Lúc này chỉ nghe tiếng: “Vèo” một tiếng, trên
đầu một tên binh sĩ đội quân phi hành bay qua đột nhiên phóng phi tiêu
trên thân cây tùng cách Vươn Bôn mười bước, trên phi tiêu treo lủng lẳng một túi vải màu trắng, dưới sự phản chiếu của lửa núi còn chưa tắt hiện ra vô cùng chói mắt.
Vương Bôn có chút ngạc nhiên, vội vàng bước lên trước hái túi vải xuống, mở ra nhìn bên trong thì thấy thủ thư của
Mông Điềm, đại ý nói Trương Cường nghe tin đồn sợ lòng quân không ổn, đã đặc biệt sai nội giám tùy thân là Hàn Hoán đến để xoa dịu tam quân, còn đặc biệt ra lệnh cho hai trăm quân phi hành ban cho Mông Điềm, ngoài ra lệnh cho Vương Bôn tiêu diệt toàn bộ năm vạn quân Hán, không được sót
một tên, đó mới là màn khiến cho lòng người kinh sợ.
Nhận được
tin này, Vương Bôn vô cùng phấn chấn, nhìn thấy quân Hán và quân kỵ binh Hung Nô dưới chân núi dưới đợt cung kích bằng mũi tên và quân phi hành
thứ nhất đã không còn một chút sức lực kháng cự nào.
Cục diện đã
định, tâm trạng Vương Bôn ổn định lại, lúc này lửa lớn trong rừng dưới
sự bổ cứu của quân Tần đã được khống chế rất nhiều, Vương Bôn nhìn sơn
lâm mù mịt khói, bèn quay sang Vương Ly vừa đến bên cạnh nói: “Vương Ly, ngươi lập tức dẫn người đi dập lửa, nếu không khi có gió mạnh đến, thế
lửa sẽ vô phương khống chế, chúng ta đều toi cà”.
Vương Ly lúc
này vừa quyết chiến một đêm, nghe thấy mệnh lệnh Vương Bôn không kịp
thờ, bèn đáp lại một tiếng, dẫn theo hai vạn tinh binh theo sau đi vào
sơn lâm khói đen đặc.
Nhìn thấy quân phi hành trên trời sau khi
thả pháo và thuốc nổ đã bắt đầu phân nhau lần lượt rát đi, Vương Bôn bất giác cười lớn, xoay lưng lên ngựa vung trường kiếm hét: “Các anh em,
cùng ta xông lên”.
Quân Tần sau lưng ông sau khi được phi hành
quân làm thay đổi cục diện, đã bừng bừng khí thế, chỉ là không có mệnh
lệnh không dám hành động, lúc này sau khi nhận được lệnh tấn công bèn
như hổ xông vào bầy cừu non, xông vào số ít kỵ binh Hung Nô đang điên
cuồng chống trả mà chém. Do thuốc nổ có sức nổ ghê gớm, âm thanh khi nổ
khiến cho chiến mã của bọn Hung Nô sợ đến mức bỏ chạy tán loạn, căn bản
không phải cách nào cưỡi được, kỵ sĩ Hung Nô không cách nào kiểm soát
được chiến mã bị quân Tần từ trong rừng sâu xông ra chém giết một trận.
Dường như hoàn toàn đã tiêu diệt được cánh quân kỵ sĩ do chính tay Mặc Đốn
Thiền Vu lựa chọn, trận này có thế coi là trận giao tranh đầu tiên giữa
quân đội Hung Nô và quân Tần của Trương Cường.
Lúc trời hửng
sáng, trong sơn lâm khắp nơi đều bị bao phủ bởi màn khói sặc sụa, lửa
lớn trong sơn lâm đã được khống chế dần dần dưới sự nỗ lực dập lửa của
quân Tần. Khắp nơi trong rùng đều có mùi máu tươi của xác chết, và mùi
khói sặc sụa. Binh sĩ quân Tần dọn dẹp chiến trường hưng phấn chặt đầu
quân Hán, treo lên hông, đầu người là tiêu chuẩn duy nhất mà binh sĩ tần nhận được phong thưởng, một cái đầu người có thể đạt được ít nhất là
một tước vị quân công hạng nhất.
Chặt đầu người là thói quen đã
duy trì ở Trang Quốc trong gần ba nghìn năm, đến những năm cuối đòi
Thanh hậu thế, đầu người vẫn là một trong những tiêu chuẩn xác định
chiến công. Điều này khiến cho một số binh sĩ khi không lấy được thủ cấp của kẻ địch, bèn giết hại dân thường vô tội mạo lãnh chiến công, hiện
tượng này rất rầm rộ trong thời Minh Thanh.
Sau khi binh sĩ đã
chặt đủ đầu người, thì số tài sàn trên các xác chết cũng bị lấy sạch,
một số tướng lĩnh lại còn giữ lại một số đồ vật có giá trị dâng trực
tiếp lên tướng quân cấp trên, thời đại Tần Hán, quân nhân không có quân
hàm, thậm chí đến khẩu lương cũng phải tự chuẩn bị, thu nhặt tài sản của kẻ địch chính là cơ hội kiếm lợi duy nhất của họ, do vậy trong quân
không những không cấm, mà còn cố vũ ở một mức độ nào đó đối với hành
động này.
Lúc này, những cánh khung bay lượn trên trời chỉ còn
lại một, xem tên binh sĩ kia ăn mặc dường như thuộc tướng lĩnh cấp một,
Vương Bôn đưa mắt nhìn, thì tên binh sĩ quân phi hành đang chao liệng
trên trời kia bỗng hét to: “Vương Bôn tướng quân có ở đây không?”.
Vương Bôn không biết là tên binh sĩ kia rốt cuộc có ý gì, rất lấy làm ngạc
nhiên, ngẩng đầu lên đáp: “Tại hạ Vương Bôn, rốt cuộc có chuyện gì ư?”.
Tên binh sĩ kia vừa khống chế khung bay vừa nói lớn: “Tướng quân, chúng tôi từ trên trời phát hiện có một cánh quân Hán ba vạn người đang từ sườn
núi bao vây đến, quân phi hành của tại hạ đã dùng hết thuốc nổ, không
thể tiếp tục ở lại, tướng quân hãy bảo trọng”.
Lời vừa dứt, khung bay đã bay về hướng đông, chỉ để lại hồi âm trên sơn cốc...
Vương Bôn bị tin này làm cho ngạc nhiên sững người, còn chưa kịp suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Vương Uyên thúc ngựa từ đằng sau chạy tới run rẩy nói:
“Tướng quân, lời thiên binh nhất định không sai, đúng lúc chúng ta nhận
được tin, nếu không nhất định sẽ bị đối phương trước sau kìm kích cho
nhất định thảm bại”.
Vương Bôn định thần lại suy nghĩ một lát
nói: “Nếu những lời thiên binh nói là đúng, thì cánh quân nhằm tiến đánh chúng ta mới chính là kỳ binh thật sự, mọi người tập trung tinh thần,
lần này đúng là một trận khó khăn rồi”.
Lói nói này làm chấn động năm vạn quân Tần vừa trải qua đại chiến, một số binh sĩ kinh nghiệm
phong phú bắt đầu tự động tổ chức trận thế phòng ngự lùi về hướng rùng
sâu.
Vương Bôn nhìn xác chết đang chất như núi trong sơn cốc,
cười nhạt: “Bọn quân Hán sắp đến chắc chắn không ngờ rằng chúng ta lại
có thể trong hoàn cảnh thực lực ngang ngửa có thể tiêu diệt được năm vạn nhân mã, bọn họ nhất định nghĩ.
Rằng lợi dụng lúc chúng ta đang
kịch chiết mà đồng thời hai bên ốp vào, hôm nay năm vạn quân Tần dường
như không hề có tổn thất nào, tình hình này nhất định bọn chúng không hề nghĩ đến, chúng ta bây giờ cũng coi như là một cánh kỳ quân rồi, mọi
người không cần hoang mang, chỉ cần chúng ta cẩn thận đối phó, cánh quân này chỉ là thịt mỡ dâng đến cửa, ha ha ha...”.
Lúc này, trong
thành Thượng Đảng trong đại bản doanh quân Hán, Phàn Khoái đang lo lắng
đứng trước cửa, nhìn sắc trời càng lúc càng rạng, sắc mặt trầm tư khiến
người khác hoảng sợ, tên lính thân cận bên cạnh cẩn trọng theo sau, lo
sợ sẽ không cẩn thận mà động vào vị tướng quân tâm trạng đang không tốt
này.
Sau lưng Phàn Khoái, Trần Bình thần sắc cũng căng thẳng, tuy nhiên không muốn Phàn Khoái lo lắng như thế, nên miễn cưỡng thư thái
ngồi xuống cái ghế dài uống trà.
Nhìn thấy Trần Bình thư thái như thế, Phàn Khoái có chút không kìm chế được nói: “Đại nhân, nếu trước
khi trời sáng mà viện quân còn chưa đến, thì chúng ta e là khó chống trà được sự tấn công của quân Tần”.
Trần Bình thở dài, gật đầu: “Sao ta lại không biết tình hình trước mắt chứ, tuy nhiên, chỉ cần chúng ta
có thé đánh bật được năm vạn tinh binh đối phương thì có thể khống chế
được Mông Điềm, công kích được sĩ khí quân Tần, hơn nữa, tám vạn quân
cứu viện và chúng ta trong ngoài công kích, có thế khiến cục diện không
thể xoay chuyển”.
Phàn Khoái cười gượng một tiếng, đang đinh mở
lời thì nghe thấy tiếng tên lính cận thần nói lớn từ ngoài cửa: “Tướng
quân, hai mươi vạn quân Tần cùng lúc tấn công từ bốn cửa, tình hình
chiến trận ở bốn cửa đều rất khẩn cấp”.
Phàn Khoái kinh ngạc,
không để ý gì đến Trần Bình, vội bước lớn ra ngoài phòng, xoay lưng lên
ngựa, đang định lên cửa thành xem tình hình, thì nghe thấy Trần Binh
bước lên thưa: “Tướng quân dùng vội, Mông Điềm lúc này hậu doanh trống
rỗng, tướng quân hãy sai năm nghìn tử sĩ từ trong thành theo địa đạo bí
mật lẻn ra, tập kích vào đại doanh đối phương, uy cơ trước mắt có thế
giải được”.
Phàn Khoái nghe thế, quay lại nhìn khuôn mặt đắc ý
của Trần Bình nghi hoặc nói: “Trong thành làm gì có địa đạo? Bản tướng
quân sao lại không biết?”.
Trần Bình giảo hoạt nhìn Phàn Khoái
nói: “Địa đạo này là lúc Trần Bình đến Thượng Đảng đã sai người đào, một là vì tướng quân bận rộn quân vụ nên không dám làm phiền, hai là lo
lắng tiết lộ cơ mật, mới bí mật tiến hành, hơn nữa, lúc phá thành muốn
bào đảm tướng quân không bị tổn thương nào mà rời khỏi Thượng Đảng, đây
là việc mà Trần Bình được người khác ủy thác, xin tướng quân dùng
trách”.
Phàn Khoái hai mắt sáng lên mới gật đầu than: “Tiên sinh
đã giúp Phàn Khoái ta thoát hiểm, Phàn Khoái sau này nhất định báo đáp”.
Trần Bình sắc mặt trầm lại, thấp giọng lại: “Xin tướng quân hãy ngay lập tức chọn lựa năm nghìn tử sĩ trực tiếp xông vào đại bản doanh của Mông
Điềm, lúc này Mông Điềm đã phân chia hai mươi vạn quân Tần để tẩn công
bốn cửa quân ta, Vương Bôn đã dẫn năm vạn quân lên trước đón giết viện
quân chúng ta, trong địa doanh quân đối phương lúc này chỉ còn lại năm
vạn người, lấy năm nghìn tử sĩ đến tập kích nhất định có thể đạt được
hiệu quà vây Ngụy cứu Triệu”.
Phàn Khoái nghe thấy thế mắt sáng lên, cười: “Mưu lược của tiên sinh quả nhiên khiến người ta khâm phục, Phàn Khoái lĩnh giáo”.
Mông Điềm thúc ngựa đứng dưới lá cờ đại quân, đón nhận ánh nắng phía đông
chói mắt lạnh lùng nhìn tình hình trận địa công thành của đại quân, lúc
này, sau khi mũi tên trên thành đã trải qua một trận phóng giết dày đặc, đã bắt đầu từ từ yếu ớt đi, chiếc xe công thành chữ thập to lớn đã
chuẩn bị thỏa đáng, dưới sự bảo hộ của quân mang lá chắn, chầm chậm tấn
công vào tường thành, vô số lá cờ quân Tần màu đen trong gió sớm tung
bay, tiếng hét giết chói tai văng vẳng bên tai mỗi người, mùi máu tanh
nồng trong gió sớm lẳn quất trong gió sớm.
Lúc này Hàn Hoán thân
mặc áo dài màu đen, đứng sau Mông Điềm nhìn thấy chiến trường với tiếng
thét động trời, gật đầu than: “Bệ hạ tin tưởng tướng quân, đến nay quả
nhiên đúng là có con mặt thông tuệ nhìn người”.
Mông Điềm hít một hơi sâu gió lạnh tanh mùi máu, lắc đầu than: “Mông Điềm được đích thân
bệ hạ cứu thoát khỏi tù ngục Hàm Dương, ân tình đó của bệ hạ còn chưa
báo đáp, hôm này chỉ biết tử lực chiến đấu mới báo đáp được đại ân bệ
hạ”.
Hàn Hoán lần này là phụng mệnh tần chỉ, trước mặt những
tướng quân này vô cùng đắc ý, gật đầu cười: “Tướng quân uy danh lừng lẫy thiên hạ, Thượng Đảng trước mắt không phải là đã nằm trong tầm tay hay
sao?”.
Mông Điềm nghe thấy thế nghiêm nghị trả lời: “Binh pháp vô hình, đại nhân không được xem thường Phàn Khoái, con người Phàn Khoái
dũng cảm, lần này lại có thêm mưu lược Trần Bình chúng ta không dế gì
đối phó, Vương Bôn đến giờ vẫn chưa có tin gì, thật khiến người ta lo
lắng”.
Đang lúc nói thì thấy Bành Việt vội vàng thúc ngựa đến,
nhìn thấy Mông Điềm liền xoay lưng xuống ngựa nói: “Tướng quân vừa nhận
được tin, năm vạn tinh binh do Vương tướng quân thống lĩnh dưới sự hỗ
trợ của quân phi hành, đã tiêu diệt quân cứu viện địch, năm vạn quân Hán quả nhiên có cả ba vạn tinh kỵ Hung Nô, may mà Hán đại nhân soái lĩnh
quân phi hành đến kịp thời, nếu không Vương Bôn vất vả rồi”.
Mông Điềm sững người, trầm giọng hỏi: “Tình hình Vương Bôn như thế nào?”.
Bành Việt sắc mặt căng thẳng nói: “Khi phi hành quân hỗ trợ tấn công, mới
phát hiện một nhánh quân Hán ba vạn người đang từ sườn núi bao vây Vương Bôn, may mà phát hiện kịp thời, Trần Bình quả nhiên không dễ đối phó”.