Thầy Chu không nhắc
lại, ngơ ngác nhìn phía trước.
Cách đó không xa, trong
một chiếc xe Honda jeep màu đen, một nam tử mặc áo da màu đen buông
ống nhòm xuống, nhếch miệng cười rộ lên, bởi vì khuyết thiếu vài
cái răng, khuôn mặt kia có vẻ cực kỳ dữ tợn.
Vào buổi tối, xã khu
vùng ngoại ô này một mảnh đen kịt. Mấy ngày trước, Nhà Thiên Sứ và
nhà dân vùng phụ cận đột nhiên bị ngắt điện một cách khó hiểu, bộ
phận điện lực sau khi đi kiểm tra phát hiện có người phá hư. Là ai
làm, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cũng đã báo cảnh sát, nhưng
chuyện ngắt điện thỉnh thoảng vẫn phát sinh. Có vài cư dân chịu không
nổi phiền nhiễu, đều đã ký thỏa thuận dời đi, những người còn lưu
lại, cũng đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi.
Trong một mảnh tĩnh
mịch, một chiếc xe jeep đen lặng yên chuyển động trên mặt đường, cuối
cùng không tiếng động dừng bên ngoài tường Nhà Thiên Sứ. Mấy bóng đen
từ trong xe nối đuôi nhau bước ra, bay qua tường vây, đi thẳng đến tòa
nhà hai tầng phía bên phải.
Trên cửa phòng nồi hơi
chỉ quấn quanh bởi một đoạn dây thép, hắc y nam tử cầm đầu móc ra
cây kềm, vặn mở vài cái, nhanh như chớp vọt vào.
Vài giây sau, ánh đèn
pin u ám sáng lên trong phòng nồi hơi chật hẹp, hắc y nam tử kia lấy
đèn pin trong tay cao thấp chiếu trên lò, hắc hắc cười cười, thò tay
đóng van nước.
Bọn chúng khép hờ
cánh cửa xong, vừa muốn rời đi, chợt nghe thấy cửa tòa nhà Thiên Sứ
cọt kẹt một tiếng vang lên. Bọn họ vội vàng lui trong góc, một bên lo
lắng chờ đợi nhìn tiếng gầm rú của lò hơi dần lên cao, một bên nhìn
trộm động tĩnh trước cửa tòa nhà.
Trong một mảnh mờ
nhạt từ ngọn đèn xuyên qua cánh cửa tòa nhà đổ xuống, một thân ảnh
nho nhỏ lảo đảo lắc lư xuất hiện ở cửa, cởi quần bắt đầu đi tiểu
trong sân.
Bọn chúng thở phào
nhẹ nhỏm, hắc y nam tử cầm đầu nhảy dựng lên, một tên nam tử khác
vội vàng kéo hắn lại: "Thằng Võ, mày đi đâu đó?"
Nam tử gọi là thằng
Võ kéo xuống khẩu trang vẫn che trên mặt, miệng thiếu hàm răng giống
như một hố đen đang nhu động: "Tụi bây ra ngoài trước, tao đi làm
chút chuyện rồi trở lại."
Đứa nhỏ giãy dụa, y y
nha nha nói không ra lời, chỉ có thể liều mạng quơ cánh tay. Nam tử
khẩn trương quan sát đến động tĩnh chung quanh, lại liếc mắt nhìn đứa
nhỏ -- trong ống tay áo bằng len thật dài, lộ ra hai ngón tay.
Nam tử hừ một tiếng,
hung hăng đem đứa nhỏ quẳng qua bên tường, sau một tiếng
"bịch" nặng nề, đứa nhỏ cuộn mình trên mặt đất không phát
ra tiếng động nào nữa.
Nam tử khom thắt lưng,
dọc theo cầu thang nhanh chóng chạy lên lầu hai. Mới vừa lên lầu, liền
nhìn thấy trong một gian phòng sáng đèn gần cầu thang, mở ra cánh cửa.
Nam tử ngừng thở, cẩn thận đến gần cạnh cửa, nhanh chóng hướng bên
trong nhìn thoáng qua. Phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường, có thể
nhìn thấy trong chăn có một người đang ngủ. Nam tử suy nghĩ một chút,
lén lút đi tới phòng bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong là 6
cái giường cao thấp, bọn nhỏ với tư thế khác nhau, đang ngủ say.
Ngay cả mấy phòng
khác, đều là như thế.
Nam tử âm thầm gật
đầu, biết phòng có cánh cửa mở ra kia chính là nơi mình muốn tìm.
Gã kéo khẩu trang, từ
trong túi quần lấy ra một chai bia, châm lửa miếng vải trên miệng
bình. Trong ánh lửa chợt sáng, khuôn mặt nam tử mang khẩu trang có
chút co quắp, tựa hồ cõi lòng đang tràn ngập khoái ý.
Đang lúc gã muốn đem
chai trong tay ném vào trong phòng, người trên giường đột nhiên thoáng
cái ngồi dậy, vẻ mặt chờ mong hướng về phía cửa hô: "Duy Duy,
là con sao?"
Trần Triết sửng sốt,
không tự chủ được nói: "Nguồn gốc của PTSD cùng tâm lý kịch trị
liệu."
Dương Cẩm Trình cười
cười, "Ngươi đích xác là một người rất thông minh, hơn nữa tâm
cũng đủ tàn nhẫn. Nếu năm đó ta và ngươi cùng nhau tiến hành thí
nghiệm này, khả năng hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều. Song đáng tiếc chính
là, sự thông minh của ngươi vô dụng đối với nơi này."
Hắn chỉa chỉa tập văn
kiện trên bàn: "Ta không có ý muốn bảo lưu bí mật này vĩnh
viễn, kế hoạch giáo hóa trường sau mấy mươi năm nữa nhất định sẽ
công bố với quần chúng, nếu thuận lợi, có khả năng còn sớm hơn. Cho
nên, hết thảy ngươi làm, đối với ta không có hại, cũng uy hiếp không
được ta."
Dương Cẩm Trình không
để ý đến Trần Triết ngây ra như phỗng, đứng dậy đi đến trước giá
sách, rút ra cuốn《Vượt qua tự do cùng
tôn nghiêm 》ném trên bàn.
Kinh ngạc, kinh hoảng,
tuyệt vọng lần lượt hiện lên trên mặt Trần Triết, tựa như một người
cầm vé số độc đắc đi đổi tặng phẩm lại phát hiện trên vé số bị
chà xát rớt một vài chữ.
"Nếu tôi hiện tại
công bố với quần chúng, anh sẽ thân bại danh liệt!" Gã không cam
lòng rống to.
Dương Cẩm Trình cũng
không đáp lại, mà mỉm cười chỉa chỉa quyển sách kia: "Đọc sách
cho tốt đi. Ngươi sẽ phát hiện, lịch sử sẽ cho chúng ta một đánh giá
công bằng, tỷ như Einstein, Skinner, và ta nữa."
Hắn chậm rãi bước về
phía cửa, "Ngươi từ chỗ của ta cái gì cũng không chiếm được,
đương nhiên, ta cũng sẽ không tố cáo ngươi. Tuần sau ta sẽ ra nước
ngoài tham gia hội thảo nghiên cứu, có lẽ rất lâu mới có thể trở
về. Ta sẽ hướng phía trên kiến nghị người ta chọn thay thế, bất quá
xin tin tưởng ta, người đó tuyệt đối không phải ngươi."
Dương Cẩm Trình đảo
mắt một vòng phòng làm việc, "Ngươi đã thích ngồi chỗ này như
vậy, ta liền cho phép ngươi ngồi đây một lát, song, ta cảnh cáo ngươi,
không nên đụng vào tách trà của ta.
Dứt lời, hắn liền
giựt cửa đi ra ngoài, vừa được nửa bước, lại xoay người.
"Đúng rồi, có
chuyện quên nói cho ngươi biết." Dương Cẩm Trình tràn ngập chế
nhạo cười với Trần Triết, "Chu Chấn Bang chưa chết, ngày hôm
trước chúng ta còn cùng nhau tán gẫu cả ngày." Nói xong, hắn đem
Trần Triết mặt xám như tro tàn ném lại trong phòng làm việc, xoay
người ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng làm
việc, cước bộ của Dương Cẩm Trình chợt nhanh hơn, đối với sự cúi
chào của các nhân viên xung quanh làm như không thấy, trực tiếp vào
phòng hội nghị.
Trong phòng hội nghị
không một bóng người, Dương Cẩm Trình bước lên bục diễn thuyết, dưới
mặt bàn lục lọi một phen, rất nhanh túm ra một máy quét thẻ vào
cửa. Hắn từ trong túi quần móc ra một tấm thẻ, nhẹ nhàng quẹt, theo
một tiếng "tích", tấm ngăn dưới bục giảng lộ ra một đường
khe hở.
Dương Cẩm Trình giựt
vách ngăn ra, khom thắt lưng đi vào bên dưới, sau khi xuyên qua một hành
lang hơn 20 thước, trước mặt lại là một cánh cửa với hệ thống truy
cập.
Phương Mộc mang theo
túi thức ăn lớn rảo bước đi lên lầu ba của khu nhập viện bệnh viện
tỉnh, đi vào phòng bệnh 313 khoa bỏng, chị Triệu lại không ở trên
giường bệnh của mình. Phương Mộc suy nghĩ một chút, xoay người đến
khoa ngoại trú.
Chị Triệu quả thật ở
bên giường bệnh của Nhị Bảo. Toàn bộ cánh tay phải của nàng đều
quấn đầy băng gạc dày, trên mặt cũng có chút vết bỏng, cho dù như
vậy, nàng vẫn cố sức dùng tay kia lau thân thể cho Nhị Bảo.
Phương Mộc buông đồ,
đoạt lấy khăn mặt trong tay chị Triệu. Chị Triệu nhìn thấy Phương
Mộc, suy yếu cười cười, tựa trên đầu giường nhìn Phương Mộc lau người
cho Nhị Bảo.
Đầu quấn băng vải,
trên cánh tay quấn thanh nẹp Nhị Bảo nhìn thấy đồ ăn trong túi, lập
tức y y nha nha lao tới giật lấy. Phương Mộc không dám dùng sức ấn
bé, ở trên lưng qua loa lau hai cái mặc cho bé chạy đến ăn.
"Không sao, chị an
tâm dưỡng bệnh." Phương Mộc đem khăn mặt vắt khô, khoát lên đầu
giường, "Ngày mai tôi đến giúp thầy. Đúng rồi, sao chị lại chạy
lên lầu hai ở?"
"Trong khoảng thời
gian này, đám người phá bỏ và dời đi nơi khác không ngừng đến quấy
rối." Chị Triệu vẻ mặt thống khổ ấn ấn cánh tay phải của
mình, "Thầy Chu và tôi chia nhau ngủ trên tầng hai, cũng có thể
chăm sóc tốt cho bọn nhỏ -- Đã điều tra rõ là ai chưa?"
"Phân cục đã lập
án rồi." Phương Mộc thoáng dừng, "Bước đầu hoài nghi có liên
quan đến phá bỏ và dời đi nơi khác."
Chị Triệu đột nhiên
có chút bức rức bất an, nhìn Phương Mộc, môi mấp máy, tựa hồ muốn
nói ra suy nghĩ của mình.
"Thế nào?"
"Phương Mộc, thầy
Chu không cho tôi nói với cậu, nhưng tôi nghĩ nói cho cậu biết là tốt
nhất." Chị Triệu rốt cuộc hạ quyết tâm, "Có người muốn
giết ông."
"Hửm?"
Chị Triệu đem chuyện
đêm hôm đó có người xông vào phòng nàng đầu đuôi gốc ngọn nói rõ cho
Phương Mộc, sắc mặt Phương Mộc càng thêm ngưng trọng, đang muốn gọi
điện về tổ chuyên án, điện thoại trong túi quần lại vang lên.
Là thầy Chu.
Điện thoại được nối,
thầy Chu cũng không nói chuyện, Phương Mộc liên tiếp "alo" vài
tiếng, mới nghe thấy thanh âm dị thường khàn khàn của thầy Chu:
Chị Triệu nhìn sắc
mặt Phương Mộc đại biến, cũng gấp đến không xong: "Thầy Chu làm
sao vậy?"
"Thầy Chu bên kia
có thể đã xảy ra chuyện." Phương Mộc đứng lên chạy vọt ra ngoài,
một đường chạy như điên tới bãi đổ xe, vừa khởi động ô tô, liền nhìn
thấy chị Triệu mặc đồng phục bệnh nhân đơn bạc thất tha thất thểu
theo sát chạy theo.
"Chị đi theo làm
gì? Mau trở về!" Phương Mộc quát.
Chị Triệu giựt cửa xe
leo lên, "Lái xe!"
Phương Mộc bất đắc
dĩ, giẫm chân ga, xe jeep như mũi tên phóng ra ngoài.
Mới vừa vượt qua hai
giao lộ, Phương Mộc đột ngột quay đầu, đồng thời kéo vang còi xe cảnh
sát, hướng bên trái rẽ ngược lại. Chị Triệu vừa nhìn cách con đường
Nhà Thiên Sứ càng ngày càng xa, gấp đến độ kêu to: "Cậu đi đâu
vậy hả?"
Phương Mộc cắn răng
không nói một lời, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, ga dưới chân
giẫm tới cùng.
Cậu đã biết thầy Chu
ở đâu.
***
Thầy Chu đẩy cửa thủy
tinh không nhiễm một hạt bụi của phòng nghiên cứu, thẳng hướng đến
thang máy. Nhân viên bảo vệ ở cửa vừa muốn đứng dậy tra hỏi, không
ngờ phát hiện ông già quần áo lam lũ này chính là người "thấy
ông, phải tôn trọng như nhìn thấy tôi" trong miệng Dương chủ nhiệm,
cuống quít đem động tác đưa tay ngăn cản biến thành khom lưng cúi
chào. Thầy Chu nhìn không chớp mắt, cửa thang máy vừa mở nhanh như
chớp đi vào.
Ông quen thuộc tìm
được phòng làm việc chủ nhiệm ở tầng trên cùng, đẩy cửa đi vào.
Dương Cẩm Trình nửa tựa trên ghế, trên mặt phủ mặt nạ, đang nhắm mắt
dưỡng thần.
Thầy Chu một đường đi
tới, từng bước đến gần viện nghiên cứu, hận trong lòng càng tăng lên,
chứng kiến mặt nạ trên mặt Dương Cẩm Trình, phần cừu hận đó trong
nháy mắt liền đạt tới đỉnh điểm.
Ngươi không chút lưu
tình giết nhiều người như vậy, nhưng lại quan tâm đến khuôn mặt ngươi
như vậy!
Thầy Chu đi tới trước
bàn làm việc, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch kia chậm rãi nói:
"Ngươi không phải muốn giết ta sao? Ta tới."
Mặt bên của Dương Cẩm
Trình quay về phía ông không chút phản ứng, tinh tế nghe, tiếng hít
thở rất nhỏ như có như không -- Hắn đang ngủ.
Thầy Chu không ngờ sẽ
thuận lợi như vậy, cắn răng một cái, vòng đến sau lưng Dương Cẩm
Trình, từ trong túi quần móc ra một sợi kẽm mỏng.
Đây từng là học trò
ưu tú nhất, trợ thủ đắc lực nhất của ông, song giờ phút này, trong
lòng thầy Chu không có nửa điểm do dự, ông đem sợi kẽm từ trên đầu
Dương Cẩm Trình chậm rãi hạ xuống, hai tay đột nhiên phát lực, gắt
gao đè trên cổ Dương Cẩm Trình!
Thân thể ngủ say đột
ngột bắt đầu co rút, tựa hồ đang giãy dụa muốn thoát khỏi dây thắt
cổ chí mạng này. Trên tay thầy Chu càng dùng sức, thẳng đến khi thân
thể kia từ từ xụi lơ.
Trong mắt thầy Chu dần
dần đong đầy nước mắt, ông tiến đến bên tai Dương Cẩm Trình thì thào
nói: "Không có giáo hóa trường nữa, cũng không có Nhà Thiên Sứ nữa.
Nếu nhà khoa học xem mình như thần, thứ hắn sáng tạo ra, chỉ có thể
là địa ngục. . . . . ."
Theo tiếng vang của
xương móng (Là một xương nhỏ ở nền miệng thuộc vùng cổ và nằm phía
trên thanh quản) gãy, Dương Cẩm Trình đã không còn phát ra tiếng động
nào nữa.
Một lúc lâu sau, thầy
Chu mới buông sợi kẽm trong tay ra, ông đứng thẳng người, thở phào một
hơi. Tựa hồ như trút được gánh nặng, lại tựa hồ như vạn ý niệm đều
hóa thành tro bụi.
Đưa tay vuốt lên mái
tóc rối bời trên trán Dương Cẩm Trình, thầy Chu nhìn chằm chằm khuôn
mặt vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại đó, run rẩy lột xuống mặt nạ trên
mặt hắn, vừa nhấc lên một góc, chợt nghe thấy cửa phòng bị phá mạnh.
Phương Mộc nâng ngang
súng ngắn, rảo bước xông vào.
Nói xong, trên mặt
thầy Chu bày ra nụ cười an tường, ông nhìn Phương Mộc, lại nhìn chị
Triệu, buông lỏng tay chộp trên cửa sổ.
Phương Mộc điên cuồng
hét lên một tiếng, nhào tới bắt lấy ông, song khoảng cách quá xa, khi
cậu nhào tới cửa sổ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thầy Chu giang rộng
hai tay, hướng mặt đất cứng rắn hạ xuống. . . . . .
Phương Mộc bỏ qua
tiếng thét chói tai của chị Triệu, quay đầu xông ra hành lang, xô đẩy
đám nhân viên nghe được động tĩnh đến xem, một mạch dọc theo lối
thoát hiểm chạy như điên xuống.
Đừng chết! Ngàn vạn
lần đừng chết!!
Dưới lầu đã có vài
người vây đến, Phương Mộc đẩy bọn họ ra, gục trước người thầy Chu.
Thầy Chu sắc mặt an tường, máu sau ót chảy ra đã đem mặt tuyết nhuộm
đỏ một mảng lớn. Đôi mắt ông nửa mở nửa khép, thân thể có chút co
rút, theo mỗi lần co quắp, lượng lớn bọt máu từ khóe miệng chậm
rãi trào ra.