". . . . . . Ok, I think we will creat a nicer
world, Good bye." Dương Cẩm trình đặt điện thoại xuống, trên mặt
là ý cười không che giấu được. Hắn tựa vào trên ghế da rộng rãi
thoải mái phía sau, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, rốt cuộc nhịn
không được cười thành tiếng.
(Ok, tôi nghĩ rằng
chúng ta sẽ tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn, tạm biệt.)
Cách ngày nào đó
bước lên đỉnh cao của nhân sinh, đã không còn xa nữa.
Nghĩ tới đây, Dương
Cẩm Trình không nhịn được thoáng nhìn quanh mật thất nho nhỏ này,
trong lòng lại có vài phần không muốn, Đây là một phòng xép nhỏ
trong phòng làm việc của Dương Cẩm Trình, trừ hắn và thầy, không có
bất luận kẻ nào biết sự tồn tại của mật thất này. Mà kế hoạch
vĩ đại năm đó, chính là sinh ra trong mật thất này rồi từng bước
từng bước áp dụng. Dương Cẩm Trình vuốt ve cái bàn hơi có vẻ cổ
xưa, trong lòng không nhịn được cảm khái, chắc chắn năm sau, nơi này
có lẽ sẽ giống như tầng hầm tòa nhà Wiliam James bảo tồn hộp của
Skinner, trở thành thánh địa mà các hậu bối tâm lý học quỳ bái.
Dương Cẩm Trình si
ngốc đắm chìm trong ảo tưởng của mình, nhưng rất nhanh hắn lại khôi
phục bộ dáng trầm ổn ngày thường, ngồi thẳng trên ghế, thò tay mở
máy tính.
Trên màn hình xuất
hiện một cửa sổ video, trên hình ảnh hiển thị chính là phòng làm
việc của mình. Hắn kéo cửa sổ di chuyển xuống dưới thanh tiến
trình, nhìn mình phía sau bàn làm việc buồn cười mà di chuyển cực
nhanh, đứng dậy đi lại bên trong, xuất môn, rồi trở về, lại xuất môn.
Thình lình, Dương Cẩm
Trình thấy được gã mà mình muốn theo dõi kia, gã thừa dịp mình ra
ngoài chạy vào phòng làm việc, nhìn hai bên, sau đó tùy tiện ngồi
trên ghế da nọ, trái phải xoay xoay hai vòng, biểu tình si mê trên mặt
cùng mình vừa rồi giống nhau như đúc, mà đáng ghét hơn chính là gã
cư nhiên cầm lấy chén trà trị giá hơn hai vạn đồng của mình uống
liền hai hớp. Nếu người khác thấy một màn như vậy, cơ hồ sẽ tưởng
rằng người thản nhiên tự đắc kia chính là bản thân Dương Cẩm Trình.
Dương Cẩm Trình từ
trong lỗ mũi "hừ" một tiếng, sau khi đem video này bảo tồn
thì đứng dậy rời đi.
Hắn ra khỏi mật thất,
ấn vào cơ quan trên tường sắp xếp giá sách trở về chỗ cũ. Chính
giữa giá sách có một điểm sáng nhỏ thập phần yếu ớt, Dương Cẩm
Trình biết máy quay kia còn đang làm việc, hắn hướng điểm sáng kia
mỉm cười, làm một ký hiệu tay hình chữ V.
Đối thoại của hai
người một chữ cũng không sót truyền vào tai người trẻ tuổi kia, toàn
thân y chấn động, tựa hồ đối với sự tình này cảm thấy ngoài ý
muốn. Sau đó, y liền tắt vòi nước, bước nhanh vào phòng tắm hơi.
Lão nhân ngồi trên
chiếc ghế trong phòng tắm hơi, hai mắt nhắm nghiền. Người trẻ tuổi
đóng cửa thật kỹ, chậm rãi ngồi đối diện ông, đưa mắt ném về hướng
hạ thân của ông.
Lão nhân tựa hồ đã
nhận ra ánh mắt của y, mở hai mắt, nhìn thấy người trẻ tuổi đang
gắt gao nhìn chằm chằm giữa hai chân mình. Ông hiển nhiên đã quen bị
nhìn kỹ như vậy, mỉm cười khoan dung, một lần nữa nhắm mắt lại.
Thình lình, ông cảm
thấy người thanh niên này tựa hồ đã từng gặp ở nơi nào đó, lúc mở
mắt ra lần nữa, trên chiếc ghế trước mặt đã không còn một bóng
người.
Trong phòng thay quần
áo, La Gia Hải đã mặc chỉnh tề nhìn bức ảnh trong tay, Chu Chấn Bang
âu phục giày da đang quay về phía ống kính mỉm cười tự tin. Đây là Z
tiên sinh một giờ trước giao cho y. La Gia Hải như có điều suy nghĩ mà
thu hồi bức ảnh, dùng khăn mặt một lần nữa quấn lại dao nhíp, đứng
dậy rời đi.
"Thầy từng nói,
chỉ cần tin tưởng đây chẳng qua là ba nhánh hệ thống xương xốp (Dương
vật gồm ba ống hình tròn, nằm song song với nhau, cấu tạo bằng các
mô cương, trong đó có hai ống thể hang và một ống thể xốp được bao
xung quanh bởi ba lớp: lớp cân sâu, lớp mô dưới da và lớp da), cùng tôn
nghiêm của nam nhân không quan hệ, vậy có thứ kia hay không cũng không
sao cả, tựa như người có ruột thừa hay không cũng không sao cả. Qua
nhiều năm thầy thanh tâm quả dục như vậy, đem tất cả tinh lực đều đầu
nhập trên nghiên cứu khoa học, chưa bao giờ nghe thầy nói tịch mịch.
Nói cách khác, thầy đã giáo hóa chính thầy." Dương Cẩm Trình
hướng bên ngoài phòng thuê hất miệng, "Thầy cơ trí như vậy, người
ý chí kiên định cũng có thể bị giáo hóa, những người tầm thường
bên ngoài kia, có ai không thể bị giáo hóa?"
"Việc này không
quan hệ đến giáo hóa trường." Dương Cẩm Trình nhìn trần nhà,
ngữ điệu lãnh đạm, "Qua một thời gian ngắn nữa tôi phải đi tham
gia một hội thảo nghiên cứu quốc tế, đồng thời đến một cơ quan nghiên
cứu khoa học nước ngoài thương thảo chuyện gia nhập liên minh, nếu
thành công, cơ quan này sẽ cung cấp cho tôi kinh phí nghiên cứu khoa học
hơn một ngàn vạn đô la."
Hắn đột nghiên ngồi
xuống, kề sát vào thầy Chu, trên khuôn mặt được bao phủ mặt nạ màu
trắng nặn ra một tia mỉm cười cương ngạnh.
"Người tương lai
đứng đầu nhân loại hẳn phải có một khuôn mặt hoàn mỹ, không phải
sao?"
Z tiên sinh ra hiệu La
Gia Hải không nên lên tiếng, đứng dậy xuống lầu.
Thân ảnh Z tiên sinh
vừa mới biến mất ở cửa cầu thang, La Gia Hải liền nhảy dựng lên, ôm
qua túi xách chưa bao giờ rời khỏi người Z tiên sinh kia, sau khi tìm
kiếm bên trong vài lần, rút ra một tập văn kiện plastic, nhanh chóng
nhét vào dưới tấm đệm mềm ở góc tường, sau đó lại đem túi xách
kéo lại, thả về chỗ cũ.
Dưới lầu truyền đến
thanh âm của Z tiên sinh: "Không buôn bán nữa, rất tiếc." Kẻ
đến chơi hiển nhiên rất bất mãn, sau khi mắng vài tiếng, rồ ga xe tải
gầm rú từ gần đến khi đi xa, dần dần biến mất.
Z tiên sinh một lần
nữa lên lầu, nhìn thấy La Gia Hải vẫn không nhúc nhích ngồi bên cạnh
bàn, thoáng nở nụ cười nói: "Có phải cảm thấy trong lòng trống
trải hay không?"
La Gia Hải miễn cưỡng
cười cười, gật đầu.
"Haha. J và Q sau
khi làm xong, cũng là loại cảm giác này." Z tiên sinh ngồi đối
diện La Gia Hải, "Bất quá cậu phải nghĩ theo hướng tốt, dù sao
cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi."
Gã từ trong túi xuất
ra thẻ ngân hàng, "Ở đây có 5 vạn đồng tiền mặt, mật mã là 6
số 0. Sáng mai, tôi lái xe đưa cậu đến F thị, sau đó cậu có thể đi
đến nơi nào cậu muốn."
"Cám ơn." La
Gia Hải tiếp nhận thẻ ngân hàng, "Sau đó -- Chúng ta sẽ không liên
lạc nữa, đúng không?"
"Đúng." Vẻ
mặt Z tiên sinh trở nên ngưng trọng, "Thiên hạ không có buổi tiệc
nào không tàn, cậu ở nơi khác vui vui sướng sướng mà sống, đối với
chúng tôi mà nói, đây chính là tin tức tốt nhất."
La Gia Hải không nói
gì, đem thẻ ngân hàng cẩn thận bỏ vào trong túi quần.
"Tôi đi trước
đây." Z tiên sinh đứng dậy, chỉa chỉa một túi nhựa trên bàn,
"Trong này có nước và thức ăn, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, sáng
mai tôi sẽ đến đón cậu."
Vài phút sau, xe của Z
tiên sinh biến mất trên đường ngoại ô. Trốn sau cửa sổ nhìn trộm La
Gia Hải buông rèm cửa, bước nhanh tới góc tường, từ dưới tấm đệm
mềm kia rút ra tập tài liệu plastic, nóng lòng mở ra.
Bên trong là tất cả tư
liệu về giáo hóa trường, vừa có tư liệu và ghi chép theo dõi của
đối tượng thí nghiệm là Trầm Tương, Khương Đức Tiên, Đàm Kỷ, Khúc
Nhị, Hoàng Nhuận Hoa, cũng có tư liệu của kẻ tình nguyện Tưởng Phái
Nghiêu, Thân Bảo Cường, Mã Xuân Bồi, Nhiếp Bảo Khánh, Chu Chấn Bang. La
Gia Hải lật đi lật lại xem, duy chỉ không có tư liệu và ghi chép thí
nghiệm gì về Z tiên sinh.
Tập văn kiện này Z
tiên sinh một mực giữ trong tay, thủy chung giữ bí mật không cho ai xem.
Chẳng lẽ, Z tiên sinh cũng không phải là một đối tượng thí nghiệm
theo như lời gã nói?
Mục tiêu Chu Chấn Bang
của tối hôm nay hiển nhiên không phải người năm đó cưỡng hiếp Trầm
Tương, Z tiên sinh vì sao muốn gạt mình?
Sắc mặt La Gia Hải
càng ngày càng khó coi, mồ hôi lạnh đã bắt đầu theo gương mặt y chảy
xuôi xuống, y dần dần ý thức được mình đã sớm lâm vào trong một âm
mưu vĩ đại.
Phương Mộc tâm không yên
ngồi trong phòng khách ở nhà ăn cơm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện
thoại di động đặt bên cạnh.
"Không có, không
có gì." Phương Mộc nhất thời chột dạ, xoay người muốn chuồn, mẹ
ôm trụ cánh tay Phương Mộc, trong mắt có một tia tiếu ý.
"Có phải có bạn
gái rồi không? Nói mau!"
"Nào có bạn gái
gì a," Phương Mộc vừa thẹn vừa vội, "Không có không có."
"Nói thật ra
mau," Mẹ không buông tay, "Dẫn về cho mẹ nhìn một cái."
Phương Mộc đang cùng
mẹ lôi kéo, trong phòng khách truyền đến một hồi chuông, tiếp theo đó
chợt nghe ba hô to: "Tiểu Mộc, điện thoại di động của con
kêu."
Phương Mộc nhân cơ hội
thoát thân, rảo bước đến phòng khách cầm lấy điện thoại, trên màn
ảnh là một số lạ hoắc.
"Alo, xin
chào."
Trong ống nghe đầu tiên
là một trận trầm mặc, Phương Mộc lại "Alo" hai tiếng, đối
phương vẫn không rên một tiếng. Phương Mộc tưởng rằng là cuộc điện
thoại hút tiền, vừa muốn ngắt, chợt nghe thấy một thanh âm quen
thuộc:
"Cảnh sát Phương,
tôi là La Gia Hải."
Z tiên sinh đem xe đậu
trên bãi, xách túi lên muốn xuống xe, đột nhiên phát giác xúc cảm
của túi xách không đúng, hình như nhẹ hơn rất nhiều. Trong lòng gã
rùng mình, vội vàng mở túi xách tìm kiếm, cuối cùng dứt khoát đem
mọi thứ trong túi đổ ra ghế điều khiển, sau vài giây, sắc mặt gã đã
trắng bệch như tờ giấy.
Z tiên sinh ngồi yên
một hồi, chợt nhớ tới gì đó, vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra
gọi vào số của La Gia Hải, đường dây bận.
"Chết tiệt!"
Gã dùng lực đóng cửa xe, dưới chân dùng sức, ô tô nhảy lên như bay
chạy ra ngoài.
Đại não Phương Mộc
trống rỗng, cậu phất tay ý bảo ba đem âm lượng TV giảm bớt, tận lực
dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi: "Cậu ở đâu?"
"Việc này tôi tạm
thời không thể nói cho anh biết. Tôi gọi điện thoại cho anh, là muốn
nói cho anh biết một chuyện." Ngữ khí La Gia Hải do dự, tựa hồ
còn chưa biết phải nói làm sao cho thỏa đáng.
"Về giáo hóa
trường?"
"Anh biết
rồi?" La Gia Hải kinh hãi, "Anh. . . . . .Anh làm thế nào
biết được?"
"Được rồi, hiện
tại, tôi cũng tìm không được người có thể tin cậy." La Gia Hải
tựa hồ hạ quyết tâm, "Anh nên biết chuyện tôi vượt ngục, kỳ thật
vượt ngục là dưới sự an bài của luật sư Khương Đức Tiên tiến hành,
sau đó, tôi ở trong một căn phòng trốn một thời gian ngắn, sau đó,
một người tên là T tiên sinh mang tôi gia nhập một tổ chức."
"T tiên sinh là
ai?"
"Hắn gọi là Đàm
Kỷ. Là một trong những thành viên của tổ chức này, ngoại trừ tôi,
tổ chức này tổng cộng có 5 người, phân biệt là Z tiên sinh, J tiên
sinh, H tiên sinh, cô Q, Đàm Kỷ."
"Bọn họ tên gọi
là gì?" Phương Mộc cảm thấy tim tạng của mình đều muốn nhảy ra
ngoài, "Cậu lần lượt nói từng cái."
"Trong tay của tôi
có một phần tư liệu, từ trên tư liệu nhìn xem, H tiên sinh gọi là
Hoàng Nhuận Hoa, cô Q gọi là Khúc Nhị, a, đúng rồi, J tiên sinh chính
là luật sư Khương."
"Z tiên sinh
đâu?" Phương Mộc vội vàng hỏi: "Z tiên sinh tên gì?"
"Đây chính là
nguyên nhân tôi gọi điện thoại cho anh." Thanh âm của La Gia Hải
tràn ngập nghi hoặc, "Trong tư liệu không có ghi chép gì về Z tiên
sinh."
"Chúng tôi. . . . .
.Kết cục của mỗi buổi kịch nói, đều là giết chết người tình
nguyện từng thương tổn bọn họ năm đó, mục đích bọn họ cứu tôi ra,
cũng là để giúp tôi báo thù cho Trầm Tương. Sau khi T tiên sinh giết
chết người tình nguyện, đem gã ném vào trong một mê cung; kẻ tình
nguyện thương tổn cô Q bị chúng tôi nhét vào trong một con gấu đồ
chơi, treo trong một siêu thị, bất quá lần đó là T xuống tay giết
người; Kẻ tình nguyện từng thương tổn J tiên sinh bị chúng tôi ném
vào trong trường học cũ; về phần H tiên sinh, chúng tôi vốn dự định
đem kẻ tình nguyện kia ném trong bệnh viện, chuyện về sau anh hẳn đã
biết." La Gia Hải chần chừ một chút, ". . . . . .Vài hành
động trong đó, tôi đều tham dự."
"Các người làm
thế nào liên lạc?" Phương Mộc dùng bút ghi chép rất nhanh trên
giấy, "Giết người ở đâu?"
"Chúng tôi có một
điện thoại di động đường dây riêng liên lạc với nhau, mỗi lần làm xong
thì một lần đổi nhóm thẻ điện thoại. Mà giết người, ngay lầu hai
của một nhà hàng ven đường ngoại ô, đây là năm ngoái H tiên sinh mua
lại."
"La Gia Hải,"
Phương Mộc ổn định tinh thần, "Cậu vì sao muốn nói chuyện này
cho tôi?"
Bên kia loa một trận
trầm mặc. Một lúc lâu sau, La Gia Hải thấp giọng nói: "Tôi nghĩ
có gì đó không đúng, tôi và những người khác, có khả năng đã bị Z
tiên sinh lợi dụng."
"Hửm?"
"Gã hôm nay bảo
tôi đi giết người cưỡng hiếp Trầm Tương, nhưng khi tôi nhìn thấy người
gọi là kẻ tình nguyện kia, tôi phát hiện y không có khả năng là
người phạm tội cưỡng hiếp năm đó, bởi vì y căn bản không có năng lực
tình dục. Sau khi trở về, tôi lén trộm một phần tư liệu trong túi
xách của Z tiên sinh, bên trong có tư liệu và số liệu thí nghiệm của
mọi người chúng tôi, trước sau vẫn không có gã. Tôi nghĩ, gã căn bản
không phải là vật thí nghiệm gì, chúng tôi đều đã bị gã lợi
dụng."
"Người gã bảo
cậu giết, tên gọi là gì?"
"Chu Chấn Bang, là
một ông già."
"Cái gì?"
Phương Mộc thất thanh kêu to, "Cậu nói mau, bộ dáng Z tiên sinh ra
sao?"
Bên kia điện thoại La
Gia Hải đột nhiên bắt đầu rên rỉ.
"Cậu làm sao vậy?
La Gia Hải, cậu làm sao vậy? Alo, alo. . . . . ."
Lầu hai nhà hàng ven
đường, La Gia Hải toàn thân run rẩy nghiêng người dựa vào trên bàn,
trong miệng thỉnh thoảng dâng lên một cỗ vị đắng hạnh nhân. Y giãy
dụa nâng bình nước trong tay lên, lại nhìn túi nhựa trên bàn, rốt
cuộc chống đỡ không được, nặng nề té lăn trên đất.
Điện thoại di động rơi
xuống tấm thảm trên mặt đất, "bộp" một tiếng khép lại.
Cơ hồ là cùng lúc,
cửa dưới lầu mở ra. Vài giây sau, Z tiên sinh thở hổn hển dè dặt bò
lên cầu thang, liếc mắt liền nhìn thấy La Gia Hải nằm sấp trên mặt
đất. Gã nhìn bình nước đổ nghiêng trong tay La Gia hải, nhẹ nhàng
cười cười.
Z tiên sinh nhặt lên
điện thoại di động trên thảm, xem xét một chút ghi chép thời gian trò
chuyện, rồi nhìn đồng hồ đeo tay của mình, sau khi nhỏ giọng mắng
một câu, xoay người nhanh chóng xuống lầu, khi trở lên, trong tay đã có
thêm một thùng nhựa lớn.
Gã đem chất lỏng
phiếm hồng trong thùng nhựa hắt vào từng góc trong phòng, mùi xăng
nồng nặc nhất thời che kín cả lầu hai. Chứng kiến tập tài liệu mở
ra trên bàn, gã suy nghĩ một chút, tiện tay rút ra, sau đó đem tập văn
kiện ném trên thi thể La Gia hải.
Sau khi đem toàn thân La
Gia Hải vẩy đầy xăng, Z tiên sinh lui lại chậm rãi xuống lầu, dọc
đường đều vẩy xăng. Sau khi xuống đến lầu một, một thùng xăng cũng
vừa hết. Z tiên sinh mở cửa, móc ra bật lửa đốt tờ giấy kia, giấy
photocopy màu sắc rực rỡ kia vừa vặn là bức hình của Trầm Tương,
khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ dưới ngọn lửa cắn nuốt chậm rãi
vặn vẹo.
Z tiên sinh giương tay,
tờ giấy bốc cháy nọ bay về hướng chất lỏng trên mặt đất.
Sau khi điện thoại đột
ngột bị ngắt, Phương Mộc lòng nóng như lửa đốt lập tức thông tri khâu
kỹ thuật điều tra tìm kiếm vị trí của máy di động, khâu kỹ thuật
điều tra rất nhanh liền xác nhận đại khái phương vị của La Gia hải.
Phương Mộc gọi điện thông tri tổ chuyên án lập tức chạy tới địa điểm
đó, còn mình chạy xuống lầu, khởi động ô tô, kéo vang còi cảnh sát
như tên bắn lao đi.
Căn cứ theo tình huống
khâu kỹ thuật điều tra cung cấp, vị trí của La Gia Hải hẳn là ở
đường Hoàn Thành cách cửa khẩu phía nam về hướng tây khoảng 15km.
Phương Mộc một bên nhanh như điện xẹt chạy tới chỗ kia, một bên gọi đi
gọi lại vào di động của La Gia Hải. Lúc ban đầu là không người nghe,
sau đó không còn cách nào kết nối nữa. Răng Phương Mộc nghiến vang ken
két, một đường mạnh nhấn ga.
La Gia Hải hiển nhiên
đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y còn sống không?
Dự cảm không tốt rất
nhanh biến thành hiện thực, vừa qua khỏi 13km, mặt đường đen nhánh
phía trước đột nhiên xuất hiện ánh lửa. Tâm Phương Mộc trầm xuống,
một cước đem chân ga giẫm tới cùng.
Đây là một hiệu ăn ven
đường, đã bị khói hun đến nỗi trên tường chi còn lờ mờ thấy được
hai chữ "Nhà hàng". Phương Mộc mới vừa giựt cửa xe ra, liền
cảm thấy một cỗ sóng nhiệt bức người đập thẳng vào mặt. Cậu cởi
áo khoác ra đội trên đầu, thử đến gần vụ cháy hơn một chút.