"Đừng theo chặt
quá, cẩn thận kinh động đến hắn."
Mấy ngày nay, cảnh
sát dưới sự kiến nghị của Phương Mộc một mực giám sát Khương Đức
Tiên, song thu hoạch rất ít. Khương Đức Tiên sau khi xuất viện, tựa hồ
vẫn bình tĩnh mà đi dọc theo quỹ tích cuộc sống vốn có, mỗi ngày
lái xe đi làm, cùng đương sự gặp mặt, ra tòa, thỉnh thoảng cùng vợ
con tản bộ trong khu công viên dưới nhà, một bộ dáng an ổn tường hòa.
Xét thấy căn cứ xác thực nắm giữ trong tay chưa đủ, mà đối phương
lại là chuyên viên luật, cảnh sát quyết định tạm thời không thẩm vấn
Khương Đức Tiên, mà thông qua hoạt động giám thị hắn, cố gắng tìm
kiếm chứng cớ đanh thép.
Nửa giờ sau, Khương
Đức Tiên từ trong bệnh viện đi ra, hắn cước bộ vội vã, mặc dù động
tác không lớn, nhưng Phương Mộc nhìn trong ống nhòm vẫn có thể nhận
ra hắn quan sát trước sau hai bên, sau đó, hắn liền khởi động xe hơi,
rất nhanh rời đi.
Một tổ nhân viên khác
điều khiển một chiếc xe hơi Santana màu trắng, yên lặng đuổi theo.
Khương Đức Tiên lái xe
đi xa, cảnh sát phụ trách theo dõi hắn mới chạy qua đường cái, thảng
đến xe jeep.
Một đôi thanh niên nam
nữ từ cửa khu nhập viện vội vã bước ra, trực tiếp lên một chiếc
taxi, chạy vội đi.
Phương Mộc và Trịnh
Lâm trao đổi ánh mắt một chút, cả hai đều không che dấu được nội tâm
kinh ngạc. Lại thêm một người quen nữa.
Nam nhân kia là Đàm
Kỷ.
"Người anh em,
phiền toái cậu đi một chuyến nữa rồi, " Ánh mắt Phương Mộc từ
hướng Đàm Kỷ biến mất thu hồi, "Cậu đi tra Khương Đức Tiên xem
bệnh gì, thuốc kia là gì."
Cảnh sát kia sảng
khoái đáp ứng một tiếng, nhảy xuống xe đi vào khu khám bệnh.
"Lão Trịnh, chúng
ta đi xem ai ở trong bệnh viện," Phương Mộc kéo kéo Trịnh Lâm,
"Không chừng còn có thể gặp người quen."
Khương Đức Tiên sau khi
từ bệnh viện đi ra trực tiếp trở về sở luật sư, cũng ở trong sở
công tác cho đến tan tầm. Sau đó về nhà, thủy chung không ra khỏi cửa
nữa, cũng không cùng những người khác tiếp xúc qua.
Về phần Phương Mộc và
Trịnh Lâm bên này, lại có một thu hoạch không thể xem như thu hoạch.
Bởi vì Khương Đức Tiên từng ở trong đại sảnh chờ thang máy, do đó
Phương Mộc và Trịnh Lâm quyết định từ lầu ba bắt đầu tra lên. Sau khi
xem xét danh sách bệnh nhân nhập viện, cũng đi tới từng phòng bệnh
kiểm tra, nhưng không phát hiện ai khả nghi trong các bệnh nhân, nhưng
thật ra trong phòng bệnh ngoại trú có một bệnh nhân không rõ tung
tích, việc này khiến Phương Mộc và Trịnh Lâm chú ý.
Tên bệnh nhân này gọi
là Lý Minh, bệnh trạng là rách da đầu và cẳng tay trái do vật nhọn
cắt, tổn thương đến thần kinh và gân, não cũng bị chấn động rất
nhỏ, thời gian chẩn đoán được đưa ra vào buổi tối ngày hôm trước.
Theo bác sĩ trưởng nhớ lại, người bệnh là nam giới, tự nói là 35
tuổi, thân cao từ 175CM tới 180CM, tướng mạo bình thường, không có đặc
thù rõ ràng. Bất quá lưu lại ấn tượng sâu sắc cho bác sĩ chính là,
khi chẩn trị tâm tình người bệnh cực kỳ không ổn định, kết hợp với
vị trí vết thương rách da đầu (lệch về phía bên phải đầu) và cẳng
tay trái do vật nhọn cắt, hoài nghi người bệnh là tự thương tổn
mình.
Theo như lời của phía
bệnh viện, nguyên nhân Lý Minh lặng lẽ ra đi hẳn không phải là không
có khả năng trả viện phí, bởi vì trong phí điều trị gã đã đóng
trước còn dư lại hơn 3000 nguyên. Cảnh sát dựa theo địa chỉ gã lưu
lại tiến hành điều tra, kết quả tra không có người này, xem ra cái
tên Lý Minh bình thường đến cực điểm này chỉ là tên giả.
Mặc dù người này
không thể nào truy ra, nhưng ít nhất có thể cung cấp một mạch suy
nghĩ như vậy: người này có khả năng đều quen biết Khương Đức Tiên và
Đàm Kỷ, Khương Đức Tiên và Đàm Kỷ không hẹn mà cùng thăm hỏi đối
tượng nhất định là gã. Nếu giả thiết nói trên thành lập, vậy giữa
bọn họ tất nhiên có những bí mật không thể cho ai biết, thế nên đồng
thời bỏ qua việc thăm hỏi, "Lý Minh" cũng từ bệnh viện không
từ mà biệt.
***
Lần này tụ họp chỉ
có bốn người: Cô Q, T tiên sinh, La Gia Hải và Z tiên sinh.
Z tiên sinh sắc mặt âm
trầm, càng không ngừng hút thuốc uống trà. T tiên sinh cũng lạnh lùng
nghiêm mặt, khoanh tay không nói một lời.
Cô Q cúi đầu mân mê
vạt áo, thỉnh thoảng nhìn T tiên sinh, lại nhìn Z tiên sinh. Trái lại
La Gia Hải có vẻ không quan tâm, trốn sau bức rèm, nhấc lên một góc
hướng ra ngoài nhìn trộm.
"Tôi nhớ rõ tôi
từng nói qua. . . . . ." Z tiên sinh rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng
là ngữ khí cường ngạnh, "Giữa chúng ta không nên lén lúc tiếp
xúc, chỉ hơi chút sơ suất thôi, liền có khả năng phí công vô
ích."
"Xin lỗi." Cô
Q nhìn T tiên sinh muốn mở miệng phản bác, lập tức đoạt lời hắn nói
trước: "Chúng tôi lần sau sẽ không thế nữa."
"Hiện tại H tiên
sinh chỉ có thể ở nhà dưỡng bệnh," Z tiên sinh tựa hồ càng ngày
càng tức giận, "J tiên sinh trong thời gian ngắn không thể tới tham
gia cùng chúng ta hành động nữa. Tất cả những điều này đều là vì
các người. . . . . ."
"Chúng tôi đã làm
gì chứ?" T tiên sinh rốt cuộc nhịn không được nữa, "Tôi và Q
đều rất quan tâm H tiên sinh, J cũng thế. H làm ra chuyện lớn như vậy,
là bằng hữu không phải nên quan tâm một chút sao?"
"Bằng hữu?" Z
tiên sinh thoáng cười lạnh, "Chúng ta chỉ là cộng sự giúp đỡ cho
nhau!"
"Chỉ là cộng
sự?" T tiên sinh kích động đứng lên, "Một khắc kia khi chúng
ta bắt đầu biết đến giáo hóa trường, vận mệnh của chúng ta đã liên
kết cùng một chỗ. Nếu không chúng ta cũng sẽ không mạo hiểm lớn như
vậy đi cứu La Gia Hải!"
"Z, anh lúc ấy
cũng đồng ý đi cứu L, kỳ thật, anh cũng đã xem chúng tôi như bằng
hữu đồng sinh cộng tử." Q tiểu thư ôn nhu nói: "Chúng ta đều
là người giống nhau, vốn nên cùng một chỗ, không phải sao?"
Z tiên sinh cúi đầu
không nói, chốc lát sau, gã quay đầu nhìn La Gia Hải vẫn như cũ đứng
bên cửa sổ. Y vẫn không nhúc nhích mà nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ
đối với cuộc nói chuyện của bọn họ mắt điếc tai ngơ.
"Tóm lại mọi
người đều phải cẩn thận." Z tiên sinh thấp giọng nói: "Chúng
ta vừa phải hoàn thành kế hoạch, cứu vớt chính chúng ta, vừa phải
bảo vệ mình."
Gã thở dài, "Kỳ
thật lần hành động trước khiến tôi rất không hài lòng, địa điểm J
tiên sinh lựa chọn quá nguy hiểm."
"Chỉ cần chính
anh ấy nghĩ thích hợp là được. Cứu vớt chính mình so với giết chết
thứ hỗn đản này càng quan trọng hơn." Ngữ khí T tiên sinh cũng
có chút hòa hoãn, "Đừng lo, chúng ta đã làm nhiều lần như vậy,
không phải đều ổn sao?"
Z tiên sinh cười cười,
vẫy tay nói: "Mọi người giải tán thôi, chia nhau đi. T, cậu đi
trước nhé."
T tiên sinh đi rồi, Z
tiên sinh nhìn La Gia Hải một chút, mở miệng nói: "L, có chuyện
muốn thương lượng với cậu."
Vẫn đứng bên cửa sổ,
phảng phất như tượng gỗ La Gia Hải rốt cuộc quay đầu, "Hửm?"
Z tiên sinh tỏ ý bảo
La Gia Hải ngồi đối diện mình, "Vốn theo kế hoạch giải quyết
chuyện của cậu trước, để cậu mau chóng rời khỏi thành phố này.
Nhưng hiện tại tình huống H tiên sinh không tốt lắm, chúng ta có khả
năng phải giúp anh ấy trước, chuyện của cậu kéo dài đến sau này,
được không?"
"Được." La Gia
Hải trả lời rất nhanh.
"Cám ơn." Z
tiên sinh thân thiện cười cười, vỗ vỗ bả vai La Gia Hải. Trong nháy
mắt kia, La Gia Hải tựa hồ có một động tác tránh né theo bản năng,
nhưng rất nhanh y ổn định thân thể, bưng lên một tách trà.
Cô Q nhìn đồng hồ,
"Kế tiếp là tôi hay L, hay là anh?"
"Cô đi trước
đi." Z tiên sinh nói: "Lát nữa tôi đưa L trở về."
Cô Q gật gật đầu, vừa
muốn đứng dậy, Z tiên sinh lại mở miệng: "Q tôi có chuyện muốn
hỏi cô."
"Hửm?" Cô Q
mặt hướng về phía Z tiên sinh, biểu tình có chút khẩn trương,
"Anh hỏi đi?"
Z tiên sinh cũng không
vội đặt câu hỏi, mà tinh tế tỉ mỉ nhìn sắc mặt cô Q, thẳng đến khi
khuôn mặt đó chậm rãi biến hồng.
"Q, cô không phải
đang cùng T yêu nhau đấy chứ?"
"Vậy cái này là
ai đưa cho nàng chứ?" Phương Mộc nhíu mày. Chị Triệu trêu ghẹo
nói: "Cái này cảnh sát cậu có thể trổ tài giúp chúng tôi lập
án điều tra nha."
Phương Mộc còn có
chút giận nàng, không nóng không lạnh "A" một tiếng. Chị
Triệu cũng hiểu được có chút thẹn thùng, nói câu "tôi đi xem bọn
nhỏ" liều xoay người ra ngoài.
Chị Triệu vừa ra khỏi
cửa, thầy Chu liền hạ giọng hỏi: "Thật không phải cậu đưa?"
"Thầy Chu!"
Phương Mộc vừa ủy khuất vừa buồn cười, "Tôi nào mua được thứ đồ
tốt như vậy chứ? Một phần ba tiền lương mỗi tháng của tôi đều gửi
cho nơi này, nào còn dư lại nhiều tiền để không như vậy a."
"Haha, không nói
nữa không nói nữa." Thầy Chu cười khoát khoát tay, "Tôi cũng
không có ý tứ gì khác, chỉ không muốn để cậu tặng nó thứ gì đó
quá quý trọng mà thôi."
"Hừ, chị Triệu
cũng không phải nghĩ như vậy đâu."
"Cậu đừng để ý.
Á Phàm là một cô gái, một lão đầu như tôi đây không quan tâm đến
chuyện trong cuộc sống nàng lắm, Tiểu Triệu bình thường quan tâm
nhiều hơn. Hơn nữa, nàng cũng không biết chuyện sâu xa giữa cậu và Á
Phàm ―― Người không biết không đáng trách mà."
Phương Mộc cười cười
tỏ vẻ đã hiểu, ngay sau đó mày nhăn lại, "Là ai tặng đây
chứ?"
"Không thuận lợi
lắm." Thầy Chu lấy tay ấn ấn huyệt thái dương, "Khoản bồi
thường thương nghiệp trả quá thấp, cư dân phụ cận cũng không hài
lòng, song phương đàm phán thất bại."
Phương Mộc nghĩ không
ra nên nói gì để an ủi ông, "Đừng tức giận. Cho dù phá bỏ và
dời đi nơi khác, hơn phân nữa còn chưa chắc chắn được gì, tối thiểu
phải chờ tới mùa xuân năm sau."
"Hy vọng là thế.
Tốt xấu gì cứ để tôi sống qua mùa đông này rồi hãy nói."
Bất thình lình, trong
viện truyền đến tiếng khóc của hài tử cùng tiếng chửi bới sắc bén
của chị Triệu. Thầy Chu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức
nhảy dựng lên xông ra ngoài. Phương Mộc thấy thế, chưa kịp hỏi gì,
cũng chạy ra theo.
Trong viện một mảnh
đại loạn. Đám người vừa rồi Phương Mộc thấy ở ven đường đang đứng
trong sân, Nhị Bảo nằm trên mặt đất, khóe miệng chảy máu. Chị Triệu
hướng một tên tai to mặt lớn liên tục kêu khóc, bọn nhỏ cũng phụ họa
theo, trong lúc nhất thời, tiếng huyên náo bên tai không dứt.
"Đây là có chuyện
gì?" Ngữ điệu thầy Chu run nhè nhẹ, có thể nghe ra nội tâm ông
đang cực lực áp chế phẫn nộ, "Tại sao đánh người?"
Nguyên lai, vừa rồi
chị Triệu dẫn bọn nhỏ chơi đùa trong sân, đột nhiên từ cửa xông vào
một đám người, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía tòa nhà và sân, trong miệng
còn nói "Tòa nhà này phải dỡ xuống", "Đem đại thụ đốn
ngã" các loại. Chị Triệu hỏi bọn hắn làm loạn gì đó, đám
người này không đếm xỉa đến nàng, còn vọt tới vườn rau một đường loạn
giẫm. Nhưng lúc này Nhị Bảo lại chen qua muốn cùng tên béo cầm đầu
kia chơi trò oẳn tù tì, tên béo ngại trên người bé dơ bẩn, né vài
cái không tránh được, quất một tát lên mặt Nhị Bảo, còn đạp ngã bé
trên mặt đất.
Sắc mặt thầy Chu càng
nghe càng âm trầm, tay đang lau mặt cho Nhị Bảo cũng không nhịn được
mà run rẩy.
Đám người đó cũng đã
nhận ra thầy Chu, một người trong đó nói thầm vài câu bên tai tên béo
cầm đầu, trên mặt tên béo lập tức đổi sang vẻ tươi cười.
Tên béo không thẹn
không ngượng buông tay, vẻ mặt kiêu căng nói: "Kẻ hèn là phó tổng
của điền sản Hằng Kim, Hầu Quốc Phú. Chu lão tiên sinh, qua đây nói
chuyện chút."
Dứt lời, gã không
thèm phân trần kéo bả vai thầy Chu qua, mạnh mẽ đem ông lôi sang một
bên.
"Chu lão tiên sinh,
tôi biết ông là người đứng đầu đám thường dân này, hội nghị phá bỏ
và dời đi nơi khác lần trước, chính là ông đại biểu cho bọn họ lên
tiếng đúng không?" Hầu Quốc Phú thấp giọng nói, "Chúng ta
hãy bớt nói lời thừa. Ông không phải là muốn tiền sao? Tôi cho ông
tiền bồi thường so với những người khác nhiều hơn ba phần, cho ông năm
vạn đồng, ông giúp tôi đối phó với đám thường dân này."
Thầy Chu gạt rơi tay
gã, cao giọng nói: "Chuyện phá bỏ và dời đi nơi khác có pháp
luật, có chính sách, còn có chính phủ, nên làm thế nào thì làm
thế ấy."
Hầu Quốc Phú nhìn
Nhị Bảo, trong đôi mắt nhỏ sau gọng kính vàng toát ra ánh sáng hùng
hổ dọa người.
"Chu lão đầu,
loại điêu dân như ngươi ta thấy nhiều lắm rồi." Gã âm nghiêm mặt
nói: "Đừng đem một thằng đần độn ra đây tranh thủ đồng tình.
Ngươi đây là chỗ nào, ổ của mấy đứa đần độn?"
Thầy Chu rốt cuộc
khống chế không được tâm tình của mình, đưa tay hướng trên mặt Hầu
Quốc Phú đánh tới. Hầu Quốc Phú tránh né không kịp, nặng nề trúng
một cái tát, gọng kính vàng cũng bay ra ngoài. Thầy Chu còn muốn
đánh nữa, vừa mới vung tay lên, một nam tử áo da ngay phía sau đã hung
hăng đạp ngã ông.
Thầy Chu gục trên mặt
đất, mấy nam tử áo da khác cũng vây đến, trong cái miệng dơ bẩn
mắng: "Lão già chết tiệt, rượu mời không uống chỉ thích uống
rượu phạt!"
Chị Triệu thét chói
tai nhào sang, liều mạng muốn ngăn cản tên ác ôn này, bọn nhỏ cũng
vung nắm tay be bé nện trên người bọn chúng.
Thầy Chu vùng vẫy
muốn đứng lên, nam tử vừa rồi đá ngã ông lại nhấc chân muốn đạp,
chân vừa giơ lên, trước mắt đột ngột tối sầm, cả người bay ngang ra
ngoài, nặng nề ngã nhào trên mặt đất.
Phương Mộc sắc mặt
tái nhợt, tay cầm một cây cảnh côn ASP đứng bên người thầy Chu.
Nam tử áo da che miệng
lăn lộn trên mặt đất, máu tươi từ giữa kẽ tay không ngừng trào ra.
Mấy tên ác ôn còn lại đều sợ choáng váng, sau khi tỉnh hồn lại, đều
từ trên người lấy ra dao nhíp. Đang muốn nhất tề nhào lên, Hầu Quốc
Phú kêu một tiếng: "Đều dừng tay cho tao!"
Đám ác ôn mạc danh kỳ
diệu nhìn ông chủ của mình, Hầu Quốc Phú lại nhìn chằm chằm cảnh
côn trong tay Phương Mộc.
"Vật dụng tiêu
chuẩn của cảnh sát a." Hầu Quốc Phú nhìn lướt qua nam tử áo da
không ngừng quay cuồng gào khóc trên mặt đất, "Người anh em, cậu
từ đâu tới?"
Phương Mộc không trả
lời hắn, hướng bên cạnh bĩu môi, chị Triệu cầm điện thoại di động
của Phương Mộc đang nhắm ngay bên này, hiển nhiên là chế độ quay.
Phương Mộc lạnh lùng
nói: "Có đi hay không?"
Hầu Quốc Phú cười
khan một tiếng phất ta ra hiệu thủ hạ thu hồi dao nhíp, sau đó, gã
lấy tay chỉ chỉ Phương Mộc: "Tao sẽ còn tìm mày. Chúng ta
đi!"
Đám người hùng hổ ra
khỏi sân, vừa vặn Liêu Á Phàm tan học trở về cùng mấy đứa nhỏ gật
đầu. Liêu Á Phàm nhìn bọn họ hổn hển bò lên xe hơi, lại nhìn về
phía bức tường trước cổng, chạy như bay sang.
"Xảy ra chuyện
gì?" Ánh mắt của nàng theo thứ tự đảo qua thầy Chu bụi đất đầy
người, Nhị Bảo khuôn mặt dính máu và Phương Mộc tay cầm cảnh côn,
"Xảy ra chuyện gì?"
Không có người trả
lời nàng. Phương Mộc cất kỹ cảnh côn, vội vàng xem thương thế của
thầy Chu, chị Triệu mở hai phiến môi Nhị Bảo, trong miệng nhỏ giọng
mắng. Bọn nhỏ đều sợ hãi, chụm thành một đoàn run bần bật.
"Tới cùng là làm
sao vậy?" Liêu Á Phàm thấy không ai phản ứng nàng, gấp đến độ
kêu to.
Chị Triệu dường như
chỉ mới nhìn thấy nàng, không thèm phân trần, túm nàng qua kéo về
phía tòa nhà nhỏ. Phương Mộc cũng dìu thầy Chu trở về phòng của
ông. Cậu để thầy Chu ghé vào trên giường, nhấc áo ông lên, trên tấm
lưng phía sau một mảnh máu bầm rõ ràng lộ ra trước mắt.
"Tôi thật sự không
có việc gì, có phải đã rước lấy phiền toái cho cậu rồi không?"
Thầy Chu có chút lo lắng hỏi.
"Không sao. Cảnh
sát nhân dân gặp loại tình huống này ra tay ngăn chặn là việc nên
làm." Phương Mộc cười cười, "Sợ rằng tên khốn kia trong thời
gian ngắn đừng mong gặm được sườn heo."
Thầy Chu bị chọc
cười, sau đó là một trận kịch ho khan kịch liệt, Phương Mộc vội vàng
vỗ nhẹ sau lưng ông.
"Thầy Chu, không
nghĩ tới thầy cũng nóng tính như vậy."