Khi chiến báo của Mông Điềm dùng ngựa nhanh
đưa đến Hàm Dương, Vương Bôn mang theo mười vạn quân Tần đang gian nan
bôn ba đến núi sâu của Vũ An, bởi vì không dự đoán được bị năm vạn kỳ
binh Triệu Vương đánh bất ngờ, Vương Bôn lần này tổn thất nặng nề, mười
vạn quân Tần tổn thất gần bốn vạn.
Bên trong thành Vù An, Đại
tướng quân Trần Dư tự mình từ Hàm Đan tới Vũ An đang cùng Trương Nhĩ lo
lắng chờ đợi chiến báo của quân Triệu ở tiền tuyến. Nhìn thoáng qua sắc
trời ngoài phòng, Trần Dư lo lắng nói: “Lần này kế sách tập kích quấy
rối của Thừa tướng quả nhiên có hiệu quà, chỉ là ta lo lắng hai mươi vạn quân Tần chủ lực của Mông Điềm theo ở phía sau. Mông Điềm không như
Vương Bôn, luôn luôn già dối nhiều kế, ta thật sự không yên lòng”.
Trương Nhĩ nghe vậy mỉm cười, gật đầu nói: “Hiện giờ Hán vương Lưu Bang đã
cùng Tần kết hào, cũng đem trường nữ đưa vào Tần cung, thế lực Triệu
Vương tất nhiên không thể kháng cự nhà Tần, Trần huynh chẳng lẽ không có suy nghĩ gì khác?”.
Trần Dư giật mình quay đầu lại nhìn Trương
Nhĩ, kinh ngạc nói: “Trước mắt, chúng ta dùng biện pháp mượn địa thế
trong núi tập kích quấy rối quân Tần vừa mới có hiệu quà, vì sao lại nói lời nàn lòng như thế?”.
Trương Nhĩ cười gượng một tiếng, lắc đầu thở dài: “Cách này tuy rằng hiệu quà, nhung chung quy không phải là kế
sách làu dài, dù sao nếu là lực lượng quân Tần khuynh quốc, nước Triệu
nho nhỏ căn bàn không chịu nồi một kích. Trước mắt quân Tần sờ dĩ chậm
chạp bất động thật sự là do đang khai xuân, thời ki giáp hạt, là lúc
lương thảo khó khàn, nếu là đợi đến khi lương thực vụ chiêm của Ba Thục
đã chín, quân Tần nhất định không thể ngàn càn. Kéo dài càng làu với
chúng ta càng bất lợi. Mà trước mắt, với thực lực nước Triệu thật sự rất khó chống lại quân Tần. Hiện giờ biện pháp duy nhất đó là cùng Hán
vương liên thủ, chỉ là...”.
Trần Dư nghe vậy nhíu mày nói: “Lưu
Bang lúc này vừa mới hàng Tần, chỉ sợ tới lúc cấp bách ở trước mật Tẩn
Vương biểu hiện, nếu là chúng ta tùy tiện đầu hàng trước, chỉ sợ sẽ bị
làm như lễ vật dâng cho Tần Vương.
Trương Nhĩ cười lạnh một
tiếng, lắc đầu nói: “Lưu Bang hiện giờ binh lực hai mươi vạn, ở Thượng
Đàng nhất dịch đã tổn thất gần mười vạn, gần đến một nửa thực lực, huống hồ hắn cùng với dân tộc Hung Nô quan hệ mật thiết. Lần này tuy rằng đưa con gái vào cung nhận Tần Vương phong hiệu, chính là bản thân hắn lại
chậm chạp không chịu đi Hàm Dương trước, liền có thể thấy được cái gọi
là hàng Tần bất quá chỉ là kế tạm thích ủng, nếu là chúng ta có thể cùng Lưu Bang liên thủ có thể vẫn còn một con đường sống. Chỉ là Triệu Vương vì tiền đồ hư danh, không chịu tự hạ thân phận!”.
Trần Dư gật
đầu nói: “Trương huynh nói như vậy đích xác không tồi, bất quá ta xem
Triệu Vương chỉ sợ sẽ không nghe theo kế sách của Thừa tướng”.
Trương Nhĩ thở dài một tiếng, đang muốn mở mồm, chỉ nghe ngoài cửa một gã thân binh vội vàng tiến vào bẩm báo nói: “Tướng quân, Lý Lương báo lại, đã
đẩy sáu vạn người Vương Bôn vào trong thâm cốc Ma Thiên Lãnh. Vương Bôn
đã bắt đầu ở trong cốc lập doanh trại quân đội, không tiến sát Vũ An.
Trần Dư và Trương Nhĩ nghe tin cùng vui mừng. Liếc nhìn nhau, Trần Dư khâm
phục vòng tay nói: “Kế sách của Trương huynh đã cứu giúp được Vũ An,
Trần Dư bội phục!”.
Trương Nhĩ thần sắc buồn bã, gật đầu thở dài: “Huynh đệ chúng ta từ chỗ Đại Lương Tín Lãng quân Vô Kỵ còng từ, cho
tới bày giờ trài qua sinh từ, ta cuối cùng phải hết sức bào toàn huynh
đệ nhà ta mới được!”.
Trần Dư nghe hắn nhấc tới chuyện cũ Đại
Lương. Cũng có chút cảm khái, thở dài nói: “Tín Lãng quân là hiền tài,
lại bị người vọng sát, nếu còng từ không chết, thiên hạ cũng không chịu
tỉnh cảnh như thế!”.
Trương Nhĩ nghe vậy, trầm mặc thật làu sau,
mới thở dài nói: “Hiện giờ nước Triệu cũng không lưu được làu, chúng ta
phải tìm kế sách khác!”.
Trần Dư nghe vậy thần sắc nghiêm trọng
gật gật đầu, đưa mất nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa, chỉ thấy mấy con chim vội vàng xẹt qua. Nháy mắt liền biến mất giữa trời cao vò hạn.
Vũ An Xuân Thu thuộc Tấn, Chiến quốc là ấp Vũ An của Triệu. Sau khi Tần
diệt Triệu, Vũ An thuộc quận Hàm Đan. Bởi vì Vũ An thuộc về mạch thừa
của núi Thái Hành, cảnh có nhiều núi, chủ yếu có năm nhánh lón. Dãy núi
Ma Thiên Lãnh nhỏ, dãy núi Lão Gia Sơn, dãy núi Thập Bát Bàn, dãy núi và cổ sơn Tày Nam Hoành Hành, dãy núi Từ Kim Sơn. Thanh Nhai Trại Tày bắc
bộ là đỉnh cao nhất của Vũ An. Chỗ Vũ An có lưu vực Hài Hà, bên trong
các sòng đều hợp dòng về Chương Thủy.
Bởi vì ven đường địa thế
nhiều núi, làm cho Vương Bôn không quen địa hình, mấy lần bị quân Triệu
cắt thành mấy đoạn, nếu không do Vương Bôn và quân Tần dũng mãnh trời
sinh liều chết chiến đấu, mười vạn quân Tần cơ hồ đã phải chịu tổn
thương nặng. Đày cũng là trận chiến gian nan nhất từ lúc Vương Bôn lĩnh
binh lại tới nay.
Bởi vi quân Triệu sử dụng chiến thuật của
Trương Nhĩ, tùng nhóm binh không ngùng tập kích quấy rối, khiến cho quân Tần không ngùng ở trạng thái khẩn trương lâm trận, trong tâm lý và sinh lý đều ở trong cực độ.
Ma Thiên Lĩnh nằm ở sáu mươi dặm của bắc
Vũ An. Vi núi này cao ngất trong mày mà nổi tiếng. Núi chính là đỉnh
Ngọc Hoàng, bốn phía vách đá đen kịt, duy nhất một đường thòng thiên.
Phạm vi đỉnh núi mấy trăm mẫu, có thể phi ngựa. Núi này là núi chính
trong năm mạch núi lớn của Vũ An, lại là nơi bắt nguồn của sòng Minh Hà
nam, bắc.
Nếu là ngày mùa hè, có thể đứng ở đỉnh núi, gió lạnh
đập vào mặt, thời tiết nóng biến mất. Đưa mắt trông về phía xa, núi như
hoàn, sòng như đai, mày mù khi thì ở bên người lượn lờ, khi thì ở dưới
chân bốc lên, khiến người có cảm giác phiêu phiêu dục tiên.
Chỉ là lúc này đang là ngày xuân, trong núi gió vẫn lạnh thấu xương, cỏ cày khô vàng. Một cảnh tượng tàn đông.
Vương Bôn qua mấy lần ẩu đã lúc sau chỉ còn lại sáu vạn người thật vất vả đi
ra khỏi Ma Thiên Lãnh, đã ở tình trạng kiệt sức, đành phải vội vàng tìm
chỗ bãi đất cao dưới bóng mật trời lập doanh trướng, quyết tàm lấy trận
doanh không thay đổi để ứng phó với quân Triệu không ngùng tập kích quấy rối, chờ đợi đại quân chủ lực của Mông Điềm trợ giúp.
Thật vất
vã thoát khỏi đường núi gập ghềnh, tất cả mọi người không khỏi thở dài
nhẹ nhõm một hơi, không cần Vương Bôn phân còng, một số binh lính đã bắt đầu dưới sự chỉ huy của lang trung, quân hầu và các tướng lĩnh bắt đầu
dụng doanh trướng, khi Vương Bôn đi tới bãi đất không lớn lắm, lều lớn
trung.
Quàn đã dụng xong.
Đi vào trong trướng, không kịp
ngồi xuống, Vương Ly liền khẩn cấp nói: “Tướng quân, trước mắt chúng ta
làm sao bày giờ? Nếu là viện quân Mông tướng quân chậm chạp không đến,
chúng ta...”.
Vương Bôn nghe vậy, nhìn thoáng qua tướng lãnh khác trong trướng, lệnh cho thân binh chờ mệnh lệnh trong trướng nói: “Mệnh
lệnh mọi người thay nhau nghỉ ngơi, đề ngừa quân Triệu tập kích quấy
rối, không có mệnh lệnh không được tùy ý xuất chiến, nếu có quân địch,
lợi dụng cường nỏ bắn chết!”.
Nói xong, nhìn tì tướng quân trong
trướng thần sắc có chút chật vật, tướng lãnh hơn mười người cấp bậc khác nhau như đô úy, lang trung, Vương Bôn thần sắc bình tĩnh gật đầu nói:
“Chỉ là hao tổn hơn bốn vạn người, bị vài tốp nho nhỏ đánh bại, mọi
người không nên nàn lòng như thế. Thật sự cảm thấy tai vạ đến nơi phải
là quân Triệu trong thành Vũ An. Quân Triệu dùng cách nhóm nhỏ tập kích
quấy rối này, tuy rằng khó ủng phó, nhưng lại càng chứng minh nhược điềm binh lực trong thành Vũ An không đủ. Chỉ cần chúng ta án binh bất động, vừa chờ đợi đại quân Mông Điềm trợ giúp, vừa chinh đốn đội ngũ, đối
phương tất nhiên không kìm chế được, chỉ có như vậy, chúng ta mới có cơ
hội tiêu diệt toàn bộ quân Triệu tập kích quấy rối!”.
Nói tới
đây, đào qua quân tướng lúc trước mỏi mệt, gật đầu nói: “Doanh trại dụng xong, ở bốn phía bày bẫy, mặt khác, các cung thù lập tức tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, sau khi trời tối, quân Triệu tất nhiên sẽ đột kích, mọi người cẩn thận đề phòng!”.
Vương Ly nghe vậy có chút giật mình nói: “Tướng quân sao biết đêm nay sẽ có đại chiến?”.
Vương Bôn cười lạnh một tiếng, chỉ vào đám núi xa xa, gật đầu nói: “Chúng ta
bỗng nhiên trì trệ không tiến, quân Triệu tất nhiên cho rằng sĩ khí quân ta đã hạ, hơn nữa mục đích bọn họ đã đạt đúng là lúc sĩ khí đại chấn,
nếu không nhân cơ hội mở rộng chiến quà, Trần Dư chẳng lẽ chẳng lẽ chỉ
là hư danh sao? Sau khi chúng ta đóng quân, quân Triệu phụ trách tập
kích quấy rối tất nhiên phải lập tức báo tin cho Trần Dư trong thành Vũ
An, đi đi lại lại thế này, không có hai ba canh giờ tuyệt đối không làm
được, trong khoảng thời gian này đó là thời gian quân Triệu đợi mệnh,
chúng ta cứ yên tâm đi nghỉ ngơi”.
Nói tới đây, mỉm cười, trở lại tọa tháp của mình ngồi xuống, lúc này mới tiếp tục bổ sung nói: “Đêm
nay canh ba, quân Triệu tất nhiên phái tinh kỵ tiến đến thám thính, bên
ngoài doanh trại của chúng ta đào nhiều hào sâu, khiến cho kỵ binh đối
phương không thể phát huy toàn bộ chiến lực, chúng ta lại lấy cường nỏ
bắn chết, nếu là đối phương nhóm nhỏ tập kích quấy rối như trước, những
kẻ địch này đến có thể bị tiêu diệt toàn bộ!”.
Vương Ly nghe vậy
trong lòng rúng động, vội vàng vòng tay nói: “Nếu là đối phương sau hùng đòng mới phát đại quân đến chiến, chúng ta bất quá chỉ là hơn sáu vạn
người, lúc này quân Triệu cũng có mười vạn người, trận này tuy rằng có
thể liều mạng, nhưng là thắng bại khó có thể đoán trước, đó là thắng.
Cũng là thắng thảm, thắng thảm do bại, thắng mà vô vị, càng sợ bệ hạ
trách tội. Đến lúc đó...”.
Vương Bôn nghe vậy liền biết đại quân
trải qua mấy lần bị quân Triệu tập kích quấy rối, sớm tinh thần mệt mỏi, lòng quân không ổn, không khỏi lắc đầu cười nói: “Sau hùng đông nếu là
Trần Dư dám can đàm bò không thành Vũ An, toàn lực tấn công, liền đúng
là thời cơ Mông tướng quân tiến còng tốt nhất, coi như chúng ta thua, có công lao kìm chế chủ lực của địch, bệ hạ tuyệt sẽ không trách tội!”.
Quàn tướng trong trướng nghe vậy đều rang lên, Lang trung tướng Ngô Thắng
tiến lên vòng tay nói: “Tướng quân quả nhiên sau khi là danh tướng,
chúng tôi bái phục!”.
Vương Bôn buồn rầu cười nói: “Trước mắt
chúng ta tuy rằng chịu một chút thiệt thòi, nhưng là đều là do đối
phương quen thuộc địa hình gầy nên, nếu luận chính diện chiến trường,
quân Triệu bại cục đã định, tất cả mọi người khởi động tình thần kiệt
lực chém giết cho ta, ghi nhiều công huân, cũng dễ trở về gặp thân tộc
trong nhà!”.
Trong trướng mọi người bị lời nói này của Vương Bôn
làm cho nhiệt huyết sôi trào, nhất là khi nghe được mặc dù thua cùng sẽ
không sao, trong lòng bót lo lắng đi, không khí trong trướng nhất thời
thoải mái lên.
Nhìn thấy tâm trạng nặng nề mọi người giờ đã nhẹ
nhàng hơn, Vương Bôn lúc này mới gật đầu cười nói: “Tốt lắm, mọi người
tranh thủ thời gian bố tri bẫy và phòng ngự, người không nhận được nhiệm vụ liền lập tức tranh thù thời gian ăn cơm nghỉ ngơi! Buổi tối lại có
thể thu được không ít đầu người! Ha ha... Ha ha ha ha...”.
BỊ tâm trạng của Vương Bôn cuốn hút, các tướng lĩnh mới bình tĩnh lại, lúc này đã một lần nữa khôi phục niềm tin, sau khi lần lượt hành lễ Vương Bôn
vội vàng chạy về trong quân của mình, mệnh lệnh binh lính nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Trong doanh trướng trật tự ngay ngắn, bình tĩnh vô cùng, dường như không giống như bại quân bị bức tới đỉnh trệ.
Nhìn thấy cảnh như vậy, Vương Bôn hơi nhíu mày, phàn còng cho Vương Ly bên cạnh nói:
“Mệnh lệnh các doanh trại đặt cờ xí, có khôi giáp rách cũng có thể ném ở chung quanh doanh trại”.
Nói xong, lúc này mới xoay người trở
lại trong trướng, Vương Ly thấy thế vội vàng vòng tay nói: “Tướng quân
cũng nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút, mấy ngày bị quân Triệu
tập kích quấy rối, tướng quân chỉ sợ so với mạt tướng càng thêm khổ
sờ!”.
Vương Bôn nghe vậy cười gượng một tiếng, thở dài nói: “Lần
này nếu thật là binh bại, ngươi phải suốt đêm chạy về Hàm Dương, mang ấu từ của Vương Bôn đêm tối rời đi...”.
Lời còn chưa dứt, Vương Ly
liền thất thanh nói: “Tướng quân không phải vừa mới nói, mặc dù trận này thua, bệ hạ cũng sẽ không trách tội sao? Mnr thế nào, giờ phút này lại
bỗng nhiên như thế...”.
Vương Bôn thở dài một tiếng nói: “Trận
này thua bệ hạ cuối cùng xử trí như thế nào, Vương Bôn cũng không biết,
vừa rồi nói như vậy bất quá là vì động viên sĩ khí của mọi người mà
thời, nếu là thật sự không may, bệ hạ trách tội, Vương Bôn ta sẽ không
sợ chết, chỉ là ấu từ chưa đầy một tuổi, nếu có thể tránh được một kiếp, cũng coi như đường sống của Vương thị ta...”.
Nói tới đây, hướng về hán từ vừa mới kiên cường sằng giọng, cũng có chút nghẹn ngào.
Sau một lúc làu, mới một lần nữa hướng về Vương Ly mặt không còn chút máu
gật đầu nói: “Tất cả bất quá chỉ là dự đoán, chúng ta trước mắt phải làm đó là đánh thắng một trận!”.