Nghề nghiệp của tôi tin rằng mọi người đều đã
biết, tôi là một tài xế xe hàng. Văn hóa của tôi không cao, so với
các anh, tôi chỉ xem như một kẻ quê mùa. Quá khứ tôi từng cho rằng
chỉ có thành phần trí thức kiểu cách mới có bệnh tâm lý, hiện tại
thoạt nhìn, bất luận kẻ nào có đầu óc đều xảy ra vấn đề.
Sự kiện kia phát sinh
vào hai năm trước, lúc ấy, tôi kết hôn còn chưa đến ba năm. Vợ tôi
cũng giống như tôi, chưa từng được đào tạo văn hóa, nhưng rất ôn nhu
thiện lương. Cuộc sống của chúng tôi mặc dù không khá giả, nhưng cũng
vui vẻ ấm áp, khi đó, chúng tôi dự định muốn có một đứa con, tôi đã
ở trong công ty liều mạng làm việc, hy vọng có thể hai mẹ con nàng
trải qua cuộc sống tốt đẹp.
Một buổi sáng tháng
6, tôi đột nhiên nhận được một cú điện thoại xa lạ, mới vừa nối
máy, trong điện thoại liền truyền đến một thanh âm cuồng loại:
"Ngươi ở đâu? Mau tới tiểu khu Phù Dung! Mau tới!!"
Mọi người vội vàng
ngăn cản hắn, còn H tiên sinh sắc mặt tái nhợt, cắn chặt răng, tựa
hồ lại sắp trải qua cơn sốc trong quá khứ. Z tiên sinh chỉ thị mọi
người đỡ H tiên sinh nằm xuống trên tấm thảm lông ở góc tường, rồi
cạy mở miệng hắn, nhét hai viên thuốc an thần vào. Bị vây vào trạng
thái nửa hôn mê H tiên sinh buồn bực bất an giãy dụa, trong miệng mơ
hồ không rõ nói gì đó. Chỉ chốc lát, động tác của hắn dần dần
nhẹ đi, cuối cùng nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Mọi người trở lại
trước bàn ngồi xong, Z tiên sinh một lần nữa pha nước trà hơi thoáng
trầm ngâm, nói: "Chuyện kế tiếp, tôi sẽ thay H nói."
Trong đầu H tiên sinh
càng không ngừng ảo tưởng cảnh tượng Trần Băng nhảy lầu, mỗi một
lần đều khiến hắn thống khổ đến tột đỉnh. Hắn cho rằng chồng của
Trần Băng nói đúng, đích thật là chính mình đã hại chết Trần Băng.
Loại cảm giác tội lỗi mãnh liệt này khiến hắn không cách nào sống
và làm việc bình thường nữa. Tận trong đáy lòng hắn chán ghét
chính mình, nghĩ rằng chỉ có hủy diệt bản thân mới có thể bình ổn
cảm giác tội lỗi của hắn đối với Trần Băng. Vì vậy, H tiên sinh đến
bệnh viện, yêu cầu hiến nội tạng của mình. Thầy thuốc phát hiện
tình tự H tiên sinh cực kỳ không ổn định, hoài nghi hắn rối loạn tinh
thần, liền cự tuyệt hắn. Cứ như thế vài lần, H tiên sinh càng nghĩ
càng chán ghét bản thân mình, rốt cuộc có một đêm, hắn ở trong
phòng vệ sinh dùng dao cạo râu cắt bị thương chính mình, một màn này
vừa vặn bị vợ hắn phát hiện. H tiên sinh không cách nào nói rõ tình
hình thực tế với vợ, chỉ có thể điên cuồng hô loạn rống lại nàng.
Vợ H không rõ nội tình, lại bị chồng mình dọa sợ, trở về nhà mẹ
đẻ ở tạm.
"Vậy, nữ nhân tên
Trần Băng kia," Cô Q hỏi: "Có phải thật bởi vì H mà tự sát
hay không?"
"Ha ha, không
phải." Z tiên sinh lật xem tài liệu trong tay, "Sự tình này
giống những chuyện chúng ta gặp phải, đều là một thí nghiệm đã
được trù tính sẵn. Căn cứ theo tư liệu tôi nắm được, Trần Băng là
người thật, cũng đúng là bạn học cấp hai của H tiên sinh. Nhưng nàng
5 năm trước mắc phải chứng uất ức cấp độ nặng, trước trước sau sau
đã tự sát mấy lần. Tin tưởng người khởi xướng của "giáo hóa
trường" trước đó đã nghiên cứu ca bệnh của Trần Băng, biết nàng
sớm muộn gì cũng có thể tự sát, bèn lựa chọn H tiên sinh làm vật
thí nghiệm sau khi Trần Băng tự sát."
"Nhật ký và bức
thư này là sao?" T tiên sinh hỏi.
"Đương nhiên là
ngụy tạo." Z tiên sinh cười cười, "Hơn nữa theo tôi được biết,
chuyện Trần Băng thầm mến H tiên sinh chỉ là giả dối hư ảo."
"Nếu đều là giả,
chồng của Trần Băng vẫn phối hợp như vậy?" Cô Q lại hỏi.
"Haha, gã đó cũng
là giả." Z tiên sinh từ trong tư liệu rút ra bức ảnh, "Cũng
là kẻ chiêu mộ tình nguyện viên của 'giáo hóa trường'. Tên này là
một diễn viên. Gã tin chắc H tiên sinh không dám đi tìm gã xác minh
thật giả, đương nhiên liền không chút nào cố kỵ nữa."
"Gần đây bệnh
tình của H tiên sinh đột nhiên trầm trọng hơn." Z tiên sinh ngữ khí
trầm thấp, "Q và T cũng nhìn thấy, H tiên sinh lại bắt đầu tự
tổn thương mình."
"Nhưng mà, tại sao
lại như vậy chứ?"
Z tiên sinh liếc mắt
nhìn La Gia Hải, "Lúc chúng ta cứu L, H tiên sinh phối hợp với J
tiên sinh tạo ra một vụ tai nạn xe. Hắn nhìn thấy cảnh tượng thê thảm
của vụ tai nạn, trong lúc vô tình tăng thêm cảm giác áy náy cho nội
tâm mình. Đó cũng là nguyên nhân mắc bệnh PTSD phổ biến nhất. Do
đó," Z tiên sinh chuyển hướng La Gia Hải, "Chúng ta giúp H tiên
sinh trước, cậu không có ý kiến chứ."
La Gia Hải nhìn H tiên
sinh ngủ say ở góc tường, lắc lắc đầu.