Mảnh đất rộng lớn tràn đầy ánh chiều tà
màu vàng, một đám quạ đen ra ngoài kiếm ăn mang theo thức ăn phong phú
bay về phía rùng sâu, Mông Điềm cưỡi trên chiến mã màu đen, đứng ở bên
trong thành Thượng Đảng sau đại chiến, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy
trong thành nơi nơi đều là thi thể quân Hán chồng chất như núi.
Ở cửa Tây tranh đoạt kích liệt nhất, trong ủng thành nhỏ hẹp chất đầy thi thể binh sĩ hai quân, máu tươi đã khô cạn đầy trên mặt đất ủng thành,
khiến người đi lên đều cảm thấy dính nhớp trơn ấm, máu huyết đặc sệt hỗn loạn nội tạng vỡ tan tạo thành mùi vị nghẹt thở, khiến người ta không
khỏi cảm giác buồn nôn.
Mông Điềm nhìn cành thê lương trước mắt,
lạnh lùng hướng về phía thân binh đi theo phía sau phân phó nói: “Mau
chóng quét tước chiến trường, Vương tướng quân sau khi trở về, lệnh hắn
trong thủ phủ thành Thượng Đảng gặp ta”.
Nói xong, thúc ngựa trở
lại trong thành, lúc này đã chấm dứt chiến đấu, quân Tần ở trong thành
quét tước và rửa sạch chiến trường vội vàng ở trên từng thi thể sưu tầm
di vật đáng giá, chặt đầu quân Hán làm bằng chứng lập công.
Nhìn
thấy Mông Điềm đi qua, một số binh sĩ quân Tần mình dính đầy máu đều
dừng lại, hướng ánh mắt sùng kính về phía Mông Điềm. Dù sao, có thể dưới trướng một danh tướng như Mông Điềm tác chiến, mỗi một danh quân Tần
binh sĩ đã sớm ngưỡng mộ lâu ngày.
Đây cũng là nguyên nhân, sau
khi đại doanh trung quân đột phát tình hình nguy hiểm, quân Tần trong
khoảng thời gian ngắn liền có thể xoay chuyển cục diện, khiến cho tiết
tấu của đại quân công thành hầu như không bị ảnh hưởng.
Mông Điềm ngồi trên lưng ngựa, quan sát binh sĩ quân Tần vừa mới trải qua một
trận đại chiến, chỉ thấy trên gương mặt cương nghị tuy rằng đầy máu và
mồ hôi, nhưng không thế che giấu không được vui sướng của thắng lợi và
mỏi mệt của thân thể.
Nhìn những gương mặt kia, Mông Điềm thở dài một tiếng, xoay người xuống ngựa, đi vào một đám thương binh đang đi
vào bên trong thành. Lúc này, một gã binh lính ước chừng mười bày mười
tám tuổi, dáng người không cao, lại rắn chắc vô cùng, thân thể cường
tráng, thoạt nhìn tựa như mãnh thú trong núi, linh động mà hung mãnh.
Lúc này tuy rằng trước ngực bọc vải trắng thật dày, miệng vết thương
chày ra máu đỏ tươi. Bên hông lại treo năm sáu cái thủ cấp của kẻ địch,
trên khuôn mặt mỏi mệt tràn ngập vui sướng thắng lợi và hưng phấn.
Mông Điềm cười gượng một tiếng, trong lòng bất giác rất cảm thán, sự dũng
mãnh của người Tần cùng chế độ quân công thưởng phạt rõ ràng rất có liên hệ với nhau. Đây cũng là lý do mà thiết kỵ quân Tần san bằng sáu nước.
Giữa lúc đang suy nghĩ, một tiếng vó ngựa quen thuộc từ phía sau vọng đến.
Quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Bành Việt hưng phấn cưỡi ngựa đi đến.
Nhìn thấy Mông Điềm cũng không xuống ngựa, mà ở trên ngựa hạ thấp người
vòng tay nói: “Tướng quân, Vương Bôn tướng quân đã trở về, giờ phút này
đã từ cửa Bắc vào Vương thành thủ phủ nha!”.
Mông Điềm nghe vậy,
mắt hổ sáng ngời. Vừa xoay người lên ngựa, vừa nói với Bành Việt: “Năm
vạn đại quân Vương Bôn cũng đã trở lại?”.
Bành Việt vội vòng tay
nói: “Vương tướng quân chỉ dẫn theo năm trăm thân binh cưỡi ngựa nhanh
quay về, năm vạn đại quân phải ngày mai mới có thể trở lại Thượng Đảng.
Nói tới đây, nhìn thấy Mông Điềm cũng không có biểu hiện gì, vội vàng bổ
sung nói: “Tướng quân, Vương tướng quân bắt sống tướng soái Anh Bố của
Hạng Vũ ngày xưa, hiện giờ chuyển sang đầu hàng Lưu Bang! Bởi vì quân
Hán đánh bọc sườn, thống soái Chu Bột ở đâu không rõ, Vương Bôn còn đang phái người tiếp tục tìm tòi, phỏng chừng ngày mai đại quân sau khi trở
về sẽ có tin tức chuẩn xác”.
Mông Điềm nghe vậy vội vàng thúc
ngựa chạy như điên về phía trong thủ phủ thành, Anh Bố chính là một
trong tướng lĩnh nối tiếng nhất dưới trướng Hạng Vũ, sau khi Hạng Vũ
chết, tàn quân này phần lớn về dưới tay Anh Bố, sau đó đầu hàng Lưu
Bang, lần này có thể bắt sống, thực làm cho người ta vui mừng không
thôi, theo quân công mà xem, Vương Bôn không lâu có thể khôi phục lại
tước vị quan nội hầu.
Thủ phủ thành lúc này, đã trải qua hai lần
chiến hỏa, sớm xơ xác, nhưng so với dân cư bên cạnh mà nói, vẫn có cảm
giác như hạc đứng trong bầy gà. Kiến trác hình đỉnh điện, bởi vì trải
qua chiến hỏa tàn phá còn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết tu bổ và
nhuốm khói lửa.
Khi Mông Điềm chạy tới. Trong sân rộng đã tụ tập
hơn mười vị tướng lãnh Tần. Mọi người lúc này đều vây quanh cùng chỉ trỏ một gã đại hán bị trói gô khoảng ba mươi tuổi, trên mặt hắn vẫn lưu lại dấu vết nhuốm khói lửa. Trên người mặc chiến bào màu xanh đen đã bị
nhuốm máu nhìn không ra tướng mạo sẵn có, trên râu tóc rối bởi dính đầy
mạt cỏ khô vàng, lúc này im lặng quỳ gối trước cửa lớn chính đường, mặt
không chút thay đổi, dường như không để ý tới binh sĩ quân Tần vây quanh trào phúng và chỉ trỏ.
Dường như bị tiếng vó ngựa của Mông Điềm
kinh động, đưa mắt nhìn về phía Mông Điềm đang tiến vào sân, Mông Điềm
thấy thế, vội vàng nhảy xuống lưng ngựa, đi nhanh đến trước người Anh Bố đang quỳ trên mặt đất cẩn thận nhìn ngắm, chỉ thấy thần sắc Anh Bố bình tĩnh tựa hồ không thèm để ý đến an nguy của chính mình, chỉ là khi nhìn thấy Mông Điềm trong mắt mới hiện lên một tia khiếp sợ và hoảng sợ.
Mông Điềm cười lạnh một tiếng, không hề để ý tới Anh Bố đang quỳ trên mặt
đất, đang xoay người đi vào trong phòng, đã thấy Vương Bôn đi nhanh ra,
trầm giọng nói: “Vương Bôn diện kiến tướng quân! Người trói ở dưới bậc
chính là Hán quân Trang lang tướng, Anh Bố!”.
Theo tiếng nói của
Vương Bôn, Anh Bố quỳ trên mặt đất cả kinh, đưa mắt nhìn về phía Mông
Điềm, vừa muốn mở mồm, quân Tần trông coi hắn cho rằng hắn muốn vọng
động, hơn nữa chủ soái trước mặt cũng muốn thể hiện một phen, đồng thời
xông lên giữ chặt Anh Bố trên mặt đất, lời nói của Anh Bố đến cửa miệng
đành phải thu về.
Mông Điềm nghe vậy, vui mừng tiến lên trước một bước, đánh giá Vương Bôn thần sắc mỏi mệt mà không nén được hưng phấn,
gật đầu nói:
“Vương huynh quả nhiên không phụ kỳ vọng của bệ hạ, ngày sau công huân nhất định được người đòi ca ngợi!”.
Vương Bôn lúc này bắt sống được tướng lĩnh Anh Bố nổi tiếng của quân Hán, hơn nữa uy danh của Anh Bố trong quân Hạng Vũ rất nặng, lần này không thể
nghi ngờ là công lớn, nói không chùng còn có thể mượn cơ hội này khôi
phục một số tước vị, trong lòng thật sự hưng phấn khó kìm chế.
Mông Điềm nhìn thoáng qua Anh Bố, đang muốn xoay người rời đi, Vương Bôn
kinh ngạc nói: “Tướng quân không biết nên xử trí Anh Bố như thế nào, nếu là cần thẳm vấn, Vương Bôn nhất định có biện pháp làm cho hắn mờ
miệng!”.
Mông Điềm buồn rầu cười nói: “Tin tức đại quân thắng lợi phải mấy ngày sau mới có thể báo trình bệ hạ biết, trước mắt đại quân
xây dựng tốt phòng ngự Thượng Đảng, cũng dễ làm cho sau khi đại quân rời khỏi thay đổi bất ngờ, ba ngày sau đại quân hướng quận Thái Nguyên xuất phát!”.
******
Ánh nến lay động trong đại điện làm nổi
bật bức trướng rà xuống, có vẻ hết sức mông lung. Trong tẩm điện, một
màn ca múa tinh mỹ đang tiến hành trong khí thế hừng hực.
Trương
Cường ngồi ở trên ngự tháp, mấy cái bàn nhỏ trước mặt bày đầy thức ăn
tinh mỹ và rượu ngon nguyên chất, bên cạnh hắn đó là hoàng hậu Tả Uyên
trang phục lộng lẫy, cố ý thể hiện lần đầu từ sau khi bị giam cầm biểu
thị công khai thân phận của mình, Tả Uyên mặc y phục màu đen kim tuyến,
đỉnh đầu đội mũ phượng vàng ròng tinh tế, trên búi tóc điểm xuyết hồng
ngọc, vài cái trâm kim diệp chạm rỗng búi phía dưới tóc, dùng để giữ tóc phía sau đầu, trên khuôn mặt thanh tú một đôi mắt phượng đầy thần thái.
Phía dưới Trương Cường đó là Triệu Yên mới được khôi phục thân phận, so sánh với hoàng hậu ung dung hoa quý, Triệu Yên ăn mặc có vẻ đơn giản mà
thanh nhã, chỉ thấy nàng mặc bộ y phục gấm lụa màu cánh sen, mái tóc dày búi lên cao, dùng hai cái trâm để cố định, bên mai cài một cái trâm
ngọc bích, tôn lên dung mạo tuyệt thế lộ vẻ thanh lịch trầm ổn.
Trương Cường nhìn hai người trước mắt, không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày xưa
cùng tứ nữ đoàn tụ, trong lòng nhất thời hơi buồn bã.
Nhìn thấy
Trương Cường thần sắc ảm đạm, Tả Uyên mỉm cười, hướng Trương Cường xa xa nâng chén cười nói: “Bệ hạ, hôm nay trong cung đoàn tụ, đúng là hiếm
có, thần thiếp còn chuẩn bị cho bệ hạ vật phẩm cao cấp, mời bệ hạ nhấm
nháp”.
Trương Cường nghe vậy cũng nể mặt hoàng hậu, miễn cưỡng
gật đầu nói: “Món ngon đã phong phú như thế, không biết hoàng hậu còn có món ngon nào nữa?”.
Tả Uyên cười nhạt, nhẹ nhàng vỗ tay ba cái,
trong đại điện đang tiến hành ca múa nhất thời im bặt, nhóm ca cơ nối
nhau lui ra khỏi đại điện.
Trương Cường thấy thế ngạc nhiên, đang muốn hỏi hoàng hậu, chỉ nghe tiếng bước chân từ bên ngoài bức trướng
vọng đến. Còn đang kinh ngạc, chỉ thấy hai đội mỹ nữ tuổi thanh xuân từ
trong nội điện lượn lờ mà ra, ước chừng đều là mười lăm sáu tuổi tuổi.
Đang lúc Trương Cường không kịp nhìn, chỉ nghe Tả Uyên gật đầu cười nói: “Bệ hạ, đây là mười sáu mỹ nhân thần thiếp tỉ mỉ chọn lựa từ trong cung, bệ hạ có vừa lòng?”.
Trương Cường cười gượng, lắc đầu nói: “Hoàng hậu có tâm như thế, thật sự làm cho người ta cảm thán, trẫm...”.
Tả Uyên nghe vậy gật đầu nói: “Bệ hạ hiện giờ hậu cung còn trống chỗ, thật sự cần phong phú một chút, những mỹ nhân này nếu là bệ hạ còn có thể để mắt, ban cho danh hiệu gì đó là được?”.
Trương Cường làm sao
quan tâm điều đó, huống hồ chuyện trong hậu cung, chính mình sớm đã có
lời toàn bộ giao cho hoàng hậu để ý. Lúc này nghe vậy, bất giác gật đầu
nói: “Tất cả giao cho hoàng hậu, trẫm không quá đòi hỏi”.
Tả Uyên nghe vậy, trong đôi mắt đẹp chợt lóe lên, hơi hơi cao giọng nói: “Những cô gái này đều là thượng phẩm, theo ý thần thiếp, có thể đều ban cho
hiệu ‘Lương nhân’, sau này thị tẩm xong rồi tấn phong cũng không muộn”.
Trương Cường nhìn Triệu Yên đang ngồi ngay ngắn bên dưới, trong lòng nhất thời kích động cơ hồ không thể ức chế, lúc này đành phải miễn cưỡng gật đầu
nói: “Tất cả theo ý hoàng hậu đi. Trẫm có chút mệt mỏi, Yên Nhi, theo
trẫm đi ra ngoài một chút đi”.
Hoàng hậu nghe vậy lập tức lắc đầu nói: “Trước mắt thời tiết chưa ấm, đêm khuya như thế, sợ có ảnh hưởng đến long thể bệ hạ”.
Trương Cường vừa đứng dậy đi ra ngoài điện, vừa lắc đầu thở dài: “Hoàng hậu
mấy ngày này vất vả không ít, nên sớm đi nghỉ ngơi, trẫm chỉ đi ra ngoài một chút thôi”.
Trong lúc nói chuyện, cũng không đi để ý tới sắc mặt Tả Uyên có chút lãnh đạm, kéo Triệu Yên bên cạnh, đi nhanh đến cung Hàm Dương đang bị ánh trăng bao phủ xuống.
Kéo bàn tay ngọc mành khảnh, nhẹ nhàng mà hít mùi hương thơm ngát như ẩn như hiện trên người
Triệu Yên, nhớ lại bóng hình xinh đẹp ngày xưa của Nhu Nhi và Lệ Cơ, gật đầu thở dài: “Yên Nhi, lần này trẫm nhốt nàng tại Vĩnh Hạng, thật sự là không đành lòng, chỉ là...!”.
Triệu Yên bị bàn tay to ấm áp của
Trương Cường ôm lấy, chỉ cảm thấy trước mắt hết thày như bùng tỉnh trong cơn mơ, cúi đầu thở dài: “Bệ hạ anh minh cơ trí thật sự thế gian hiếm
có, Triệu Yên không làm, tất nhiên không sợ, Triệu Yên tin tưởng bệ hạ
nhất định có thể điều tra rõ án này, trà lại sự trong sạch cho thần
thiếp”.
Trương Cường nghe vậy rất là cảm động, không kìm lòng
được ôm thân thể mảnh khảnh vào trong ngực, gật đầu nói: “Có thể sống
cùng Yên Nhi cuộc đời này thật sự là phúc của trẫm!”.