Khi trở lại tẩm điện, đã là lúc hoàng hôn, tàn dương màu huyết giấu cung điện tầng tầng lớp lớp trong bóng râm đổ
dài. Triệu Yên đã đi khỏi, trong đại điện ngoài nội thị đứng yên và cung nữ ra không có một bóng người, Trương Cường cười gượng một tiếng, đi
nhanh đi vào ngồi xuống ngự tháp, cái bàn nhỏ trước mặt đã bày một tập
tấu chương thật dày.
Trương Cường cười gượng một tiếng, đang muốn mở ra một quyển ở bên trên, nghe thấy Hàn Hoán ở ngoài điện cẩn thận
bẩm tấu nói: “Bệ hạ, Thành Thái tướng quân cầu kiến”.
Trương
Cường lúc này mới nhớ tới mình trước đó vài ngày, phân công Thành Thái
đi làm kính viễn vọng, nếu Thành Thái tới gặp mình, có thể là có tin tức của kính viễn vọng, bất giác vui mừng gật đầu nói: “Thành Thái, mau
vào, kính viễn vọng của trẫm làm chắc là có tin tức rồi?”.
Lời
còn chưa dứt, liền gặp thân ảnh quen thuộc của Thành Thái đi nhanh vào
trong điện, khi nhìn thấy Trương Cường, bất giác hưng phấn mà tiến lên
một bước, quỳ một gối xuống nói: “Vi thần may mắn không làm hổ thẹn,
kính viễn vọng tổng cộng làm được ba cái, hôm nay có ý mang đến dâng cho bệ hạ!”.
Trương Cường nghe vậy quả nhiên là vui mừng bội phần, vội vàng liên thanh nói: “Kính viễn vọng làm được rồi?”.
Thành Thái lúc này mới đứng dậy lấy ra một cái túi nhỏ cung kính giơ lên cao
quá đỉnh đầu, cất cao giọng nói: “Kính viễn vọng đã làm xong, mời bệ hạ
xem qua!”.
Trương Cường nghe vậy tiến lên một bước tiếp nhận cái
túi, đặt trên cái bàn nhỏ, nhẹ nhàng mở ra. Chỉ thấy ở trong cái túi tơ
màu đen, ba cái kính viễn vọng lẳng lặng nằm ở trong đó, dường như cách
xa người thân thời gian hai ngàn năm làm cho Trương Cường một cảm giác
thân thiết chưa bao giờ từng có.
Chỉ nghe Thành Thái hưng phấn
nói năng có chút lộn xộn nói: “Bệ hạ, kính viễn vọng này, có thể nhìn
thấy cảnh vật cách xa năm trăm dặm, thậm chí có thể nhìn thấy dã thú
đang chạy!”.
Trương Cường nghe vậy cười gượng một tiếng, loại
kính viễn vọng kiểu chiết xạ đơn giản nhất này còn tồn tại sự khác biệt
về màu sắc rất lớn sử dụng rất không tiện, nhưng trong điều kiện thời
đại lạc hậu, chỉ có thể làm được như vậy. Toàn bộ kính viễn vọng đều
dùng đồng thau đúc thành, linh kiện bên trong dùng gỗ điêu khắc mà
thành, Đây là do Trương Cường không tìm thấy linh kiện chất thép để đúc
nên nghĩ đến biện pháp tạm thời. Chế tạo ra kính viễn vọng này tuy rằng
vẫn là không thể so sánh với kính viễn vọng đời sau, nhưng ở thời đại
Tiên Tần hai ngàn năm trước, đã là vô cùng kinh người rồi.
Nhìn
Thành Thái cảm xúc hưng phấn dường như không thể khống chế, Trương Cường gật đầu cười nói: “Thứ này nếu là chế tạo được rồi, không chỉ năm trăm
dặm, đến một vạn dặm cũng có thể nhìn thấy được!”.
Thành Thái
nghe vậy cả kinh, thất thanh nói: “Bệ hạ quả nhiên thiên thần hạ thế,
chuyện có thể nhìn thấy ngoài một vạn dặm, e rằng chỉ có thần tiên mới
có thể làm được!”.
Trương Cường cười thầm lắc đầu nói: “Thành
Thái lần này ngươi thật sự lập công rất lớn cho trẫm, muốn thường như
thế nào cho ngươi?”.
Thành Thái nghe vậy vòng tay nói: “Có thể
theo bệ hạ. Thành Thái được sủng ái mà lo sợ, sao dám đòi phong thưởng.
Bệ hạ túi nhiệm vi thần như vậy, Thành Thái mặc dù chết cũng không
uổng!”.
Trương Cường nhìn Thành Thái đã đi qua ba năm mưa gió với mình, chậm rãi gật đầu thở dài: “Y theo tài hoa của ngươi, trẫm nên cho ngươi đi lãnh binh tác chiến, dựng công lập nghiệp. Nhưng là trẫm ở
trong thành Hàm Dương này vẫn là túi nhiệm ngươi nhất, mới luôn giữ
ngươi ở bên người, vốn vẫn muốn phong ngươi tước vị, chỉ là không muốn
ngươi rời khỏi Hàm Dương!”.
Thành Thái bị lời tâm huyết chân
thành của Trương Cường làm cho mắt cảm động rưng rưng dòng lệ, cơ hồ
không thể kìm chế. Sau một lúc lâu mới nức nở nói: “Bệ hạ có thể tin
tưởng vi thần như thế, dù không có một lần phong thưởng, Thành Thái cũng can tâm tình nguyện!”.
Trương Cường gật đầu nói: “Lần này nếu là nếu không phong ngươi, trẫm làm hoàng đế thật quá bạc tình!”.
Nói xong, phân công cho Hàn Hoán đứng ở bên cạnh nói: “Hàn Hoán lĩnh chỉ,
Thành Thái theo trẫm đã ba năm nay. Lập nhiều kỳ công, nay đặc biệt gia
phong làm ‘Thiếu thượng tạo’ mười lăm bậc.
Thành Thái nghe vậy.
Quả nhiên là rất vui mừng, tước vị của mười lăm bậc này nếu là dựa vào
quân công để đổi không biết phải qua bao nhiêu lần vào sinh ra tử, tuy
rằng những năm gần đây, chính mình theo hầu thiên tử nếm mùi đau khố
không ít, công huân cũng làm được không ít. Nhưng Trương Cường vẫn không tấn phong hắn. Làm hắn rất nhiều lần đều muốn yêu cầu Trương Cường điều hắn đến dưới trướng Mông Điềm, chỉ mong có thể làm đến ‘Ngũ đại phu’ là đã vừa lòng rồi, thật không ngờ Trương Cường một phát liền phong cho
‘Thiếu thượng tạo’ cách tước vị cao nhất ‘Triệt hầu’ chỉ có năm cấp! Đó
là công huân như Mông Điềm, cũng mới chỉ là quan nội hầu thôi.
Nghĩ đến đây, không khỏi quỳ rạp xuống đất, thất thanh nói: “Bệ hạ tấn phong như thế. Thành Thái được sủng ái mà lo sợ. Chỉ sợ công huân không đủ,
không thể đảm đương!”.
Trương Cường vừa trở lại ngồi xuống ngự
tháp. Vừa lấy ra một cái kính viễn vọng đặt ở trước mắt thử xem cảm
giác, sau một lúc lâu mới hài lòng vuốt ve kính viễn vọng của thời đại
siêu việt đó, nhìn trên chiếu thư Hàn Hoán viết xong đã đóng dấu ngọc tỷ tùy thân của mình. Loại chiếu thư bổ nhiệm này không phải là thánh chi, cho nên không cần sử dụng ngọc tỷ truyền quốc, gật đầu nói: “Không có
gì không thể đảm đương, công huân của ngươi đều nhớ kỹ trong lòng trẫm.
Nếu là có người bởi vậy mà không phục, ngươi cứ việc yên tâm, có trẫm
làm chứng cho ngươi!
Thành Thái nghe vậy, chỉ cảm thấy trong lồng ngực một luồng khí chua xót xông thăng lên não, một mảng mơ hồ trước
mắt. Sau một lúc lâu mới rưng rung nói: “Thành Thái nguyện cả đòi theo
hầu bệ hạ!”.
Trương Cường lúc này mới phát giác, kính viễn vọng
của Thành Thái tỉ mỉ chế ra quả nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng đỉnh điện lấp lóe kim quang của điện.
Huyền Thủy cung A Bàng cách hai mươi dặm.
Cảm thấy rất vui vẻ, gật đầu nói: “Thành Thái, phi hành quân ngươi phải cố
gắng chiêu mộ từ trong con cháu quý tộc, phải thân gia trong sạch không
có gì khen chê. Mặt khác, phàm là binh lính phi hành quân sau khi chính
thức tham gia một lần chiến đấu, liền có thể ghi quân công một bậc”.
Nói tới đây, nhìn thần sắc kích động của Thành Thái, gật đầu cười nói: “Phi hành quân bởi vì không giống với binh lính khác, không thế lấy đầu
người lĩnh quân công, mà mỗi lần phi hành quân tham gia chiến đấu hầu
như đều là đại thắng, công huân của phi hành quân có thể nhìn thấy được, nếu là lấy cách cũ ghi công, với phi hành quân thật sự rất không công
bằng, từ nay về sau, phi hành quân mỗi một lần tham gia chiến đấu, vô
luận chiến quả, toàn thể tướng sĩ đều có thể ghi công một lần”.
Thành Thái lúc này không biết nói cái gì, chỉ là tiến lên một bước lạy tạ ơn, lại được Trương Cường nâng dậy, chỉ nghe hắn gật đầu nói: “Không cần tạ ân, trẫm chính là hy vọng ngươi có thể không phụ kỳ vọng của trẫm, sớm
ngày phong hầu, cũng coi như trẫm ngày trước không nhìn lầm ngươi”.
Thành Thái nghe vậy vội vàng quỳ trên mặt đất nói: “Thành Thái có thé theo
hầu bệ hạ, thật sự là được trời phù hộ, Thành Thái không báo đáp được,
chỉ có thân hình cao to, một bầu nhiệt huyết!”.
Trương Cường nhìn Thành Thái dường như không thể kìm nén sự kích động, nghĩ tới tình cảnh trước kia cùng Thành Thái diệt trừ Triệu Cao, bất giác cảm khái gật đầu nói: “Ngươi còn phải mau chóng huấn luyện binh sĩ phi hành quân, chinh
chiến lần sau sẽ là thời điểm kiến công lập nghiệp của ngươi”.
Thành Thái bỗng nhiên ráng động cả người, tựa hồ nghĩ tới cái gì, có chút
kích động nói: “Vi thần thiếu chút nữa quên một việc đại sự!”.
Trương Cường trong lòng giật thót, biết nhất định Thành Thái nghĩ tới biện
pháp cải tiến phi hành quân, miễn cưỡng kìm chế tâm trạng kích động, gật đầu nói: “Chính là có liên quan đến phi hành quân?”.
Thành Thái
nghe vậy vòng tay nói: “Bệ hạ, Thành Thái ngày đó từng đi thăm đất Thục, phát giác giữa Ba Thục có nhiều mỏ muối, mà bên dưới một số mỏ muối sâu thường có một thứ chất lỏng màu đen chày ra, gặp lửa liền cháy, so với
nhựa thông mạnh hơn gấp trăm lần, nếu là có thể do phi hành quân mang
theo, lấy kế hỏa công tấn công kẻ địch, chẳng phải là...”.
Trương Cường bị tin tức ngoài ý muốn này cả kinh này làm cho ngớ người ra, đây không phải là dầu mỏ sao? Biện pháp của Thành Thái quả nhiên là biện
pháp tuyệt hảo đề cao sức tẩn công của phi hành quân, trong khoảng thời
gian ngắn quả nhiên là rất là vui mừng, không khỏi cười to nói: “Biện
pháp tốt, đây là dầu mỏ, sai người lấy ở Ba Thục nhiều hơn một chút,
dùng để hỏa công là tốt nhất, thứ này nước không dập được. Nếu dùng để
công thành, thật sự là thật là khéo! Ha ha... Ha ha ha...”.
“Dầu
mỏ?!”. Thành Thái vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên hoàn toàn mới
mẻ, bất giác cũng có chút vui mừng nói: “Hiểu biết của Bệ hạ chỉ sợ
người uyên bác nhất thiên hạ cũng thấy không bằng...!”.
Trương
Cường mỉm cười, im lặng nhận lấy lời ca ngợi của Thành Thái, lúc này mới gật đầu nói: “Lưu Bang sẽ không dễ dàng thần phục, mặt sau nhất định
còn muốn có ác ý đang đợi chúng ta, kính viễn vọng này trẫm sẽ ban
thường cho ngươi một chiếc, làm Thống soái phi hành quân, nhất định phải có một đôi mắt còn lợi hại hơn so với chim ưng!”.
Thành Thái
nghe được tổng cộng chỉ có ba cái kính viễn vọng, Trương Cường lại muốn
đưa một cái cho mình, nghĩ đến bào vật có thể nhìn thấy trong năm trăm
dặm lại trở lại trong tay mình, sâu trong đáy lòng cũng không khỏi run
rẩy lên, khó khăn mới khống chế được nỗi lòng mình, lúc này mới trịnh
trọng vòng tay nói: “Bệ hạ yên tâm, Thành Thái vì bệ hạ muôn lần chết
không chối từ, phi hành quân đó là hai cánh của bệ hạ!”.
Trương
Cường nghe vậy không khỏi rất là cảm động, gật đầu thở dài: “Thứ này có
được không dễ, ngươi phải hết mình bảo vệ, nếu có thể chế ra càng nhiều
kính viễn vọng tất nhiên là càng tốt”.
Thành Thái nghe vậy nói:
“Nếu là thời gian không gấp, từ từ tìm kiếm, tinh thạch thích hợp có thể tìm được, đến lúc đó có thể lại chế tạo mấy cái không phải là việc
khó”.
Trương Cường nghe vậy gật đầu nói: “Khó được ngươi tận tâm
như thế, trẫm cuối cùng yên tâm rồi, ngươi về trước đi, trẫm cũng phải
phê duyệt tấu chương còn lại!”.
Thành Thái nghe vậy liếc nhìn
Trương Cường một cái thật sâu, thân thiết nói: “Bệ hạ cũng nên bảo trọng long thể, Đại Tần ta mới có thể một lần nữa khôi phục hùng phong ngày
xưa!”.
Nói xong, trịnh trọng quỳ trên mặt đất, cung kính hành lễ xong, xoay người rời khỏi ngoài điện.
Nhìn bóng dáng Thành Thái biến mất trong trời chiều đã dần dần tối đen,
Trương Cường thở dài ra một hơi, tâm trạng bình tĩnh lại, lúc này mới
trở về ngự tháp ngồi xuống, cầm kính viễn vọng đặt trên bàn cẩn thận
khám phá.
Lúc này, nghe ngoài điện bỗng nhiên truyền đến tiếng
bước chân Hàn Hoán dồn dập mà rất nhỏ, Trương Cường bất giác trầm giọng
quát: “Hàn Hoán, chuyện gì?”.
Hàn Hoán lúc này vừa mới tiến vào
trong điện, còn chưa kịp đứng vững, nghe được Trương Cường quát khẽ,
nhân thể quỳ xuống đất phịch một tiếng, ran giọng nói: “Bệ hạ, Mông
tướng quân cấp báo, Vương Bôn lĩnh quân mười vạn tiến công Hàm Đan, bị
Triệu Vương vây kín ở vùng đồng ruộng ngoại thành Hàm Đan!”.
Trương Cường nghe vậy hít một hơi khí lạnh, quát khẽ nói: “Mông Điềm còn nói như thế nào?”.
Hàn Hoán run rẩy hai tay dâng lên ba chiếc quân báo khẩn cấp giơ lên cao
quá đỉnh đầu, cẩn thận nói: “Mông Điềm tướng quân, hy vọng bệ hạ có thể
lệnh Thành Thái tướng quân dẫn toàn bộ phi hành quân cùng hỏa dược gấp
rút tiếp viện!”.