Dương Cẩm Trình lẳng lặng đứng trước bàn làm
việc, nhìn chằm chằm sợi kẽm trên cổ người chết một hồi, khẽ thở
dài, từ trong túi quần lấy ra một USB gắn lên máy tính, sau vài cái
nhấp chuột, đem màn hình chuyển về phía Phương Mộc.
"Tự mình xem
đi."
Đó là hai đoạn video.
Trong đoạn video thứ nhất, trợ lý Trần Triết đến đưa văn kiện, thấy
Dương Cẩm Trình không có trong phòng làm việc, nhìn quanh khắp nơi một
chút, sau khi liền tùy tiện ngồi trên bàn làm việc, trên ghế dựa
rộng rãi kia xoay tới xoay lui, còn nâng tách trà của Dương Cẩm Trình
lên uống một ngụm.
Đoạn video thứ hai
chính là toàn bộ quá trình thầy Chu siết chết Trần Triết.
Phương Mộc im lặng
không lên tiếng xem xong, liền đi qua xốc lên mặt nạ của người chết,
không sai, đích thật là Trần Triết một mực khiêm tốn cung kính phía
sau Dương Cẩm Trình kia.
"Gã chính là Z
tiên sinh mà các người vẫn muốn tìm."
Phương Mộc đột nhiên
giơ lên một tay, ý bảo Biên Bình đừng hỏi tiếp. Cậu dường như đã mất
đi khí lực toàn thân, lảo đảo xuyên qua các đồng sự đang kinh ngạc
không thôi, chậm rãi đi về hướng cửa.
Trong một gian phòng
trà gần đại học Y khoa trực thuộc bệnh viện, Phương Mộc cùng Khương
Đức Tiên, Khúc Nhị ngồi đối diện nhau.
Khúc Nhị vẫn thờ ơ
nhìn ngoài cửa sổ, đối diện đường cái, tòa cao ốc của khu nằm viện
màu xám lẳng lặng đứng im. Còn Khương Đức Tiên thủy chung không chịu
cùng Phương Mộc đối diện, nhưng theo cách nói của Phương Mộc, sắc mặt
đã gần như tro tàn.
"Cả quá trình
của câu chuyện chính là như vậy." Phương Mộc đem hình của Trần
Triết bày ra trên bàn, "Gã chính là Z tiên sinh, đúng không?"
Khúc Nhị chỉ quét
mắt qua bức ảnh, rồi tiếp tục nhìn về phía cao ốc khu nằm viện.
Khương Đức Tiên thì lại nhìn chằm chằm bức ảnh thật lâu, từ biểu
tình trên mặt hắn, Phương Mộc đã khẳng định phán đoán trong lòng.
"Tại sao cậu muốn
nói cho chúng tôi chuyện này?" Một lúc lâu, Khương Đức Tiên gian
nan mở miệng.
"Không tại sao
cả." Phương Mộc lại châm một điếu thuốc, "Làm luật sư, anh
hẳn phải biết rằng chúng tôi vẫn không có chứng cớ khởi tố các
người. Nhưng không sao nữa rồi, tôi chỉ nghĩ, nên cho các người biết
chân tướng."
Ba người một lần nữa
trầm mặc.
Đột nhiên, Khúc Nhị
đứng dậy, hướng Phương Mộc và Khương Đức Tiên thoáng nở nụ cười.
Nàng đã gầy hóp đi, nụ cười trên mặt kia quỷ dị và thê lương nói
không nên lời.
"Đã đến giờ thăm
rồi."
Nói xong, nàng cầm bao
tay lên, vội vã ra khỏi phòng trà.
Cách cửa sổ thủy
tinh, Phương Mộc đưa mắt nhìn hình bóng mảnh khảnh của Khúc Nhị xuyên
qua đường cái, chạy vào cao ốc của khu nằm viện.
"Cảnh sát
Phương."
"Hửm?" Phương
Mộc quay đầu lại, Khương Đức Tiên lần đầu tiên nhìn thẳng mình, tựa
hồ có lời muốn nói, lại tựa hồ muốn nói lại thôi .
"Anh nói đi."
Phương Mộc hiểu được ý tứ của hắn, "Tôi không mang theo thiết bị
ghi âm."
Đem khăn trải giường
nhét vào trong bồn rửa tay, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan Dương
Cẩm Trình trở lại phòng khách sửa sang hành lý, trong miệng như
trước vẫn chửi bới:
"Đống phân thúi
không có đầu óc! Lão tử vất vả cực nhọc vì cái gì? Còn không phải
con mẹ nó vì mày! Tao kiếp trước tới cùng đã tạo nghiệt gì? Nuôi
sống phế vật vô dụng như mày. . . . . ."
Hắn lục xem bộ sách
tư liệu trên đất, có trực tiếp quẳng đi, có bỏ vào trong vali, không
mảy may nhận ra Dương Triển đã như u linh lén lút đứng phía sau mình.
Hắn càng không thấy
được trong tay Dương Triển đang nắm một khẩu súng ngắn.
Dương Triển mặt đầy
vệt nước mắt im lặng khóc thút thít, trong đôi mắt đỏ bừng tràn ra
tuyệt vọng và cừu hận vô tận.
Nó chậm rãi giơ súng
lên.
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Trên sân ga cảnh sát
phụ trách duy trì trật tự đã chú ý đến thằng bé này mấy ngày rồi.
Nó mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện trên sân ga, sau đó trong đám lữ
khách chuẩn bị lên xe ngóng đông ngóng tay, hình như đang tìm ai đó.
Ngày thứ tư, khi đoàn
tàu hỏa đã rời đi, nó tựa hồ đã hoàn toàn bỏ cuộc. Lẳng lặng
đứng trên sân ga một lúc lâu, nó đến xe thực phẩm nào đó mua một cái
hamburger và một lon coca, ngồi trên ghế dài chậm rãi ăn. Sau đó, đứa
bé đem tháo nắp khoen ra đeo vào trên tay, trở đi trở lại quan sát nửa
ngày, sau đó, đem lon ném ra ngoài xa.
C thị 《 Báo sớm thành phố 》Ngày 6 tháng 2 đoạn trích từ tin
được đăng:
. . . . . .Họ Dương khai
nhận, đã mang súng quẳng vào hồ nhân tạo lớn nhất thành phố ta --
Bắc Hồ Trung, cảnh sát nhanh chóng điều động nhân viên lặn xuống nước
tiến hành vớt, cho đến nay vẫn chưa phát hiện khẩu súng. Trước mắt,
bản án đang tiến thêm một bước điều tra.
Ngày 10 tháng 3 đoạn
trích từ tin được đăng:
. . . . . .Xét thấy họ
Dương bắn chết cha khi còn chưa đầy 14 tuổi, không cấu thành phạm tội,
hơn nữa không còn họ hàng nào khác, cục công an C thị quyết định đem
họ Dương đưa tới viện quản giáo tội phạm thiếu niên C thị chấp hành
thu dụng giáo dưỡng. . . . . .
Ngày 22 tháng 3 đoạn
trích từ tin được đăng:
. . . . . .Họ Hầu phó
tổng công ty cùng bảy người do tình nghi dính líu đến tội gây ra các
vụ nổ sau khi bị cục công an thành phố bắt giữ theo pháp luật, điền
sản Hằng Kim lập tức phát biểu thanh minh, bày tỏ hành vi của đám
người họ Hầu là hành vi cá nhân, không liên quan đến điền sản Hằng
Kim. Được biết, trong đó một gã nam tử họ Võ còn đối mặt với lời
buộc tội cố ý giết người (chưa thành công). . . . . .
Thầy Chu chết được
một tháng, Khương Đức Tiên và vợ thỏa thuận ly hôn, tất cả tài sản
giao cho vợ đứng tên. Ba ngày sau, vợ trước và con gái Khương Đức Tiên
di dân sang Singapore.
Một tuần sau, Đàm Kỷ
ở đại học y khoa trực thuộc bệnh viện lẳng lặng chết đi. Hôm sau,
Khương Đức Tiên và Khúc Nhị đến cục công an C thị đầu án tự thú.
Đến tận lúc này, dãy án mạng giáo hóa trường toàn bộ án kết thúc
điều tra, dời đến viện kiểm soát nhân dân C thị khởi tố.
***
Trường tiểu học nào
đó của C thị. Hoàng hôn.
Trên bãi tập không một
bóng người, bóng đêm đang từng chút thôn tính đường chạy đất đỏ và
thảm cỏ nhân tạo. Dưới xích đu ở góc đông bắc trường học, một thân
ảnh nho nhỏ như ẩn như hiện.
Hạ Thiên ngồi trên
xích đu chậm rãi đong đưa, trong con ngươi trống rỗng một mảnh đen
nhánh, cũng không có nửa điểm lóng lánh. Nó nhẹ giọng hát khẽ,
điệu nhạc cổ quái, ca từ mơ hồ, nghe càng như một người nói mê thì
thào tự nói.
Dưới chân nó, nghiền
đi nghiền lại xác một con chó nhỏ. Theo xích đu đong đưa, đám lông
nhung của con chó nhỏ dưới đế giày của Hạ Thiên trở mình lăn lộn.
***
Trên quốc lộ của C
thị, đêm khuya.
Phương Mộc điều khiển
xe jeep, không ngừng qua lại dò xét phố lớn ngõ nhỏ, mỗi lần thấy
thân ảnh của một cô gái trẻ tuổi, cậu đều thả chậm tốc độ, sau khi
thấy rõ lại lần nữa tăng tốc.
Điện thoại di động
trên đồng hồ đo không ngừng rung lên, kêu to, Phương Mộc hững hờ nhìn
thoáng qua màn hình, tiện tay đem điện thoại ném về chỗ ngồi phía
sau.
Đèn đường ảm đạm hắt
trên mặt cậu lúc sáng lúc tối, Phương Mộc thần sắc uể oải, nhưng
ánh mắt vẫn lợi hại như cũ, lo âu mà cố chấp.
***
Cửa viện quản giáo
tội phạm thiếu niên C thị, hai mươi mấy tên được thu nhận giáo dưỡng
đang hướng một chiếc xe tải vận chuyển từng sọt hạt châu thủy tinh.
Sau khi vận chuyển xong, xe tải rầm rầm rời đi. Tất cả nhân viên xếp
thành hàng, sau khi quản lý kiểm kê nhân số, gọi ký tên chạy trở về.
Trong xe tải một mảnh
đen nghịt, một sọt lớn đầy hạt châu thủy tinh lay động. Theo chuỗi
hạt châu lốp bốp rơi trên mặt đất, một đứa bé đội tấm ván gỗ trên
đầu từ trong sọt đứng lên.
Xe tải chờ đèn đỏ ở
một giao lộ, sau khi khởi động lần nữa, cảnh sát giao thông trực phiên
giật mình mở to hai mắt, hắn phát hiện cánh cửa thùng xe tải mở
rộng, một đám sọt châu lớn đang ở trong xe lung lay sắp đổ.
Trên công trường phá
bỏ và dời đi nơi khác bụi bay mù mịt, đứa bé ngơ ngác nhìn Nhà
Thiên Sứ hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn không để ý trên mặt, trên
người đã tích một tầng cát đất thật dày.
Tiếng còi sắc nhọn
vang lên trên công trường, các công nhân đang thi công đều lui về cạnh
đường quốc lộ. Một người ngậm điếu thuốc, tài xế thần khí tự mãn
điều khiển xe tháo dỡ ầm ầm đến gần tòa nhà hai tầng của Nhà Thiên
Sứ. Các công nhân tháo nón xuống, chống dụng cụ, một bên vui cười
trò chuyện với nhau, một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Theo tòa nhà đổ sụp,
bụi đất dày đặc nhanh chóng cuồn cuộn nổi lên, các công nhân mới vừa
rồi còn cao hứng bừng bừng vây xem đều tránh né.
Chỉ có đứa bé vẫn
không nhúc nhích, không chuyển mắt nhìn chằm chằm bụi đất nghênh diện
hướng đến.
Vài phút sau, bụi đất
đã tản mác.
Các công nhân tụm năm
tụm ba trở lại công trường làm việc. Đứa bé lau bụi đất trên mặt,
thở ra một hơi thật dài, nhấc chân đi về hướng cây cao nhất trong
viện.