Sau khi đại hỏa bị
dập tắt, cảnh sát nhanh chóng tiến vào hiện trường vụ cháy. Cả tòa
nhà hai tầng này cơ hồ đã hoàn toàn bị thiêu hủy, sau khi đơn giản
thanh lý hiện trường, cảnh sát ở trên lầu phát hiện một khối thi
thể trạng thái cháy sém, những thứ khác không thu hoạch được gì.
Người chết đã bị
cháy đến hoàn toàn biến dạng, sau khi khẩn cấp đưa đi kiểm tra, thông
qua so sánh DNA xác nhận người chết là đào phạm La Gia Hải. Pháp y
khi tiến hành kiểm tra sơ bộ thi thể La Gia Hải phát hiện đường hô
hấp của người chết không có hút vào khói, cũng như dấu vết bị
bỏng, hoài nghi nạn nhân trước khi bị thiêu đã chết. Qua kiểm nghiệm
chất độc xác nhận người chết là vì trúng độc xyanogen.
Nguyên nhân dẫn đến
hỏa hoạn cũng rất nhanh được điều tra rõ, vật dẫn lửa là xăng. Kết
hợp với tình huống trước đó người chết từng cùng Phương Mộc trò
chuyện, La Gia hải là bị người diệt khẩu sau đó đốt thi diệt tích.
Bởi vì người chết
nằm sấp, do đó quần áo dưới thân được bảo tồn, cảnh sát ở trong
túi áo người chết phát hiện một thẻ ngân hàng chưa bị nóng chảy
hoàn toàn. Sau khi đến ngân hàng trên thẻ lấy tư liệu liên quan, xác
nhận chủ tài khoản trên thẻ sử dụng giấy chứng minh giả, trong thẻ
ngân hàng chỉ có 10 đồng số dư.
La Gia Hải từng thừa
nhận hiện trường hỏa hoạn chính là hiện trường đầu tiên của án
mạng liên hoàn, bởi vậy Phương Mộc yêu cầu khâu khám nghiệm lặp đi
lặp lại khám nghiệm hiện trường, hy vọng có thể tìm được vết máu
và tóc làm vật chứng, song khâu khám nghiệm thẳng thắn nói hiện
trường cơ hồ đã bị đốt thành một mảnh cháy sém, không còn giá trị
khám nghiệm. Về phần tư liệu La Gia Hải trộm được từ Z tiên sinh,
cũng không phát hiện ở hiện trường.
"Thầy, có phải. .
. . . ." Phương Mộc châm chước từ ngữ, ". . . . . .Không có khả
năng tình dục hay không?"
"Đúng vậy."
Thầy Chu rất thống khoái thừa nhận, "Cậu còn nhớ rõ tôi từng
bị trúng một súng trên đùi không? Cơ quan sinh dục bị hủy hoàn toàn
rồi."
Đã hiểu, La Gia Hải
hẳn đã từng trong phòng tắm tiếp xúc với thầy Chu, xác nhận ông
không phải là người năm đó cưỡng hiếp Trầm Tương, do đó nảy sinh hoài
nghi với Z tiên sinh.
"Là ai muốn giết
tôi?"
"Là La Gia
Hải." Phương Mộc do dự một chút, "Có người nói cho y biết,
năm đó là thầy cưỡng hiếp Trầm Tương."
"La Gia Hải gia
nhập một tổ chức giúp đỡ giết người, thành viên của tổ chức chính
là đối tượng thí nghiệm của giáo hóa trường năm đó, một người cầm
đầu gọi là Z tiên sinh, chính gã nói với La Gia Hải, là thầy cưỡng
hiếp Trầm Tương."
"Vậy La Gia Hải
đâu, các cậu bắt được y rồi?"
"La Gia Hải đã
chết." Phương Mộc xanh mặt, "Chúng tôi tin chắc là Z tiên sinh
kia giết y diệt khẩu, đồng thời tiêu hủy toàn bộ chứng cứ."
Thầy Chu sắc mặt
trắng bệch, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Phương Mộc, chỉ chốc lát,
ông chán nản ngã ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu, liều mạng cào tóc
mình.
"Tại sao có thể
như vậy, tại sao có thể như vậy. . . . . ."
Thình lình, ông mạnh
ngẩng đầu lên, "Z tiên sinh là ai, các cậu điều tra rõ ràng
chưa?"
"Tiến sĩ Dương, tư
liệu và số liệu của giáo hóa trường liên quan đến vài vụ án mạng
liên hoàn, tôi không ngại nói cho ông biết, kẻ đứng phía sau chỉ thị
tên là Z tiên sinh, hắn đã tiêu hủy chứng cứ, tư liệu trong tay anh là
hy vọng duy nhất của chúng tôi. Ngoài ra," Phương Mộc đề cao âm
điệu, "Người này hẳn phải ở ngay bên cạnh ông, tôi hy vọng ông có
thể cung cấp cho chúng tôi một ít đầu mối, sớm tìm ra hắn."
"La Gia Hải cùng
không giống những người khác. Chúng ta không có chứng cứ bắt Khương
Đức Tiên và Khúc Nhị, nhưng có chứng cứ bắt La Gia Hải, La Gia Hải
một khi bị bắt, khó đảm bảo không đem hắn khai ra!"
"Các cậu đừng
kích động. La Gia hải từng nói Z tiên sinh tinh thông tâm lý học, hơn
nữa có thể nắm giữ hành tung của Dương Cẩm Trình và Chu Chấn Bang,
cho dù hắn không phải Dương Cẩm Trình, cũng rất có thể là người của
viện nghiên cứu tâm lý. Dương Cẩm Trình không cung cấp đầu mối, chúng
ta cứ coi đây là phạm vi triển khai điều tra là được."
Năm phút sau, Phương
Mộc đem quần áo đưa cho Khúc Nhị đang ngồi yên trên ghế dài ngoài
hành lang, suy nghĩ một chút, lại đưa qua một bịch khăn giấy.
"Cám ơn."
Khúc Nhị cảm kích cười cười, "Tôi nên xưng hô với anh thế
nào?"
"Tôi họ
Phương."
"Cám ơn anh, cảnh
sát Phương."
Phương Mộc nhìn nàng
nặng nề xì mũi, trong lúc giơ tay nhấc chân không còn nhìn thấy vẻ
tao nhã.
"Có gì muốn nói
với tôi không?"
Khúc Nhị cười lộ vẻ
sầu thảm, "Tôi biết anh muốn chỉ cái gì. Cám ơn anh đã để tôi
nhìn Đàm Kỷ, nhưng mà, xin lỗi, tôi không có gì hay để nói."
Phương Mộc không nói
gì, trầm mặc châm một điếu thuốc, nhìn nàng chậm rãi mặc áo khoác
vào, đột nhiên nói: "La Gia Hải đã chết."
Khúc Nhị chấn động
toàn thân, động tác mặc y phục cũng ngừng lại, nhưng rất nhanh nàng
lại cắn răng, thong thả mà gian nan đem cánh tay luồn vào trong tay áo.
"Là Z tiên sinh
giết y."
Khúc Nhị diện vô biểu
tình cài lại hoàn chỉnh một đám nút thắt, sửa sang lại túi xách
một chút, đứng lên hướng Phương Mộc thoáng cúi người, cũng không quay
đầu lại rời đi.
Phương Mộc đưa mắt
nhìn theo bóng lưng hơi lảo đảo kia biến mất ở khúc rẽ của hành
lang, lại nhìn cảnh sát qua lại dò xét cửa phòng bệnh, chợt cảm
thấy một trận đau thương sâu sắc.
Nhà Thiên Sứ.
Đêm đã khuya, trong tòa
nhà nhỏ hai tầng ngọn đèn đã tắt ngóm. Song loa công suất lớn trên
cây vẫn cứ mãi lải nhải, chẳng biết có thể có mấy ai bình yên đi
vào giấc mộng.
Trong tạp âm băng lãnh
đơn điệu kia, một tiếng cửa mở ken két có vẻ nhỏ nhặt không đáng
kể. Giữa khe cửa hẹp, một thân ảnh nhỏ yếu nhanh chóng xẹt qua, rảo
bước xuyên qua mảnh sân trống trải, đi thẳng đến tường ngoài.