực lên trước.
Nhìn thấy
khuôn mặt quen thuộc đang xúc động của Vương Bôn, Mông Điềm không kìm
được nụ cười nói: “Vương huynh đệ, đến đây nghênh đón, huyện Cửu Nguyên
không có chuyện gì chứ?”.
Vương Bôn sững lại, chắp tay nói: “Tướng quân vất vả rồi, mạt tướng kính mừng tướng quân khải hoàn trở về”.
Mông Điềm nghe thế đưa mắt đánh giá một lượt một nghìn cận vệ sau lưng Vương Bôn gật đầu nói: “Chúng ta ngay lập tức vào thành chỉnh đốn, đại quân
lần này mặc dù chiến tích huy hoàng, nhưng tiêu hao quá lớn, năm vạn
tinh kỵ đã tổn thất hơn một vạn bảy trăm người, cần phải bổ sung”.
Vương Bôn gật đầu: “Tướng quân yên tâm, Vương Bôn đã cho tập trung lương thảo trong thành, chỉ đợi tướng quân quay về, chỉ là...”.
Nói đến
đây, liền khó nói nhìn Mông Điềm rồi nhíu mày nói: “Thánh chỉ của hoàng
thượng mấy hôm trước vừa đến huyện Cửu Nguyên, trong triều xì xào chuyện tướng quân đối diện Hung Nô Vương đình mà không đánh, may mà hoàng
thượng túi nhiệm, nếu không, tướng quân quay về, e là...
Mông
Điềm nghe xong cười: “E là nếu ta tiếp tục truy kích Hung Nô Vương đình
mới thật sự khiến bệ hạ bất an, lần này Mông Điềm hồi sư huyện Cửu
Nguyên, hoàng thượng nhất định nhất định sẽ phái người khác đến trước”.
Vương Bôn biến sắc mặt sợ hãi nói: “Không lẽ bệ hạ thật sự tin những tin đồn nhảm kia sao?”.
Mông Điềm bí bách nhìn Vương Bôn nói nhỏ: “Mông Điềm chinh chiến nhiều năm,
quả thực cũng đến lúc giải giáp về vườn, hưởng thú thanh nhàn”.
Vương Bôn biến sắc nhìn Mông Điềm, hồi lâu mới lắc đầu: “Sự tín nhiệm của bệ
hạ với tướng quân không ai bì được, tướng quân nghĩ thế có chút...”.
Nói đến đây, thì tiếng ngựa vội vã từ sau lưng Vương Bôn vang đến, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện một tên cận binh của Vương Bôn đang phóng ngựa
đến.
Nhìn thấy Mông Điềm và Vương Bôn từ đằng sau lập tức xuống ngựa báo: “Tướng quân mau quay về thành, đón thánh ý của hoàng đế”.
Vương Bôn nghe thế vô cùng ngạc nhiên, ghì chặt dây cương, quay sang nói với hắn: “Thánh chỉ gì? Rốt cuộc là thế nào?”.
Tên cận binh vội đáp: “Tiểu nhân không biết, chỉ thấy huyện thủ đại nhân
sai tiểu nhân đi truyền tin, rốt cuộc có chuyện gì, phải đợi tướng quân
quay về mới biết”.
Vương Bôn có chút nghi ngờ nhìn Mông Điềm nói: “Nếu đã thế, mời tướng quân cùng về với Vương Bôn”.