Gió đông nam mềm mại mang theo hơi thở mùa xuân,
thổi cờ xí cao cao tung bay trên thành Tấn Dương quận Thái Nguyên, đem
chữ “Hán” màu trắng thật to kia phảng phất mang theo một loại sinh khí
ngang nhiên, giữa trời đất tưng bừng nhảy múa.
Cổ thành này sớm
nhất do Tần Trang Tương Vương vào thời Chiến quốc trong bốn năm xây dựng lên, từ ngày xây dựng xong liền trở thành Trang Nguyên trọng trấn, trăm ngàn năm qua vẫn đều là yết hầu xung yếu của bắc thượng, nam hạ, bởi vì nó là phần lòng chảo của trang bắc bộ Sơn Tây: “Đông mang danh quan,
bắc bức cường hồ, năm cốc độc thục, nhân thứ nhiều tư, tư tứ chiến chỉ
địa, công thủ chỉ tràng dã”, từ xưa chính là “Hà đông chỉ căn bản”, lịch đại vương triều cực kỳ coi trọng, trở thành nơi giao tranh các đòi lịch đại binh gia. Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trang Quốc, phân thiên
hạ làm ba mươi sáu quận. Quận Thái Nguyên, có quận trì là Tấn Dương.
Bên trong thành Tấn Dương, trong thủ phủ quận, một đám người thần sắc bất
an ngồi ở trong đại sảnh, trên tháp chính, Lưu Bang mặt không chút thay
đổi ngồi ở trên tháp, bên dưới hắn là Trần Bình và Phàn Khoái vừa mới
trở lại Tấn Dương.
Lúc này Lưu Bang nhìn qua ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, da trắng, trên khuôn mặt chữ quốc, cái trán trơn bóng mà
trống trài, tóc đen dày buộc trong một cái ngọc quan nho nhỏ ở trên
đỉnh, lốm đốm vài sợi tóc bạc, ở thời đại này xem như cũng không tồi.
Dưới hai hàng lông mày dày, một đôi mắt phượng sắc bén mà thâm trầm, lúc này vì tình thế hiểm ác mà mang theo một sự bất an, cũng không giấu
được sự già dối và con buôn toát ra trong ánh mắt, mũi cao ngất mà
thẳng, đôi môi hơi dày dấu ở trong chòm râu rậm rạp, chỉnh khuôn mặt làm cho người ta cảm thấy tướng mạo đường đường, uy nghi lẫm lẫm.
Chính là lúc này, tuy rằng mặt không chút thay đổi, hai hàng lông mày kia hơi hơi nhăn lại làm cho mọi người trong phòng cảm thấy trong lòng ran sợ.
Trần Bình do dự một hồi lâu, mới cẩn thận nói: “Mông Điềm quả nhiên danh bất hư truyền, chính là Tần Vương càng khó đối phó, chúng ta phải nghĩ
kế sách khác, nếu không, chỉ sợ rất khó ngăn càn ba mươi vạn quân Tần.
Lưu Bang quét mắt nhìn mọi người liếc trong sảnh, vuốt cằm nói: “Mọi người
có thượng sách gì. Hiện giờ đúng là lúc mọi người đồng tâm hiệp lực,
không được có tâm tư riêng. Lưu Bang ta từ ngày chém rắn dựng lên, tự
tin trên ứng với thiên ý, các vị nếu có thể cùng Lưu Bang ta cùng vượt
qua khó khăn này, ngày sau nhất định sẽ báo đáp”.
Quán Anh ngồi
bên cạnh Trần Bình lúc này khoảng ba mươi tuổi, da thịt màu đồng cổ mang vẻ khỏe mạnh, dưới hai hàng lông mày thô ngắn, một đôi mắt hổ hắc bạch
phân minh, cái mũi hơi tẹt và cánh mũi rộng thùng thình làm cho người ta có cảm giác uy phong, râu ngắn tua tủa như kim châm. Rậm mà đen bóng,
tôn thêm dáng người khôi ngô cường tráng khiến người ta không dám khinh
thị.
Lúc này chỉ thấy hắn vòng tay nói: “Bệ hạ. Lần này liên tục
tổn thất mười lăm vạn tinh binh, thật sự không nên ở đây địch cùng quân
Tần, Quán Anh cảm thấy, không ngại nghĩ biện pháp thỏa hiệp, tạm thời ổn định trước Tần Vương, chúng ta sẽ từ từ mưu tính cơ hội”.
Lưu
Bang nghe vậy suy nghĩ sau một lúc lâu. Mới lắc đầu thở dài: “Tần Vương
quả nhiên không phải hạng người dễ địch, trước mắt chỉ sợ không có kế
hay có thể sử dụng, trong thành Tấn Dương không quá mười vạn binh mã,
sao có thể địch ba mươi vạn quân Tần? Nhưng ý ta đã quyết, nếu Tấn Dương thật sự không thể thủ, ta tình nguyện tồn vong cùng thành!”.
Trần Bình vội vàng chắp tay nói: “Chủ công nếu bỏ được tình cảm cốt nhục,
Trần Bình có một kế sách có thể giữ được cục diện trước mắt, chỉ là...”.
Lưu Bang nghe vậy hai mắt sáng ngời, nhìn Trần Bình gật đầu nói: “Tiên sinh có thượng sách gì cứ việc nói thẳng, Lưu Bang tuyệt không trách tội”.
Trần Bình hơi cười gượng nói: “Trần Bình vừa mới có được tin tức của Hàm
Dương. Hiện giờ trong cung Tần Vương hai phi tần được sủng ái vì vụ án
hoàng tử bị chết mà một chết một phế, toàn bộ Tần cung chỉ có một hậu
một phi, Tần Vương hậu đang muốn tuyển hậu cung, tìm kiếm mỹ nhân cho
Tần Vương thị tẩm”.
Lưu Bang nghe vậy lạnh lùng kêu rên nói: “Tần Vương chọn hậu cung, cùng Tấn Dương ta có gì liên quan. Ý tiên sinh có
chút sáo rỗng!”.
Trần Bình bất đắc dĩ cười gượng nói: “Trường nữ
Lỗ Nguyên của Chủ công, vừa vặn chưa lập gia đình, lại thêm tài sắc hơn
người, nếu là đưa vào Tần cung, nhất định có thể làm cho đối địch của
Tần Vương với chủ công giảm đi, cũng có thể vì vậy mà bào toàn được hai
mươi vạn binh mã này. Tương lai mới có cơ hội thay đổi”.
Bên cạnh Quán Anh lúc này cũng gật đầu nói: “Phàm là con gái đều phải lập gia
đình. Nếu có thế bởi vậy mà giúp chủ công thoát khỏi khốn khó, không
phải là không thể được. Cục diện trước mắt. Nếu là dựa vào nơi hiểm yếu
của quận Thái Nguyên tuy rằng có thể thủ được mấy tháng, nhưng bất quá
chỉ là mấy tháng mà thôi, nếu là Tần Vương lại điều bốn mươi vạn đại
quân cùng Mông Điềm đóng ở Hàm Cốc Quan, Mông Điềm luôn luôn già dối, mà Tần Vương lại không thể khinh thường, lần này Trần đại nhân cũng không
lay động được quân Tần, nếu đợi đám binh này đến sát thành, còn muốn
thông gia cũng khó mơ đến, khi đó, chúng ta đều là tù nhân của Tần
Vương, Lỗ Nguyên tiểu thư chẳng phải cũng phải nhập Tần cung. Chủ công
suy nghĩ lại”.
Trần Bình lúc này chắp tay nói: “Nếu việc này có
thể ổn định Tần Vương, chúng ta liền mượn cơ hội ở vùng Liêu Đông tiếp
tục lực lượng, Liêu Đông thổ địa phì nhiêu, địa vực hẻo lánh, lại không
có dân tộc Hung nô quấy nhiễu, nếu là chăm chỉ kinh doanh, không cần năm năm, chúng ta liền có thể lập nghiệp lớn!”.
Lưu Bang bị lời nói
của Trần Bình hai mắt sáng ngời, chợt nhíu mày nói: “Lỗ Nguyên tuy rằng
chưa kết hôn, nhưng là phu gia (nhà chồng) đã định. Huống hồ tuổi của nó cũng lớn, nếu không vì ta mấy năm chinh chiến, khiến mọi người trôi
giạt khắp nơi giờ phút này đã sớm lập gia đình, nếu là cho nhập Tần cung lại sợ không được sủng ái, chẳng lẽ không phải làm khổ Lỗ Nguyên?!”.
Trần Bình chắp tay nói: “Lỗ Nguyên tiểu thư, năm nay bất quá mười lăm tuổi,
đúng là tuổi thanh xuân, hơn nữa tuổi tác cũng lớn, lịch duyệt lại hơn
so với các thiếu nữ cùng tuổi mấy lần, dung mạo tuyệt sắc, chủ công nếu
là không nỡ, mấy năm cơ nghiệp kia chẳng lẽ không phải đốt quách cho
rồi? Bên nặng bên nhẹ, còn mong chủ công suy nghĩ!”.
Lưu Bang
nghe vậy cúi đầu suy nghĩ thật lâu sau, mới gật đầu thở dài: “Một khi đã như vậy, liền y lời ngươi nói. Chỉ là người đi Hàm Dương du thuyết, chỉ sợ không phải ngươi không được, ngươi chuẩn bị trước một chút, ngày mai liền mang Lỗ Nguyên đi Hàm Dương!”.
Trong phòng sưởi của tẩm
điện, Trương Cường vừa mới uống một ngụm trà nóng, nhuận một chút cổ
họng đang khô, sau đó đặt chén trà lên trên ghế nhỏ trước mặt, chén trà
phát ra một âm thanh nhỏ thanh thúy, làm cho mọi người trong đại điện cả kinh trong lòng hơi ran lên.
Trương Cường cười thầm một tiếng,
quét mắt liếc nhìn thần sắc bất an của mọi người, hướng về Phùng Khứ Tật và Tiêu Hà ngồi bên dưới nói: “Các ngươi nói, mưu sĩ của Lưu Bang mang
theo rất nhiều vàng và mỹ nữ tiến đến Hàm Dương?”.
Tiêu Hà mặt
hơi biến sắc nói: “Trần Bình luôn luôn giả dối, lần này mang theo vàng
ròng và mỹ nữ đến, hiển nhiên là mong muốn bệ hạ đặc xá Lưu Bang. Hơn
nữa mỹ nhân kia nghe nói chính là trường nữ Lỗ Nguyên của Lưu Bang.
Trương Cường nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Hà? Lưu Bang hiện giờ đã ngoài bốn mươi tuổi, trường nữ của hắn, chẳng lẽ không phải đã gần ba mươi? Đưa
tới cho trẫm, chẳng lẽ không phải là trò cười?!”.
Tiêu Hà nghe
vậy mỉm cười nói: “Lưu Bang tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng trường nữ hiện
giờ mới mười lăm tuổi, tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng đúng là tuổi thanh
xuân, vi thần năm xưa quen biết với Lưu Bang, nàng ấy vẫn còn nhỏ, chưa
từng nhìn thấy, hiện giờ nghe nói tài nghệ song tuyệt, có thể nói tuyệt
sắc, bệ hạ nhận vào hậu cung cũng là thích hợp”.
Trương Cường âm
thầm cười gượng, chuyện Nhu Nhi và Lệ Cơ vừa mới qua, chính mình liền
tuyển sắc đẹp, thật sự làm người ta khó có thể chấp nhận. Bất giác hướng về Hàn Hoán đứng ở phía sau nói: “Trong cung hoàng hậu đã phụ trách
việc này, không biết có bao nhiêu người ứng tuyển?”.
Hàn Hoán
nghe vậy vội cẩn thận khom người nói: “Trong cung Hàm Dương hiện có cung nhân hơn sáu ngàn người, trong cung A Phòng có hơn ba nghìn người,
người tuẫn táng Thủy Hoàng năm trăm, nếu nói đang tuổi thanh xuân mà có
thế thị tấm cho bệ hạ ước chừng hơn bốn ngàn người, hoàng hậu đang chọn
lựa tướng mạo để tiến dâng cho bệ hạ”.
Trương Cường không ngờ
được bên trong hoàng cung lại có nhiều cung nữ như thế, bất giác thất
thanh nói: “Người vừa độ tuổi có bốn ngàn người?”.
Hàn Hoán hơi
hơi có chút kinh ngạc liếc nhìn Trương Cường một cái, thấp giọng nói:
“Nếu là bệ hạ cảm thấy không đủ, có thể bố trí Dịch đình chưởng lệnh
chọn trong dân gian”.
Trương Cường cười gượng một tiếng, bốn ngàn người, mới bốn người bên mình, ứng phó đã phải cố hết sức, thật sự là
khó có thể tưởng tượng, bốn ngàn mỹ nhân rốt cục là một màn đồ sộ thế
nào. Thời đại phong kiến đế vương kiêu xa dâm dục này, cuộc sống thối
nát, quả nhiên làm người ta xem thế là đủ rồi.
Nhìn thấy Trương Cường trầm ngâm không nói, Tiêu Hà cẩn thận nói: “Bệ hạ nếu là phải bắt Trần Bình lại, vi thần lập tức đi làm”.
Trương Cường giương mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phùng Khứ Tật, chỉ thấy hắn nhíu mày trầm tư, tựa hồ nghĩ tới cái gì, bất giác gật đầu nói: “Thừa
tướng có thể có ý kiến gì hay?”.
Phùng Khứ Tật nghe vậy vội vàng
chắp tay nói: “Bệ hạ, Lão thần cảm thấy nếu là Lưu Bang thành tâm quy
hàng cũng là tốt, chỉ là nếu đây là trá hàng thì phải có đề phòng”.
Tiêu Hà nghe vậy lắc đầu nói: “Mông tướng quân lần này đại thắng mà quay về, phá được tam kế liên hoàn, chấn động tà tâm. Nếu không tiếp nhận Lưu
Bang đầu hàng, tất sẽ khiến Triệu Vương sẽ vì đó mà sợ hãi, liều chết
chuẩn bị binh lực. Đại Tần ta tuy rằng lúc này hùng binh trăm vạn, nhưng hậu cần vật tư đã yếu ớt, lương thảo trong quân vô cùng thiếu thốn, chỉ có Ba Trang cung ứng lương thảo, nhưng hao phí của trăm vạn đại quân
cũng không phải một Ba Trang có thể gánh vác”.
Nói tới đây, liếc
mắt nhìn thần sắc bình tĩnh của Trương Cường, lại tiếp tục cẩn thận bổ
sung nói: “Huống hồ trước mắt đang là đầu xuân, đúng là lúc lương thảo
khó kiếm. Nếu là lại đánh tiếp, vừa mới trấn an lòng dân chỉ sợ lại
không ổn. Hơn nữa dân tộc Hung nô phương bắc cũng như hổ rình mồi, nếu
không thể sớm tu chỉnh cho kịp, đợi khi đại quân dân tộc Hung nô đến,
chỉ sợ Đại Tần không thể đem ngăn ở Trường Thành. Theo ý vi thần, Lưu
Bang tuy rằng vẫn phải diệt, nhưng là cũng không ngại nhận đầu hàng
trước, đợi sau khi đi vào Hàm Dương, liền có thể tùy ý bệ hạ xử trí!”.
Phùng Khứ Tật nghe vậy, lắc đầu nói: “Lưu Bang người này luôn khéo đưa đẩy, già dối hay thay đối, bệ hạ, nên chú ý phòng bị”.
Trương Cường đương nhiên biết Lưu Bang lợi hại, bất giác gật đầu cười nói:
“Lưu Bang lần này đem nữ nhân đưa vào Hàm Dương, có thể thấy được lòng
kiên nhẫn, người như thế đích xác không thể không phòng. Bất quá, hắn có thể dâng tặng con gái, trẫm sao lại không nhận chứ?”.
Nói tới
đây, liếc mắt một cái nhìn mọi người trong điện gật đầu cười nói: “Trẫm
tạm thời chấp nhận Lưu Bang xin hàng, trước tiên để Mông Điềm chiếm cứ
quận Hàm Đan tiêu diệt Triệu Vương, sau đó xuất kỳ bất ý, tiêu diệt Lưu
Bang! Mọi người cảm thấy thế nào?”.
Phùng Khứ Tật nghe thấy nghĩ
ngợi một, nghiêm nét mặt nói: “Đạo dụng binh luôn luôn dùng bất cứ thủ
đoạn tồi tệ nào, hiện giờ Triệu Vương chưa diệt, nếu là Lưu Bang cùng
dân tộc Hung nô và Triệu Vương liên họp không thể khinh thường, hiện giờ kế của bệ hạ có thể tiêu diệt được hai, thật là khà thi!”.
Trương Cường nghe vậy khẽ gật đầu nói: “Đã như thế, trẫm ngày mai sẽ ở đại
chính điện triệu kiến Trần Bình và con gái Lỗ Nguyên của Lưu Bang, gặp
mặt hai người được Lưu Bang ủy thác trọng trách này. Ha hà...”.