Tân Ý Điền làm việc tại một tổ chức tư vấn du học tại
Bắc Kinh, chủ yếu phụ trách bộ phận tiếng Pháp. Công việc vặt vãnh phức tạp,
không mang tính chất kỹ thuật, lương lậu không thấp, nhưng mà cô không thích
lắm. Lúc đầu về nước sở dĩ cô ở lại Bắc Kinh, chỉ là vì Ngụy Tiên. Mặc dù cô
không có nhiệt tình với công việc này, nhưng xử lý sự việc rất chuyên nghiệp.
Do đó, giám đốc chi nhánh nói công ty muốn mở rộng kinh doanh, hỏi cô có muốn
phụ trách công tác tuyển sinh ở nơi khác không. Cô hỏi đi chỗ nào.
"Thượng Lâm mấy năm gần đây phát triển vô cùng
nhanh, rất nhiều học sinh đều muốn du học nước ngoài, cô lại là người Thượng
Lâm, hẳn là có thể đảm nhiệm tốt kế hoạch tuyển sinh của công ty."
"Vậy tôi chẳng phải thường xuyên ở Thượng
Lâm?"
"Chỉ hai tháng nghỉ hè này thôi, tuyển sinh xong
thì cô quay về."
Cô vẫn còn do dự, "Để tôi suy nghĩ lại."
Sau khi về nhà cô nhắc lại việc này với Ngụy Tiên,
phàn nàn nói: "Việc khảo sát xuất ngoại không có phần em, còn cái việc
tuyển sinh cực nhọc kiểu này thì lại đổ lên đầu em. Hơn nữa, cho dù em là người
Thượng Lâm, nhưng lại không quen biết lãnh đạo trường học nào hết, một chút
quan hệ cũng không có, sao mà tuyển đây?"
Ngụy Tiên nhắc nhở cô, "Hà Chân không phải giảng
viên Thượng Đại sao?"
"Cậu ấy chỉ là giảng viên bình thường thì có tác
dụng gì."
"Không nên nói như thế, chỉ cần cô ấy có nguồn
sinh viên là đủ rồi. Tuyển được một sinh viên thì được bao nhiêu phần trăm?
15%? Em có thể cho cô ấy 5% . Hai người đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim.[11] Chỉ cần
cô ấy chịu phối hợp, công tác tuyển sinh này cũng dễ như trở bàn tay? Thượng
Đại hẳn là có không ít sinh viên muốn du học nước ngoài."
Tân Ý Điền nghĩ nghĩ, quả nhiên có lý. Cô chạy đi gọi
điện thoại Hà Chân để thương lượng. Hà Chân biết được mình có hoa hồng 5%, cởi
mở đáp ứng, còn nói cô hầu như quen biết các đồng nghiệp ở các trường cao đẳng
đại học ở Thượng Lâm.
Việc này được giải quyết như thế.
Trước khi đi Tân Ý Điền ôm cánh tay Ngụy Tiên rầu rĩ
không vui mà nói: "Sau này mình lại phải mỗi người một nơi rồi."
"Ở Bắc Kinh chúng ta cũng là mỗi người một nơi
mà." Ngụy Tiên nhìn cô cười nói.
"Không giống nhau. Ở Bắc Kinh, em muốn anh tới
thăm em, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến, cho dù là đêm hôm khuya khoắc. Thế
nhưng ở Thượng Lâm, cách xa như vậy, núi cao sông dài nha, gọi một cuộc điện
thoại cũng phải chờ vài giây."
"Vậy được, để không cho sếp chờ, mỗi ngày anh sẽ
gọi điện trước mười giây." Ngụy Tiên vừa nói vừa chào theo kiểu quân đội.
Tân Ý Điền bị anh chọc cười, căn dặn nói: "Em
không ở đây, một mình anh phải ngoan ngoãn đó."
"Được, anh sẽ đúng giờ ăn cơm, ngủ sớm dậy sớm,
cam đoan không nghịch ngợm không phá phách, làm một đứa trẻ ngoan!"
Tân Ý Điền sờ sờ đầu anh tỏ ý khen ngợi, "Ừm,
không tệ! Nghĩ lễ nhớ đến thăm em."
Cô xách theo một cái vali quần áo to ở trong một khách
sạn gần Thượng Đại, mở máy vi tính lên mạng, liền bắt đầu bận rộn công tác
tuyển sinh.
Thời gian thấm thoát đến cuối tháng. Một ngày nọ, cô
thấy thiệp mời được kẹp trong cuốn sổ tay, mới nhớ ra sinh nhật của Tạ Đắc sắp
đến rồi. Lúc đầu cô không định tham dự, vả lại đang ở Bắc Kinh xa như vậy.
Nhưng bây giờ cô đã đến Thượng Lâm, nếu không đi thì có phần thất lễ. Ngộ nhỡ để
Tạc Đắc biết được, mặt mũi nào mà nhìn đây. Nghĩ đến thái độ mơ hồ không rõ của
cậu, cô lại chần chừ, âm thầm suy nghĩ có thể quà đến người không đến được
không.
Nhưng mà những người cô quen biết ở đây không có ai
nhận được thiệp mời của Tạ Đắc. Cô kiếm không ra người nào có khả năng thay cô
gửi quà, thậm chí là Vương Nghi Thất. Vương Nghi Thất thường xuyên tới lui giữa
hai thành phố Bắc Kinh và Thượng Lâm, theo như cô nói là có một số vấn đề về
tài sản cần xử lý. Trước sinh nhật Tạ Đắc một ngày, Vương Nghi Thất hẹn Tân Ý
Điền ra ngoài dạo phố ăn uống. Tân Ý Điền vì chọn quà tặng cho Tạ Đắc, cho dù
cô có tham dự hay không, vẫn phải mua quà trước, cho nên đi luôn.
Vương Nghi Thất chọn đồ vừa nhanh vừa chuẩn. Cô đứng
trong quầy chuyên doanh trang phục nữ, lướt xem một lần trước tiên, sau đó chỉ một bộ trang phục trong đó,
bảo nhân viên bán hàng mang lại, đối diện với tấm gương ướm thử, cũng không thử
đồ, gói lại, quẹt thẻ, rời đi. Chỉ có giầy, cô mới mang vào miễn cưỡng đi hai bước,
xác định không khó chịu, một hơi mua liền ba đôi, đều là giày cao gót kiểu mới
nhất lưu hành năm nay.
Tân Ý Điền và cô ta rõ ràng không giống nhau. Vì lý do
thoải mái, đa số giày của cô là giày đế bằng, trang phục cũng chỉ là những gam
màu nhã như xanh lam, xám, đen, kiểu cách thì đơn giản, trang nhã, khiêm tốn,
thuộc vài nhãn hiệu được ưa chuộng. Chưa được hai tiếng đồng hồ, Vương Nghi
Thất đã thu hoạch được một đống chiến lợi phẩm, mà cô lại hai tay trống không.
Hai người ngồi trong tiệm bán đồ ngọt ăn bánh kem uống cà phê.
"Không có món nào vừa ý sao? Dạo phố mà không mua
gì, đúng là chẳng có cảm giác thành tựu nào."
"Không phải đâu. Lần này đi dạo phố làm chị cảm
thấy Thượng Lâm thật sự phát triển rất nhanh, tất cả nhãn hiệu lớn của quốc tế
mà được vào trong nước, ở đây đều có."
Vương Nghi Thất gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Em còn nhớ
lúc em vừa mới tới đến học Thượng Đại, cửa hàng này còn chưa có. Nhưng mà, mua
sắm hàng Hongkong vẫn rất thích thú nhất."
"Em không phải người Thượng Lâm?" Tân Ý Điền
hỏi.
"Em là người Tứ Xuyên."
"Ồ, hèn chi, ra là người đẹp Tứ Xuyên nha!"
Cô có lẽ nghe quá nhiều lời ca ngợi, hờ hững cười,
không phản ứng gì, đột nhiên nói: "Tòa nhà thương mại rộng lớn này là sản nghiệp của tập đoàn
Tạ thị, chị biết không?"
Tân Ý Điền rất kinh ngạc, lần đầu tiên cô nảy sinh một
nhận thức tương đối rõ ràng đối với tài sản mà Tạ Đắc sở hữu. Cậu như vậy, cô càng
không thể chọc vào. Cho nên lúc Vương Nghi Thất hỏi cô có tham dự tiệc sinh
nhật của Tạ Đắc không, cô lắc đầu, "Không đi, ngày mai chị còn có công
tác. Chỉ là sinh nhật mà, năm nào cũng có, lần sau đi cũng như thế."
Sau khi nghe cô nói xong, khóe miệng Vương Nghi Thất
khẽ nhếch, nhoẻn một nụ cười khá tế nhị, ngụ ý trong đó làm Tân Ý Điền hơi bất
an.
Vương Nghi Thất vừa lấy muỗng khuấy cà phê vừa nói:
"Sinh nhật Tạ Đắc không phải năm nào cũng tổ chức, em biết anh ta nhiều
năm như vậy, chỉ có năm nay mới gióng trống khua chiêng tổ chức một lần. Em cứ
nghĩ anh ta giống như trước đây, đều trải qua sinh nhật trong phòng làm việc.
Có điều trước đây, chị cũng không ở trong nước." Nói xong ngẩng đầu nhìn
cô, tỉ mỉ quan sát biến đổi trên mặt cô.
Tân Ý Điền rũ mắt nhìn chằm chằm tách sứ trắng tinh,
trầm ngâm một hồi mới hỏi: "Còn em? Có đi không?"
"Em? Em chưa từng nhận được thiệp mời, sao mà đi?
Nói chung là không thể không mời mà lại đến. Anh ấy không muốn thấy em như vậy,
em đương nhiên phải thức thời một chút. Làm người phải biết điều." Cô tự
giễu nói.
Tân Ý Điền có thể rõ ràng cảm nhận được cô ta đối với
Tạ Đắc tình cũ chưa dứt. Song không biết vì nguyên do gì, thái độ Tạ Đắc đối với
cô ta rất tệ, từ chuyện thiệp mời sinh nhật lại có thể nhìn ra manh mối. Cô nhớ
đến vụ Hà Chân nói Tạ Đắc đánh cô ta, lẽ nào đúng là thật sao? Một khi sự việc
ầm ĩ xảy ra thì không thể vãn hồi, danh dự Tạ Đắc bị hao tổn, bởi vậy đối với
cô ghi hận trong lòng?
Tân Ý Điền trở lại khách sạn, còn đang suy nghĩ cô ta
và Tạ Đắc tại sao lại chia tay.
Buổi tối vẫn không ngủ được. Rõ ràng đã quyết định
không đi, nhưng mà theo mỗi phút mỗi giây trôi qua, đấu tranh nội tâm càng lúc
càng dữ dội. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, đi cũng không sao, không phải
chỉ là tham dự Party sinh nhật ư, ở nơi đông người, trước mặt đông đảo khách
khứa, chẳng lẽ cậu ta làm gì được cô? Nhận thiệp mời không đi, huống chi là
đích thân người ta đưa tới, quá không nể mặt người ta rồi. Một giọng khác nhắc
nhở cô, cẩn thận lúc quyết đoán thì không thể quyết đoán, không thì tự chịu rắc
rối, Tạ Đắc không phải người thường, hành sự luôn luôn ngoài dự đoán mọi người,
thủ đoạn của cậu ta, cơ bản cô chống đỡ không nổi.
Ngày hôm sau thức dậy, đầu cô đau không dứt, vốn định
hẹn gặp vài sinh viên, Hà Chân thấy cô không khỏe, thay cô hủy hẹn. Cô ngủ một
mạch đến giữa trưa mới dậy, thực ra cũng không có ngủ, bất quá nằm trên giường
trằn trọc, do dự.
Không thể cứ như vậy, cô quyết định xem phim rạp phân
tán tư tưởng. Xem xong phim ra ngoài, đã năm giờ chiều, khí nóng trên đường
chưa tan đi. Cô đứng trên phố rộn ràng nhộn nhịp, một người lại một người lướt
qua cạnh cô, nhìn như gần ngay trước mắt, kì thực xa cuối chân trời. Ánh nắng
mặt trời sáng ngời nóng rực của ngày hè chiếu trên đỉnh đầu, đầu tóc đen nhánh
bị phơi nắng đến nóng hổi, cả người cô bị phơi nắng đến choáng đầu hoa mắt.
Cảnh tượng như quen thuộc. Năm đó, cô và cậu, cùng một
chỗ, trải qua một mùa hè nóng bức, yên tĩnh. Hồi ức lũ lượt kéo về, khiến cô
trở nên cảm tính, mềm mại. Nhắm mắt lại, cô dường như có thể ngửi thấy mùi
hương của mùa hè năm đó, thời gian buổi chiều kéo dài, trong gió thoang thoảng
mùi lá sen, hoa bồ công anh rơi lả tả trên đất. Họ trẻ trung như thế đấy.
Cô quyết định đi dự tiệc.
Cấp tốc chạy về khách sạn trang điểm, thay quần áo,
kết quả là đến muộn. Cô không có thói quen đến muộn, ngược lại giận chính mình
làm việc không dứt khoát. Cô giả vờ như từ trong toilet đi ra, hít sâu một hơi,
phóng khoáng tự nhiên đi vào đại sảnh, vì vậy không ai chú ý tới cô. Kiểu cách
bữa tiệc vượt xa tưởng tượng của cô, người người trang phục lộng lẫy, cao quý
ưu nhã. Bên trong thậm chí có phóng viên, thợ chụp ảnh, loang đèn flash chớp
không ngừng. Có lẽ trong đám khách khứa có không ít nhân vật nổi tiếng, dẫn dụ
tin tức truyền thông đến.
Người trong đại sảnh rất nhiều, cô tạm thời không tìm
được Tạ Đắc, điều này làm cô thở dài một hơi. Có thể là do tâm lý lo sợ nhát
gan quấy nhiễu, làm cô cảm giác đối diện cậu trễ một khắc cũng tốt rồi. Cô một
đường vội vã, tìm một góc không ai để mắt đến ngồi xuống nghỉ ngơi. Một lát
sau, âm nhạc vang lên, Tạ Đắc xuất hiện dưới ánh sáng lóng lánh của đèn thủy
ngân, khoác tay cô gái tên Đường Dịch mà lần trước cô gặp, nhanh nhẹn tiến vào
sàn nhảy.
Cô không cách nào hình dung được cảm nhận của mình.
Cho dù là mất mát, cô cũng không có tư cách. Cô cảm thấy bản thân mình dằn vặt
một ngày một đêm này hoàn toàn không cần thiết. Cô đã nhận định vấn đề nghiêm
trọng quá rồi, điều này khiến cô thấy hơi buồn cười. Với chỉ số thông minh của
Tạ Đắc trên thương trường làm
gì cũng thuận lợi, cậu lẽ nào không rõ bản thân nên lo lắng những việc nào? Cậu
lẽ nào nhìn không thấy những chướng ngại vật chắn ngang giữa hai người? Cậu lẽ
nào lại ngốc hơn cô, không biết phải chọn lựa thế nào?
Cô nói với chính mình, mày đừng nhìn cậu ấy như đứa
trẻ nữa, cậu so với bất kỳ người nào thì cũng có thủ đoạn cay độc, nếu không
hôm nay cậu cũng sẽ không thành công làm cho hàng loạt nhân vật có máu mặt đến
Thượng Lâm muốn đến dự sinh nhật của người thanh niên hai mươi hai tuổi.
Cô đem quà tặng mà cô đã lựa chọn rất lâu gửi cho nhân
viên phục vụ, nhờ anh ta chuyển lại cho Tạ Đắc, chán nản rời khỏi. Bước chân
của cô lúc này nặng nề hơn, như ngàn cân, nặng đến nỗi cô không có cách nào
nhấc chân. Một chiếc taxi vừa lúc chạy đến, đứng ở cửa xe, cô chờ người khách
xuống, liền chui vào, dùng hết sức lực ngã vào ghế.
Hết hơi hết sức quay về khách sạn, cô nói với chính
mình, lọc những thứ này hoặc mất đi hoặc che giấu tâm tình tiêu cực không nên
có, giống như máy xử lý nước tinh khiết. Tự thôi miên mình như vậy, cô dần dần
thiếp đi.
[11] kỳ lợi đoạn kim: hai người đồng lòng thì có thể
đủ sắc bén để cắt vàng.
...s...
Tỉnh lại thì đã gần đến buổi trưa. Cô đi chân trần
nhảy xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra. Ánh nắng đang khiêu vũ trong không trung,
tươi sáng, rực rỡ, chiếu khắp mọi nơi. Rửa mặt xong xuống lầu đi ăn, trước cửa
có người gọi cô, "Cô Tân!" Cô quay đầu lại, thấy Đổng Toàn từ trong
xe bước xuống, tay mang theo một hộp giấy. Trên hộp giấy là một đóa hoa được
kết lại bằng vải. Cô rất kinh ngạc, "Anh Đổng, sao anh ở đây?" Mắt
nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng Tạ Đắc.
"Cậu Tạ bảo tôi đưa vật này đến cho cô, cậu nói
tối qua cô đi vội vội vàng vàng, Đến cả bánh sinh nhật còn chưa ăn. Đây là bánh
đặc biệt do thợ làm bánh ngoại quốc từ Bắc Kinh mời đến để làm."
"Anh vì cái này mà đặc biệt đến đây? Chờ dưới này
chắc lâu rồi phải không?" Cô có chút bất an.
"Dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì. Cậu Tạ
từ sáng sớm đã đi Bắc Kinh rồi, có một hợp đồng lớn phải ký." Cậu ấy trái
lại không để ý chút nào.
"Mới sáng sớm anh đã đến rồi? Vẫn chưa ăn cơm
sao? Có muốn cùng đi ăn không? Tôi biết ở gần đây có một quán mì rất ngon, cửa
hiệu lâu năm, ăn ngon đến nỗi lần sau anh nhất định phải đến ăn nữa."
Đổng Toàn cười hì hì, "Nếu ngon như thế, vậy tôi
phải đi nếm thử."
"Quán mì Trần Ký" nằm sâu trong một con hẻm
nhỏ ngoắt nghéo khuất sau khách sạn. Mặt tiền cửa hàng không thu hút, vừa vào
cửa đã nghe thấy tiếng người ồn ào. Tân Ý Điền tận dụng triệt để đoạt lấy hai
cái ghế ngồi xuống, cũng không xem thực đơn, thành thạo gọi hai bát mì và máy
thứ dưa cải, cười nói: "Ở đây vừa đến thì phải gọi liền, cho nên, động tác
nhất định phải nhanh."
Đổng Toàn nhìn quanh bốn phía cười nói: "Rượu
ngon sợ chi lối nhỏ."[12]
Mì được đem lên, Đổng Toàn ăn một gắp, giơ ngón tay
cái lên tán thưởng. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Tân Ý Điền hỏi: "Anh
Đổng, sao anh biết tôi ở đây?" Việc cô đến Thượng Lâm công tác, cũng không
có nói cho Tạ Đắc.
"Ái chà, lời này nói ra thì dài dòng lắm. Tối qua
cậu Tạ cố ý để lại một phần bánh kem để tôi mang đi đưa cho cô, không có nói
nơi cô ở, chắc hẳn quên rồi. Tôi gọi điện cho cô thì tắt mắy, gấp vô cùng. Sau lại
nghĩ đến cô giáo Hà Chân chắc biết, nhưng lại sợ cô ấy tra hỏi thân phận của
tôi, dăm ba câu giải thích không rõ ràng lắm, chỉ giả làm phụ huynh học sinh
kiếm cô giáo Tân-- Tôi có nghe nói cô làm công tác tuyển sinh ở Thượng Đại. Cô
giáo Hà Chân nghe tôi nói rằng tôi không gọi điện đươc cho cô, nên cho tôi biết
điện thoại khách sạn nơi cô ở. Tôi tra số điện thoại thì biết cô ở đó. Có điều
hơn nửa đêm sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô, sáng nay mới đến đưa."
Tân Ý Điền nghe Đổng Toàn nói không ngừng, nói:
"Anh Đổng, anh rất biết làm việc nha, có tiềm chất làm trinh thám, ha ha,
cái cách giả làm phụ huynh học sinh như vậy mà cũng nghĩ ra được. Nhưng mà, Tạ
Đắc đối xử với thuộc hạ có nghiêm khắc quá không? Một phần bánh kem mà thôi,
đưa hay không đưa thì đâu có gì quan trọng, anh đâu cần phải gấp gáp thành như
vậy chứ, mới sáng sớm đã chờ dưới lầu."
"Cậu Tạ là sếp mà. Sếp dặn dò chuyện cần làm, cho
dù nhỏ cũng thành lớn."
"Nhưng mà đi đưa bánh kem như vậy là việc riêng
mà, cậu ta làm sếp như vậy mà công tư chẳng phân biệt được?"
"Chuyện chút xíu này tính làm gì, cậu Tạ đối với
chúng tôi rất tốt." Đổng Toàn vì Tạ Đắc nói vài lời khen, "Lần trước
tôi làm sai một việc, làm cho cậu Tạ rất không vui, nói phải trừ tôi một tháng
tiền lương. Đến cuối tháng, tiền lương bị trừ, nhưng lại phát sinh tiền thưởng
một tháng. Cậu Tạ đối với nhân viên rất rộng rãi, bản thân thì trái lại rất
tiết kiệm. Một cái điện thoại xài rất nhiều năm, vài ngày trước bị rơi hư, bảo
tôi cầm đi sửa mà không sửa được, lúc này mới thay một cái mới."
"Vậy cậu ta suốt ngày hết bay đến chỗ này tới bay
đến chỗ kia, kiếm nhiều tiền như vậy làm gì? Xem ra cũng chẳng có gì đặc
sắc."
"Cậu Tạ cũng là hết cách. Cha bị bệnh nặng không
dậy nổi, mẹ thì tinh thần thất thường, lại không có anh chị em có thể giúp đỡ.
Một công ty lớn như vậy, chung quy phải có người đảm trách."
Tân Ý Điền ngơ ngác nhìn anh, "Ba cậu ấy bị bệnh?
Chuyện khi nào?"
"Mấy năm rồi. Lúc tôi làm cho cậu Tạ, sức khỏe
ông ấy đã không tốt."
"Còn mẹ cậu ấy? Sao tinh thần lại thất
thường?"
"Tôi cũng không rõ lắm. Hai năm này tình hình
dường như càng ngày càng không tốt. Cậu Tạ thỉnh thoảng quay về thăm nhà, đừng
nói một người như nóng như lạnh, có lúc đến cả cơm cũng không ăn một miếng, tôi
phải gọi điện kêu cơm bên ngoài. Tôi luôn nghĩ, nếu cậu Tạ có anh chị em giúp
cậu ấy gánh vác một phần, thì sẽ không mệt mỏi giống như bây giờ! Tôi có nghe
loáng thoáng, cậu Tạ hình như có một người anh, có điều đến giờ chưa gặp qua,
cũng không biết là thực hay giả."
Tân Ý Điền nghe thế, sắc mặt trắng bệch, không có lên
tiếng.
Đổng Toàn thở dài, tiếp tục nói: "May mắn là cậu
Tạ giỏi giang, xử lý mọi việc lớn nhỏ trong công ty rất gọn gàng ngăn nắp. Có
điều, người sau lưng cậu ấy giở thủ đoạn, ngáng chân cũng rất nhiều, may mà đều
nhịn được hết."
Tân Ý Điền yên lặng ăn hết mì, hạ giọng hỏi:
"Người giàu có sự phiền não của người giàu, người không có tiền có sự buồn
rầu của người không có tiền, chỉ có điều là mức độ phiền não không giống nhau.
Càng có tiền, phiền não càng không thể dùng tiền giải quyết, cho nên sự đau khổ
sẽ càng kịch liệt hơn một cấp."
Nhưng mà sự phiền não của người không có tiền không
đau khổ như vậy, nhưng vô cùng thương tâm. Giống như đôi vợ chồng nghèo Hà Chân
và Lục Thiếu Phong. Tân Ý Điền ăn xong thì tiễn Đổng Toàn, về khách sạn cũng
không có việc gì, cuối tuần thật là buồn chán, vì vậy nghĩ đi tìm Hà Chân. Đến
trước cửa ký túc xá giáo viên, vừa định gõ cửa, nghe bên trong truyền đến tiếng
cãi nhau, vội rút lại.
Giọng Hà Chân nghe có vẻ rất tức giận, "Anh mua
mấy thứ vô dụng này làm cái gì? Không cần tiền nữa sao?"
Lục Thiếu Phong giải thích: "Siêu thị đang giảm
giá mà, anh nghĩ trong nhà không có, gặp dịp mua một cái, còn được tặng thêm
nhiều thứ như vậy. . ."
"Mấy thứ nồi chén muỗng hộp thì có ích lợi gì?
Chẳng lẽ trong nhà không có hả?"
Lục Thiếu Phong có lẽ bị cô giáo huấn trở nên nóng
nảy, lớn tiếng nói: "Lò vi ba là đồ vô dụng sao? Em làm ầm lên như vậy để
làm gì? Chỉ là mấy trăm đồng bạc thôi không phải sao?"
"Anh có rất nhiều tiền đúng không? Một tháng tiền
lương anh bao nhiêu? Anh biết sinh một đứa tốn biết bao nhiêu tiền không? Càng
không cần nói chuyện nuôi nấng nữa! Mấy trăm đồng bạc, mấy trăm đồng bạc, anh
có mấy lần mấy trăm đồng bạc. . ."
Lục Thiếu Phong nóng lòng tìm việc làm, sau khi tốt
nghiêp được sự tiến cử của giáo sư vào viện nghiên cứu quốc gia, chủ yếu nghiên
cứu hợp chất của các vị thuốc mới. Nhưng mà lý lịch anh đơn giản, lại không có
ai nâng đỡ, hiện nay chưa chuyển chính thức, vẫn lãnh tiền lương thực tập sinh.
Tân Ý Điền ban đầu muốn đi, nghe họ càng tranh cãi
càng gay gắt, ầm ĩ một hồi, giọng Hà Chân đều nghẹn ngào, vội đứng cách cánh
cửa hô: "Gõ cửa cả nửa ngày, sao không có ai đáp vậy?"
Đi tới mở cửa là Lục Thiếu Phong. Hà Chân bộ mặt lạnh
tanh ngồi trên giường, nhìn thấy cô sắc mặt mới tốt được một chút. Tân Ý Điền
nhìn thoáng qua đầu sỏ gây chuyện -- lò vi ba bị ném xuống đất, cười nói: "Có lò vi ba à, thật tốt quá,
sau này ăn lẩu không cần phải lo lắng rồi, cậu nói đúng không?" Cô quay
đầu nhìn Hà Chân nháy mắt.
Hà Chân "Hừ" một tiếng, không nói gì. Cô còn
nói: "Buổi tối chúng ta ăn lẩu đi, tớ đi mua thức ăn. Lục Thiếu Phong, cậu
ở lại quét dọn vệ sinh, không được lười biếng." Nói xong lôi kéo Hà Chân
đi ra, khuyên cô: "Cũng đâu phải chuyện to tát gì, mắc gì giận dỗi ầm lên
như vậy! Cẩn thận động thai."
"Thứ nên mua, thứ không nên mua anh ấy cũng mua.
Có bếp gas, nồi cơm điện, cần lò vi ba làm gì? Cậu cũng biết cái ký túc xá tớ ở
này so với miếng đậu hũ khô lớn hơn được bao nhiêu, đồ đạc mua về không có chỗ
để. Tớ tức giận là anh ấy có nhà có vợ mà còn giống trước đây, tiêu tiền như
nước, trong đầu không tính toán gì hết. Mắt thấy đứa trẻ sắp sinh ra, đồ dùng
con nít lại mắc, tớ nóng ruột lắm-- "
"Nôn nóng cũng vô dụng, cũng không phải ngày một
ngày hai, cứ từ từ mà tiến. Con trai mà, chẳng ai tiêu tiền như nước? Lần trước
Ngụy Tiên đầu óc phát nóng, tốn hơn một ngàn mua cái tai nghe điện thoại, chưa
được hai ngày thì làm hư. Lục Thiếu Phong còn có thể nghĩ mua lò vi ba để trong
nhà, đã rất không tệ rồi."
"Anh ấy có thể so với Ngụy Tiên sao? Ngụy Tiên
người ta có nhà có xe có sự nghiệp."
"Cậu lại nữa rồi! Không thể so với người khác,
hợp ý với bản thân là tốt rồi. Hơn nữa, anh ấy nào có nhà có xe có sự nghiệp?
Nhà là của gia đình, xe là của công ty, sự nghiệp cũng vừa mới bắt đầu."
Hà Chân thở dài, "Haiz, tớ cũng không biết vì
sao, dạo này trong lòng thường buồn bã luống cuống."
"Là đặc trưng của hội chứng thời kì mang thai,
không có gì xảy ra đâu đi một chút là hết thôi."
Mùa hè mở máy điều hòa ăn lẩu, cộng thêm bia lạnh và
vài người bạn chơi thân, có thể nói là một việc vui của đời người. Lục Thiếu
Phong không ngừng gấp thịt bò và bò viên vào bát của Hà Chân, muốn cô ăn nhiều
một chút, sợ cô mệt, sau khi ăn xong chủ động rửa chén. Thấy thế Tân Ý Điền
không khỏi đỏ mắt, buổi tối gọi điện thoại cho Ngụy Tiên, anh lại đang tăng ca.
Cô không muốn làm phiền anh, nói vài câu thì vội dập máy.
Cuộc sống có các loại hài lòng cũng như không được như
ý.
[12] ý là món ngon dù ơ nơi xa xôi hẻo lánh cũng có
người tìm đến thưởng thức