Tuy nhiên hoàn cảnh lúc này không cho
phép Trương Cường nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nghe thấy tiếng chiến mã hí
dài một tiếng, hai vạn quân mai phục trong rừng xông ra, bọn quân Hung
Nô này hình như là điên cuồng chém giết, còn hai vạn quân Tần dường như
còn chưa kịp phản ứng để ứng chiến, sau mỗi lẫn giáp chiến lại tổn thất
gần hai nghìn người, số bị thương đếm không xuể.
Tuy nhiên do ngự giá của Trương Cường ở đây đều là những binh sĩ lão luyện, sau phút
hoang mang ngắn ngủi ngay lập tức đã ổn định lại tiền tuyến bắt đầu co
lại sát vào Mông Điềm và Trương Cường.
Do đêm qua mưa lớn đường
núi trơn dốc, nên số quân Hung Nô đã nhân mưa to đêm qua và sự hỗ trợ
của hồng thủy từ sau núi trèo lên, tiến vào rùng mai phục, cũng chịu
đói, rét như thế thậm chí còn tệ hại hơn quân Tần, bọn chúng cả đêm còn
chưa nghỉ ngơi, thêm nữa đối phương đã được nghỉ ngơi một đêm, quân Hung Nô lúc này kỳ thực hoàn toàn chỉ dựa vào dòng máu nóng trong lồng ngực
mà lăn xả.
Nhưng quân Tần lại hoàn toàn khác, chém giết trước ngự giá hoàng đế mặc dù có chút may mắn lập công nhưng phần nhiều là sĩ khí mang cảm giác vinh dự, cho nên sau phút hoảng loạn, quân Tần sau khi đã xác định được Trương Cường và Mông Điềm không bị nguy hiểm, lập tức
triển khai phản công đáng kinh ngạc.
Người đang thống lĩnh đại
quân Hung Nô tập kích chính là đại tướng quân Qua Sĩ Tà, lúc này Qua Sĩ
Tà đang kháng cự lại áo giáp đồng đen qua một đêm mưa to đang tỏa ra mùi vị ô xi hóa, hơi lạnh và cái đói đang làm mục rữa chút ý chí cuối cùng
của hắn.
Do quân Hung Nô hầu như rất ít mang theo lương khô, đại
quân hầu như là nhờ vào việc giết thú làm thức ăn, một đêm mưa lớn, chút lương khô trên người đều bị ướt hết cả, lại thêm phải ẩn nấp trong mưa
to, không thể nổi lửa nấu nướng gì được, khiến cho năm vạn quân Hung Nô
sau một đêm leo núi, đói đến mức rã rời, sĩ khí đều chùng xuống hết cà.
Qua Sĩ Tà lo lắng nhìn lên hai mạn Nam Bắc, cẩn thận đề phòng quân Tần đứt
đoạn, kế hoạch mai phục lần này hoàn toàn là sự mạo hiểm điên rồ, mà
người phát động kế hoạch này không ai khác chính là Qua Sĩ Tà!
Sau lần ngã lộn nhào vì đội quân phi hành, Qua Sĩ Tà luôn muốn quyết chiến
một trận cao thấp với quân Tần, dân du mục có sự mẫn cảm hơn hẳn người
bình thường với sự thay đổi của thời tiết, chiều hôm trước, khi Qua Sĩ
Tà ngửi được mùi tanh của cá trong không khí, bèn dự liệu tối đó có thế
có một trận mưa to hiếm gặp, khi tin tức tình báo của nội gián ở Thượng
Huyện cho biết lộ trình của đại quân của Trương Cường báo về, thì chân
trời đã thấy được những đám mây đen, cộng với tiếng chim thê lương, mới
mạo hiểm lên núi, mai phục Trương Cường.
Quân Tần do đường núi
lầy lội mà từ từ bị đứt đoạn đội hình, Qua Sĩ Tà cũng không liệu trước
được, khi ngự giá của Trương Cường trong sắc cờ ngạo nghễ và sự hộ vệ
của cấm vệ quân đi đến, Qua Sĩ Tà đã không hề do dự mà phát lệnh tấn
công.
Thời gian dường như dừng lại, Qua Sĩ Tà một kiếm chém đứt
đầu tên lính Tần xông đến, tiếng chiến mã ran sợ hí lên khiến Qua Sĩ Tà
ran lên dường như không nghe thấy tiếng thanh kiếm dài sắc nhọn đang
vung đến sau lưng mình.
May mà một tên lính Hung Nô bên cạnh hắn
không quản đến an nguy thân mình, đã đỡ lấy thanh kiếm dài đó, trong giờ phút sinh tử cứu mạng của Qua Sĩ Tà, tuy nhiên tên lính Hung Nô đó bị
thanh kiếm của binh sĩ Tần chém đứt đầu, máu tươi phọt ra, nhuộm đỏ lên
lưng Qua Sĩ Tà.
Lúc này quân Tần bị đường núi trơn trượt làm đứt
đoạn ở hai mạn nam bắc nhận được tin vội lũ lượt xông tới, nhưng quân
Tần bên cạnh Trương Cường càng ngày càng ít, cánh quân Hung Nô cũng biết rõ nếu không đà tráng ngay, thì khi đối diện với ba mươi vạn quân Tần
chỉ có nước chết.
Mông Điềm lúc này đã rơi vào đám quân hỗn loạn, năm nghìn cận binh của ông đang bảo vệ nghiêm ngặt quanh Trương Cường,
bên cạnh ông lúc này chỉ còn lại mấy trăm cận vệ, ai nấy đều biết chỉ
cần cố thủ thêm chút nữa, đại quân Tần đang bị đứt đoạn sẽ kịp thời xông đến, nên chém giết vô cùng hưng phấn, tuy nhiên chưa đến nửa giờ, mặt
đất đã nhuộm đỏ máu tươi, khiến cho con đường lầy càng thêm trơn.
Mùi phủ tạng bị đâm rách cùng mùi máu tanh, đường núi nhuộm màu máu và rừng rậm bao trùm một mùi sát khí tanh nồng. Qua Sĩ Tà sau khi tránh được
đường kiếm của lính Tần đưa mắt nhìn nhanh sang hai bên mạn trái phải,
phát hiện có không ít quân Tần đang ào ạt xông lên, trong lòng biết rõ
đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, nên đành hạ lệnh rát lui.
Tuy nhiên con đường lầy lội đã cắt mất tia hy vọng cứu sinh của chúng, theo số lượng
quân Tần càng ngày càng đông, năm vạn quân Hung Nô của Qua Sĩ Tà đã tổn
thất hơn nửa.
Sĩ khí và số lượng đều áp đảo, khiến cho quân Tần
dần dần phục hồi lại trận hình, Mông Điềm và Trương Cường đã được dồn
vào bảo vệ ở chính giữa, cánh quân Tần hơn mười vạn đã lui về hình thành xong vòng bao vây cửa núi, Qua Sĩ Tà và năm vạn quân Hung Nô đã rơi vào thế tuyệt vọng.
Qua Sĩ Tà quay lưng phát hiện một con đường nhỏ
còn chưa bị hồng thủy phá mất, miễn cưỡng cho phép hai người đi qua, bất giác thấy vô cùng vui mừng, một mặt lệnh cho cận binh bên mình rút lui
một mặt chui qua con đường nhỏ, chỉ cho phép một người đi qua, được che
đậy trong đám cỏ mọc um tùm, nếu hắn không kịp tóm một tên thợ săn dò
đường, cũng không thể phát hiện ra con đường ẩn nấp nhỏ này.
Nhìn thấy quân Tần đang từ từ ổn định lại tuyến đầu và bọn Hung Nô đang từ
từ tản vào rừng sâu, Trương Cường đang suy nghĩ mấy loại khà năng tin
tức bị tiết lộ.
Không xa kia, áo khoác của Mông Điềm nhuộm đỏ máu quân địch, mùi máu tanh xộc lên mũi khiến ông càng hăng máu.
Nhìn thấy cục diện dần dần được quân Tần khống chế lại, Mông Điềm lúc này
mới đưa tay lau vết màu trên mặt, thúc ngựa lên chỗ Trương Cường, cẩn
thẩn chắp tay nói: “Khiến bệ hạ hoảng sợ, Mông Điểm tội đáng muôn chết”.
Trương Cường nhìn Mông Điềm đang căng thẳng khẽ cười: “Tướng quân không cần
phải thế, lần này là sự cố bất ngờ, tướng quân không có trách nhiệm gì,
không cần thiết phải thế”.
Mông Điềm nghe thấy thế càng thấy hổ thẹn nói: “Mông Điềm loi là phòng bị, suýt nữa khiến bệ hạ bị thương, quà thực...”.
Trương Cường ngắt lời nói: “Tướng quân không cần tự trách mình, trận thế hôm nay e là đã bị ai đó tính toán từ rất lâu rồi”.
Mông Điềm nhìn quân Tần đang truy đuổi đám tàn quân Hung Nô gật đầu nói:
“Không sai, tin chúng ta đi qua đây e rằng đã sớm bị quân Hung Nô biết
được, nếu không đối phương tuyệt không thể đón cơn mưa hiếm gặp mà tập
kích chúng ta, hơn nữa, cánh quân kỵ binh này, là tinh binh hiếm có”.
Nói đến đây nhìn TRương Cường cẩn trọng và do dự nói: “Theo Mông Điềm thấy, hành tung của bệ hạ e là...”.
Trương Cường cười nhạt gật đầu: “Không sai, nếu quà thực đoán không sai, thì
nhất định Lưu Bang đã tiết lộ hành tung của đại quân cho Mặc Đốn”.
Mông Điềm kỳ thực trong khoảnh khắc quân Hung Nô xuất hiện đã sớm nghĩ đến
nhưng không dám nói ra, lúc này Trương Cường đã nói thế, vẫn thấy rất sợ hãi, ngạc nhiên nói: “Bệ hạ, Lưu Bang mặc dù một mực không chịu an tâm
quy thuận, nhưng ông ta làm thế này, có phải có gì đó...”.
Nói
đến đây nhìn thấy Trương Cường nở nụ cười sắc lạnh đầy hàm ý, mới nghĩ
ra: “Nếu thật sự trong lần mai phục này hoàng thượng có chuyện gì, thì
mình là đại tướng quân đương nhiên khó thoát tội chết, đến lúc đó tin
tức truyền về Hàm Dương, đứa con Lỗ Nguyên ra đòi, Lưu Bang cho hai mươi vạn đại quân đăng cơ, hậu quả quà thực...
Nói đến đây toàn thân toát mồ hôi lạnh, bây giờ là mùa hè oi ả, nhưng vẫn thấy ớn lạnh.
Nhìn thấy Mông Điềm sắc mặt thay đổi, Trương Cường mới gật đầu than: “Đến
lúc đó Mông tướng quân vì hộ giá không tốt mà phạm trọng tội, Lưu Bang
lại dựa vào thân phận đặc biệt của mình nhân cơ hội nội loạn trong cung, trừ bỏ Tiêu Hà và Phùng Kiếp lại tôn đứa con của Lỗ Nguyên lên hoàng
vị, còn lão ta tự phong làm chư hầu, đến lúc đó võ tướng chỉ còn lại
Vương Bôn và Chương Hàm, căn bản không phải là đối thủ của lão. Đại Tần
đã hoàn toàn rơi vào tay lão, chỉ cần cơ hội chín muồi, lại trừ nốt Lỗ
Nguyên và hoàng đế non nớt, thế thì thiên hạ có thể thay chủ được rồi”.
Mông Điềm nghe thế cả người ớn lạnh, thất thanh nói: “Đại Tần năm trăm năm sẽ tan tành thế sao?”.
Trương Cường lúc này nghĩ ngay đến lịch sử mà mình đã thuộc lòng, trong lòng
bất giác hỏi lại chính mình, rốt cuộc có thể thay đổi lịch sử hay không? Rốt cuộc sự thay đổi này, có thể mang lại hậu quả gì?
Đương lúc
suy nghĩ thì đội hình quân Tần đã hoàn toàn khôi phục, trận chiến vừa
rồi dường như chỉ là con sóng nhỏ trên mặt hồ, chỉ chớp mắt dấu tích đã
hoàn toàn biến mất.
Nếu như trên mặt đất có hàng nghìn xác chết
tanh tưởi, thì con đường núi đã bị máu tươi nhuốm màu nâu, như chưa từng có gì xảy ra.
Lúc này, trong ba mươi vạn đại quân Tần, có hơn
mười vạn người đã xuất kích truy đuối tàn quân Hung Nô, hai mươi vạn còn lại tự động thắt chặt bảo vệ Trương Cường giữa đội hình, xảy ra đột
biến vừa rồi, không ai dám lơ là mất cảnh giác.
Mông Điềm lại
càng bố trí toàn bộ năm nghìn cận binh của mình bảo vệ xung quanh Trương Cường, tăng cường phòng vệ, còn mình chỉ mang theo mấy trăm cận vệ. Sau trận ác chiến, trời đã quá trưa, mọi người đều thấy đói lả, tuy nhiên
nghỉ ngơi trong rừng rậm thế này, đối với quân Tần vừa trải qua nguy
hiểm mà nói, quà thực không hề thấy an toàn, cho nên ai nấy đều tự giác
tăng tốc tiến quân, ai nấy đều nghĩ, sau khi ra khỏi cửa núi, đến bình
nguyên rộng rãi thoáng đãng bên ngoài an trại nghỉ ngơi, không nghi ngờ
gì nữa mới là an toàn nhất.
Trương Cường nhìn đại quân đang từ từ tăng tốc trước mặt cũng cảm thấy rất đói, rốt cuộc nhổ trại từ sáng
sớm, đến bây giờ còn chưa ăn gì, lại thêm một trận ác chiến, bản thân
cũn toàn thần phòng bị, tinh thần vô cùng căng thẳng, thể lực hao tổn
không ít, lúc này đã chịu không nổi cơn đói.
Mông Điềm nhíu mày
nhìn sắc trời, hạ lệnh toàn quân tăng tốc, nhanh chóng ra khỏi núi, hạ
trại nghỉ ngơi, rồi quay đầu sang nói với Trương Cường: “Bệ hạ, trời
không còn sớm nữa, nơi đây rậm rạp, đại quân e là phải ra khỏi núi mới
có thể nghỉ ngơi”.
Trương Cường gật đầu nói: “Đại quân nhanh chóng ra khỏi sơn lâm, rồi hãy nghỉ ngơi”.
Nói xong, không để ý đến ánh mắt lo lắng của Hàn Hoán bên cạnh, sải bước
lớn đi tiếp, lúc này mặt trời oi à đã quét sạch sự mát mẻ do đêm mưa
mang lại, khí nóng càng lúc càng oi nồng, khiến cho mọi người đều vô
cùng khó chịu.
Mông Điềm quay lưng lại đến trước mặt Trương
Cường, chắp tay nói: “Trận chiến đột ngột này khiến cho đại quân đành
phải ngày mai mới qua được sông Hoàng Hà, trước tối hôm sau đến huyện
Nhạn Môn, lỡ nửa ngày với đại quân của Vương Bôn”.