Trong huyện thủ ở huyện Nhạn Môn, Lưu Bang đang ngồi xem tin tức cấp báo do ngựa khẩn truyền về từ Thượng Huyện,
tuy nhiên những cái gọi là cấp báo này không có giá trị gì, hầu hết đều
là nội dung của mấy ngày trước nội dung mới vẫn chưa về, khiến Lưu Bang
vô cùng bồn chồn.
Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập
vọng đến, đang lúc trầm ngâm thì thấy Trương Nhĩ sải bước lớn đi vào,
còn chưa đến gần đã vội vàng nói: “Chủ công có tin tức từ Thượng Huyện”.
Nhìn thấy sắc mặt Trương Nhĩ rất căng thẳng, Lưu Bang lo lắng, bỏ mấy phong
thư cấp báo trong tay xuống, bước lên đón, đang định hỏi thì Trương Nhĩ
đã bẩm vội: “Chủ công, hoàng đế đã tẩn phong cho Trần đại nhân làm
Trưởng sử, ngoài ra...”.
Lưu Bang hỏi dồn: “Ngoài ra thế nào...?”.
Trương Nhĩ nhìn sắc mặt Lưu Bang cẩn thận nói: “Hoàng thượng còn thường cho Trần đại nhân năm trăm lạng vàng”.
Hắn vừa nói xong Lưu Bang đã lấy chân đã mấy cái bàn trước mặt, mắng: “MK!
Hồi đầu khi Lỗ Nguyên vào cung, cũng chỉ cho hai trăm lạng, một tên Trần Bình nhỏ bé ra tay lại được những năm trăm lạng, thẳng nhãi nhép hôi
mùi sữa, lại có thế ức hiếp người khác quá đáng thế, MK!”.
Trương Nhĩ bị sự tức giận của Lưu Bang khiến cho sợ hãi đến mức lùi mất mấy
bước, sau khi đã cách xa vùng nguy hiểm, mới chắp tay thưa tiếp: “Chủ
công bớt giận, mọi chuyện chỉ là chuyện nhất thời, sự việc rốt cuộc thế
nào, phải đợi Trần Bình quay về mới biết được”.
Lưu Bang đã có
chút bình tĩnh lại, thở phì phì, nhíu mày: “Tần Vương tấn phong tước
quan cho Trần Bình, không lẽ hắn lại không hề thoái thác”.
Trương Nhĩ cười nhạt một tiếng nói: “Trần đại nhân chắc là không cách gì thoái thác được, nên mới...”.
Lưu Bang hừm một tiếng trầm trọng hỏi: “Bên Tần vương có động tĩnh gì không?”.
Trương Nhĩ vội khom mình: “Tần Vương ngự giá cùng ba mươi vạn quân hôm trước
đã đến Thượng huyện, nghe nói chỉnh đốn mấy ngày sẽ khởi giá đến huyện
Cửu Nguyên”.
Lưu Bang lúc này dường như đã bình tĩnh lại, quay đầu lại hỏi: “Người được phái đến chỗ Hung Nô có tin tức gì không?”.
Trương Nhĩ khom mình: “Tất cả thuận lợi, đã bố trí người ở trong thành Thượng
huyện, sẽ báo cáo tin tức về hành trình của Tần Vướng với Mặc Đốn, chủ
công làm thế, có thỏa đáng không?”.
Lưu Bang cắn răng nói: “Tần
Vương mặc dù nói là lên bắc chinh phạt Hung Nô, nhưng khó đảm bào lúc
hành động lại không tấn công Nhạn Môn, cho chúng ta một kiếm, hơn nữa
bên Lỗ Nguyên còn chưa có tin tức giá trị gì, thế này có chút bất
thường, hôm trước mới truyền tin đến nói Tần Vương đã đồng ý phong cho
bản công tước vị”.
Trương Nhĩ truy hỏi: “Hài nhi mà tỷ tỷ đang mang thai là trai hay gái?”.
Lưu Bang cười gượng gật đầu: “Ngự y đã phán đoán là hoang tử nhưng chưa sinh ra, còn chưa hoàn toàn chắc chắn”.
Trương Nhĩ nghe thấy thế, do dự một lát mới dám bẩm: “Trương nhĩ chúc mừng chủ công, nếu hoàng tử thuận lợi ra đòi, chủ công là hoàng thân, thân phận
cao quý rồi”.
Lưu Bang hừm hừ: “Hoàng thân cái gì, cho dù có vinh quang kiểu gì, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là chư hầu, đáng tiếc cho hai
mươi vạn đại quân ta”.
Trương Nhĩ nghĩ ngợi, nhíu mày nói: “Tần
Vương rất giảo hoạt, chúng ta không dễ gì đối phó, hai trận Thượng Huyện và Hàm Đan, chúng ta đã lỗ không biết bao nhiêu, lần này cần phải cẩn
thận phòng bị, tuy nhiên Trần Bình đại nhân nhất thời chưa về được, sách lược đối phó này”.
Lưu Bang nhíu mày nhìn Trương Nhĩ, gật đầu: “Từ hôm nay tiên sinh thay thế vị trí của Trần Bình, giúp ta nghĩ đối sách ứng phó”.
Trương Nhĩ thầm vui mừng, vội chắp tay: “Trương Nhĩ nhất định dốc hết sức”.
Lưu Bang chậm rãi gật đầu: “Chi tiết lần trước đã thảo luận với Mặc Đốn
không biết rốt cuộc thế nao, thật khiến người ta lo lắng, nếu lần này có thể một cử trừ được Hồ Hợi, chúng ta có thể nhân cơ hội nội loạn nội
tần, một mặt vừa đưa con Lỗ Nguyên lên hoàng vị, một mặt có thể thu các
huyện phía bắc vào tay chúng ta, chúng ta có thể hiệu lệnh thiên hạ, lật đổ Tần quốc, ha ha...”.
Trong Thượng Huyện, ánh ban mai vừa xé toạc màn đêm, Trương Cường dưới sự hầu hạ của Hàn Hoán đã thay xong áo quần.
Nhìn thấy sắc trời bên ngoài cửa sổ, Trương Cường thấp giọng hỏi Hàn Hoán: “Trần Bình thế nào rồi?”.
Hàn Hoán vừa giúp Trương Cường chỉnh sửa lại áo quần, vừa đáp nhẹ: “Trần trường sử còn say chưa tính”.
Trương Cường chỉnh sửa xong mũ mão, gật đầu: “Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi sẽ xuất phát”.
Hàn Hoán đáp nhẹ một tiếng, rồi lui ra. Ngay sau đó, Mông Điềm bước vội
vào, chắp tay bẩm: “Bệ hạ, đại quân đã chuẩn bị xong, tiền quan đã ra
khỏi thành hơn hai mươi dặm, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành”.
Trương Cường gật đầu, đẩy cái áo gió Hàn Hoán đưa qua, bước lớn ra ngoài, lúc
này mặc dù đang là tiết trời oi nóng mùa hè, nhưng Thượng Huyện ở biên
cương xa xôi, gió sớm vẫn còn rất mát. Ngoài cửa phủ, ba trăm cấm quân
đã chuẩn bị xong xuôi chờ xuất phát, cấm vận tùy thân, đã dắt chiến mã
của Trương Cường đến, chỉ đợi lệnh là xuất phát.
Trương Cường xoay lưng lên ngựa mới phát hiện trên con đường cái lớn.
Không xa hơn hai vạn quân Tần đã tập kết, rõ ràng là nhằm bảo vệ ngự giá của Trương Cường và đại trướng trang quân Mông Điềm.
Trương Cường cầm giây cương, quay sang nói với Mông Điềm: “Việc của Trần Bình xử lý thỏa đáng chưa?”.
Mông Điềm chắp tay nói: “Bệ hạ an tâm, vi thần đã lệnh cho người cho thuốc
vào rượu thịt của Trần Bình, chắc ba ngày nữa hắn cũng không thể cử động được, nhất định là bị giữ trong Thượng huyện, chúng ta có thế xông vào
Nha Môn, đánh cho Lưu Bang trở tay không kịp”.
Trương Cường gật
đầu, không nói thêm nữa. Mặc dù tất cả dường như đã nắm trong tay nhưng
dường như vẫn có một mối lo nói không ra lời, dường như là một lỗ hổng
rất lớn, nhất thời không nhận ra, quà thực khiến cho Trương Cường lo
lắng.
Nhìn thấy Trương Cường lo lắng, Mông Điềm có chút ngạc nhiên, thận trọng hỏi: “Bệ hạ không lẽ thấy có chỗ nào không thỏa đáng”.
Trương Cường lắc đầu cười gượng: “Trẫm chỉ thấy dường như có chỗ nào đó không
đúng nhưng nghĩ không ra, có thể do trẫm nghĩ nhiều quá rồi, Mông tướng
quân không cần lo lắng”.
Mông Điềm ngạc nhiên nhìn Trương Cường,
tư lự nói: “Bệ hạ đa mưu túc trí, không phải người thường, nếu bệ hạ
thấy không thỏa đáng thì nhất định là có lỗ hổng gì đó, vi thần ngay lập tức hạ lệnh cho đại quân cẩn trọng tiến lên, tăng cường phòng bị nghiêm ngặt”.
Nhìn thấy bộ dạng trịnh trọng đó của Mông Điềm, Trương
Cường miễn cưỡng gật đầu: “Tướng quân nói không sai, mọi người hết sức
cẩn thận, mặc dù nhất thời không cách nào biết được nguy hiểm đến từ
phương nào nhưng đề phòng cũng không sai” Nói xong bèn thúc ngựa, dưới
sự hộ giá của cấm vệ tiến ra ngoài thành.
Tối hôm đó, đại quân hạ trại trong núi Định Dương cách Thượng Huyện hai trăm dặm về phía bắc,
sau khi chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát, bèn tiếp tục hướng Cửu Nguyên tiến
tới. Vốn dĩ, theo ý của Mông Điềm, nên đi đường vòng huyện Định Dương
nghỉ một đêm, sau đó tiếp tục hướng lên bắc, nhưng Trương Cường lo lắng
trong Nhạn Môn có biến nên quyết định không vào Định Dương mà nghỉ ngơi
trong núi một đêm rồi trực tiếp tiếp tục lên đường.
Không ngờ,
nửa đêm lại có mưa lớn, mưa to cộng gió lớn ào ào đổ xuống, ngọn núi đen sừng sững trong đêm và trong mưa lớn dường như lắc lư, khiến cho ai nấy đều rất căng thẳng. Mông Điềm lại càng lo lắng cử người đi giám sát
hồng thủy trên núi.
May mà thế núi ở đây không dốc đứng, nên dù
hồng thủy làn tràn nhưng không đến mức chày quá xiết, không làm ngập
doanh địa, chỉ là đường đi bị nước làm cho nhão nhoẹt bùn lầy khó đi,
điều này không nghi ngờ gì nữa đã mang lại sự bất tiện rất lớn cho quân
Tần đang nôn nóng muốn tiến vào Nhạn Môn. Tuy nhiên, việc đã thế này
trách móc cũng không giải quyết được vấn đề, Trương Cường lúc này hạ
lệnh vứt bỏ một số xe thồ nặng, nhằm tăng tốc độ hành quân, tuy nhiên
đến chiều thứ hai, đại quân vẫn không thể thoát ra khỏi sơn lâm với địa
thế không phải là hiểm yếu này.
Nhìn thấy thời tiết âm u, trong
lòng Mông Điềm vô cùng lo lắng nếu không nhanh chóng ra khỏi vùng núi
này, thì ngày đến Cửu Nguyên chắc chắn sẽ bị trì hoãn rất lâu, thời gian này có phát sinh biến cố gì cũng không cách nào dự liệu được, lại nghĩ
đến năm ngày Trần Bình bị giữ trong Thượng Huyện, quân Tần có thể bao
vây Nhạn Môn, mất đi cánh tay của Lưu Bang nhất định dễ đánh đi nhiều,
nhưng hôm nay quả là người tính không bằng trời tính.
Mông Điềm
đang cưỡi trên chiến mã màu đen thúc ngựa đi lên bên cạnh Trương Cường
đang cưỡi chiến mã đi một bước trước một bước, lo lắng nói: “Bệ hạ, hiện nay quãng đường để ra khỏi sơn lâm vẫn còn hơn ba mươi dặm đường núi,
nay đường lầy lội thế này, e rằng trời tối cũng không ra được, có phải
bệ hạ chuẩn bị qua đêm trong núi?”.
Trương Cường vừa cẩn thận
bước đi trên đường núi trơn trượt, vừa nhíu mày tư lự: “ở đây địa thế
mặc dù không hiểm yếu, nhưng rùng cây rậm rạp, khiến cho người ta có cảm giác bất an, chúng ta mau chóng xuống núi, sau khi xuống núi hãy nghỉ
ngơi”.
Mông Điềm vẻ quan tâm nhìn Trương Cường chắp tay nói: “Nếu đã thế, khiến bệ hạ phải chịu khổ rồi, theo tốc độ bây giờ mà xuống
núi, e rằng phải đến sau nửa đêm, bệ hạ đến giờ vẫn chưa dùng cơm trưa”.
Trương Cường thầm cười gượng một tiếng, kỳ thực hành quân kiểu này còn nhẹ
nhàng hơn Trương Cường từng hành quân ở kiếp trước rất nhiều, nay hắn là hoàng đế, tất cả đại trướng hành quân, đều định ra căn cứ theo tiêu
chuẩn cao nhất, mặc dù cưỡi ngựa cũng có chút bí bách, việc này so với
huấn luyện dã ngoại tàn khốc hậu thế, xem ra còn nhẹ nhàng hơn rất
nhiều.
Nghĩ đến đây, quay đầu nhìn lại đại quân sau lưng mới phát hiện do đường khó đi, nên đại quân ba mươi vạn đã biến dạng, hai vạn
quân Tần bảo vệ bên cạnh cũng bị đường núi khiến cho trước không nhìn
thấy đầu, sau không nhìn thấy đuôi, còn đại quân mấy chục vạn thì đến
bóng dáng cũng nhìn không thấy nữa.
Mông Điềm cũng phát hiện thấy dấu hiệu nguy hiểm ngay lập tức hạ lệnh cho cận binh đi trước truyền
lệnh, yêu cầu các bộ phận của đại quân chú ý đội hình, đúng lúc này thì
một tiếng vút từ bên trái rùng rậm truyền đến, Trương Cường biết không
hay rồi, còn chưa kịp nhắc nhở Mông Điềm đi phía trước thì đã trông thấy vô số binh sĩ lần lượt tráng tên ngã xuống, một cánh quân Hung Nô
khoảng ba vạn người đột ngột xuất hiện ở bên mé trái sườn núi, còn trong rùng rậm dường như đã mai phục rất nhiều kỵ binh Hung Nô!
May
đúng lúc này, Trương Cường đã vung ngọn cờ ngự giá nổi bật xa xa sau
lưng, hoàng đế chỉ mặc một chiếc áo bào tơ màu đen, không nổi bật trong
đám quân Tần quân trang màu đen, mới tránh được tập kích của mũi tên.
Lúc này đại quân dù đã có phàn ưng nhưng chưa kịp xông lên thì kỵ binh Hung Nô trên sườn núi và kẻ địch ẩn nấp trong rừng rậm đã đồng thời xông đến cánh quân không đến hai vạn người.
Đương nhiên cánh quân Hung Nô biết rõ ngự giá của Trương Cường bố trí như thế nào, nếu không đã không thể yên tĩnh chờ đợi cánh quân hộ giá từ từ đi vào vùng chết, Trương
Cường nghĩ ngay: “Trong đại quân nhất định có nội gián”.