Vương Bôn tuy rằng cũng là lần đầu gặp phải tình huống này, nhưng chưa hoảng sợ, mà nhanh chóng dùng vạt áo che lên trên mặt, ngăn cản luồng khói đặc cuồn cuộn, trong lòng âm thầm ngạc
nhiên với biện pháp của Trương Yểm nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lúc này quân Tần vốn mai phục tại đoạn đường dốc thoải bị sương khói của
Trương Yếm làm cho chiến lực giảm đi, bị binh sĩ quân Triệu xông lên
hung hăng chém giết trong giây lát, thời gian không đến một khắc, liền
bị thương vong gần hai vạn người. Cũng may kinh nghiệm chiến đấu của
binh sĩ quân Tần đều cực kỳ phong phú, sau một lúc hoảng loạn, một số
binh lính vọt tới chỗ ít khói đặc, liều chết vật lộn với quân Triệu đang xông lên.
Vương Bôn lại đứng mũi chịu sào, bởi vì chiến mã bị
khói đặc hun làm cho luống cuống, khiến cho hắn bất đắc dĩ đành phải bỏ
ngựa, vừa mới xuống ngựa, một nhánh khoảng một ngàn quân Triệu liền phá
tan bảo vệ của năm trăm thân binh, thẳng hướng Vương Bôn đánh tới.
Ba gã binh sĩ quân Triệu nhìn thấy cách ăn mặc tướng lĩnh của Vương Bôn
xuống ngựa đi bộ, liền tranh thủ cơ hội, nhân cơ hội thân binh của Vương Bôn không kịp bổ sung trận hình đã phá tan. Lập tức vọt tới trước mặt
Vương Bôn giơ lên trường kiếm trong tay liền hướng Vương Bôn đồng thời
bổ tới!
Vương Bôn khẽ quát một tiếng, đùi phải vừa đạp, thân hình lắc mạnh, đồng thời trường kiếm trong tay hung hăng chém tới một gã
quân Triệu cách mình gần nhất! Lúc này, một gã quân Triệu bên cạnh nhìn
thấy sau lưng Vương Bôn không có phòng bị, im lặng hươ trường kiếm chém
xuống. Vương Bôn lúc này vừa mới né qua trường kiếm đâm tới trước mặt,
cảm thấy sau lưng có kình phong đánh úp lại, trong lòng ràng mình, dưới
chân vừa trượt, thân hình nghiêng về trái, phất tay rút kiếm chắn lại.
Chỉ nghe “Đinh!”. Một tiếng giòn vang, tên binh sĩ quân Triệu đánh lén
kia nhào lên, trường kiếm rời khỏi tay bay ra, Vương Bôn cười nhạo một
tiếng, trở lại hươ kiếm đâm một cái, huyết quang phun trào, tên binh sĩ
quân Triệu kia lảo đảo một bước, không kịp kêu lên. Liền nặng nề mà ngã
xuống vũng máu.
Giờ phút này, thân binh đã vây kín Vương Bôn,
không cần Vương Bôn phân công liền đồng thời xông lên, đốn hai gã binh
sĩ quân Triệu còn lại kia ngã trên mặt đất.
Lúc này gió lạnh
trong núi càng thêm mạnh, ngược lại thổi khói đặc cuồn cuộn vây quanh
bãi đất này tan đi rất nhiều, vốn dĩ khói đặc bắt đầu dần dần giảm đi uy hiếp với binh sĩ quân Tần. Quân Tần còn lại đã khôi phục lại bình tĩnh, tổ chức lại trận hình tiến công, bắt đầu đánh tới quân Triệu đang tấn
công bãi đất!
Trương Yểm lúc này bởi vì quân Tần bắn ra cung tên
đều là cây gỗ chế thành, cành giác trong lòng với quân Tần liền giảm
mạnh, bởi vì hắn không biết quân Tần đã bí mật được tiếp viện thêm ba
vạn tinh binh, cho nên Hàn Quảng mới được Trần Bình triệu hồi về đánh
bọc sau lưng đại quân Mông Điềm, còn một mình hắn nhận lệnh kìm chế sáu
vạn binh lính đã mỏi mệt của Vương Bôn.
Biện pháp dùng khói đặc
làm sặc binh lính đối phương lần này, đúng là từ tay Trần Bình. Vốn dựa
theo kế sách Trần Bình, Trương Yểm chính diện lấy loại khói đặc có bột
ớt cay này, khiến người ngửi phải có thể tạm thời mất đi năng lực chống
cự. Cũng là kế sách có rất ít người dùng, Trương Yểm lúc này mới quyết
định trong tình huống không có phối hợp tác chiến khác mạo hiểm tiến
công.
Trong nháy mắt khói đặc vừa mới trào lên, quân Tần quả
nhiên bị quân Triệu thừa cơ xông lên giết được vô số, người ngã ngựa đổ. Điều này làm cho Trương Yểm quả nhiên là âm thầm vui mừng, đang muốn
mệnh lệnh binh lính thùa thế nhảy vào đại doanh quân Tần. Cũng không ngờ gió bỗng nhiên to lên, thổi tan sương khói mình cho là bào pháp, quân
Tần lại không biết từ đâu tràn ra vô số cung thủ trang bị hoàn mỹ, dưới
cung tên mạnh mẽ, binh sĩ quân Triệu lần lượt tráng tên ngã xuống đất.
Ba vạn quân Triệu lại tiến lên phía trước cùng quân Tần vật lộn một
phen, người còn lại không đến hai vạn!
Lúc này, sắc trời đã bắt
đầu sáng dần, chân trời phía đông bắt đầu lộ ra ánh bình minh màu hoa
hồng, chụp lên một màu đỏ mê người lên mảnh đất rộng lớn vừa mới thức
tỉnh.
Nhìn thấy sắc trời sắp sáng, Trương Yểm trong lòng biết là
không ổn. Mang theo hai trăm thân binh tùy thân, lặng lẽ thối lui ở phía sau đội ngũ, nếu là đợi cho sắc trời sáng rõ, chính mình sẽ không có
đường chạy thoát!
Đúng lúc Trương Yểm chuẩn bị mượn cơ hội quân
Triệu xung phong thối lui về phía núi rùng hẻo lánh, một tiếng nổ mạnh
đinh tai từ phía trước cách đó không xa truyền đến. Lập tức chỉ cảm thấy cả người đau đớn, con ngựa kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp phản ứng,
trước mắt tối sầm, liền không biết gì nữa.
Vương Bôn lúc này được thân binh bảo vệ, lui đến chỗ cao nhất. Bởi vì sắc trời đang ở dần dần
trở sáng. Hình thức chiến đấu dưới chân núi đã bắt đầu rõ ràng hơn.
Vương Bôn cuối cùng thoát khỏi quân Triệu đeo bám. Ngưng thần quan sát
tình hình hai quân giao chiến. Lúc này, quân Tần ở sườn bắc bãi đất cũng đã tham gia vào chiến đấu.
Khi tiếng nổ mạnh truyền đến. Vương
Bôn đầu tiên cả kinh, nhất thời đưa mắt nhìn vào không trang, chỉ thấy
hơn một trăm cánh chao lượn màu đen nổi trên màn trời càng ngày càng
sáng, giống như màu đen tử thần phát động một vòng tập kích mãnh liệt ở
phía sau quân Triệu, chiến mã không qua huấn luyện đặc biệt, bị tiếng nố mạnh làm cho hoảng sợ bốn phía chạy như điên.
Giống như cành
tiêu diệt tinh kỵ dân tộc Hung nô lần trước, quân Triệu đang xung phong
về phía bãi đất bị tình huống phía sau bỗng nhiên phát sinh làm cho
không biết phải làm sao, rất nhiều binh lính thậm chí chạy tới chỗ nổ
mạnh, còn không hiểu được là chuyện gì, liền bị quân Tần đang nghênh
chiến vượt lên đâm chết từ sau lưng.
Cứ như vậy, quân Triệu nhất
thời lòng quân đại loạn, chỉ là chống cự yếu ớt rồi thối lui xuống núi
tựa như thủy triều. Vương Bôn lúc này mới hét lớn một tiếng, thúc xuống
bụng chiến mã, dẫn đầu đánh tới quân Triệu đang tháo chạy!
Lúc
này, binh sĩ quân Tần khi tiếng nổ mạnh truyền đến sĩ khí đã tăng lên,
ba vạn quân Tần theo Bành Việt tới, sĩ khí đang vượng, lại thêm phi hành quân xoay chuyển trên trời càng là tâm lý cho quân Tần nhất tề đánh
thật mạnh mẽ.
Dưới sự dẫn dắt của Vương Bôn, tám vạn quân Tần từ
trên bãi đất dốc toàn bộ lực lượng, tràn về phía quân Triệu đang tháo
chạy. Phi hành quân trên trời lại thi thoảng ném xuống mấy trái bom đất
tiêu diệt quân Triệu đang chạy trốn, tuy rằng lực sát thương căn bản
không thể so sánh với đời sau, nhưng sự khiếp sợ đối với kẻ địch còn cao hơn bản thân nó.
Khi trời đã sáng, Vương Bôn suất lĩnh tám vạn
quân Tần đã tiêu diệt toàn bộ quân Triệu tấn công lần này, ngoài gần một vạn người trở tay không kịp mà tổn thất khi bắt đầu chiến đấu bị quân
Triệu giết hại, trận chiến đấu này được cho là toàn thắng và chấm dứt.
Lần này đầu Thống soái quân Triệu Trương Yểm bị một lão binh quân Tần
thu được, Vương Bôn cũng không cảm thấy vui vẻ, đầu tướng lĩnh quan
trọng như thế có thể thu được công lớn.
Nhìn quân Tần đang bị
kích động dọn dẹp chiến trường, Vương Bôn đang muốn thúc ngựa tiến đến
bãi đất đại doanh trung quân, trước mặt lại nhìn thấy đô úy phi hành
quân Khoan Hòa đang thúc ngựa vội vàng tiến đến. Vương Bôn không khỏi
ngớ người, vội vàng tiếp đón kinh ngạc nói: “Tướng quân vì sao lại vội
vàng như thế?”.
Khoan Hòa liếc mắt nhìn thi thể ngang dọc khắp cả chiến trường, vòng tay về phía Vương Bôn nói: “Tướng quân, tại hạ được
Mông tướng quân dặn, nơi đây chiến sự xong, phải chạy tới Vũ An gấp rút
tiếp viện, cho nên không thể ở lâu!”.
Vương Bôn nghe vậy mắt hổ sáng ngời, vòng tay về phía Khoan Hòa nói: “Nhờ nói với Mông tướng quân, Vương Bôn lập tức đến sau!”.
Chân trời, mặt trời màu đỏ chậm rãi từ đỉnh núi lộ ra, làm cho thành Vũ An
đứng yên lặng trong lòng dãy núi dâng lên một tầng huyết tinh khí dày
đặc.
Mông Điềm dưới sự bảo vệ của năm trăm thân binh, đi lên một
tòa núi nhỏ phụ cận, dùng kính viễn vọng do Khoan Hòa mang đến từ Hàm
Dương cẩn thận quan sát hướng đi trong thành Vũ An, Vũ An trong ánh bình minh tĩnh mịch gần như chết lặng.
Qua kính viễn vọng quan sát,
Mông Điềm có thé rõ ràng nhìn thấy mặt mày và chòm râu của binh sĩ quân
Triệu trên tường thành Vũ An, trong lòng âm thầm khiếp sợ sự tinh diệu
của vật này và sự trợ giúp lớn lao với binh lính trong chiến tranh.
Lúc này, qua kính viễn vọng, Mông Điềm bỗng nhiên phát hiện đối diện mình,
một gã tướng lĩnh quân Triệu đang đứng ở trên tường thành trông về bên
này. Thần sắc vô cùng nghiêm trọng, dường như đang suy tư về phương pháp ứng đối với trận chiến tranh này. Một gã thân binh đi ra phía trước vẻ
mặt căng thẳng nói cái gì đó, sắc mặt tướng lĩnh đột nhiên thay đổi, chỉ về phía đông nam thần sắc nghiêm trọng phân công cái gì đó.
Mông Điềm trong lòng rúng động, chú ý theo phương hướng tướng lĩnh quân
Triệu chỉ điếm, dùng kính viễn vọng nhìn lại, chỉ thấy giữa rùng rậm cỏ
cây um tùm, vài cờ xí màu đen ở sâu trong rùng rậm bên sườn của mình
chợt lóe rồi biến mất.
Mông Điềm nhất thời chấn động, vội vàng
hỏi Mông An đi theo phía sau mình: “Mông An, tình hình bên sườn ngươi đã điều tra rõ ràng chưa?”.
Mông An không biết lời của Mông Điềm
rốt cuộc có dụng ý gì nghi hoặc bất định nói: “An toàn của bên sườn mạt
tướng đã tra xét qua, trong ba mươi dặm tuyệt đối không có nguy hiểm”.
Mông Điềm sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Ngươi lập tức dẫn dắt năm trăm người ngựa đi về bên sườn tra xét, nếu là có thể phát hiện tung tích của địch, lập tức trở về bẩm tấu!”.
Mông An sợ hãi cả kinh, vội vàng vòng tay nói: “Mạt tướng hiểu được, tướng quân yên tâm!”.
Nói xong, cũng không kịp nói thêm cái gì, đá mạnh dưới thân chiến mã, xoay người chạy như điên mà đi.
Nhìn bóng dáng Mông An rời khỏi, Mông Điềm nắm chặt dây cương trong tay,
xoay người trở lại lều lớn của mình. Đồng thời phân công cho thân binh
theo sát ở phía sau mình nói: “Lệnh toàn bộ tướng lĩnh từ đô úy trở lên
đến ngoài lều lớn của ta chờ đợi phân công!”.
Thân binh kia nghe
vậy chấn động mạnh, vội vàng vòng tay thi lễ, xoay người đi truyền lệnh. Mông Điềm trở lại lều lớn còn chưa ngồi xuống, liền nghe thân binh
ngoài trướng bẩm tấu nói: “Tướng quân, các vị tướng quân ở ngoài trướng
chờ mệnh!”.
Mông Điềm tiếp nhận trà nóng của thân binh đã sớm
chuẩn bị xong, uống một ngụm to, lúc này mới giương mắt liếc mắt một cái các tướng lĩnh đang ở ngoài lều lớn, vừa trở lại trên tọa tháp ngồi
xuống, vừa lạnh lùng gật đầu nói: “Tất cả mọi người vào đi”.
Các
tướng lĩnh bất an đi vào trướng, trung lang tướng Thái Thăng cẩn thận
liếc mắt một cái nhìn Mông Điềm, bất an nói: “Tướng quân, sắc trời đã
sáng, thành trì Vũ An chắc chắn, nếu không sớm phát động tiến công chỉ
sợ sự tình có biến”.
Lúc này, một đô úy khác tiến lên nói: “Mạt
tướng cảm thấy được, phi hành quân chưa trở về, đợi sau khi phi hành
cùng trở về, chúng ta đồng thời phát động tiến công dường như càng thỏa
đáng. Dù sao, sự lợi hại của phi hành quân thật sự có thể làm được công
lớn!”.
Mông Điềm quét mắt nhìn hơn mười tướng lãnh trong trướng,
chậm rãi gật đầu nói: “Chuyện phát động tiến công, trước mắt không thể
nói quá sớm, chúng ta trước mắt cần làm chỉ là phòng ngự!”.
Tướng lĩnh trong trướng tuy rằng kinh ngạc, nhưng đều không chất vấn, chỉ là
yên lặng đợi câu dưới của Mông Điềm. Mông Điềm lúc này mới chậm rãi gật
đầu nói: “Mọi người làm tốt chuẩn bị ngăn địch, ta phỏng chừng khoảng
hai canh giờ sau, sẽ có một nhánh kẻ địch sẽ phát động tiến công về bên
sườn chúng ta, đồng thời trong thành Vũ An quân Triệu cũng sẽ phát động
một lần tiến công cuối cùng!”.