Sau khi đã sắp xếp lại tâm trạng Trương Cường
mới từ từ trở về ngồi xuống giường, trên chiếc bàn nhỏ còn một tập bản
tấu, nội dung trong đó lần lượt là tai họa, quân vụ, mậu dịch, báo cáo
các vụ án ác tính, tấu xin chính quyền trung trong mạnh tay an ủi và trợ cấp cho gia quyến, giảm thuế má, rất nhiều việc, dường như mỗi việc đều liên quan rất lớn đến dân sinh dân tình, làm cho Trương Cường gần như
không dám có chút lười nhác.
Không còn cách nào khác, đế quốc Đại Tần vừa hồi phục được ít nguyên khí từ trong động loạn, chiến hạm lớn
mà Trương Cường đang lái này, đang phải khống chế phương hướng đi sắp
tới, tránh được kết cục bi thảm mà lịch sử đã sớm định, đối nghịch với
bánh xe lịch sử đã quen thuộc, chiến hạm này rốt cuộc có thể đi được bao xa, Trương Cường cũng quà thực không nắm được mấy phần.
Tất cả
chỉ là bản thân nỗ lực toàn tâm xoay chuyển, thế nhưng hành vi thay đổi
lịch sử này rốt cuộc sẽ mang lại hậu quả như thế nào, quà thực là chuyện hoàng đế không thể nào dự liệu được.
Cười gượng một tiếng, cầm
lên một bản tấu, lúc mở ra xem, là kiến nghị thu thập nhân tài trong
thiên hạ của Tiêu Hà, kiến nghị Trương Cường đại xá thiên hạ, để sử dụng được những nhân tài đã từng mắc tội, xem xong bản tấu, Trương Cường nén không nổi sự cảm thán dụng tâm tốt đẹp của Tiêu Hà, Trương Lương vẫn
còn trong nhà ngục Hàm Dương, hoàng đế có tâm miễn tội cho hắn đã hành
thích tần thủy hoàng, nhưng không thể tìm được lý do tốt hơn, bản tấu
này của Tiêu Hà đúng là đã nhắc nhở bản thân.
Nghĩ đến đây, bất giác gật gật đầu, quay sang dặn dò với tên nội giám bên cạnh: “Thừa tướng đã vào cung chưa?”.
Tên nội giám kia vội khom mình nói: “Nô tài lập tức đi truyền”.
Trương Cường gật đầu: “Tiện thể hãy triệu Tiêu Hà đến gặp trẫm, ngoài ra Thành Thái đã đến lệnh cho ông ta ngay lập tức vào gặp trẫm”.
Tên nội
giám dạ một tiếng rồi lui ra khỏi điện rồi nghe thấy tiếng quen thuộc
của Thành Thái: “Vi thần Thành Thái tham kiến bệ hạ”.
Trương
Cường nghe thế, vội quét mắt nhìn mấy bản thảo đồ kính viễn vọng đang
đặt trên bàn, gật đầu nói: “Vào đi, trẫm cho ngươi xem cái này, nếu có
thể chế tạo, uy lực của quân phi hành còn có thể tăng lên gấp bội, hơn
nữa, không cần bay ở tầm thấp, mà có thể tránh được tập kích của cung
tên dưới đất”.
Thành Thái lúc này đang khổ não vì không tìm được
cách nào hay để chống lại sự đe dọa của cung tên đối với phi hành quân
lúc này nghe tiếng cười trong điện của Trương Cường, hai mắt sáng lên,
bước lớn vào đại điện không kìm được hưng phấn chắp tay nói: “Bệ hạ có
biện pháp gì hay sao?”.
Trương Cường vừa ra ý cho tên nội giám
đưa thảo đồ cho Thành Thái vừa gật đầu cười: “Cái thứ này gọi là kính
viễn vọng có thế nhìn thấy mọi cảnh vật bên ngoài lầu, nếu có thể chế
tạo được, không chỉ chiến lực của quân phi hành có thể nâng cao, mà trên chiến trường có thể phát hiện được dấu vết của địch từ cách đây trăm
lý, đúng là một vũ khí lợi hại”.
Thành Thái nghe xong, vừa cẩn
thận xem tấm thảo đồ được vẽ cẩn thận hồi lâu mới gật đầu: “Những thứ
khác dễ chế tạo, chỉ có điều thạch anh mặc dù các nơi đều sản xuất không ít, thế nhưng thạch anh trong vắt như nước thì vô cùng hiếm thấy. Nếu
như kính viễn vọng của bệ hạ cần dùng thạch anh để chế tạo, thì dù có
sai thợ trong cả nước đi tìm loại thạch anh này, trong một năm e cũng
không cách nào tìm được”.
Trương Cường nghe thấy thế liền rên rỉ, nếu như không có cách nào tìm được loại thạch anh trong suốt để chế tạo kính viễn vọng thì kế hoạch này của hoàng đế coi như thất bại rồi. Đối
với thủy tinh, bản thân căn bản không thông, sao mà biết phương pháp đốt nặn cụ thể, nếu biết phương pháp, thì ở thời đại tiên Tần này, với kỹ
thuật nung luyện lạc hậu, e rằng cũng không thể đạt được thủy tinh với
trình độ kỹ thuật thuần khiết.
Nghĩ đến đây, bất giác thấy vô
cùng thất vọng, Thành Thái nhìn thấy sắc mặt Trương Cường trầm xuống,
vội vàng chắp tay thưa: “Mặc dù thứ thạch anh mà bệ hạ nói vô cùng hiếm
thấy, nhưng vi thần có biết một thương gia có loại thạch anh này, hơn
nữa nghe nói cũng khá nhiều, bệ hạ hay là cho ông ta một chức vị gì đó,
rồi thu thứ bào vật này vào cung, thế là cái kính viễn vọng của bệ hạ đã có thể nhanh chóng bắt đầu chế tạo”.
Trương Cường thấy rằng đây
đúng là một biện pháp không tồi, thế nhưng người ta rốt cuộc có bằng
lòng giao ra thứ thạch anh này không? Nếu như không bằng lòng, thì mình
cũng không thể ý vào thân phận mà ép người ta?
Nhìn thấy điệu bộ
do dự của Trương Cường, Thành Thái biết hoàng đế đang lo lắng đối phương sẽ không dễ dàng giao ra thứ đó, bất giác cười: “Bệ hạ yên tâm, thương
nhân là người biết rõ nhất cái gì đem lại lợi nhuận, một miếng đá bỏ
trong nhà, cũng không thể ăn, cái mưu cầu là vinh hoa phú quý mà thôi,
nếu như bệ hạ cho ông ta một chức gì đó trong triều, ông ta cảm kích bệ
hạ còn không kịp, sao lại không đưa chứ? Nếu biết bệ hạ là thiên tử, chỉ cần ra lệnh cho thần dân dâng đồ vật gì là được, sao lại phải rắc rối
đến thế. Bệ hạ đến nay đã là minh quân thiên cổ khó tìm rồi...”.
Ông ta chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng hét ngoài điện vọng vào: “Thành Thái, ngươi thật to gan, lại dám dạy dỗ bệ hạ, ngươi xem đây”.
Thành Thái và Trương Cường cùng bị bất ngờ mà sững người ra, đưa mắt nhìn thì thấy Phùng Khứ Tật đang tức giận xông vào trong điện, không thèm để ý
gì đến Trương Cường đang ngồi trên giường, mà lao thanh kiếm trong tay
vào Thành Thái.
Phùng Khứ Tật kiếm pháp tinh thông, chỉ là do
tuổi cao nên không bắt kịp được Thành Thái, Thành Thái tránh qua một
bên, tránh được thanh trường kiếm của Phùng Khứ Tật đồng thời sợ hãi
nói: “Thừa tướng sao lại thế, sao lại không hành lễ trước mặt hoàng
thượng”.
Phùng Khứ Tật hét: “Lão phu xem trọng người, mới lệnh
cho người hầu hạ hoàng thượng, không ngờ hôm nay người lại dám dạy dỗ
hoàng thượng bóc lột dân chúng thế, thanh kiếm trong tay cho ngươi nếm
mùi thế nào là mê hoặc quân vương”.
Trương Cường không hề ngờ
rằng thừa tướng ôn hòa lại giận dữ đến thế, nhìn thấy Thành Thái bị
Phùng Khứ Tật đuổi cho đến mức không còn chỗ trốn liền đứng dậy gượng
cười: “Thùa tướng hiểu lầm rồi, Thành Thái là khổ tâm”.
Phùng Khứ Tật vấn lắc đầu: “Bệ hạ là minh quân khó thấy, lão thần dù chết cũng phải giết tên mê hoặc quân vương này”.
Trương Cường nghe thế cười dở mếu dở, lắc đầu: “Trẫm cần loại đá thạch anh
hoàn toàn tinh khiết, trong thời gian ngắn không có cách nào tìm được,
đành phải lấy của thương nhân, Thành Thái chỉ là nêu ra kiến nghị, chứ
không phải loạn loan tin nhảm thừa tướng hiểu nhầm rồi”.
Phùng
Khứu Tật lúc này mới đưa mắt nhìn Trương Cường, thấy Trương Cương đang
cười tươi mới tỉnh lại, rồi nhìn thấy Trương Cuồng không có ý trách tội, bất giác có chút ngại ngùng, chắp tay thưa: “Vi thần nhất thời hồ đồ,
xin nhận sự trách phạt của bệ hạ”.
Trương Cường nhìn thấy thừa
tướng đã bình tĩnh, mới thở nhẹ ra rồi gật đầu cười: “Trẫm đang muốn chế tạo đồ mới cho quân đội, dùng để phát hiện được kẻ địch cách vài lý,
nếu kế hoạch này thật sự thành công, thì người hiến bào vật đã coi như
lập công và được tẩn phong tước vị cũng không có gì ghê gớm, một hư chức cũng không có gì là không thỏa đáng”.
Phùng Khứ Tật đã quen với
nhiều suy nghĩ đi trước thời đại làm người khác ngạc nhiên của Trương
Cường lúc này mới đáp: “Có phải bệ hạ lại chế tạo được đồ vật gì tuyệt
diệu không?”.
Trương Cường mỉm cười, đưa mấy bàn thảo đồ vẽ kính
viễn vọng cho Phùng Khứ Tật gật đầu nói: “Thứ đồ này nếu có thể thuận
lợi chế tạo thi có thể nhìn thấy được những thứ bên ngoài cách đó nhiều
dặm, đến lúc đó quân đội Đại Tần ta có thế hành động trước kẻ địch một
bước, như thế...”.
Phùng Khứ Tật mặc dù là thừa tướng nhưng cũng
là xuất thân từ quân công, cũng hiểu rõ tình hình quân địch, trên chiến
trường đi trước một bước là như thế nào, bất giác vô cùng vui mừng nói:
“Cái này... Nếu thật sự có thể nhìn thấy được kẻ địch từ cách đó nhiều
dặm, thì còn lợi hại hơn đôi mắt của chim ưng trên trời?”.
Trương Cường gật đầu cười: “Thật là, nếu như sau khi nâng cao được kỹ nghệ,
thì có thể thấy được cảnh vật bên ngoài trăm dặm, thừa tướng, nếu có thể tìm được loại thạch anh thích hợp, thì người dâng bào vật quả thật đã
lập công không nhỏ cho Đại Tần ta”.
Phùng Khứ Tật lúc này mới
thấy yên tâm, đưa mắt nhìn Thành Thái đanh cười gượng đứng bên cạnh,
nghiêm nét mặt nói: “Lão phu nhất thời hồ đồ, suýt chút nữa đã hiểu lầm
tướng quân”.
Thành Thái sao mà ngờ được Phùng Khứ Tật thân là
thừa tướng lại có thể xin lỗi mình thế vội quỳ xuống chắp tay bẩm: “Thừa tướng dạy dỗ là vì muốn Thành Thái không rơi vào chỗ tà ma. Khố tâm của thừa tướng, Thành Thái cảm kích vô cùng”.
Phùng Khứ Tật nghe thế vội bước lên dịu Thành Thái, rồi vỗ vai nói: “Ngươi thật trung thành
khó thấy, hoàng thượng quả nhiên có mắt nhìn người tài, lão thần đã yên
tâm rồi”.
Nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận của quân thần, Phùng Khứ Tật thật sự thấy bao nhiêu cảm xúc, ông đã trải qua ba đòi tần vương,
nhưng chưa từng thấy vị hoàng đế nào lại thẳng thắn và chân thành với
quân thần như thế, thấy vô cùng cảm kích.
Nhìn thấy Phùng Khứ Tật đang cảm động, Trương Cường bất giác cũng thấy cảm động theo, chỉ là
quá nhiều việc, nên không cho phép hoàng đế làm lỡ thời gian, bèn điều
chỉnh lại tâm trạng hỗn loạn trong lòng, trải mấy bản tấu trên bàn ra
nói: “Thừa tướng, trẫm chuẩn bị xây dưng một điện Văn Uyên khác trong
cung, để chiêu mộ nhân tài thiên hạ về đây thào luận chuyện đại sự thiên hạ, thừa tướng thấy thế nào?”.
Phùng Khứ Tật suy nghĩ một lát
rồi gật đầu: “Ý định chiêu mộ nhân tài của bệ hạ, lão thần thấy là đương nhiên, nhưng nếu cho quá nhiều người hỗn tạp vào cung, thì khó tránh
ảnh hưởng đến sự an toàn của bệ hạ trong cung, bệ hạ hãy cân nhắc thêm”.
Trương Cường gật đầu nói: “Lời thừa tướng không sái, tuy nhiên thừa tướng hãy
yên tâm, những nhân tài trẫm chiêu mộ là những nhân tài sau khi trẫm đã
tiến hành khảo hạch họp lệ mới được, trẫm có một số chính vụ đơn giản
giao cho họ, nếu là nhân tài thực sự có thể dùng, thì không phải là
chuyện tốt khó thấy đối với Đại Tần ta hay sao?”.
Vì có sự thành
công của lần chiêu mộ nhân tài trước, Trương Cường quyết tâm quyết tâm
thực hiện ý đồ xây dựng một cung tương tự như viện hàn lâm thời hậu thế, chiêu mộ một số nhân tài bên cạnh mình, một là để hỗ trợ mình xử lý
chuyện triều chính, hai là để tập họp thế lực, phân tán quyền lực đại
thần trong triều, chỉ lo trọng thần như Phùng Khứ Tật phản đối nên do
dự.
Nhìn thấy lúc này Phùng Khứ Tật chỉ là quan tâm sự an toàn
của hoàng cung, bất giác thấy bất ngờ nói: “Không lẽ thừa tướng không
thấy trẫm làm thế có thể dẫn đến sự phản đối trong triều thần hay sao?”.
Phùng Khứ Tật nhìn Trương Cường, gật đầu cười: “Bệ hạ yên tâm, thanh vọng của bệ hạ hôm nay đã tương đương với Thủy Hoàng ngày ấy, chiêu mộ nhân tài
thế này mới thật sự là hành vi cầu hiền tài, bệ hạ không cần để ý dư
luận trong triều làm gì, nếu có thì cũng là những lời tán thành mới
đúng”.
Trương Cường nghe thấy, gật đầu nói: “Nếu đã như thế, còn
cần thừa tướng hãy căn cứ vào phương pháp trước đây mà làm, tuy nhiên
lần này cần nghiêm ngặt một tí, ngoài ra chiến sự của Mông Điềm, e là
còn phải kéo dài thêm một thời gian, thừa tướng hãy chú ý thu gom dân
nạn, dùng để họ vì chiến tranh mà phải chịu đói rét.
Phùng Khứ
Tật nghe thấy thế, nghiêm sắc mặt lại nói: “Lão thần hiểu, nhất định sẽ
nỗ lực làm tốt, trong nước trước mắt trừ chiến tranh ở phía bắc ra,
những nơi khác đều đã cho giảm thuế má, miễn giảm lao dịch mà đã nhận
được sự nghỉ ngơi rất lớn, nếu mọi chuyện thuận lợi, thứ dân năm nay sẽ
nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những năm trước, nếu bệ hạ kiên định như
thế trong thời gian sắp tới, thì Đại Tần ta sẽ trở thành quốc gia giàu
có đông đúc”.
Trương Cường nhìn hai người trong điện gật đầu:
“Các khanh lui ra đi, trẫm đi đến cung Tuyên Minh thăm Nhu Nhi, thừa
tướng cần giục thái úy, vụ án hoàng tử cần sớm đưa ra kết luận, trẫm mới tạm yên tâm”.