Phương Mộc đứng dậy,
xuyên thấu qua lớp thủy tinh quan sát tình hình trong kho hàng. Đây là
một nhà kho trường học điển hình, hỗn độn và dơ bẩn không chịu nổi,
nơi nơi đều là tro bụi và mạng nhện. Tầm mắt Phương Mộc ném về
hướng phía trước kho hàng, thình lình, ở mặt sau của đống bàn đổ
nát, trông thấy một thứ đồ.
Phương Mộc dọc theo
tường ngoài đi về phía trước, đổi đến gần một phiến cửa sổ nữa.
Không sai, trên bức tường trước kho hàng là một tấm bảng đen thật to.
Phương Mộc suy nghĩ một chút, đứng dậy đi về hướng tòa nhà dạy học.
Hiệu trưởng nói cho
Phương Mộc biết, kho hàng trước đây là một gian phòng học, lúc mới
vừa xây dựng trường, bởi vì toàn bộ trường trung học của thành phố
của không nhiều, số học sinh đông đúc, thế nên dãy nhà trệt kia cũng
được coi là phòng học. Sau lại theo số lực cạnh tranh của các trường
trung học từ từ tăng lên, số học sinh của trường trung học đệ 11 càng
ngày càng ít, dãy phòng học kia thủy chung để đó không dùng, sau năm
99 trở thành kho hàng.
Hạ Lê Lê, nữ, người
thôn Bát Đài huyện Phấn Tiến S thị, văn hóa bậc tiểu học, thuở nhỏ
cha mẹ ly dị, 10 tuổi bắt đầu theo mẹ đến C thị mưu sinh. Theo điều
tra, người mẹ vốn làm nghề mại dâm, mà Hạ Lê Lê sau đó không lâu cũng
rơi vào con đường này. Theo chị em đang hành nghề nói, Hạ Lê Lê khi 13
tuổi, do mẹ ra ngoài đi với khách nhân phát sinh tranh cãi, bị đánh
thành người thực vật. Bởi vì thiếu tiền, Hạ Lê Lê tại đoạn thời
gian kia liều mạng tiếp khách, nhưng cuối cùng mệt mỏi xoay chuyển
đất trời, người mẹ ba năm sau qua đời. Từ đó Hạ Lê Lê một mình tiếp
tục cuộc sống hành nghề mại dâm, cho đến năm 26 tuổi chết vào thời
kỳ 3 của bệnh giang mai.
Phát hiện này khiến
phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội và thị cục thập phần hưng phấn,
nhưng song phương lại hình thành suy đoán bất đồng:
Phương diện thị cục
suy đoán là: Hung thủ rất có thể sau khi ngủ với Hạ Lê Lê bị nhiễm
bệnh giang mai, mà Mã Xuân Bồi chính là người lây bệnh giang mai cho
Hạ Lê Lê, động cơ của hung thủ là trả thù. Nhưng Hạ Lê Lê đã chết, do
đó hung thủ đem một bụng lửa giận phát tiết trên người Mã Xuân Bồi.
Nhưng thi thể của Mã Xuân Bồi sau khi kiểm nghiệm phát hiện, hắn không
có, cũng chưa từng mắc bệnh giang mai. Ngoài ra, nếu hung thủ là vì
giết người trả thù, vậy hắn vì sao phải đợi Hạ Lê Lê chết 6 năm rồi
mới động thủ? Hắn làm thế nào lấy được khối khăn tay?
Ý kiến của Biên Bình
là: Hung thủ rất có thể là người có quan hệ mật thiết với Hạ Lê
Lê, đối với thân thế bi thảm của Hạ Lê Lê hết sức đồng tình, tiến
tới việc sau khi Hạ Lê Lê chết trả thù khách làng chơi năm đó. Mà từ
dấu vết trên khăn tay đến xem, thời gian Mã Xuân Bồi quan hệ với Hạ Lê
Lê đại khái chính là thời kỳ Hạ Lê Lê vì mẹ liều mạng kiếm tiền,
khi đó Hạ Lê Lê chỉ khoảng 13 tuổi. Hung thủ đem hiện trường bố trí
thành bộ dáng "Vô lực xâm phạm ấu nữ", chính là muốn bắt
Mã Xuân Bồi chuộc tội.
Phương Mộc đối với hai
loại suy đoán này đều không đồng ý. Suy đoán của thị cục rõ ràng
không hợp lẽ thường, hơn nữa không có bằng chứng. Về phần ý kiến
của Biên Bình, mặc dù có thể giải thích hung thủ tại sao muốn chọn
người mẫu nhựa hình tượng nữ đồng, nhưng giả thiết hung thủ căn cứ
vào loại tâm tính này gây án, khách từng nhúng chàm Hạ Lê Lê đâu chỉ
dừng lại ở trăm người, vì sao trong sáu năm Hạ Lê Lê chết đi chưa từng
có loại án kiện tương tự phát sinh? Bất quá về ý nghĩ "chuộc
tội" của Biên Bình trái lại đã gợi ý cho Phương Mộc. Tình hình
hiện trường đích xác nhắn nhủ tâm tình mãnh liệt nào đó của hung
thủ, nhưng nếu lý giải là "chuộc tội", còn không bằng nói là
một loại "vãn hồi".
Trong tư liệu có một
bức ảnh khi Hạ Lê Lê cùng bạn bè đi du lịch chụp, lúc ấy nàng 19
tuổi, mặc dù trên mặt trang điểm rất dày, nhưng vẫn có thể cảm nhận
được trên nét mặt một chút ngây thơ khó có thể che lấp. Có lẽ là
bởi vì cuộc sống trường kỳ bệnh thái (trạng thái không bình thường
về sinh lý hoặc tâm lý), Hạ Lê Lê thân cao không đủ 1m60. Có thể thấy
được lúc nàng 13 tuổi, là bộ dáng nhỏ xinh cỡ nào. Giả thiết hung
thủ lựa chọn người mẫu nhựa là vì đại biểu cho hình tượng của Hạ
Lê Lê, vậy hắn ngay trên người "bé gái" kia toát ra hai loại
thông tin: Một là an toàn (quần áo người mẫu đầy đủ lại mặc nội
khố), hai là mỹ hảo (không có gì miêu tả sự đáng yêu của một bé
gái mặc váy hoa tốt hơn từ mỹ hảo này). Trên thực tế, hung thủ muốn
biểu đạt chính là người đàn ông không có khả năng, cũng không xâm
phạm được cô bé này. Vậy, tình tự hắn muốn biểu đạt sẽ không phải
là "chuộc tội", mà là "vãn hồi" -- Hắn muốn chứng
minh chuyện nào đó vẫn chưa phát sinh.
Nếu suy luận trên
thành lập, vậy, hung thủ không phải muốn biểu diễn cho người khác
xem, rất có thể là muốn biểu diễn cho chính mình xem.
Mà người này, có lẽ
chính là một học sinh nào đó năm ấy tại kho hàng kia nhìn thấy
chuyện gì đó.
Trải qua vài ngày nỗ
lực, danh sách học sinh trường trung học đệ 11 thành phố đưa tới rốt cuộc
đã sàng lọc xong, phù hợp với điều kiện tra tìm vẫn nhiều hơn 464
người. Cảnh sát phụ trách sàng lọc danh sách vừa xoa đôi mắt đỏ
bừng, vừa không chút e dè nhắc nhở Phương Mộc, lần lượt tiến hành
sắp xếp kiểm tra 464 người này phải mất một lượng lớn thời gian, bên
cạnh đó, cảnh lực trong cục đều dựa theo kiến nghị của Biên Bình,
tập trung truy xét nhân viên có quan hệ mật thiết với Hạ Lê Lê. Ý tại
ngôn ngoại là: Tốn thời gian cố sức sàng lọc ra phần danh sách này,
phỏng chừng là uổng phí khí lực.
Phương Mộc một bên tâm
không yên mà ứng phó hắn, một bên thuận tiện lật xem danh sách trong
tay, thình lình, ánh mắt cậu trừng lớn.
"Trịnh Lâm có đây
không?"
Sau khi biết được
Trịnh Lâm đang trong phòng làm việc, Phương Mộc không nói hai lời liền
hướng thang máy chạy đi. Khiến đồng sự nọ ở phía sau lẩm bẩm:
"Tiểu tử này, khi
còn bé có phải từng bị sói đuổi qua hay không a."
Liên tục bận rộn đã
vài ngày, vừa nằm xuống sofa một lát Trịnh Lâm lại bị Phương Mộc
cứng rắn gọi dậy, trực tiếp muốn hắn phân phối chút cảnh lực điều
tra một người.
"Điều tra ai?"
Phương Mộc mở danh
sách ra, chỉ hướng một cái tên đều quen thuộc với bọn họ.