Chân trời, một luồng sáng màu đỏ cuối cùng
dần dần biến mất sau dãy núi, sắc trời bắt đầu tối dần, Vương Bôn vừa
mới kiểm tra xong tiến triển phòng ngự thế công của doanh địa. Trở lại
lều lớn trung quân còn chưa ngồi xuống, liền nghe ngoài cửa thân tướng
Vương Uyên giọng nói vui mừng khó kìm chế: “Tướng quân, Bành Việt đến!”.
“Bành Việt?”. Vương Bôn ngớ người, lập tức lập tức nghĩ tới Đại quân Mông
Điềm đang hòa tốc tới trợ giúp, bất giác vui mừng phóng ra phía ngoài
trướng.
Thân hình chưa động liền gặp một thân ảnh cao lớn từ
ngoài trướng đi đến, vội vàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Bành Việt thở
hồng hộc đi đến, trên người dính đầy bụi đất, trên mặt không giấu được
vẻ hưng phấn và mỏi mệt.
Vương Bôn không kìm lòng được vội nghênh tiếp, lớn tiếng nói: “Bành Việt, viện quân Mông tướng quân tới rồi?”.
Bành Việt nhìn thấy Vương Bôn, vội vàng vòng tay thi lễ nói: “Tướng quân,
Mông tướng quân đã dẫn hai mươi vạn đại quân theo đường nhỏ tiến thẳng
tới Vũ An, ở đây chỉ có mạt tướng và...”.
Lời còn chưa dứt, Vương Bôn liền giật mình nói: “Mông tướng quân đã tiến thẳng tới Vũ An? Được!”.
Bành Việt thật không ngờ nhận được tin tức Mông Điềm không theo ước định đến cứu viện, Vương Bôn chẳng những không vội, ngược lại còn thấy hưng
phấn, cảm thấy kỳ quái nói: “Tướng quân đã thu hút toàn bộ chủ lực quân
Triệu, trong quân lại thiếu cung tên, chẳng lẽ không sợ bị đối phương
đánh bại?”.
Vương Bôn vẫn chưa để ý tới nghi vấn của Bành Việt,
mà chau mày nói: “Trước mắt trong thành Vũ An chỉ có hơn sáu vạn quân
coi giữ, ngoài một vạn năm nghìn quân Triệu của Lý Lương bị chúng ta
tiêu diệt, còn lại không đến năm vạn người, sao lại liều lĩnh bỏ thành
đến công? Hay là trong đó có âm mưu khác?”.
Bành Việt lúc này chỉ là vâng mệnh mà đến, cũng không nghĩ nhiều như vậy, nghe vậy bất giác
cảm thấy cả kinh, kinh ngạc nói: “Mông tướng quân có hai mươi vạn đại
quân, Vũ An nho nhỏ bất quá mấy vạn người, cho là Trần Dư có quỷ kế
khác, cũng không phải là đối thủ thiết kỵ của Đại Tần ta!”.
Vương Bôn lúc này đã không kịp nghĩ nhiều. Một cái bóng nặng nề dồn ở trong
lòng, sáu vạn quân Triệu trước mắt chẳng lẽ là khoảng không biến ra?
Nghĩ đến đây, một cái ý niệm kinh người nhập vào trong đầu: hay là đám
quân Triệu này đều không phải là quân Triệu thật?
Trong lúc tâm niệm xoay nhanh, bất giác thất thanh nói: “Trong thành Võ An trước mắt cuối cùng còn có bao nhiêu quân Triệu?”.
Bành Việt kinh ngạc nhìn Vương Bôn, hơi vòng tay nói: “Mông tướng quân tham
báo được biết, lúc này trong thành Vũ An không đến sáu vạn người, đã
toàn bộ đến vây tướng quân, Vũ An xác nhận là thành không!”.
Vương Bôn nghe vậy càng thêm nghi ngờ bất định, vội vàng hỏi: “Mông tướng
quân chẳng lẽ không biết việc này rất là khác thường sao?”.
Bành
Việt nghe vậy gật đầu nói: “Mông tướng quân hoài nghi quân Triệu tiến
đến vây quanh tướng quân này chỉ sợ cũng không phải quân Triệu thật, mà
là binh lính khác giả dạng!”.
Vương Bôn cả kinh. Lập tức nghĩ tới binh lính Hung nô liên tiếp âm thầm trợ giúp Lưu Bang, không khỏi ràng
mình- Nói với Bành Việt: “Lần này dẫn theo bao nhiêu viện quân?”.
Bành Việt dường như sớm chờ Vương Bôn hỏi như vậy, vội vàng gật đầu nói:
“Tướng quân, Bành Việt chịu lệnh của Mông Điềm, tự mình suất lĩnh ba vạn tinh kỵ, và hai trăm phi hành quân tới trợ giúp!”.
Vương Bôn bị
lời nói của Bành Việt làm cho cả kinh ngớ người, lúc này mới hoàng sợ
thất thanh nói: “Phi hành quân thế nhưng... Hoàng Thượng...”.
Bành Việt trịnh trọng khom người nói: “Lần này Hoàng Thượng đồng ý với cầu
viện của Mông tướng quân, cấp cho Mông tướng quân hai trăm phi hành
quân, Mông tướng quân lo lắng lần này vây quanh tướng quân là người Hung Nô, cho nên cố ý đem hai trăm phi hành quân này cho tướng quân!”.
Vương Bôn nghe vậy quả nhiên là vừa mừng vừa sợ, có hai trăm phi hành quân
này trợ giúp, tinh kỵ dân tộc Hung nô thật sự không là gì!
Nghĩ đến đây, bất giác kinh ngạc về phía Bành Việt nói: “Người lãnh binh phi hành quân là ai?”.
Bành Việt vội khom người nói: “Là đô úy Khoan Hòa, người này là dòng họ
Doanh thị, vừa mới được bệ hạ phong làm đô úy, phụng mệnh tới cứu viện,
giờ này đi về phía đỉnh núi. Tìm kiếm địa điểm tốt nhất để cất cánh. Mạt tướng sẽ gọi hắn đến trước”.
Nói xong, vòng tay thi lễ với Vương Bôn, rồi xoay người rời đi.
Ước chừng, nửa canh giờ trôi qua, sắc trời đã dần dần tối. Vương Bôn ở trong trướng ăn uống đơn giản một chút.
Bởi vì đợi lâu mà không thấy Khoan Hòa theo như lời Bành Việt, đang muốn sai người đi thăm dò tình hình.
Chỉ nghe ngoài trướng bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, đang
muốn quát hỏi, Bành Việt ở đây ngoài trướng lớn tiếng nói: “Tướng quân,
Khoan Hòa cầu kiến!”.
Vừa dứt lời. Chỉ thấy một thân ảnh cao lớn từ ngoài trướng vén rèm mà vào.
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một gã tướng lĩnh tuổi khoảng hai lăm hai sáu đi nhanh vào trong trướng. Nhìn thấy Vương Bôn, hai mắt ngòi sáng, lập
tức cao giọng vòng tay nói: “Đô úy Khoan Hòa diện kiến tướng quân!”.
Vương Bôn nhìn thoáng qua Khoan Hòa, gật đầu nói: “Phi hành quân không thể
tác chiến ban đêm, ngươi chuẩn bị nghênh chiến như thế nào?”.
Khoan Hòa liếc mắt nhìn Vương Bôn một cái, nghiêm mặt nói: “Mạt tướng đuổi
tới đây liền quan sát địa hình chung quanh, đã phái ra ba binh sĩ, đi
chung quanh truy tầm hành tung kẻ địch. Trước lúc đến gặp tướng quân, đã nhận được báo cáo phản hồi của ba binh sĩ, ở phía đông chúng ta không
đến ba mươi dặm, liền có một đội khoảng ba vạn quân Triệu, bọn họ giờ
phút này đang ở bắc nồi thổi com, xem ra ban đêm nhất định...”.
Vương Bôn lúc này bỗng nhiên lòng nghi ngờ nổi lên, vội vàng nói: “Ba binh sĩ kia chỉ thấy có ba vạn quân Triệu?”.
Khoan Hòa vội gật đầu nói: “Đúng vậy, mạt tướng đi trước đã cố ý dặn bọn họ
chú ý tìm kiếm hai cánh quân địch, nhưng chỉ phát hiện có khoảng ba vạn
quân Triệu.
Vương Bôn nghe vậy, trong lòng cảm thấy bất an, theo
lời nói của tên thân binh của Lý Lương kia, dường như đích xác không
phải là giả, bởi vì tên thân binh kia vốn dĩ là người Tần, cam tâm tình
nguyện ở lại trong quân của mình, nếu là nói dối, hiển nhiên không có gì hay ho. Phi hành quân dường như cũng không có nói sai. Tình huống như
vậy chỉ có thể chứng minh, nếu không phải tướng lĩnh quân Triệu cố ý tại trước mặt quan quân hạ cấp nói dối, đó là lâm thời đã xảy ra chuyện gì, cho nên hai nhánh quân Triệu đánh bọc sườn Vương Bôn rút về một nhánh.
Tình huống như vậy dường như chỉ có đại quân Mông Điềm mới có thể tạo
thành kìm chế như vậy với quân Triệu.
Nghĩ đến đây bất giác lạnh
lùng cười một tiếng dài nói: “Tốt! Ba vạn quân Triệu, tất đã cho rằng
Vương Bôn ta lương thảo, cung tên đã hết, mới càn rỡ như thế, tối nay,
sẽ cho bọn họ nếm thử chút lợi hại của Vương Bôn ta! Ha ha... Ha ha ha
ha...”.
Thời gian canh tư, bởi vì đêm trước mưa một trận hiếm có, gió đêm trong núi càng thêm rét lạnh, toàn bộ không một chút ấm áp của
đầu xuân. Một nhánh khoảng ba vạn quân Triệu, thừa dịp được bóng đêm che giấu, phóng về phía bãi đất tĩnh mịch. Bởi vì bọn họ đã biết đêm trước
một vạn quân Triệu của Lý Lương đã bị tiêu diệt toàn bộ, hơn nữa một số
quân Triệu trốn thoát được cũng đem tin tức quân Tần bắt đầu sử dụng tên gỗ nói với Trương Yểm chủ soái của nhánh quân Triệu này.
Trương
Yểm ước chừng khoảng ba mươi tuổi, là bảy tướng lĩnh chủ yếu cùng Lý
Lương trong quân Triệu lúc này, lần này mục đích tập kích Vương Bôn từ
bên sườn đó là kìm chế Vương Bôn ở trong này, khiến cho hắn cùng Mông
Điềm không thế họp binh ở một chỗ, giảm bớt áp lực tác chiến của Vũ An,
đồng thời cũng có thể tạo ảnh hưởng nhất định về mặt tâm lý cho quân của Mông Điềm.
Bởi vì không phải liều chết quyết chiến, Trương Yểm
lại không muốn liều lĩnh, chỉ là đi từng bước một cẩn thận lần mò trên
núi. Đi được không đến năm trăm thước, trên bãi đất vẫn một mảng tĩnh
mịch, điều này làm cho Trương Yểm càng thấy trong lòng ran sợ.
Đón gió đêm lạnh như băng, Trương Yểm nắm chặt dây cương trong tay, con
ngựa đang chậm rãi đi tới lập tức dùng bước, phát ra tiếng phì phì trong mũi, dùng sức lắc lắc đầu.
Nhìn thấy Trương Yểm dừng bước, một
gã phó tướng phía sau hắn lập tức cẩn thận xông lên trước, thấp giọng
nói: “Tướng quân phát hiện ra cái gì?”.
Trương Yểm tuy rằng không phải là loại tướng lãnh uy danh hiển hách như Vương Bôn, nhưng là vài
năm chinh chiến, biết rõ chiến trường hiếm ác, mỗi một bước đều là sát
khí vô hạn, hiện giờ đối mặt với loại tướng lãnh nổi tiếng như Vương
Bôn, lại vừa mới biết được quá trình Lý Lương bị tiêu diệt toàn bộ, hành động càng thêm cẩn thận, chỉ sợ tráng mai phục của quân Tần.
Lúc này nghe được phó tướng hỏi, miễn cưỡng hít sâu một hơi không khí lạnh
như băng trong núi, lạnh lùng ra lệnh: “Lấy đồ đã chuẩn bị sẵn ra. Trước mắt thế gió nối lên, chúng ta phải tranh thủ thời gian!”.
Phó tướng vội vàng vòng tay nói: “Mạt tướng hiểu được, tướng quân yên tâm!”. Nói xong, xoay người giục ngựa vội vàng đi.
Vương Bôn cưỡi trên mình chiến mã sơn đen cả người, chung quanh một mành tối
đen, phía sau hắn, mấy trăm thân binh của Vương Bôn mặc chiến bào màu
đen, lặng yên theo dõi dưới chân núi cũng một màu tối đen. Trong bóng
đêm tĩnh mịch thi thoảng mới có thế nghe được nhất hai tiếng kêu rền rĩ
của cú đêm, Ma Thiên Lãnh trong bóng đêm yên tĩnh mà an bình, chỉ có gió đêm rét lạnh khi thổi qua ngọn cây mới có thể phát ra một tiếng nổ vang như sấm, tràn ngập sát khí ẩn giấu trong màn đêm u ám.
Lúc này,
thân tướng Vương Uyên của Vương Bôn có chút lo lắng nắm thật chặt dây
cương trong tay, lo lắng nói với Mông Điềm: “Tướng quân, đã canh tư rồi, đối phương chậm chạp không chịu phát động tiến công, chẳng lẽ có ý đồ
khác?”.
Vương Bôn lạnh lùng nhìn chằm chằm dưới chân núi tối đen, thần sắc nghiêm trọng lắc đầu nói: “Không có gì, chúng ta lấy bất biến
ứng vạn biến, tóm lại không được tự loạn đầu trận tuyến!”.
Vương Uyên nghe vậy cẩn thận nhìn thoáng qua Vương Bôn, lúc này mới vòng tay nói: “Vương Uyên nguyện đi xem xét!”.
Nói xong, kéo dây cương, định phóng vào bóng đêm, không ngờ Vương Bôn lạnh
lùng quát khẽ nói: “Vương Uyên, ngươi đứng yên cho ta, kẻ địch đang lặng lẽ tiến đến, ngươi dẫn quân cho ta, chờ đợi mệnh lệnh!”.
Vương
Uyên cảm thấy khó hiểu, tuy rằng nghi hoặc, cũng không dám cãi lại mệnh
lệnh, đành phải vòng tay lĩnh mệnh, đang muốn xoay người rời đi, chỉ cảm thấy dưới chân núi bỗng nhiên trào ra một luồng khói đặc sặc sụa, nhân
lúc này từng trận gió đông thổi quét về phía bãi đất. Không ít binh sĩ
quân Tần không kịp đề phòng bị sặc khói ho sặc sụa. Đồng thời, một nhánh khoảng ba vạn quân Triệu dựa vào khói đặc tấn công mạnh bãi đất.
Binh sĩ quân Tần bị tình huống bỗng nhiên phát sinh này phàn ứng không kịp,
chỉ trong nháy mắt, không ít binh lính liền bị khói đặc hun ngạt, bị
quân Triệu xông lên đốn ngã trên mặt đất, toàn bộ bãi đất nhất thời là
một mảng hỗn loạn.
Loại phương thức giết địch cực kỳ hiếm thấy
này, làm cho Vương Bôn đầy kinh nghiệm chiến trận cũng hơi kinh hãi. Lúc này, quân Triệu đã nhảy vào giữa phương trận phòng thủ của quân Tần,
một số quân Triệu thậm chí đã vọt tới cách chỗ Vương Bôn không đến mười
trượng!