Trong một gian phòng trà gần đại học Y khoa
trực thuộc bệnh viện, Phương Mộc cùng Khương Đức Tiên, Khúc Nhị ngồi
đối diện nhau.
Khúc Nhị vẫn thờ ơ
nhìn ngoài cửa sổ, đối diện đường cái, tòa cao ốc của khu nằm viện
màu xám lẳng lặng đứng im. Còn Khương Đức Tiên thủy chung không chịu
cùng Phương Mộc đối diện, nhưng theo cách nói của Phương Mộc, sắc mặt
đã gần như tro tàn.
"Cả quá trình
của câu chuyện chính là như vậy." Phương Mộc đem hình của Trần
Triết bày ra trên bàn, "Gã chính là Z tiên sinh, đúng không?"
Khúc Nhị chỉ quét
mắt qua bức ảnh, rồi tiếp tục nhìn về phía cao ốc khu nằm viện.
Khương Đức Tiên thì lại nhìn chằm chằm bức ảnh thật lâu, từ biểu
tình trên mặt hắn, Phương Mộc đã khẳng định phán đoán trong lòng.
"Tại sao cậu muốn
nói cho chúng tôi chuyện này?" Một lúc lâu, Khương Đức Tiên gian
nan mở miệng.
"Không tại sao
cả." Phương Mộc lại châm một điếu thuốc, "Làm luật sư, anh
hẳn phải biết rằng chúng tôi vẫn không có chứng cớ khởi tố các
người. Nhưng không sao nữa rồi, tôi chỉ nghĩ, nên cho các người biết
chân tướng."
Ba người một lần nữa
trầm mặc.
Đột nhiên, Khúc Nhị
đứng dậy, hướng Phương Mộc và Khương Đức Tiên thoáng nở nụ cười.
Nàng đã gầy hóp đi, nụ cười trên mặt kia quỷ dị và thê lương nói
không nên lời.
"Đã đến giờ thăm
rồi."
Nói xong, nàng cầm bao
tay lên, vội vã ra khỏi phòng trà.
Cách cửa sổ thủy
tinh, Phương Mộc đưa mắt nhìn hình bóng mảnh khảnh của Khúc Nhị xuyên
qua đường cái, chạy vào cao ốc của khu nằm viện.
"Cảnh sát
Phương."
"Hửm?" Phương
Mộc quay đầu lại, Khương Đức Tiên lần đầu tiên nhìn thẳng mình, tựa
hồ có lời muốn nói, lại tựa hồ muốn nói lại thôi .
"Anh nói đi."
Phương Mộc hiểu được ý tứ của hắn, "Tôi không mang theo thiết bị
ghi âm."
Tiếng súng khiến cho
sân ga huyên náo nháy mắt an tĩnh lại, theo sau chính là một trận
tiếng thét và hô hoán liên tiếp. Mọi người đều thối lui, trên sân ga
rất nhanh liền xuất hiện một khoảnh trống, trung tâm là đứa nhỏ tay
cầm khẩu súng lục ổ quay cùng điều phối viên sợ đến xụi lơ trên mặt
đất.
Mấy cảnh sát từ hai
bên sân ga đã chạy tới, vừa chạy vừa dùng bộ đàm hướng phân cục
thông báo tình huống. Một cảnh sát cẩn thận tới gần sườn phía sau
đứa nhỏ, chậm rãi từ bên hông rút súng ra, vừa muốn nhắm, đã bị
người áp trụ cánh tay.
"Đừng nổ
súng." Một nam nhân thần tình tuyệt vọng liều mạng bắt được tay
cảnh sát, "Đó là con trai tôi."
Dương Triển tận lực
trốn phía sau điều phối viên, một bên dùng súng tùy tiện chỉa quanh
bốn phía, một bên mơ hồ không rõ gào thét: "Các người đừng tới
đây. . . . . .Tôi chỉ muốn lên xe. . . . . .Hu hu. . . . . ." Bất
thình lình, nó từ trong đám cảnh sát đang cố gắng nhích đến gần
mình nhìn thấy cha. Trong nháy mắt kia, trên mặt Dương Triển toát ra
một tia sợ hãi, nhưng vẻ mặt này rất nhanh liền bao phủ trong tuyệt
vọng khôn cùng.
"Tôi không đi!"
Dương Triển đã gần như điên cuồng, "Tôi nói với ông lần nữa, tôi
không đi, tôi không muốn ở cùng một chỗ với ông!"
Các cảnh sát đề
phòng cao độ càng thêm khẩn trương, thanh âm kéo chốt an toàn của súng
liên tục vang bên tai Dương Cẩm Trình. Dương Cẩm Trình gấp đến độ rống
to: "Đừng nổ súng, tôi có thể thuyết phục nó, tôi là nhà tâm lý
học. . . . . ."
"Ông cút qua một
bên cho tôi!" Một cảnh sát lớn tuổi không chút khách khí nói:
"Con của ông đều thành cái dạng này rồi, ông còn là chuyên gia
chó má gì!"
Mặt Dương Cẩm Trình
thoắt cái trở nên trắng bệch, hắn không nói được một lời xoay người
đi nhanh về hướng Dương Triển.
Thần sắc sợ hãi lại
trở về trong mắt Dương Triển, súng trong tay giơ lên, nhưng run rẩy kịch
liệt.
Trên sân ga bỗng chốc
yên tĩnh lại, phút chốc, Dương Triển hu hu khóc lên. Nó hiện tại
thoạt nhìn như một đứa trẻ ủy khuất, nhát gan, yếu ớt, súng trong
tay cũng bị cha đoạt được.
"Tôi muốn rời
khỏi ông. . . . . ." Dương Triển khóc thút thít nói: "Tôi không
làm con ông nữa. . . . . ."
C thị 《 Báo sớm thành phố 》Ngày 6 tháng 2 đoạn trích từ tin
được đăng:
. . . . . .Xét thấy họ
Dương bắn chết cha khi còn chưa đầy 14 tuổi, không cấu thành phạm tội,
hơn nữa không còn họ hàng nào khác, cục công an C thị quyết định đem
họ Dương đưa tới viện quản giáo tội phạm thiếu niên C thị chấp hành
thu dụng giáo dưỡng. . . . . .
Thầy Chu chết được
một tháng, Khương Đức Tiên và vợ thỏa thuận ly hôn, tất cả tài sản
giao cho vợ đứng tên. Ba ngày sau, vợ trước và con gái Khương Đức Tiên
di dân sang Singapore.
Một tuần sau, Đàm Kỷ
ở đại học y khoa trực thuộc bệnh viện lẳng lặng chết đi. Hôm sau,
Khương Đức Tiên và Khúc Nhị đến cục công an C thị đầu án tự thú.
Đến tận lúc này, dãy án mạng giáo hóa trường toàn bộ án kết thúc
điều tra, dời đến viện kiểm soát nhân dân C thị khởi tố.
***
Trên quốc lộ của C
thị, đêm khuya.
Phương Mộc điều khiển
xe jeep, không ngừng qua lại dò xét phố lớn ngõ nhỏ, mỗi lần thấy
thân ảnh của một cô gái trẻ tuổi, cậu đều thả chậm tốc độ, sau khi
thấy rõ lại lần nữa tăng tốc.
Điện thoại di động
trên đồng hồ đo không ngừng rung lên, kêu to, Phương Mộc hững hờ nhìn
thoáng qua màn hình, tiện tay đem điện thoại ném về chỗ ngồi phía
sau.
Đèn đường ảm đạm hắt
trên mặt cậu lúc sáng lúc tối, Phương Mộc thần sắc uể oải, nhưng
ánh mắt vẫn lợi hại như cũ, lo âu mà cố chấp.
***
Trường tiểu học nào
đó của C thị. Hoàng hôn.
Trên bãi tập không một
bóng người, bóng đêm đang từng chút thôn tính đường chạy đất đỏ và
thảm cỏ nhân tạo. Dưới xích đu ở góc đông bắc trường học, một thân
ảnh nho nhỏ như ẩn như hiện.
Hạ Thiên ngồi trên
xích đu chậm rãi đong đưa, trong con ngươi trống rỗng một mảnh đen
nhánh, cũng không có nửa điểm lóng lánh. Nó nhẹ giọng hát khẽ,
điệu nhạc cổ quái, ca từ mơ hồ, nghe càng như một người nói mê thì
thào tự nói.