Những ngày này liên tiếp xảy ra chuyện, dưới áp lực nặng nề Trương Cường đã quên béng đi mất Trương Lương trong ngục Hàm Dương, lúc này nghe Tiêu Hà nói thế vội hỏi: “Kế sách này có thật
là do Trương Lương nghĩ ra?”.
Tiêu Hà ung dung đáp lời: “Thần
luôn ngưỡng mộ tài hoa của Trương Lương, lại biết bệ hạ xưa nay xem
trọng nhân tài nên thường vào ngục ghé thăm”.
Thấy Trương Cường
không nổi giận, Tiêu Hà nói tiếp: “Hôm nay thần nghe nói Trương Lương
sức khỏe không tốt nên vội đến thăm, nào ngờ y mang bệnh trong ngục mà
vẫn quan tâm đến việc thiên hạ, được biết bệ hạ đau đầu về vấn đề quân
lương nên hiến kế mong bệ hạ xá miễn tội lỗi năm xưa”.
Dứt lời,
Tiêu Hà quỳ xuống khấu đầu cầu xin: “Bệ hạ, trong thiên hạ người có thể
nghĩ ra kế sách này chẳng có mấy ai, nếu để Trương Lương chết trong ngục chẳng phải tổn thất lớn đó sao? Nếu bệ hạ không quên thù xưa, hiền tài
thiên hạ đều ẩn cư sơn lâm không chịu thần phục Đại Tần, còn nếu bệ hạ
rộng lượng khoan dung, nhân tài khắp thiên hạ tất sẽ tự tìm đến”.
Tiêu Hà vừa nói dứt câu, Tả Lâm lập tức bĩu môi phàn bác: “Bệ hạ, Trương
Lương tuy có tài nhưng năm xưa hành thích tiên hoàng, âm mưu phản Tần,
nếu thả ra chính là thả hổ về rừng, sau này ắt gây bất lợi cho Đại Tần”.
Thái úy Phùng Kiếp nói xen vào: “Bệ hạ, theo ý thần kế sách giải quyết vấn
đề lương thảo đủ để gán tội hành thích năm xưa, bệ hạ là bậc minh quân
vĩ đại, nên định đoạt thế nào chắc biết suy xét, chúng thần không tiện
can thiệp”.
Trương Cường quay sang Phùng Khứ Tật vẫn chưa mở lời, mỉm cười hỏi: “Không biết ý thừa tướng thế nào?”.
Phùng Khứ Tật khom lưng nói: “Trương Lương chỉ là một tên tử tù, xử trí thế nào tùy ý bệ hạ”.
Trương Cường trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng đã quyết định xong, gật đầu nói: “Trương Lương dâng kế hay giúp giải quyết nguy cơ của Đại Tần,
đúng là một nhân tài hiếm có, thời loạn thế chính là lúc trọng dụng nhân tài, nay trẫm xá miễn tội chết cho y, Trương Lương có thể dùng thân
phận thứ dân ở lại Hàm Dương”.
Nhìn vào Tiêu Hà vẫn đang quỳ dưới đất, hài lòng nói: “Tiêu Hà một lòng tiến cử hiền tài, không chiếm công lao về phần mình, hơn nữa giữ chức đình úy giải quyết mọi việc thỏa
đáng, từ hôm nay hãy thăng làm hữu thừa tướng”.
Mệnh lệnh ban ra
của Trương Cường làm bá quan trong đại điện kinh ngạc, mọi người không
ngờ Tiêu Hà chỉ vì một công lao nhỏ mà leo lên chức hữu thừa tướng chức
cao quyền trọng, bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ là lúc này uy danh của
Trương Cường đã ngang với Tần Thủy Hoàng khi tại thế, tuy có phần không
phục nhưng không ai dám lên tiếng phản đối.
Tiêu Hà không ngờ
mình được bổ nhiệm làm hữu thừa tướng, từ sau khi trừ khử Triệu Cao,
Phùng Khứ Tật được thăng làm tả thừa tướng, chức hữu thừa tướng vẫn bỏ
trống, Tiêu Hà xuất thân thấp hèn, làm đình úy đã bị nhiều điều tiếng dị nghị, vừa định lên tiếng từ chối, chợt nghĩ đến dụng ý của Trương
Cường, nay Phùng thị chiếm hai vị trí trong tam công, còn Tả Lâm là quốc trượng, thế lực trong triều rơi vào tay hai gia tộc, Trương Cường đề
bạt mình lên chắc chuẩn bị thâu tóm lại quyền lực rồi.
Thấy Tiêu
Hà sắc mặt trắng bệch, Trương Cường thở dài một tiếng, tuy Phùng Khứ Tật và Phùng Kiếp đều là trung thần tuyệt đối của Đại Tần, nhưng thế lực
của họ quá lớn nên không thể xem thường được nữa, giờ có thêm Tiêu Hà
cùng tam công chế ngự lẫn nhau, giữ cân bằng quyền lực là tốt nhất.
Vừa định lên tiếng trấn an, chợt nghe Tiêu Hà dè dặt cất tiếng: “Bệ hạ,
Tiêu Hà giữ chức đình úy chỉ mới hai năm, nay được cất nhắc sợ không đảm đương nổi trọng trách, phụ lòng tin tưởng của bệ hạ”.
Bá quan trong đại điện nghe vậy lập tức ngưng bàn tán, ánh mắt đổ dồn về phía Trương Cường đợi phản ứng cua hắn.
Tiêu Hà là thừa tướng danh tiếng của Hán triều trong lịch sử, về tài năng
của ông Trương Cường tuyệt đối tin tưởng, nghĩ vậy nên hắn thản nhiên
nói: “Ái khanh bình thân đi! Khanh là người thích hợp nhất cho chức hữu
thừa tướng, hai năm qua khanh làm đình úy rất tốt, lần này có thể chính
thức chia sẻ gánh nặng.
Giúp Phùng lão thừa tướng rồi, trẫm tin tưởng vào năng lực của khanh, cứ yên tâm mà làm!”.
Tiêu Hà biết mình không thể từ chối sứ mệnh, liền thành khẩn chắp tay nói:
“Bệ hạ tin tưởng thần như thế, Tiêu Hà xin tận tâm tận lực vì bệ hạ!”.
Trương Cường cười ha hả nói: “Thỏa thuận giữa khanh và giới thương buôn nay
càng dễ thực hiện hơn đúng không? Lương thảo cần nhanh chóng gom đủ đưa
ra tiền tuyến, việc này giao cho khanh toàn quyền xử lý”.
Nói đến đây, sắc mặt chợt tối sầm lại, nghiêm giọng nói thêm: “Nếu để lỡ mất việc quân, trẫm nhất định xử phạt nặng đấy!”.
Bá quan trong đại điện rùng mình một cái, ngấm ngầm cảm thấy may mắn khi
không ôm lấy nhiệm vụ khó khăn này vào thân, lòng đố kỵ đối với Tiêu Hà
vì thế cũng giảm đi nhiều.
Tiêu Hà ung dung bẩm báo: “30 vạn đấu
lương thảo đã gom từ trước có thể lập tức đưa ra tiền tuyến, bốn mươi
vạn đấu còn lại cần mười ngày mới đến được Hàm Dương, vận chuyển đến
Quận Thượng cần khoảng mười ba ngày”.
Trương Cường gật đầu nói:
“Nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch thì rất tốt, chỉ là thời gian
cấp bách, nếu xảy ra biến cố gì thật khó mà ứng phó”.
Tiêu Hà quả quyết nói: “Chiến sự nguy cấp cũng đành như thế, nếu có sơ xảy gì Tiêu Hà xin gánh vác trách nhiệm!”.
Trương Cường yên tâm phần nào, truyền lệnh xuống: “Thành Thái lập tức xuất
phát, Tiêu Hà bắt tay ngay chuẩn bị vận chuyển lương thảo, nếu không còn việc gì khác thì trẫm hồi cung trước, các khanh có việc gì có thể vào
cung gặp trẫm bất cứ lúc nào”.
Dứt lời, Trương Cường đứng dậy ra khỏi đại điện trong tiếng hô vạn tuế của bá quan văn võ.
Leo lên kiệu trở về tẩm điện, Trương Cường đột nhiên nhớ đến Lệ Cơ đang bị
giam cầm trong Chiêu Minh cung, lòng đau như cắt, thấy Trương Cường khí
sắc không tốt, Hàn Hoán tưởng hoàng thượng suốt đêm không ngủ nên long
thể bất an, vội dè dặt hỏi nhỏ: “Bệ hạ có cần truyền nữ y chẩn trị?”.
Trương Cường suy nghĩ giây lát, lắc đầu nói: “Quay về tẩm điện trước đã”.
Khi về đến tẩm điện thay thường phục vào, Trương Cường chỉ cảm thấy toàn
thân rã rời, thả lưng nằm xuống giường, mùi thơm dìu dịu xộc vào mũi,
chính là mùi thơm xuân dược trên người Lỗ Nguyên vẫn chưa tan biến hết,
nghĩ đến mỹ nhân Lỗ Nguyên, Trương Cường thở dài ngao ngán, giai nhân
như thế mình nên trân trọng mới phải, nhưng quan hệ thù địch giữa mình
và Lưu Bang là một trở ngại không thể xóa bỏ, nếu có một ngày buộc phải
hạ thủ vô tình cũng đành làm theo, lại nghĩ đến Ngu Cơ nay không biết
phiêu bạt phương nào, tâm trạng Trương Cường chùn xuống.
Cơn mệt
mỏi dần dần xâm chiếm cơ thể, Trương Cường ngủ thiếp đi tự lúc nào, khi
tỉnh lại mặt trời đã xuống núi. Thấy Trương Cường thức giấc, một tên nội thị đứng hầu cạnh giường vội hầu hạ hắn mặc y phục, cung kính bẩm báo:
“Bệ hạ, ngự thiện đã chuẩn bị xong, bệ hạ có muốn dùng ngay không ạ?”.
Đêm qua không ngủ, sáng nay chỉ dùng ít điểm tâm, Trương Cường đã cảm thấy
bụng đói cồn cào, bèn gật đầu nói: “Cũng được, trẫm phải ăn no trước
đã”.
Lệnh được ban xuống, một đội cung nữ ngay hàng thẳng lối
bước vào, trên tay mỗi người đều cầm chiếc hộp thức ăn nhỏ, mùi thơm của thức ăn tinh tế trong hộp phảng phất khắp tẩm điện, chỉ nghe tên nội
thị cung kính nói: “Ngự thiện hôm nay đều do chính tay Tuệ phi nương
nương chuẩn bị giúp bệ hạ”.
Trương Cường nghe vậy cảm động trong lòng, có được giai nhân hiền thục như thế bầu bạn còn trông mong gì hơn chứ?
Tên nội thị lại cung kính hỏi tiếp: “Đêm nay bệ hạ có cần truyền Lưu lương nhân vào hầu hạ không ạ?”.
Trương Cường suy nghĩ giây lát, lắc đầu nói: “Không cần đâu, truyền Tuệ phi đến đây, trẫm đã rất lâu không ở cùng Yên nhi rồi”.