Sáng sớm, không khí đầu xuân vẫn còn khí
lạnh tê buốt, trong sắc trời ảm đạm lờn vởn mấy đám mây sáng màu hoa
hồng, trông thật diễm lệ bắt mắt.
Quân Tần gồm năm vạn tinh binh
do Vương Bôn đích thân dẫn đầu đã kịch chiến qua một đêm, lặng lẽ phản
kích lại vòng vây trận thế đánh lấn vào sườn của quân Hán. Chắc không
đến mười dặm nữa lại có ngựa đi do thám về báo, đã phát hiện được cánh
quân đầu của quân Hán.
Vương Bôn ngạc nhiên và vui mừng, lệnh cho một bộ phận quân Tần xuống ngựa tiến vào hoang nguyên mà Chu Bột nhất
định đi qua, vùng này cỏ tốt rậm rạp, địa thế thoáng đãng, chính là trận địa tuyệt vòi để kỵ binh triển khai mai phục, sau khi đã cho ngựa ẩn
nấp, bèn lặng lẽ chờ đợi thú săn vào cửa.
Soái lĩnh quân Hán đánh lấn vào sườn quân Tần chính là Chu Bột người mà lúc Lưu Bang khởi sự ở
huyện Bái luôn luôn đi theo, lúc này Chu Bột vừa bị Lưu Bang phong cho
làm Vũ uy hầu, là một trong những tướng Lưu Bang mới phong chức, là anh
hùng thiếu niên, tuổi không quá 25, vì biết lãnh quân Mông Điềm rất khó
phán đoán, nên theo đề nghị của Trần Bình với Lưu Bang, lệnh xuất kỳ
binh đi sau để viện trợ cho quân cứu viện đi trước, như thế, nếu viện
quân có bị quân Tần phát giác, thì đều có thể trước sau cùng kìm kẹp
quân Tần, nếu tất cả thuận lợi sẽ cùng quân hán của soái lĩnh Anh Bố họp hai làm một, cùng cứu viện Thượng Đảng.
Lúc này vẫn ngày đêm cấp tập hành quân, đã rất mệt mỏi, căn bản không ngờ trước mắt đã là “Cứ đi tính toán người ta không ngờ đang bị tính toán lại, tẩm nhìn hạn hẹp”
lại càng không ngờ rằng, quân Anh Bố mà mình đã tiếp ứng và ba vạn tinh
kỵ Hung Nô đã bị Vương Bôn tiêu diệt gọn nhanh như điện xẹt.
Chu
Bột cưỡi trên con chiến mã màu trắng, mình mặc áo dài chiến trận màu
xanh, đầu đội mũ, làn da màu đồng trong nắng sớm toát ra vẻ mạnh khỏe
tráng kiện, đôi mắt rực lửa dưới hàng lông mày rậm rạp, cái mũi thanh
thoát và cao ráo, đôi môi gợi cảm dễ nhìn, áo tơi màu đỏ trong gió sớm
đón gió tung bay phấp phới, khiến cho Chu Bột đang ngồi trên lưng ngựa
lại càng toát ra vẻ anh hùng oai phong, thật khiến người ta phải chú ý.
Từ khi lãnh quân rời khỏi Thái Nguyên, trong lòng Chu Bột bất giác có chút cảm giác gì đó âm ỉ không rõ ràng, đang định cử quân lại đi tiền phương do thám tình hình, bất giác phát hiện đi qua một hẻm núi, tiền phương
là hoang nguyên bằng phẳng, cỏ mọc cao bằng đầu người, do thời tiết vẫn
chưa ấm, nên trên hoang nguyên một màu vàng úa, cỏ mọc um tùm, không ít
chim muông đang bay lượn trên trời.
Do là thời gian sáng sớm chim muông ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nên không thấy được gì bất thường, thế nhưng trong đám cỏ dại rậm rịt lại khiến Chu Bột có cảm giác gì đó
không rõ ràng, khiến hắn bất giác do dự, nhìn thấy đám cỏ dại um tùm
đẳng trước, Chu Bột chầm chậm dùng bước, cẩn thận tập trung tinh thần
lẳng nghe.
Nhìn thấy Chu Bột dừng lại không tiến, một phó tướng
bước lên cần trọng thưa: “Tướng quân phát hiện ra điều gì bất thường
chăng”.
Chu Bột nhìn đám hoang thảo trước mắt, một cảm giác khó
nói trỗi dậy, lại nghe phó tướng bước lên trước hỏi thế, bất giác lắc
đầu: “Vùng hoang thảo này nhìn thì yên tĩnh nhưng cỏ mọc quá rậm khiến
ta thấy có chút bất an”.
Phó tướng kia đi theo Chu Bột không lâu, lại không hoàn toàn tin vào cảm giác này của Chu Bột, liền lắc đầu:
“Nếu quân Tần phát hiện quân Hán trước mặt, thì cũng không thể trong
vòng hai giờ ngắn ngủi tiêu diệt gọn hai vạn quân Hán và ba vạn quân
Hung Nô mà lại không có tin tức gì, chuyện này là không thể”.
Nói đến đây, Chu Bột gật đầu: “Nếu quân Tần cho dù có thể trong thời gian
chưa đến hai giờ ngắn ngủi có thể tiêu diệt toàn bộ năm vạn quân Hán,
nhưng cũng không thể phát hiên ra chúng ta được? Chắc là ta quá cẩn thận rồi?”.
Tên phó tướng kia lập tức chắp tay thưa: “Mạt tướng nguyện đi đầu, mở đường cho đại quân ta”.
Chu Bột nghe thấy thế, nhưng vẫn không thấy thoải mái, nói: “Ở đây cỏ mọc
rậm rạp, nếu có nguy cơ mai phục ngầm thì thật khó mà phòng phản, hơn
nữa địa thế thoáng đãng cực kỳ thích hợp với thế trận kỵ binh, nên mọi
người hãy cẩn trọng phòng bị, với tốc độ nhanh nhất nhanh chóng vượt qua vùng hoang nguyên này”.
Nói xong vội thúc mạnh vào hông ngựa,
nhằm phía trước tiên lên, đại quân theo sau lũ lượt với tốc độ nhanh
nhất nhằm hướng hoang nguyên được bao phủ trong nắng sớm xông tới.
Đúng lúc khi Chu Bột dẫn đầu chưa đến mười trượng đã đi vào vùng hoang
nguyên có mai phục, đột nhiên vọng lại tiếng vút của cung nỏ, chiến mã
của Chu Bột hí lên một tiếng toàn thân run rẩy, nhào ngửa lên phía
trước, Chu Bột đang cưỡi trên lưng ngựa, đã sớm biết mọi chuyện không
tốt từ khi nghe thấy tiếng rít kia.
Đang lúc lệnh cho mọi người
tăng tốc độ, thì thấy quân Tần ào ạt xông ra bao vây, chiến mã nhào thân ngã xuống phía trước, hất Chu Bột cưỡi trên lưng cũng ngã xuống theo!
Đúng lúc này vùng hoang nguyên vốn dĩ im ắng chết chóc bỗng túa ra vô số cờ
chiến màu đen của quân Tần, tiếng hét giết chói tai vang lên từ bốn phía tám phương, vô số cung nỏ mang theo những mũi tên nhọn hoắt đang ào ạt
phóng vào thân thể binh sĩ, vô số chiến mã hí lên điên cuồng ngã xuống
đất trong màn mưa tên, sức sát lực to lớn của cung tên quân Tần, Chu Bột đã sớm biết, trong thời khắc chiến mã ngã xuống, là có mai phục trong
cỏ, hắn cần trọng nghiêng người lắng nghe khoảng cách từ quân Tần đến
chỗ mình.
Trong hoang nguyên chưa đến mười dặm, vô số kỵ binh
quân Tần, giống như tử thần trên trời đáp xuống công vào tấn công bọn
quân Hán đang ẩn nấp tránh.
Cung tên với số lượng còn lại không
đến một nửa, trường kiếm trong tay trong sự phản chiếu của nắng sớm phát ra ánh sáng sắc lạnh làm con người ran sợ.
Do không nhận được
lệnh của chủ tướng, lại thêm sự tập kích quá bất ngờ, nên mặc dù đã có
sự chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cánh quân Hán đã bị quân Tần của
Vương Bôn giết đến mức không ngẩng đầu nổi, sĩ khí đại bại.
Sau
khi bị quân Tần chém giết, quân Hán lại càng không phái là đối thủ của
quân Tần hung hãn, dũng mãnh, chỉ qua mấy lần giáp đấu, những chỗ quân
Tần đi qua đều để lại vô số xác chết.
Lúc này, Vương Bôn nhìn
thấy cục diện đang dần dần ổn định lại, cuối cùng thở nhẹ một hơi, sau
lưng ông là một vạn quân đang kích động, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ
sung cho những lỗ hổng bị quân Hán phá được, phòng tránh quân Hán thoát
vây. Lúc mặt trời lên đến lưng chùng trời, quân Hán tiến vào hoang
nguyên đã bị tiêu diệt hơn bảy phần, quân Tần mặc dù liên tục hai đêm
quyết chiến nhưng tổn thất không đến một phần, kết quả chiến trận thế
này có thể nói, là tương đối hiếm gặp.
Vương Bôn vừa quan sát cục diện chiến đấu trước mắt, vừa thầm ngạc nhiên với tác dụng của quân phi hành, lần này có thể chiến thắng liền hai trận ác chiến với chỉ năm vạn quân và thế lực địch mạnh, và kết quả chiến trận dường như không có tổn thất nào chính là có quan hệ mật thiết với sự xuất hiện đột ngột của
quân phi hành.
Nếu không có sự đột nhiên xuất hiện của quân phi
hành, thì lúc này e rằng mình đã sớm bị hai cánh quân Hán kìm kẹp nhất
định chỉ có nước chết, nghĩ đến đây, đúng là phải cảm thán suy nghĩ kỳ
diệu của Trương Cường, lại nghĩ đến trang bị bàn đạp và yên ngựa đã
khiến cho năng lực tham chiến của kỵ binh tăng lên, trong lòng vô cùng
cảm khái.
Lúc này ánh mặt trời buổi sớm lên cao đã chiếu rọi khắp quảng trường với diện tích như một sân bóng đá nhỏ trước đại điện,
Trương Cường vừa phê chuẩn xong một bản tấu, nâng chén trà nóng đã được
chuẩn bị đặt trên bàn, hớp một ngụm. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân
nhanh, nhẹ của Lệ Cơ từ trong điện vọng tới, liền đưa mắt nhìn, thì thấy Lệ Cơ mặc chiếc váy màu hoa hồng, tóc dài được búi gọn ghẽ, dùng trâm
ngọc cài lại, để lộ chiếc cổ cao trắng ngần, trong cái màu hoa hồng của
váy làm nền càng trở nên kiều diễm.
Nhìn thấy Trương Cường đang
nhìn mình nàng lo buồn nói: “Bệ hạ, Nhu Nhi sức khỏe càng ngày càng kém, ngự y đã kê rất nhiều thuốc bổ nhưng không thấy kết quả, nếu cứ thế
này...”.
Trương Cường nghe thấy trong lòng chùng xuống, bất giác
gật đầu: “Bệnh tình của Nhu Nhi là do tâm trạng không tốt mà ra, thuốc
chỉ có thế trị được thân thể, còn tâm bệnh có lúc mới là nguyên nhân
thực sự’.
Lệ Cơ nhíu mày lắc đầu than: “Nhu Nhi nếu có thể qua
được lần này, nhất định sẽ có được sự yêu thương nhiều hơn của bệ hạ,
nhưng nếu không thể, thì thế nào mới tốt?”.
Nói đến đây thần sắc
nhợt nhạt như tờ giấy, thần sắc bất an nhìn Trương Cường, ánh mắt đong
đầy sự lo lắng khó nói, thân hình mềm mại cũng bất giác run rẩy, hai
hàng lệ chảy dài trên má.
Nhìn thấy nàng sợ đến mức đó, Trương
Cường không kìm được nỗi đau trong lòng, bất giác ôm lấy nàng vào lòng,
nhẹ nhàng an ủi: “Lệ Nhi, dùng lo lắng quá, nếu Nhu Nhi vẫn không khá
lên như cũ, trẫm mỗi ngày sẽ ở bên cạnh nàng ấy nhiều hơn, muốn giúp
nàng ấy qua cửa nạn, nàng đừng quá lo lắng”.
Nói đến đây, bất
giác có chút ngạc nhiên với tình cảm mà Lệ Cơ giành cho Nhu Nhi, chắc là do hai người trước nay vẫn ở bên nhau làm bạn, nên tình cảm mới tốt như thế, bất giác làm cho Trương Cường vô cùng cảm thán, lại càng đau lòng
với hành vi của hoàng hậu. Chỉ có điều thời gian hai tháng còn sớm, tất
cả còn chưa có kết luận gì, bản thân cũng không thể quá võ đoán, chỉ là
nhằm ngăn chặn thế lực trong triều của hoàng hậu, cũng là để cho hung
thủ thực sự nếu không phải là hoàng hậu thà lỏng cảnh giác mà lộ ra gót
ngựa.
Nghĩ đến đây liền gật đầu với Lệ Cơ đã thôi nức nở: “Lệ
Nhi, nàng hãy hồi xung chăm sóc Nhu Nhi, trẫm giao nàng ấy cho nàng,
haizz”.
Nói xong, quay người sang dặn dò với tên nội giám theo
hầu bên cạnh nói: “Sau khi tiễn Lệ Cơ hồi cung, hãy đi truyền Thành Thái đến đây gặp trẫm”.
Tên nội giám đó nghe thấy liền dạ một tiếng,
liền dìu Lệ Cơ đang không nỡ rời đi nhưng không dám trái lệnh từ tư ra
khỏi điện, Trương Cường lúc này mới nhìn bức thào đồ kính viễn vọng mà
bản thân đã khổ tâm vẽ ra, bất giác than thầm: “Nếu như Triệu Yên lúc
này có mặt bên cạnh mình, thì không cần phải đặc biệt dặn dò Thành Thái
đến làm việc này rồi, Triệu Yên có tâm hồn và tố chất thông minh nhất
định có thể giúp mình hoàn thành việc chế tạo thử kính viễn vọng, rốt
cuộc phát minh giấy mới, cũng không thể tách rời với Triệu Yên, nghĩ đến Triệu Yên đang bị giam trong cung chờ tội, Trương Cường dường như không nén nổi tình cảm trong lòng.
Nhìn thấy mấy bức thảo đồ trên bàn, trong lòng Trương Cường mới nhẹ nhõm đi đôi chút, nghĩ đến việc nếu như có thể chế tạo được kính viễn vọng, đối với sức chiến đấu của quân phi
hành mà nói quả thật có sự hỗ trợ rất lớn. Rốt cuộc trong chiến tranh có thể sớm phát hiện quân địch một khắc thì có thế sớm chủ động nắm được
chiến trận một khắc, như thế mới có thể chiếm được ưu thế.
Sau
này còn phải giao đấu với thiết kỵ Hung Nô, kính viễn vọng không nghi
ngờ gì nữa chính là một pháp bào chiến thắng tiên phong của quân Tần ở
thời đại này, bản thân mới có thể đạt được thắng lợi ở mức độ lớn nhất
và hạn chế tổn thất ở mức tối thiểu, khiến đế quốc Tần trở nên hùng mạnh và huy hoàng vượt xa tưởng tượng.