Dương Cẩm Trình cũng
không về thẳng nhà, mà đến phòng an ninh của tiểu khu Trí Uyển. Sau
mười mấy phút, Dương Cẩm Trình đi ra, phía sau đội trưởng bảo an đi
theo cúi đầu khom lưng.
"Dương tiên sinh
ngài yên tâm, chúng tôi nhất định bắt được hung thủ làm xước xe
kia!" Hắn đem hai chữ "hung thủ" này nặn đến đặc biệt
nặng nề, một bộ dáng cùng chung cừu địch.
Dương Triển lưng đeo
cặp sách ngồi trên giường nhỏ, nghe thấy cha gầm rú, nhẹ nhàng cười
cười. Sau khi xác nhận cha đã rời đi, Dương Triển kéo cặp xuống, cúi
đầu xuống bò vào đáy giường, móc ra hộp sắt nhỏ kia, đem thức ăn
trong túi giấy vẫn nắm chặt trong tay kia toàn bộ trút vào. Làm xong
hết thảy, nó thỏa mãn phủi bụi bặm trên người, mở cửa ra phòng
khách xem tv.
Khi Dương Cẩm Trình
trở về đã là đêm khuya. Trong phòng khách một mảnh đen kịt, khe hở trong
cửa phòng ngủ của con trai cũng không thấy chút tia sáng. Dương Cẩm
Trình thoáng xoay nắm cửa, đã khóa. Hắn nhẹ chân nhẹ tay trở về thư
phòng của mình, bật máy tính, tiếp đó thay quần áo ở nhà, nấu một
tách cà phê nồng đậm. Đồng hồ trên tường chỉ hướng 23:30, hắn ngồi
vào trước máy tính, đăng nhập vào hòm thư điện tử của mình, khi
nhìn thấy trong hộp thư có một bưu kiện mới, Dương Cẩm Trình khẽ
cười cười. Ước chừng sau một giờ, Dương Cẩm Trình tắt máy tính, sau
khi rửa mặt xong lên giường ngủ.
Mãi đến sau khi trong
phòng của cha truyền ra tiếng ngáy vững vàng, đều đặn, Dương Triển
mới để cho lỗ tai của mình rời khỏi cửa phòng. Nó vẫn mặc quần áo
ban ngày, chẳng có tí bộ dáng nào như sắp đi ngủ.
Dương Triển đứng cạnh
cửa, thật cẩn thận vặn khóa cửa, một tiếng "cách" tựa hồ
khiến chính nó cũng bị dọa nhảy dựng. Nó không lập tức mở cửa,
lẳng lặng đứng một hồi, đến tận khi tin chắc cha không bị bừng tỉnh
mới mở cửa phòng.
Nó rón rén xuyên qua
phòng khách, lặng yên không một tiếng động thay giầy thể thao, tình
tự khẩn trương khiến sau khi nó làm xong hết thảy việc này đã có
chút thở dốc. Dương Triển đứng trước cửa thoáng bình phục hô hấp
của mình, chậm rãi mở cửa ra ngoài.
Nhiệt độ trong hành
lang so với trong nhà thấp hơn nhiều, Dương Triển lại cảm thấy vô cùng
dễ chịu. Nó dọc theo cầu thang chậm rãi đi xuống, sau khi xuống hai
tầng thì bước nhanh hơn. Trong tiếng cước bộ vui thích của đứa nhỏ
đèn trên tầng lần lượt được thắp sáng, một tòa nhà không khí trầm
lặng dường như trong nháy mắt liền sáng bừng sức sống.
Đứa nhỏ đi thẳng vào
bãi đổ xe ngầm. Trong bóng đêm, lối ra vào của bãi đỗ xe thật to tựa
như một bồn miệng máu từ dưới lòng đất kéo dài lên. Mới vừa đi tới
trước cửa, không khí âm lãnh ẩm ướt liền phả vào mặt. Bước chân đứa
nhỏ không ngừng, rảo bước đi xuống, đối với những máy quay kia làm
như không thấy. Bãi đổ xe cũng không bởi vì khiếu nại của Dương Cẩm
Trình mà tăng số nhân viên tuần tra, trong phòng trực ban một mảnh tối
đen, chắc hẳn nhân viên bảo vệ trực ban sớm đã ngủ say. Dương Triển đi
qua những những chiếc xe hơi màu sắc, kiểu dáng khác nhau này, thẳng
đến bên cạnh một chiếc xe hơi Honda mui kín màu xám bạc. Nó ngồi xổm
trước một bên cửa xe, thò tay vuốt ve mặt sơn sáng bóng như mới, biểu
tình trên mặt tự tiếu phi tiếu, mà nụ cười như có như không kia cũng
không duy trì lâu, rất nhanh, trên tay đứa nhỏ liền có thêm một cái
chìa khóa.