Vương Nghi Thất gọi điện cho Tạ Đắc, vẫn không nối máy
được. Ban đầu tưởng rằng cậu đang họp, đến tối mà điện thoại vẫn trong tình
trạng tắt máy, cô đành gọi vào máy di động của Đổng Toàn. Đổng Toàn không biết
có nên báo cô biết hành tung của Tạ Đắc hay không, do dự mà không nói lời nào.
"Tôi có việc tìm anh ấy." Cô nói có vẻ rất
mất hứng.
Đổng Toàn thở dài một hơi, "Cô Vương à, cô tới
đây khuyên nhủ cậu Tạ đi, hai ngày nay cậu ấy uống rất nhiều rượu, không tốt
cho sức khỏe."
Khi Vương Nghi Thất chạy tới quán bar, bên trong vắng
vẻ, một người cũng không có. Ánh sáng lờ mờ, một dàn nhạc diễn tấu một loại
nhạc nhẹ nhàng, ca sĩ chính đang hát một bài hát tiếng Anh, giọng hát mềm mại
trầm ấm.
Cô hỏi Đổng Toàn đang canh trước cửa, "Anh ấy
đâu?" Đổng Toàn chỉ cô phương hướng. Tạ Đắc đưa lưng về phía cô ngồi trong
góc nơi ngọn đèn chiếu không tới, bóng lưng cô đơn.
"Ảnh làm sao vậy? Việc làm ăn chưa thành hay là
bệnh tình ba ảnh lại chuyển xấu nữa?" Cô nhỏ giọng hỏi Đổng Toàn.
"Không có, gần đây không xảy ra chuyện gì
hết." Cho nên anh lại càng lo lắng."Từ lúc từ Bắc Kinh về đây người
có chút không bình thường. Hai ngày trước tăng ca liên tục, chưa đến hai ba giờ
sáng thì không về nhà; hai ngày này buổi tối đều đi uống rượu. Cậu nói với ca
sĩ người ta, anh ta hát một bài, cậu liền uống một ly rượu. Tôi đếm rồi, cũng
đã hát hơn ba mươi bài rồi. Tôi thấy người ta cũng không muốn hát nữa, cổ họng
cũng khàn rồi. Cô Vương, nếu cô đã đến đây, vậy khuyên cậu ấy đi."
Vương Nghi Thất biết rất rõ lúc này cậu là một thùng
thuốc nổ, châm vào thì sẽ phát nổ, cũng chỉ đành kiên trì đến cùng.
Tạ Đắc nhìn thấy cô, chào hỏi cũng không chào, một bài
hát vừa lúc được hát xong, cậu bưng ly rượu ngửa cổ uống cạn. Vương Nghi Thất
dời ghế đối diện cậu ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Hôm nay em ly hôn rồi, Lý
Thận Minh ông ta chấp nhận cho em căn hộ ở Tùng Lộ Hoa Viên."
"Chúc mừng cô toại nguyện như mong muốn."
Miệng cậu tuy nói lời chúc mừng, nhưng trên mặt không có một biểu cảm nào.
"Toàn bộ phải cảm ơn anh." Tạ Đắc không cho
mượn vệ sĩ như cô mong muốn, mà là bảo cô ngồi xuống bình tĩnh hòa nhã với Lý
Thận Minh, chân thành nói chuyện đàng hoàng, một đêm phu thê trăm ngày ân
nghĩa, mọi người hợp rồi tan, cớ chi làm cho cá chết lưới rách, trở mặt thành
thù.
"Không cần."
Vương Nghi Thất thấy sắc mặt cậu phờ phạc, mắt thâm
quầng, trong ánh mắt đầy tơ máu, ngửa người ngồi một chỗ, giống như đứa trẻ
ngang ngược cô độc, tim cảm thấy như bị người khác bóp lại, hơi đau."Sao
anh lại làm mình bê bết thế này, tại vì sao chứ?" Cô thấy cậu mắt điếc tai
ngơ, thăm dò hỏi một câu: "Tình cảm bị đả kích sao?"
Thì ra là thế! Cô cười lạnh, cũng không sợ làm tức
giận cậu -- "Cô ta không yêu anh, anh có nhớ cô ấy thế nào thì cũng vô
dụng."
"Cút!" Tạ Đắc bị cô đâm trúng nỗi đau, bất
thình lình cáu tiết, nét mặt trở nên vô cùng đáng sợ.
"Anh tỉnh lại đi!"
"Cô biết quái gì? Tự lo bản thân mình cho tốt
đi!" Cậu đứng lên, động tác thô lỗ đẩy cô ra ngoài.
"Anh cho tôi là con ngốc sao? Từ lần đầu tiên
thấy hai người ở sây bay, tôi đã biết cô ta là ai." Vương Nghi Thất gạt
phắt tay cậu, nhìn cậu nói với giọng điệu bình tĩnh.
Tạ Đắc bị loại bình tĩnh này của cô làm cho kinh
hoàng, đầu tiên là cơ thể cứng đờ, ngây người hồi lâu, nặng nề ngồi xuống. Dàn
nhạc thấy họ đang cãi vã, ngừng diễn tấu. Cậu nổi nóng: "Sao lại không
hát?" Rõ ràng là giận cá chém thớt. Thành viên ban nhạc tôi nhìn anh, anh
nhìn tôi, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục diễn tấu.
Vương Nghi Thất đột nhiên phát cáu, "Hát gì mà
hát? Không nghe thấy cổ họng người ta đã khàn rồi sao? Đi xuống, đi xuống, đi
xuống hết." Người trong dàn nhạc đợi một hồi không thấy cậu phản đối, vội vàng không kịp thu dọn đồ đạc
xuống sân khấu.
"Anh không về nhà, còn ở đây làm gì?"
"Về nhà cũng ngủ không được." Cậu nói giọng
lạnh như băng.
"Ngủ không được thì chạy hai vòng?"
"Đổng Toàn!" Đột nhiên cậu quát lớn. Đổng
Toàn lên tiếng chạy vào. Cậu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đổng Toàn, nói cũng như nói
với người còn lại: "Anh biết mình sai chỗ nào rồi chứ?" Đổng Toàn
chột dạ nhìn thoáng qua Vương Nghi Thất, gật đầu.
"Trừ một tháng tiền lương. Có ý kiến gì
không?"
Đổng Toàn bày tỏ không ý kiến, cam nguyện bị phạt.
Vương Nghi Thất mắt lạnh nhìn, biết cậu đang giết gà
dọa khỉ, căm hận đi khỏi.
Dạo này Tân Ý Điền bận việc trang hoàng nhà cửa. Đầu
tiên muốn tìm một công ty lắp đặt đáng tin cậy, tiếp theo vật liệu lắp đặt phải
đích thân kiểm định, còn có nhà cửa phải trang trí theo phong cách gì, kiểu
Trung Quốc, kiểu Châu Âu, cổ điển hay là hiện đại, việc này khiến cô bận đến
sứt đầu mẻ trán, bởi vậy không có thời gian đi nhớ đêm đó rốt cuộc xảy ra cái
gì. Có lẽ cơ bản cô cũng không muốn nhớ lại.
Cô gần một tháng chưa gặp Tạ Đắc. Bất kể là cô hiểu
sai ý, hay là cậu giống như cô suy nghĩ, cục diện trước mắt như này đều là lựa
chọn sáng suốt nhất. Cậu trẻ tuổi có triển vọng, mà cô sắp kết hôn, đáng lẽ nên
tránh nghi ngờ. Nhưng mà tình cảm cô khó tránh khỏi phiền muộn. Giờ phút này,
Tạ Đắc thành ra dạng gì? Hao tổn tâm tư như thế lấy lòng cô. Mặc dù là hay nói
giỡn, cũng làm cô được thương yêu mà lo sợ, nhớ mãi không quên.
Cô cùng Ngụy Tiên đang trong căn hộ phát sinh bất đồng
về phong cách trang trí. Ngụy Tiên muốn phong cách Âu, cô muốn phong cách Trung
Quốc, hai người ai cũng thuyết phục đối phương không được, nói đùa phải chơi
đoán số quyết định thắng thua. Cuối tuần hai người lại cùng lắp đặt thiết bị
trong nhà, cô nhận được điện thoại của Vương Nghi Thất, nói hôm nay cô ta phải
dời đến làm "hàng xóm láng giềng" với cô.
Tân Ý Điền tất nhiên tỏ ý hoan nghênh, biết được cô
đang dọn nhà, khách khí hỏi: "Có muốn anh chị giúp không?"
"Được nha! Đang lo lắng đây, đồ đạc nhiều lắm,
một mình em xách không hết. Nếu anh chị chịu giúp em, vậy thật sự cảm ơn lắm
lắm, không thua gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi á." Đối phương
một chút cũng không khách khí với cô.
Hai người xuống lầu, ra khu phố, băng qua đường, chính
là cổng lớn của khu căn hộ "Tùng Lộ Hoa Viên". Vương Nghi Thất trông
coi một đống đồ đạc đứng trước cổng, thấy bọn họ tới, từ xa đã kích động mà bắt
đầu vẫy tay. "Công ty chuyển nhà đã tới một chuyến, còn lại một ít linh
tinh lặt vặt, em không gọi bạn đến. Đâu biết trước đây xảy ra một số chuyện,
bây giờ khu phố không cho xe taxi vào."
Ngụy Tiên phụ trách túi lớn, hai vị nữ sĩ xách theo
lỉnh kỉnh bao bọc và túi giấy trên đường đi đi ngừng ngừng. Thật vất vả vào
được thang máy, ba người cũng thở phào nhẹ nhõm. Vương Nghi Thất móc chìa khóa
mở cửa, ý bảo họ đem đồ đạc ném xuống đất là được. Căn hộ là mới trang trí, vật
dụng trong nhà, đồ điện đều là mới tinh, chùm đèn trên trần nhà trong phòng
khách thì có hơn mười kiểu dáng.
"Em trang trí căn hộ này tốn hết bao nhiêu? Kiếm
công ty trang trí nội thất nào vậy?" Tân Ý Điền muốn hỏi cô kinh nghiệm.
Vương Nghi Thất nhún vai lắc đầu, "Không biết,
chồng trước của em bỏ tiền ra." Cô muốn mời Tân Ý Điền và Ngụy Tiên ăn
cơm, cám ơn sự hỗ trợ của họ.
Tân Ý Điền vội nói: "Không cần đâu, một chút
chuyện nhỏ mà thôi."
Cô cười nói: "Ở quê tụi em có tập quán, người mới
dọn đến phải có chút biểu hiện với hàng xóm, sau này có việc gì cũng giúp đỡ
lẫn nhau, gọi là 'Bà con xa không bằng láng giềng gần' đấy. Hai người không ăn
cơm của em chính là không chịu làm hàng xóm với em."
Ngụy Tiên bật cười, "Nếu đây là tập quán của bọn
em, vậy anh chị chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh rồi."
Ba người đến một quán cơm của người Hồ Nam gần khu
phố. Vương Nghi Thất nói chuyện rất nhiệt tình, lại đi rất nhiều nơi, bàn về
các phong tục hiếm lạ cổ quái ở nhiều vùng, còn có những chuyện kỳ thú xảy ra
đối với mình, pha trò làm người ta thoải mái vui vẻ, thậm chí khiến những người
bàn bên cạnh cũng chú ý nghe, kìm lòng không đậu hỏi xen vào: "Sau đó thì
sao?"
Không những xinh đẹp, quan trọng hơn là sức hấp dẫn
đầy nữ tính. Tân Ý Điền âm thầm đánh giá cô. Cô tựa như một khối nam châm, bất
kì người nào trong từ trường đều không thoát khỏi sức thu hút của cô ta. Nhìn
một người còn trẻ mà kinh nghiệm phong phú từng trải như cô, Tân Ý Điền đột
nhiên hoài nghi cuộc sống của bản thân có quá đơn điệu nhàm chán hay không? Cô
từ nhỏ đến lớn, trước đến giờ đều là theo khuôn phép cũ, chưa từng vượt rào qua
một bước.
Nhưng mà còn hơn cuộc sống của một số người phập phồng
lên xuống, cô muốn bình thường giống như hiện tại, bình lặng, sinh hoạt có quy
luật. Người bình thường làm việc bình thường
Từ đó về sau, hai người qua lại với nhau nhiều hơn.
Vương Nghi Thất đối với cô rất nhiệt tình, Tân Ý Điền cũng không lạnh nhạt lắm,
cuối tuần ba người thường ra ngoài ăn chung với nhau.
...s...
Mùa xuân trôi qua rất nhanh, hoa hải đường dưới lầu
lấp lánh như ráng chiều, trong chớp mắt kết đầy quả tươi xanh. Thời tiết nóng
lên, trên đường đầy những chiếc áo may ô, váy ngắn. Mọi người đều đang bận rộn
giảm béo, làm trắng, nói chuyện yêu đương. Vào một ngày tháng Sáu, Tân Ý Điền
nhận được điện thoại của Hà Chân, nói cô ấy đã mang thai.
"Wow! Hai người hoạt động cấp tốc quá đi!"
Tân Ý Điền cảm thán, đến khi nhận ra được thái độ của Hà Chân bất thường, vội
hỏi: "Sao thế? Cậu không thích trẻ con ư?"
"Không phải vấn đề có thích hay không, mà là vấn
đề có muốn hay không."
"Đừng suy nghĩ nặng nề như thế chứ. Nghèo thì
nuôi theo kiểu nghèo, giàu thì nuôi theo kiểu giàu, con cái đều giống nhau khỏe
mạnh lớn lên thôi, hai mươi năm sau sẽ là nhân tài rường cột mà." Tân Ý
Điền dỗ dành cô.
"Nuôi thế nào đây? Tiền lương một tháng của tớ
mới có ba ngàn đồng, mỗi tháng còn phải gửi về quê tám trăm. Việc làm của anh
ấy còn chưa biết ở đâu, bảo tớ đem đứa bé mới sinh ra ăn không khí sao?"
"Đừng như vậy. Nghe mẹ tớ nói, lúc tớ sinh ra,
trong nhà nghèo rớt mồng tơi, đến cả sữa bột cũng mua không nổi, tớ cũng lớn
lên như thường đấy thôi, cũng đâu thu kém người khác đâu."
"Lúc tớ nhỏ đừng nói sữa bột, có bát cháo ăn là
tốt rồi. Nhưng mà trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Trước đây tất cả
mọi người không có tiền, nhiều lắm là khác biệt giữa húp cháo và ăn cơm; thế
nhưng hiện nay, chỉ có con cậu là con nhà nghèo, chênh lệch là ở chỗ đó --, cái
loại cảm giác này tớ chịu đủ rồi!" Tâm trạng Hà Chân rất kích động, chứng
quá khích phát tiết xong hết, bật khóc nức nở trong điện thoại.
Tân Ý Điền không còn gì để nói."Vậy cậu muốn như
thế nào, bỏ đứa bé sao?"
"Tớ cũng không biết." Cô khóc nói.
"Nếu không, cuối tuần này tớ đi thăm cậu, mọi
người cùng nghĩ cách giải quyết."
Quyết định bất ngờ, không có đặt trước vé máy
bay, cô đành phải ngồi xe lửa một đêm quay về Thượng Lâm. Hà Chân đến ga xe lửa
đón cô, làm cô sợ mà nhìn chằm chằm vào bụng Hà Chân: "Không gì chứ? Ở đây
nhiều người như vậy, ngộ nhỡ xảy ra va chạm thì làm sao."
"Làm ơn đi, chỉ mới một tháng mà thôi, tớ còn
chưa nuông chiều như thế."
Tân Ý Điền biết được cô chen chúc trong xe buýt đến,
trong lòng cảm thấy có lỗi. "Bây giờ không phải có mình cậu, mọi việc vẫn
cần chú ý hơn một chút." Cô cầm túi đưa cho Hà Chân, "Đây là một ít
thuốc bổ, tốt cho phụ nữ có thai, cậu nhớ phải uống đó."
"Mẹ ảnh biết tớ có thai rồi, chưa từng đem đồ đưa
cho tớ."
"Đừng lo, Lục Thiếu Phong tìm được việc làm, hai
người sẽ không vất vả như vậy nữa đâu."
Ký túc xá nơi Hà Chân ở tình trạng rất đơn sơ, một cái
bàn, vừa làm bàn học vừa làm bàn ăn. Sách cũng không có chỗ để, đành phải chất
đống trên mặt đất. Phòng vệ sinh nhỏ đến nỗi không xoay người được, chỗ được
duy nhất chính là phòng bếp nhỏ. Cô rất ít khi ra ngoài ăn, thường làm một bát
mì qua loa cho xong chuyện.
"Một mình thì không cảm thấy gì hết, có thêm đứa
con thì sẽ cảm thấy vô cùng thê thảm."Cô nhìn cái căn nhà vỏ ốc này, thở
dài nói.
"Còn Lục Thiếu Phong?"
"Đi tìm việc làm rồi."
Chắc hẳn cậu ta cũng chịu áp lực rất lớn, Tân Ý Điền
nghĩ thầm. Một đêm trên xe lửa không ngủ được, nằm trên giường Hà Chân thiếp đi
rất nhanh. Lúc tỉnh lại thì đã nhá nhem tối. Cơm nước xong hai người tản bộ
trong Thượng Đại. Nhìn nắng chiều đỏ rực phía tây, xa xa rừng cây rậm rạp cùng
với hoa sen đầy ắp trong hồ, Tân Ý Điền không khỏi cảm khái: "Thượng Đại
vẫn xinh đẹp như thế." Năm qua năm lại hoa vẫn thế, năm đến năm đi người
đổi thay. [8]
Cô chú ý tới mấy mấy cái đầu chen chúc phía ngoài hội
trường, hỏi có hoạt động gì thế.
"Buổi tiệc tốt nghiệp sinh viên đấy. Đi, chúng ta
cũng đi vô giúp vui."
Hà Chân dựa vào thân phận giảng viên của mình, dắt
theo cô một mạch thông suốt đến hậu trường. Ở đây, cô trông thấy Tạ Đắc. Hai
người lại một lần nữa không hẹn mà gặp.
Cậu cùng với một cô gái dáng vẻ vui tươi đang nói
chuyện, một tay chống trên bàn, tay kia tùy ý đút trong túi quần. Cô rất ít khi
nhìn cậu trong dáng vẻ lơi lỏng thế này.
Thì ra là do mình suy nghĩ nhiều quá! Cô thầm mắng
chính mình hồ đồ. Lẽ ra cô vẫn chưa biết đối mặt với cậu như thế nào, hiện tại
chỉ cần giống như trước đây thì được rồi.
Tạ Đắc phát hiện ra cô.
Cô nhoẻn miệng cười với cậu, vẫy tay chào hỏi.
Cậu dẫn cô gái kia đi tới, giới thiệu nói cô tên Đường
Dịch. Tân Ý Điền đùa gọi cô "Học muội", cười nói: "Wow, tên của
em giống tên của chị, trong tên đều có chữ "Ý" nha."[9] Cô gái
kia dường như rất kinh ngạc, quay đầu nhìn Tạ Đắc, ánh mắt có chút thâm ý, chế
giễu cậu nói: "Đây có lẽ là nguyên nhân vì sao mà học trưởng ưu ái tôi,
đúng chứ?"
Hiếm thấy được Tạ Đắc quay đầu đi, làm bộ không nghe
thấy.
Tân Ý Điền rất có hứng thú nhìn họ, nhịn không được
cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt!" Tinh thần phấn chấn mạnh mẽ của người
trẻ chính là thúc giục người khác mau già nhất.
Tạ Đắc nhìn cô nhíu nhíu mày, cũng không có giải
thích.
Hà Chân vẫy tay ra hiệu cô qua đây, nói mình giữ được
hai chỗ ngồi tốt.
Cuộc gặp gỡ lần này của hai người vội vã kết thúc.
Ngày hôm sau Hà Chân muốn đi bệnh viện khám thai, dậy
thật sớm, bởi vì có Lục Thiếu Phong cùng đi, Tân Ý Điền không đi theo. Chuyện
đứa bé, nên để tự mình họ quyết định. Cô rất ít khi dậy sớm như vậy, nấu một
nồi cháo trắng, định ăn xong sẽ đi Thẩm gia thăm mẹ một chuyến.
Nghe tiếng gõ cửa, cô đang bận bịu ở phòng bếp lên
tiếng không ngừng: "Tới liền, tới liền." Cầm thìa khuấy cháo chạy
đến, vừa mở cửa vừa nói: "Sao hai người về nhanh thế. . ." Ngẩng đầu
nhìn, mới phát hiện đúng là Tạ Đắc. Đối với việc đến thăm bất ngờ của cậu, cô
rất kinh ngạc.
"Tôi không biết hôm nay chị khi nào thì đi, cho
nên, vừa sáng thì đến đây." Cậu thấy cô quần áo chỉnh tề, chần chờ mà nói:
"Hy vọng không quấy rầy mọi người."
"À, không có. Cậu có việc sao?" Tân Ý Điền
cũng không có ý định để cậu vào, nhưng khi nghe cậu trả lời như đinh đóng cột
"Có", cô đành phải nép người, "Ờ, vậy vào trong rồi nói."
"Chị đang nấu cơm?" Ngửi được hương vị, cậu
hướng phòng bếp tò mò nhìn thoáng qua .
"Không định nấu cơm, nấu một chút cháo trắng mà
thôi." Tân Ý Điền dựa theo nguyên tắc lịch sự cơ bản, theo thường lệ hỏi
một câu: "Cậu ăn chưa?"
Tạ Đắc nhìn cô không nói lời nào.
Cô bỗng chốc cảm thấy đau đầu, đành phải hỏi lại:
"Có muốn cùng ăn không? Nhưng mà không có rau, chỉ có củ cải mặn, cháo chỉ
là cháo trắng, cái gì cũng không có. . ."
Cậu nhanh chóng đáp lại: "Tôi không kén ăn."
Tân Ý Điền vốn dự định một mình ngồi ăn ở bàn học, thế
này đành phải lấy bàn cơm gấp phía sau cửa trải trên đất, lấy cái ghế mình ngồi đưa cho cậu, lại lấy cái ghế
nhựa ở góc nhà mang đến, bộ dạng mất tự nhiên mà nói: "Chỗ ở nhỏ quá. Cậu
ngồi trước đi, tôi đi múc cháo."
Cô đến phòng bếp lục lọi, thật là ngoại trừ một túi
nhỏ đựng của cải mặn, không còn thứ gì khác. Thế này sao đủ để hai người ăn?
Thiệt tình, mới sáng sớm chạy tới, trước đó cũng không dặn một tiếng.
Nhìn trên bàn trơ trọi có một đĩa củ cải mặn, thật sự
là mất mặt quá đi! Cô cảm thấy bất an sâu sắc, "Không biết cậu muốn đến,
cho nên, không có chuẩn bị gì hết..." Với thân phận của cậu, có lẽ chưa
từng có ai đối đãi qua loa thế này chăng?
Trái lại cậu không nói gì hết, cầm lấy đôi đũa ăn
cháo. Cô chưa từ bỏ ý định, lại tới chỗ hộp giấy đựng mấy thứ linh tinh của Hà
Chân lục lọi tìm kiếm, bên trong có một túi trứng gà, còn có trứng vịt muối
được bọc trong hộp bọc thực phẩm, nhưng chỉ còn lại quả cuối cùng. Cô cầm lấy
trứng vịt muối, như lấy được của quý, chạy phòng bếp xắt làm đôi, đem một nửa
đưa cho cậu, cười nói: "Này, mỗi người phân nửa."
Tạ Đắc đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, cũng là như thế
này cùng anh trai chia đôi một quả trứng vịt muối. Cậu lúc nào cũng so đo xem
nửa nào nhiều lòng đỏ hơn, còn có, mỗi lần đem lòng trắng vứt đi.
"Hôm qua tôi có xem buổi tiệc, rất đặc sắc. Sao
cậu không lên sân khấu biểu diễn?" Tân Ý Điền muốn bầu không khí trên bàn cơm thoải mái một chút, chọn đề tài này. Vẻ
mặt của cậu quá mức nghiêm túc, khiến cô thấy áp lực bội phần.
Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Ảnh hưởng không
tốt."
"Không nên như vậy mà, thỉnh thoảng cũng phải thả
lỏng. Văn võ chi đạo, nhất trương nhất trì."[10]
Cậu ngẩng đầu nhìn cô, chăm chú hỏi: "Vậy phải
thả lỏng ra sao?"
"Ừm ...thích cái gì thì làm cái đó đi!"
Cậu xùy cười nói: "Nếu như người người đều có thể
làm theo ý muốn, vậy nhất định đây không phải thế giới mà tôi tồn tại."
"Tôi biết rất khó, nhưng chưa hẳn là không thể
nha, thành sự bởi nhân mà. Ví dụ lúc còn đi học, đọc tiểu thuyết trong giờ
ngoại khóa là không được phép, nhưng tôi cũng đâu có ngừng lại, hơn nữa chưa
từng bị giáo viên bắt được, chỉ cần chú ý cách thức và kỹ xảo là có thể
thôi." Tân Ý Điền từ tốn nói, nhắc tới độ tuổi trung học, cô không khỏi nở
nụ cười, có chút tự đắc.
Bộ dạng Tạ Đắc xem ra có chút sửng sốt.
"Thành sự bởi nhân." Cậu lặp lại, "Thực
sự chị nghĩ như thế sao?"
"Đúng vậy, cho nên cậu phải tham gia hoạt động
tập thể nhiều hơn, cứ như vậy, cấp dưới trong công ty cậu sẽ càng thích cậu
hơn, làm việc cũng sẽ có hiệu suất hơn, ha ha."
Cậu không nói chuyện, rút phong thư từ trong túi áo
đưa cho cô, cúi đầu ăn hết cháo trong chén, tự mình đến phòng bếp múc thêm một
chén.
Tân Ý Điền mở ra, mới nhìn tưởng rằng thiệp kết hôn,
đến khi nhìn rõ chữ trên đó, mới biết được cuối tháng này cậu muốn làm tiệc
sinh nhật. "Tổ chức ở Thượng Lâm, không biết tôi có đến kịp không nữa."
Tạ Đắc nhìn cô nói: "Bữa đó là thứ Bảy."
"Thứ Bảy, thứ Bảy có lúc tôi cũng phải tăng ca
đó, hơn nữa Bắc Kinh cách Thượng Lâm xa như vậy. . ." Cô nhận thấy rõ ràng
là cậu không vui, vội đổi giọng nói: "Nếu có thời gian, tôi nhất định
đến."
Cậu rất bất mãn, dùng giọng điệu trách móc mà nói:
"Chị không phải cũng đến thăm cô Hà Chân hay sao?"
Cô rất xấu hổ, đoán không được cậu sẽ so đo như thế,
gắng gượng nói: "Được rồi, tôi sẽ cố." Cô nhìn thiệp mời được thiết
kế tinh xảo trong tay, nhẹ giọng hỏi: "Sắp hai mươi hai tuổi rồi sao, là
người lớn rồi."
"Nhưng mà chị vẫn luôn xem tôi là một đứa
trẻ." Cậu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn sâu vào trong đôi đồng tử của cô.
Tân Ý Điền ngoảnh mặt không có đáp lại, chỉ là đứng
lên dọn dẹp chén đũa.
"Lâu lắm rồi tôi chưa ăn qua bữa sáng tuy đơn
giản mà lại ngon như này, khiến người ta tràn ngập hoài niệm." Cậu cảm ơn
cô, trước khi rời đi lại nói một câu: "Hy vọng hôm ấy chị có thể
đến." Giọng nói chân thành và chờ mong.
Chờ cậu đi rồi, Tân Ý Điền kiệt sức tựa phía sau cửa.
Không phải cô hồ đồ, lại càng không phải cô suy nghĩ nhiều -- cậu dùng ánh mắt
cuồng nhiệt lại bi thương như vậy để nhìn cô, kêu cô đáp lời sao đây? Cậu là
mâu thuẫn như vậy, quả quyết mà lại yếu đuối, lạnh lùng rồi lại cố chấp. Cô
không thể cho cậu bất kỳ hy vọng nào, bằng không sự việc sẽ không còn cách vãn
hồi.
Người cô không mong muốn thương tổn nhất, chính là cậu.
[8] trích Vịnh ông đầu bạc - Lưu Hy Di.
[9] từ "Dịch" và từ "Ý" trong
tiếng Trung phát âm giống nhau.
[10] trích trong "Lễ ký tạp ký hạ", nguyên
văn là "Trương nhi bất trì, văn võ phất năng dã; trì nhi bất trương, văn
võ phất vi dã. Nhất trương nhất trì, văn võ chi đạo dã", nói về đạo trị
nước của Văn Vương và Võ Vương nhàChu. Trong thời đại ngày nay, câu này ngoại
trừ dùng để ví von sự căng chùng của cuộc sống và lao động nghỉ ngơi cần phải
sắp xếp hợp lý còn ngầm chỉ ra cách làm người đối nhân xử thế thông minh sáng
suốt.