Hàn Hoán không dám chậm trễ, hối hả ra ngoài căn dặn một tên nội thị vài câu, tên nội thị nhanh chân đi khỏi. Hàn Hoán
quay vào hầu hạ Trương Cường mặc y phục vào: “Bệ hạ muốn đợi Thành tướng quân ở đây hay là đến chính điện?”.
Trương Cường suy nghĩ giây lát, gật đầu nói: “Đến chính điện, sau khi Thành Thái vào cung hãy dẫn đến chính điện gặp trẫm”.
Dứt lời, Trương Cường ngồi lên kiệu đã đợi sẵn bên ngoài hối hả đến chính
điện, lúc này không ít quan viên đã chờ sẵn, thấy Trương Cường xuất
hiện, tất cả cùng quỳ xuống hành lễ. Trương Cường vào đại điện ngồi vào
ngai vàng, quét mắt một lượt các đại thần bên dưới, phát hiện Tiêu Hà và Thành Thái vẫn chưa tới.
Phùng Khứ Tật tiến lên một bước, chắp
tay bẩm báo: “Bệ hạ, Hung Nô đã công phá Cửu Nguyên, bao vây Thượng
Quận, nếu Thượng Quận thất thủ Hàm Dương chắc chắn khó giữ, Mông tướng
quân hôm nay vẫn chưa nhận được mệnh lệnh của bệ hạ, đợi khi mệnh lệnh
đến được Hàm Đan, Mông tướng quân lại khởi hành từ Hàm Đan đến Thượng
Quận, chỉ e...”.
Phùng Kiếp vội nói xen vào: “Bệ hạ, thần xin thống lĩnh quân Hàm Dương đến Thượng Quận chi viện”.
Tà Lâm “Hừ!”. Một tiếng mỉa mai: “Thái úy có phải hồ đồ rồi không? Thảnh
Hàm Dương chỉ có bốn vạn quân trấn thủ, dù đến cứu viện cũng chà giúp
được gì, ngược lại còn bỏ trống Hàm Dương, chẳng lẽ bệ hạ phải đích thân thủ thành hay sao?”.
Phùng Kiếp thế mới cảm thấy vừa rồi mình
nhất thời lỡ lời, ngao ngán nói: “Lần này Hung Nô tiến quân thần tốc như thế, bây giờ chúng ta có phải nghĩ cách làm thế nào giữ lấy Hàm Dương,
loạn đảng vừa bình định, không ít kẻ mang nặng dã tâm vẫn lăm le dòm
ngó, chúng ta không thể không đề phòng”.
Tuy nói là vậy nhưng
Phùng Kiếp cũng không nghĩ ra cách gì hiệu quả, ngẩng đầu nhìn lên thấy
Trương Cường vẫn bình thản như không có gì xảy ra, trong lòng khâm phục
khí khái lâm nguy bất biến của hoàng thượng.
Tả Lâm góp ý: “Theo ý thần, chỉ bằng lệnh cho Mông Điềm lập tức quay về Hàm Dương, đại quân ở Hàm Cốc quan cũng rút toàn bộ về Hàm Dương, như vậy chỉ trong ba ngày
là có thể chuẩn bị hoàn tất, đợi chiến sự ở Thượng Quận kết thúc, Mông
tướng quân thống lĩnh ba mươi vạn đại quân cố thủ Hàm Dương, đợi Hung Nô kéo đến mới nghênh chiến”.
Bá quan trong điện nhíu mày khó chịu, chiến thuật không đánh mà chạy này trái lại tư duy của người Tần, nhưng không ai nghĩ ra cách nào hay hơn nên đều im lặng chờ Trương Cường
quyết định.
Trương Cường nghe lời Tả Lâm, tức giận sôi gan, nhưng đối phương dù gì cũng là thân phụ của hoàng hậu nên mới cố kìm nén cơn
giận, quay sang Hàn Hoán hỏi: “Thành Thái đã đến chưa?”.
Hàn Hoán vội cung kính bẩm báo: “Bệ hạ, Thành tướng quân đang chờ ngoài điện, do ngự sử đại nhân đang phát ngôn nên không dám tự tiện xông vào”.
Trương Cường gật đầu nói nhanh: “Lệnh cho Thành Thái vào đi!”.
Dứt lời, ánh mắt nghiêm nghị quét một lượt các đại thần bên dưới, mọi người nghe Trượng Cường truyền Thành Thái vào điện, không biết hoàng thượng
định làm gì, tất cả đều ngóng đầu nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Thành
Thái thân mang giáp nhẹ, đầu đội ngọc quán, thong dong bước vào đại
điện, quỳ xuống hành lễ: “Thành Thái tham kiến bệ hạ!”.
Trương Cường hỏi nhanh: “Khanh đứng dậy đi! Việc trẫm dặn dò khanh làm đến đâu rồi?”.
Thành Thái không dám chậm trễ, vội thành thật bẩm báo: “Tất cả đều tiến triển thuận lợi, nếu làm theo cách của bệ hạ chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó”.
Câu này nói ra, quần thần trong đại điện giật mình sợ hãi, họ đều biết
Thành Thái xưa nay luôn phụ trách việc huấn luyện phi hành quân, tuy đa
số vẫn chưa có cơ hội tận mắt chứng kiến phi hành quân chiến đấu nhưng
chiến công của đội quân thần bí này lại nghe qua rất nhiều, trong lòng
vạn phần ngưỡng mộ.
Nghe Trương Cường và Thành Thái đối thoại,
quần thần đang tuyệt vọng như nhìn thấy tia sáng cuối đường hầm, tất cả
cùng nín thở chờ Trương Cường ban lệnh. Chỉ thấy Trương Cường quà quyết
gật đầu nói: “Thành Thái lập tức dẫn năm trăm phi hành quân đến Thượng
Quận phối hợp với quân thủ thành ở đó giáp công.
Hung Nô, phải
giữ chân chúng trong ba ngày, chỉ cần Mông Điềm và đại quân ở Hàm Cốc
quan quay về, chúng ta mới có thể quyết chiến trực diện với Hung Nô”.
Lúc này Thành Thái đang nôn nao muốn thử uy lực của trang bị mới trên chiến trường, nghe Trương Cường truyền lệnh xuất chinh trong lòng phấn khích, chắp tay nói: “Bệ hạ yên tâm! Thần nhất định hoàn thành nhiệm vụ, nếu
không giữ chân được Hung Nô, Thành Thái xin xả thân báo quốc!”.
Trương Cường đứng dậy tháo thanh kiếm tùy thân ra, gật đầu nói: “Khanh đi
chuẩn bị đi! Thanh bảo kiếm này trẫm ban cho khanh, xem như trẫm sát
cánh chiến đấu cùng khanh trên chiến trường vậy!”.
Hàn Hoán vừa
định giúp truyền kiếm, Trương Cường đưa tay ngăn lại, đích thân bước
xuống ngai vàng giao kiếm cho Thành Thái, ôn hòa nói: “Thời thế loạn lạc chính là cơ hội để đại trượng phu kiến công lập nghiệp, trẫm đợi tướng
quân thắng trận trở về”.
Thành Thái cảm động trong lòng, dõng dạc hô to: “Thần nhất định không phụ thánh ân!”.
Quay lại ngai vàng, Trương Cường trầm ngâm nói tiếp: “Về vấn đề lương thảo
sẽ giao cho thừa tướng toàn quyền lo liệu, phải nhanh chóng...
Chợt thấy sắc mặt Phùng Khứ Tật không tốt, cảm thấy áy náy khi bắt một người ngoài bảy mươi tuổi lao tâm lao lực, Trương Cường thở dài nói: “Gần đây quốc sự bề bộn, nếu thừa tướng mệt mỏi có thể tạm thời lui xuống nghỉ
ngơi”.
Phùng Khứ Tật gắng gượng nói: “Đa tạ bệ hạ quan tâm! Chỉ
là Đại Tần đang đối mặt với ngoại xâm, lão thần đâu thể bỏ mặc giang sơn xã tắc mà yên tâm dưỡng bệnh?”.
Trương Cường vừa định truyền
lệnh ngự y vào điện chẩn trị giúp Phùng Khứ Tật, một tên tiểu thái giám
chạy vào bầm báo: “Bệ hạ, Tiêu Hà có việc quan trọng cầu kiến!”.
Nãy giờ không thấy Tiêu Hà Trương Cường đã cảm thấy ngạc nhiên, lúc này
nghe báo Tiêu Hà xuất hiện, vội truyền gọi: “Lệnh cho Tiêu Hà vào đây
ngay!”.
Một lúc sau, Tiêu Hà ung dung bước vào điện, hành đại lễ
quân thần xong chắp tay nói: “Bệ hạ, thần đã triệu tập được bảy mươi vạn đấu lương thảo, thêm vào hai mươi vạn đấu cấp từ phủ nội vụ là đủ một
trăm vạn đấu, đủ cho đại quân dùng trong mấy tháng, đến lúc đó vụ mùa ở
Ba Thục và Giang Nam đã thu hoạch xong, vấn đề lương thảo nan giải của
Đại Tần xem như giải quyết thuận lợi rồi”.
Câu này nói ra, khắp
đại điện lập tức trở nên ồn ào, ai cũng biết lương thảo bức bách là vấn
đề khó khăn nhất của quân đội Đại Tần hiện nay, giải quyết được vấn đề
này rõ ràng là lập được công lớn.
Trương Cường kinh ngạc hỏi: “70 vạn đấu lương thảo khanh làm sao tìm được?”.
Tiêu Hà trịnh trọng nói: “Thần đã vay mượn từ các phú hộ trong thiến hạ, kèm lời hứa sang năm sẽ trả cả vốn lẫn lời, vùng đất Ba Thục có nhiều mỏ
đồng, những chủ mỏ toàn là phú hộ, đám người này thường tích trữ nhiều
lương thảo, thần hứa hẹn danh lợi với họ nên họ mới đồng ý mở kho cho
mượn lương”.
Tiêu Hà vừa nói dứt câu, Trương Cường chưa kịp lên
tiếng, Tả Lâm đã nghiêm giọng quát lên: “Đinh úy thật to gan, dám tự
tiện thỏa thuận điều kiện với đám thương buôn, chẳng lẽ ông tự xem mình
có quyền lực như hoàng đế rồi?”.
Bá quan văn võ cùng biến sắc,
nín thở nhìn về phía Trương Cường, cấm vệ bên ngoài điện cũng xin sàng
chò lệnh xông vào bắt giữ Tiêu Hà.
Trương Cường liếc mắt về phía
Tả Lâm, thoáng lộ vẻ mừng rỡ, lại nhìn vào Tiêu Hà vẫn giữ sắc mặt bình
thản, gật đầu hỏi: “Tiêu Hà, khanh hãy kể lại chi tiết điều kiện thỏa
thuận trẫm nghe thử!”.
Tiêu Hà cung kính nói: “Thần hứa cho đám
thương buôn nửa phần lợi nhuận, lại thỏa thuận sang năm họ sẽ được quan
phủ giảm sưu thuế. Tiêu Hà nguyện lình tội tự tiện định đoạt, chỉ xin bệ hạ đừng hủy bỏ thỏa thuận”.
Trương Cường cảm thấy đây là một
cách hay, có phần giống phát hành trái phiếu chính phủ của thời hiện
đại, liền cười ha hả khen ngợi: “Hay lắm, làm rất tốt! Trẫm phải trọng
thưởng khanh mới được”.
Tiêu Hà thấy thời cơ chín mùi, lập tức
tiết lộ: “Bệ hạ, kế này không phải do thần nghĩ ra, mà do Trương Lương
trong ngục bày cho thần, bệ hạ nên ban thưởng cho Trương Lương mới
đúng!”.