Gió lạnh hiu hiu của sáng sớm vừa nổi lên
giữa núi rùng, đại kỳ trang quân màu đen thổi tung bay phất phơ. Mông
Điềm cưỡi chiến mã màu đen bình tĩnh quan sát chiến cuộc biến hóa bao
vây tấn công dưới chân núi. Dưới sự tấn công của hai mươi vạn đại quân
đã bắt đầu không ngăn cản được, một bộ phận quân Tần dưới sự trợ giúp
của xe công thành xông lên tường thành cùng vật lộn với quân Hán trên
tường thành.
Mông Điềm nhìn chiến trường chém giết rang trời,
quay đầu lại quát một gã thân binh theo ở sau người: “Truyền lệnh tăng
thêm cường độ tiến công Bành Việt, mau chóng đánh hạ cửa thành cho ta!”.
Lời hắn còn chưa dứt, tiếng vó ngựa dồn dập dưới chân núi vọng đến, Mông
Điềm trong lòng ráng động, vội vàng quát to: “Vương Bôn có tin tức
rồi?”.
Một gã quân Tần vội vàng chạy đến trước người Mông Điềm
quỳ một gối xuống, vòng tay nói: “Khởi bẩm tướng quân, sau khi Vương Bôn dẫn năm vạn tinh binh tiêu diệt viện binh quân Hán, ở bên sườn phát
hiện quân Hán phục hơn ba vạn người bao vây, đã tiêu diệt toàn bộ, đang
điều quân trên đường trở về!”.
Lời vừa nói ra, không chỉ có Mông
Điềm cảm thấy phấn chấn, mà tướng sĩ bên cạnh cũng đều đồng thời rang
lên. Lúc này núi rùng rậm rạp bỗng nhiên vang lên tiếng vang của dây
cung, Mông Điềm đột nhiên cả kinh, theo bản năng khua trường kiếm trong
tay chắn theo hướng dây cung vang lên, đồng thời chiến mã cuồng hí vang
một tiếng phóng về phía dưới chân núi. Vốn trong nháy mắt này, kình nỏ
vừa bắn tráng cổ chiến mã, chưa làm tổn thương chỗ hiểm, theo bản năng
bị thương liền phóng về phía trước, lúc này Mông Điềm mới tránh được mũi tên phóng tới của đối phương.
Lúc này, toàn bộ đại doanh trung
quân, đã rơi vào trong cành chém giết thảm thiết, năm nghìn quân Hán đầu quàng khăn đỏ từ mật đạo trong thành bí mật lẻn vào phía sau quân Tần,
mình trần, cầm trong tay tấm chắn và trường kiếm, trên lưng vác kình nỏ, lúc này đã phóng xong nỏ ở trên lưng, vứt bỏ chiếc nỏ, hươ trường kiếm
hướng toàn bộ đại doanh quân Tần không một chút chuẩn bị đánh tới.
Mông Điềm lúc này đã thay đổi chiến mã. Không nhiều lời, liền đoạt lấy một
con chiến mã tung người mà lên, hét lớn một tiếng nhảy vào giữa năm
nghìn quân Hán, hươ bào kiếm điên cuồng chém giết.
Lúc này quân
Tần bên cạnh đã đồng thời phàn ứng lại, ồ ạt hướng về phía quân Hán
không sợ chết chém giết. Bởi vì cách ăn mặc tướng lĩnh của Mông Điềm hấp dẫn càng nhiều kẻ địch vây quanh ông. Mông Điềm không coi những người
vào đâu, cười dài một tiếng, thúc vào thân dưới chiến mã hươ trường kiếm lên chặt đầu một gã quân Hán đang nghênh mặt xông lên.
Một gã
quân Hán bên cạnh nhìn thấy Mông Điềm cùng tên kia đang đấu nghĩ rằng có cơ hội thừa thắng, cười lạnh một tiếng giơ lên thanh kiếm trong tay
liền hướng về chiến mã Mông Điềm chém tới. Mông Điềm thấy thế, quát lạnh một tiếng, cổ tay phải vừa lật, một luồng sáng lạnh hướng đến cổ tên
quân Hán chém tới, đồng thời chân trái dùng sức chống đỡ. Hung hăng đá
vào ngực tên quân Hán ở bên cạnh lao tới, làm cho tên kia lão đào thối
lui một bước về phía sau. Đồng thời tay trái vung mạnh dây cương, ghìm
mạnh con ngựa xuống, con ngựa hí dài một tiếng thân dựng lên, tránh khỏi trường kiếm của tên binh sĩ đang bổ về phía chiến mã.
Lúc này
năm nghìn thân binh của Mông Điềm đã như thủy triều hướng về bên người
Mông Điềm, đám binh sĩ Hán vọt đến bên người Mông Điềm đều chặn cách
Mông Điềm trên trăm bước.
Lúc này đại doanh trung quân bởi vì
binh sĩ quân Hán bỗng nhiên liều chết xông vào nên có vẻ hỗn loạn vô
cùng. Nhưng bởi vì quân Tần luôn luôn dũng mãnh, hơn nữa quân Tần trấn
giữ đại doanh cũng có năm nghìn thân binh Mông Điềm tự mình huấn luyện,
chiến lực đến Phàn Khoái cũng không ngờ đến. Vài lần sau khi thay nhau
liều chết, binh sĩ quân Hán số lượng đã giảm bớt một nửa, nhưng không ai có thế tiếp cận đại kỳ trung quân, đại kỳ cao cao tung bay phần phật
trong gió, im lặng chỉ huy tác chiến binh lính công thành.
Lúc
này bên trong thành Thượng Đảng, Phàn Khoái thân mặc áo giáp, cưỡi trên
một con chiến mã màu vàng, đứng ở trước cửa đại doanh trung quân. Một gã thân binh người đầy mồ hôi, chạy lại lớn tiếng nói: “Tướng quân cửa Tây đã bị chiếm, quân Tần đã dũng mãnh vào ủng thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành), cửa thành không chống đỡ được bao lâu nữa rồi!”.
Nói xong, liền thúc ngựa tiến về cửa Tây, còn chưa nhích người liền thấy
trước mắt bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh quen thuộc, đúng là phó tướng
quân Tà Trang đi trước tiếp ứng viện binh, Phàn Khoái nhìn thấy là hắn,
tinh thần nhất thời chấn động. Vội vàng kêu to: “Tả Trang, viện binh rốt cuộc đang ở đâu!?”.
Tả Trang đầm đìa mồ hôi vọt tới trước mặt
Phàn Khoái, run giọng nói: “Tướng quân, toàn bộ năm vạn viện binh của
Anh Bố suất lĩnh đã bị tiêu diệt, mà ba vạn binh mã tiếp ứng của Chu Bột cũng toàn bộ...”.
Phàn Khoái nghe vậy cả người chấn động suýt
nữa té xuống dưới, may mắn được thân binh bên cạnh đỡ một tay, mới không mất mặt. Lúc này trong đầu hắn đã trống rỗng, ngồi yên ở trên ngựa sau
một lúc lâu mới ngửa mặt lên trời cười ha hà nói: “Không thế tường được
Phàn Khoái ta lại chết ở đây! Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...”.
Tiếng cười chưa dứt, đá mạnh bụng ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, hướng cửa
Tây đang bị chiếm phóng đi như điên! Lúc này trong thành chung quanh
khắp nơi có thể thấy được binh sĩ quân Tần nhảy vào trong thành điên
cuồng mà chém giết binh sĩ quân Hán. Một gã binh sĩ quân Hán vừa mới bị
thương, còn chưa kịp xoay người, liền từ phía sau lao ra hai gã quân
Tần, cẩm trong tay trường việt chặt bỏ đầu tên binh sĩ Hán kia! (trường
việt: kiểu búa dài).
Phàn Khoái lúc này đúng là tràn ngập sự
tuyệt vọng, nhìn thấy hai gã binh sĩ quân Tần này, không khỏi cười lạnh
một tiếng, thúc giục chiến mã, mượn thế xông lên trước của chiến mã, hươ trường kiếm trong tay hung hăng chém xuống cổ một tên binh sĩ quân Tần!
Tên kia binh sĩ quân Tần căn bản không nhìn thấy Phàn Khoái đến từ phía
sau, không kịp phòng bị, bị tráng giữa cổ, một luồng máu nóng phóng lên
cao, bắn tung tóe đầy người Phàn Khoái, tên binh sĩ quân Tần bên cạnh
kia nhìn.
Phàn Khoái lúc này trường kiếm đã chém vào giữa cổ gã
quân Tần trước còn không kịp rút ra, thanh trường việt bằng đồng kia đã
bay xuống, cách trước ngực mình không đến ba phần!
Lúc này, chỉ
nghe tiếng dây cung vang lên, cây trường việt nhất thời lệch đi, tránh
được chỗ hiểm trước ngực, nhưng lại sượt xuống sát vai trái!
Phàn Khoái không thể tưởng được lúc mành chuông treo sợi tóc lại có người
cứu mình, bất giác kinh ngạc đưa mắt nhìn lại, lại nhìn thấy Trần Bình
tay giữ nỏ cơ vẻ mặt nghiêm trọng cưỡi trên chiến mã màu trắng, nhìn
thấy Phàn Khoái đưa mắt nhìn mình, Trần Bình cười lạnh một tiếng vứt bỏ
nỏ cơ đã bắn xong, hướng Phàn Khoái lớn tiếng nói: “Tướng quân, thành
Thượng Đảng đã không thể cứu được, tướng quân nếu có quyết ý hy sinh vì
nước cũng nên nhớ đến thê tử ở nhà! Trần Bình được người ủy thác bào đảm sự an nguy của tướng quân, bại cục hôm nay đã định rồi, mời tướng quân
lập tức theo Trần Bình trốn theo mật đạo, ngày sau sẽ báo thù ngày hôm
nay!”.
Phàn Khoái nghe vậy, nhớ tới thê tử đang mong ngóng ở nhà, trong lòng đau xót, lúc này mới xúc động thở dài nói: “Cũng đành, thiên ý như thế, Phàn Khoái ta hôm nay liền theo Trần đại nhân trở về lĩnh
tội với chủ công!”.
Trần Bình nghe vậy thần sắc giãn ra, vội vàng ứng tiếng nói: “Tướng quân mời lập tức theo Trần Bình đi theo mật đạo!”.
Lúc này, Mông Điềm vừa mới tiêu diệt toàn bộ năm nghìn quân Hán tập kích,
cục diện hỗn loạn còn chưa ổn định, nhưng không có chút ảnh hưởng đến
chiến đấu công thành, kế sách cuối cùng của Trần Bình cũng không có phát huy tác dụng như trong tưởng tượng.
Thời điểm mặt trời lên cao
bằng ngọn cây, chung quanh cửa thành Thượng Đảng đã có hai nơi bị công
phá, trận chiến đấu Thượng Đảng này rốt cục lấy thắng lợi quân Tần mà
chấm dứt. Mông Điềm cố gắng hồi phục lại tâm trạng kích động của mình,
hít sâu một hơi mang theo một hơi gió lạnh huyết khí, hướng về Bành Việt đang vội vàng cưỡi ngựa đến mà lạnh lùng nói: “Bố trí đại quân, lập tức rửa sạch chiến trường, trấn an thứ dân trong thành, chỗ nào đại quân đi qua không được quấy rầy lương dân!”.
Bành Việt không kịp lau mồ hôi lẫn máu trên trán, đồng ý một tiếng vội vàng xoay người mà đi.
Bóng dáng hắn vừa mới biến mất ở trong tầm mắt Mông Điềm, liền thấy một gã
thân binh chạy vội đến, vọt tới trước ngựa Mông Điềm cao giọng vòng tay
nói: “Tướng quân, năm vạn binh mã Vương Bôn đã tiêu diệt toàn bộ ba vạn
quân Hán của Chu Bột, Vương tướng quân đang điều quân trên đường trở
về!”.
Mông Điềm nghe vậy rung động, vui vẻ cười nói: “Được! Vương Bôn quả nhiên là hổ tướng, quả nhiên là nam nhi tốt của Đại Tần ta!”.
Nói xong, lạnh lùng quét mắt một cái mấy vạn quân Tần đang tràn vào trong
thành, gật đầu nói: “Thượng Đàng thất thủ, đại quân ta không được vọng
động, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục sẽ quyết định kế sách tiến công!”.
Trong cung Hàm Dương, trong đại chính điện, Trương Cường vừa mới kết thúc một ngày lâm triều, đang muốn khởi giá quay về tẩm điện nghỉ ngơi, chỉ thấy chưởng lệnh nội thị mới nhậm chức Trương Họp của Chiêu Minh cung thần
sắc hoảng loạn vọt tới trước cửa đại điện còn chưa mở miệng, Trương
Cường liền nhíu mày nói: “Việc gì mà kích động như thế, các quan viên
còn chưa tan triều, ngươi hoảng loạn như thế còn ra thể thống gì?!”.
Trương Họp nghe vậy, uỵch một tiếng, nặng nề mà quỳ trên mặt đất ran giọng nói: “Bệ hạ, không xong rồi, Lệ Phi nương nương...”.
Trương Cường trong lòng trầm xuống, không kìm chế được đứng dậy, lớn tiếng quát: “Lệ Phi thế nào? Nói mau!”.
Trương Họp sợ tới mức cả người ran lên, hoảng loạn nói: “Hôm nay sau khi ăn
sáng, nương nương bỗng cảm thấy không khỏe, nô tài còn chưa kịp đi
truyền ngự y, nương nương liền ngất đi!”.
Trương Cường một cước
đá tên nội thị kia sang một bên, quát khẽ nói: “Đi! Đưa trẫm lập tức đến Chiêu Minh cung, lệnh ngự y lập tức đến chữa trị cho Lệ Nhi!”.
Lời còn chưa dứt, đã phóng ra ngoài điện, đi lên kiệu mềm đang chờ ở ngoài điện rồi vội vàng đi về Chiêu Minh cung.
Lúc này cách thời gian Trương Cường trở lại Hàm Dương đã qua một tháng
rưỡi, hơi thở mùa xuân càng ngày càng đậm, Trương Cường đây là lần đầu
không cảm giác thấy sự ấm áp của mùa xuân, nếu là Lệ Cơ lại xuất hiện
điều gì ngoài ý muốn, Trương Cường dường như không dám nghĩ tiếp.
Suy nghĩ nối tiếp nhau, bốn người nâng kiệu đã chạy tới trên đài ngắm trăng của Chiêu Minh cung, Trương Cường không đợi kiệu dùng hẳn đã nhảy
xuống, phóng vào trong điện. Trong điện mấy chục tên nội thị và cung nữ
nhìn thấy Trương Cường đi vào, đều sợ tới mức hoảng sợ biến sắc, phủ
phục trên mặt đất, không dám nói nửa câu.
Trương Cường không quan tâm đến đám nội thị và cung nữ, đi nhanh vào phía trong điện, vòng qua
giàn trồng hoa, liền nhìn thấy Lệ Cơ sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, khuôn mặt đúng là vô cùng tiều tụy, làm người ta thấy mà xót xa.
Một gã ngự y đang ở bên Lệ Cơ chẳn trị nhìn thấy Trương Cường tiến vào, vội vàng tiến lên chắp tay nói: “Vi thần diện kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!”.
Trương Cường lạnh lùng xua tay nói: “Lệ Phi rốt cuộc thế nào rồi? Ngươi nhất định phải nói thật cho ta biết!”.
Ngự y kia cẩn thận liếc mắt một cái Trương Cường, lúc này mới nặng nề mà
quỳ trên mặt đất, trịnh trọng nói: “Vi thần chúc mừng bệ hạ sắp có hoàng tử!”.
Trương Cường bị tin tức ngoài ý muốn này làm cho cả kinh
ngớ cả người, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe giọng nói quen thuộc của
Hàn Hoán bên ngoài điện vang lên bên tai: “Nô tài chúc mừng bệ hạ, Mông
tướng quân ba ngày trước đã đánh hạ Thượng Đảng, hiện giờ đang vận sức
chờ phát động, lao thẳng tới Thái Nguyên!”.