Trương Cường nghe vậy, bị hai cái tin tức
này làm cho cả kinh ngớ người, sau một lúc làu mới gật đầu nói: “Thừa
tướng hiện tại ở nơi nào?”.
Hàn Hoán lúc này toàn thân phong trần mệt mỏi, vừa mới hồi cung, trên áo màu xanh dính một lớp đất vàng mòng
manh, trên mật lại tràn ngập sự hưng phấn và vui sướng không kìm chế
được.
Nhìn bộ dáng Hàn Hoán, Trương Cường không nhịn được gật đầu nói: “Ngươi đã vất vả như thế, lui về trước nghỉ ngơi, chút nữa ở đại
chính điện hầu chi”.
Hàn Hoán nghe vậy nặng nề mà quỳ trên mặt
đất, trang trọng hành lễ, mới cung kính nói: “Nò tài thân mình luôn luôn khỏe mạnh, không có gì đáng ngại. Nò tài sau khi Mông tướng quân đại
thắng, liền cấp tốc trò về báo tín vui cho bệ hạ. Mông tướng quân lần
này có được toàn thắng, tất cả đều là được bệ hạ tín nhiệm, nếu không có bệ hạ, giờ phút này tình thế khó mà đoán trước được!”.
Trương
Cường vừa ngồi trong kiệu đi đến đại chính điện, vừa gật đầu nói: “Thực
lực Mông Điềm trẫm biết rõ, sự trung thành của hắn trẫm càng biết rõ,
chiến tranh Đại Tần chỉ sợ vẫn còn tiếp diễn vài năm nữa, chính là trước mắt càng cần hơn nữa các tướng lĩnh trẻ tuổi khác có thể thể hiện ra.
Như vậy, Mông tướng quân mới có cánh tay đắc lực!”.
Hàn Hoán hơi
hơi khựng lại, sau khi đi theo kiệu, cẩn thận nói: “Bệ hạ. Mông tướng
quân hy vọng bệ hạ có thể ban cho một số đất vườn đề sau khi cởi giáp
quy điền, dùng khi dưỡng lão”.
Trương Cường nghe vậy trong lòng
rung động, biết đày là Mông Điềm thòng qua Hàn Hoán đang dò thừ mình, dù sao những tướng lĩnh như Mông Điềm suất lĩnh đại quân chinh chiến bên
ngoài dễ khiến cho hoàng đế nghi kỵ nhất, mà thân tộc người nhà bọn họ
đều bị nắm giữ ở trong tay quân vương, điều này khiến bọn họ thường đem
hết toàn lực biểu hiện sự trung thành của chính mình. Rất hiển nhiên,
bởi vì tín đồn thời gian trước, đã khiến cho Mòng Điềm cảm giác được
trước nguy cơ, lúc này mới dùng phương thức này để thừ.
Nghĩ vậy, cố ý làm ra bộ dáng lơ đãng, khẽ gật đầu cười nói: “Mông tướng quân
chiến công hiền hách, chính là vài mẫu đất cằn sao phải làm thế? Đợi sau khi đại quân khải hoàn. Trẫm sẽ trọng thưởng!”.
Nói xong, quay
đầu lại tên nội thị đi theo bên cạnh lạnh lùng nói: “Sự an nguy của Lệ
Phi trong điện, đã có Chiêu Minh cung chưởng lệnh tự mình thu xếp, nếu
có chút sơ xuất, trẫm sẽ chu di cừu tộc nhà hắn!”.
Tên nội thị kia sợ tới mức biến sắc, vội vàng hành lễ, đi về Chiêu Minh cung.
Nhìn bóng dáng tên nội thị kia nhanh chóng biến mất, Trương Cường không khỏi âm thầm cười gượng, Lệ Cơ lúc này mang thai, thật là làm người ta hết
sức lo lắng. Áp lực trên người mình vô hình trung lại gia tàng không ít.
Lúc đến đại chính điện, Thừa tướng Phùng Khứ Tật, Thái úy Phùng Kiếp, Đình
úy Tiêu Hà cùng các đại thần quỹ tộc đều chờ đã làu. Nhìn thấy Trương
Cường tiến vào trong điện, đều đại lễ thâm hỏi. Trương Cường chậm rãi
ngồi xuống ngự tháp, quét mắt một cái Phùng Khứ Tật và Phùng Kiếp trong
điện, phát giác bọn họ tựa hồ cùng có vẽ vui mừng lộ rõ trên nét mặt,
ngược lại ổn giấu một vẽ lo lắng không thể che giấu trên mặt.
Trương Cường tuy rằng cảm thấy kỳ quái, cũng không tiện hỏi trực tiếp. Đành
phải gật đầu cười nói: “Hôm nay có thể nói tín vui liên tiếp, Mông tướng quân rốt cục không phụ kỳ vọng của trẫm, thuận lợi chiếm lấy Thượng
Đàng, các khanh có ý kiến gì?”.
Phùng Khứ Tật cẩn thận khom người thi lễ nói: “Bệ hạ, đại quân Mông tướng quân đánh hạ Thượng Đàng, nói
vậy không bao lâu là có thể chiếm giữ Thái Nguyên. Chính là vi thần nghe nói, lần này bên trong quân Hán có lẫn một phần tinh binh dân tộc Hung
Nô, Đại Tần ta liên tiếp giao phong cùng dân tộc Hung nô ở biên giới
phương bắc, dân tộc Hung nô binh mã cường mạnh, vi thần cảm thấy không
nên cùng dân tộc Hung nô nghinh chiến. Trước mắt Đại Tần vừa mới khôi
phục một số nguyên khí, bệ hạ sau khi chấm dứt chiến tranh diệt Hán nên
cho dân gian nghỉ ngơi lấy lại sức”.
Hắn lời còn chưa dứt, Tiêu
Hà liền tiến lên khom người nói: “Bệ hạ, Đại Tần ta người vì quân công
mà có tước vị đã càng ngày càng nhiều, nếu là dựa theo tước vị mà ban
cho chức quan. Đại Tần các nơi chỉ sợ phần đông là quan viên, cơ cấu dài dòng, quốc gia một mặt vì gánh nặng chiến tranh, một mặt quan viên nhàn rỗi lại lĩnh hai phần bổng lộc, cũng tăng thêm gánh nặng triều đình.
Cùng lúc bệ hạ lại phải cắt giảm chỉ phí trong cung, như vậy thật sự
không phải là đạo thần từ”.
Lời nói này làm cho bọn người Phùng
Khứ Tật và Phùng Kiếp đều giật mình. Mặt khác quan viên lại xì xầm nghị
luận. Trong đại chính điện rộng lớn như vậy chỉ thấy tiếng trầm thấp ong ong.
Trương Cường cũng bị lời nói này của Tiêu Hà làm cho khiếp
sợ, hắn cũng không biết lúc này đại quỹ tộc tước vị tương thông với chức quan. Còn tưởng rằng như đời sau tước vị cùng chức quan căn bàn là hai
việc khác nhau, bất giác kinh ngạc nói: “Lời nói của ái khanh rất tốt,
quỹ tộc mà thăng quan chức phần lớn lĩnh hai phần bổng lộc chính là lệ
thường, nếu dễ dàng phế truất chỉ sợ ảnh hưởng không nhỏ”.
Phùng
Khứ Tật nghe vậy vội vàng hưởng ứng nói: “Bệ hạ, lấy tước vị mà nói chức quan chính là lệ thường từ xưa đến nay, nếu là tùy tiện sửa đổi, chỉ sợ làm cho triều cục lay chuyền, trước mắt chiến hỏa chưa xong, quốc gia
cần mau chóng ổn định, có một số việc không nên nóng vội”.
Trương Cường nhìn thoáng qua Tiêu Hà, gật đầu nói: “Lời nói của Thừa tướng rất tốt, cài cách nội chính này, đợi chiến tranh bình định xong làm tùng
bước một mới có thể đàm bào quốc gia ổn định, mọi người hôm nay vào cung chẳng lẽ đều là vi chuyện Mòng Điềm đánh hạ Thượng Đàng?”.
Thái
úy Phùng Kiếp nghe vậy, sắc mặt nghiêm trọng liếc mắt nhìn Trương Cường
một cái, chậm rãi khom người nói: “Lão thần đã điều tra rõ ràng vụ án
hoàng tử bị hại, tình hình cụ thề xin được bẩm tấu riêng với bệ hạ”.
Trương Cường cũng không muốn chuyện trong cung nói chuyện trước mật các đại
thần trong triều, bất giác có chút lo lắng nói: “Việc này đề sau khi bãi triều, Thái úy nói rõ cho trẫm nghe”.
Phùng Kiếp cẩn thận liếc
mắt nhìn Trương Cường một cái, do dự nói: “Nghe nói trong cung bệ hạ lại có tin vui truyền đến, không biết là cung nhân nào?”.
Trương
Cường nghe vậy theo bàn nâng gật đầu cười nói: “Trẫm cùng vừa mới biết
được, Lệ Phi đã có mang hai tháng, trẫm hồi cung vừa vặn hai tháng có
thừa, tin tức của Thái úy thật là nhanh!”.
Phùng Kiếp chấn động cả người, khó khăn nói: “Lão thần nghe nói mang thai đúng là Lệ Phi nương nương của Chiêu Minh cung?”.
Trương Cường gật đầu nói: “Lệ Phi luôn luôn cẩn thận, trang trọng nho nhã, nếu là lần này có thể hạ sinh hoàng tử, với Đại Tần ta thật sự công lao
không nhỏ, trẫm chuẩn bị tấn phong phụ thân của Lệ Cơ làm ‘Đại thượng
tạo’, Thừa tướng cảm thấy thế nào?”.
Không chờ Phùng Khứ Tật mở
miệng, Phùng Kiếp liền cẩn thận nói: “Lệ Cơ chính là mang thai chưa sinh hoàng tử, bệ hạ lúc này tấn phong không khỏi có chút vội vàng, theo lão thần, chỉ bằng phong phụ thân của Nhu Nhi là ‘Hữu thứ trưởng’, đợi Lệ
Phi sinh xong hoàng tử, lại tấn phong phụ thân của Lệ Phi cũng không
muộn”.
Nghe hắn nhấc tới Nhu Nhi đã qua đời, trong lòng Trương
Cường không khỏi đau xót, lúc này mới nhớ tới, người nhà Nhu Mi mình còn không có sấp xếp gì, chính mình lại chỉ lo người nhà Lệ Cơ, bất giác
buồn rầu nói: “Thái úy nói như vậy cực kỳ có lý, trẫm thiếu chút nữa phụ lòng của Nhu Nhi!”.
Nói xong, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Vậy tổn
phong phụ thân của Nhu Nhi là ‘Ngũ đại phu’, coi như là trẫm có một chút áy náy với Nhu Nhi”.
Phùng Khứ Tật nghe vậy, vội vàng khom người nói: “Hành động này của bệ hạ cực kỳ thích hợp, Nhu Nhi nương nương
dưới cừu tuyền sẽ rất cảm động và nhớ nhung ân tình bệ hạ”.
Trương Cường cười gượng một tiếng nói: “Lời nói của Thừa tướng, và chính sách
nghỉ ngơi cùng dàn rất tốt, trẫm sau khi sửa sang lại một số biện pháp
sẽ giao cho Thừa tướng đi làm. Chuyện tước vị theo như lời Đình úy đợi
bỉnh định Lưu Bang xong rồi nói. Hôm nay liền dùng ở đây, trừ Thái úy
ra, tất cả mọi người bãi triều”.
Trong điện mọi người cũng đều
biết Phùng Kiếp toàn lực điều tra vụ ăn hoàng tử bị chết, Trương Cường
lưu hắn lại nhất định là muốn hỏi tình hình cụ thề, đều sợ chính mình
cuộn vào vụ án này mà mất quan từ tước, hại đến gia tộc, nghe mệnh lệnh
Trương Cường đều hành le rồi lui đi ra ngoài.
Sau khi các quan
tản đi, trong điện chỉ còn lại có Phùng Kiếp và Phùng Khứ Tật, Tiêu Hà
ba người. Nhìn bọn họ Trương Cường nhíu mày, miễn cường kìm chế tâm
trạng của mình, gật đầu nói: “Thái úy đã tra ra một số manh mối?”.
Phùng Kiếp trinh trọng lấy từ trong lòng ra một quyển tấu chương, hai tay
dàng lên Trương Cường nói: “Bệ hạ, qua Lão thần kiểm chứng, chưởng lệnh
Chiêu Minh cung Bàng Ung trước khi chết diện kiến duy nhất một người, đó là Lệ Phi nương nương!”.
Trương Cường bị kết luận kinh người này cả kinh đến nỗi cả người chấn động, đứng dậy quát: “Đem tấu chương lại đày cho trẫm!”.
Còn chưa rời khỏi ngoài điện, Hàn Hoán vội vàng tiến lên tiếp nhận tấu
chương của Phùng Kiếp đang giơ cao ở trong tay, cung kính dâng Trương
Cường, Trương Cường tiếp nhận tấu chương lúc này mới phát giác bên trong đúng là lời khai của cung nữ Chiêu Minh cung. Đại ý là: cung nữ kia
trước lúc Bàng Ung chết không đến nửa canh giờ, đã vò tình nhìn thấy Lệ
Cơ ở trong phòng triệu kiến Bàng Ung. Sau đó không làu, Bàng Ung liền tự sát ở trong phòng của chính mình.
Lúc này Phùng Kiếp tiến lên
cẩn thận nói: “Nếu bệ hạ không tin, có thể gọi cung nữ này tiến cung, bệ hạ tự minh thẩm vấn. Mặt khác Lão thần còn tìm được trong cung Lệ Cơ
hương liệu làm thuốc tráng dương, vật ấy tất nhiên chỉ dùng cho bệ hạ”.
Trương Cường nghe Phùng Kiếp kết luận, trong lòng lạnh như băng, sau một lúc
làu mới miễn cưỡng đón nhận sự thật vô cùng tàn khốc này, cắn răng nói:
“Phùng Kiếp, ngươi nói là là sự thật chứ? Nếu là dám đùa giỡn điều gì,
trẫm nhất định diệt cừu tộc của ngươi!”.
Phùng Kiếp tiến lên một
bước quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Bệ hạ đã giao phó, Phùng Kiếp
tận tâm kìm chứng, không dám có chút buông lòng, Lệ Phi gần đày được bệ
hạ sùng ái, Phùng Kiếp lại nơm nớp lo sợ không dám có chút sai lầm, lời
nói trên đều là sau khi kìm chủng lại mới xác nhận là chuyện thật. Bệ hạ nếu là không tin có thể gọi nhân chứng nhập điện. Chính là cung nữ kia
đã được vi thần bảo vệ, bệ hạ nếu là tuyên triệu, chỉ cần vi thần phái
người đi trước truyền triệu!”.
Trương Cường nghe vậy cười lạnh
một tiếng, đứng dậy đi nhanh ra ngoài điện, đồng thời quát lạnh nói:
“Khởi giá, đi đến Chiêu Minh cung!”.
Đợi Trương Cường chạy tới
Chiêu Minh cung, trước đại điện chỉ có vài tên tiểu nội thị cẩn thận
đứng ở giữa trưa nắng, Trương Cường cười lạnh một tiếng ngàn lại nội thị thông truyền, đi nhanh vào phía trong điện.
Vào trong điện, liền nhìn thấy Lệ Cơ khuôn mặt tái nhợt dựa trên tháp, vẻ mặt thống khổ, làm cho người ta thấy chua xót. Lúc này chưởng lệnh Trương Hợp canh giữ ở
trong điện Chiêu Minh cung tiến lên thấp giọng nói: “Bệ hạ, nương nương
vừa uống thuốc dưỡng thai xong mới ngũ, có cần nò tài đánh thức nương
nương tỉnh dậy?”.
Trương Cường đang tức giận bị lời hỏi han trầm
thấp này chặn lại không ít, nghe vậy nhíu mày nói: “Lệ Cơ thân thể như
thế nào? Ngự y nói thế nào?”.
Trương Hợp cũng không biết Trương
Cường đã biết hung thù hại chết Nhu Nhi đúng là Lệ Cơ, chỉ là nhìn thấy
Trương Cường sắc mặt xanh mét, thần sắc rất tàn bạo, nồi giận dùng dùng
nhảy vào trong điện, liền vội vàng cẩn thận, cố ý nhấc nhờ Trương Cường, chuyện Lệ Cơ mang thai.
Nhìn thấy lừa giận của Trương Cường quả
nhiên hơi bình tĩnh lại một chút, lúc này mới cẩn thận nói: “Nương nương mấy ngày nay ngày ngày lo lắng, thức đêm khó ngủ, bằng không cũng sẽ
không tiều tụy đến như vậy”.
Trương Cường cười lạnh một tiếng, âm thầm đau xót nghĩ đến; nàng có tật giật mình, lúc này mới trằn trọc khó ngũ!
Nghĩ đến đây, đang muốn sai người đem Lệ Cơ xuống nhập vào vòng cấm Vĩnh
Hạng, chỉ nghe trên tháp Lệ Cơ than nhẹ một tiếng, sâu kín mở hai mắt,
nhìn Trương Cường, trong đôi mắt đẹp lóe lên dòng lệ.
Chỉ nghe nàng buồn bã cười nói: “Bệ hạ chính là vì việc Nhu Nhi, tới gặp Lệ Cơ?”.